Bạn đang đọc Mẹ Chồng Ăn Thịt Cả Nhà Nàng Dâu: Chương 14
Sau khi về nhà, bố Vương Hinh thư thái uống trà, giục vợ gọi điện ẹ Thúy Thúy, dặn bà không được ẹ Đại Lâm vay tiền. Mẹ Vương Hinh dở khóc dở cười, tiện tay tát yêu chồng, nói:”Anh nghĩ người ta đều ngớ ngẩn cả sao, số tiền 20 vạn của chị em còn chưa lấy lại được, còn ngốc nghếch đến độ nhét tiền vào đó nữa chắc?” Bố Vương Hinh cười, nắm tay vợ, nói: “Chỉ sợ ngộ nhỡ bà ta đến vay tiền chị em, vừa khóc vừa nài xin, anh dám chắc chị em sẽ cho bà ta mượn, có khi còn chẳng viết giấy nợ nữa kia.” Mẹ Vương Hinh nghĩ ngợi, đúng thế thật, mẹ Đại Lâm ma mãnh như quỷ, đủ mọi mưu kế, lúc Thúy Thúy cưới chẳng phải đã lừa được 20 vạn của chị, đi lừa thêm lần nữa cũng có khả năng lắm, thêm nữa, chị gái cứ sợ Thúy Thúy ly hôn, càng cố gắng để lấy lòng cả nhà Đại Lâm.
Thế là, mẹ Vương Hinh gọi điện cho chị gái, nói cho bà biết việc này. Mẹ Thúy Thúy lại hỏi: “Bố Hinh Hinh thực sự muốn nhượng lại căn hộ với giá 20 vạn?” Mẹ Hinh Hinh ngẩn người, không ngờ chị gái lại hỏi đến vấn đề này. Vì sợ xảy ra sự cố, nên chỉ trả lời qua quýt: “Đúng vậy, chẳng phải vì Thúy Thúy cả sao?” Hai chị em trò chuyện thêm 1 lúc, rồi gác máy.
Không ngờ mẹ Đại Lâm đến nhà Thúy Thúy thật, bà ngồi bên cạnh mẹ Thúy Thúy, rút khăn tay ra lau nước mắt, vừa khóc lóc vừa nói: “Chị à, tôi thật có lỗi với chị, có lỗi với Thúy Thúy, tôi thực sự không có tiền, căn hộ đó quả thực tôi không thể lấy lại được, tôi và ông lão nhà tôi vẫn chuyển đến nhà kho sống thôi…” Bà khóc lóc mấy ngày liền trước mặt mẹ Thúy Thúy, nhưng vẫn nhờ được ng đi vay tiền, vay đc 10 vạn. Đại Lâm vẫn ngày ngày đến nhà Thúy Thúy cơm nước dọn dẹp giặt giũ quần áo, lúc rảnh tay thì thở vắn than dài, nói: “Con thật muốn đến ngân hàng để cướp tiền! Con không có tài cán gì, không thể kiếm được căn nhà tốt để Thúy Thúy ở, con thật vô dụng. Thôi thà để Thúy thúy đi tìm được người tốt hơn!”
Khi mẹ Đại Lâm dè dặt khéo léo nói mẹ Thúy Thúy có thể cho bà vay 10 vạn hay không, mẹ Thúy Thúy lại đồng ý. Mẹ Thúy Thúy vay mượn đồng nghiệp được đủ 10 vạn tệ, liền đưa cả ẹ Đại Lâm, còn yêu cầu mẹ Đại Lâm viết giấy nợ. Mẹ Đại Lâm toan tính, bảo Đại Lâm viết, như vậy thì món nợ 10 vạn tệ này sẽ thuộc về Đại Lâm và Thúy Thúy. Bây giờ, lương của Thúy Thúy hàng vạn tệ, đương nhiên là Thúy Thúy trả nợ, Đại Lâm không phải bận tâm. Mẹ Thúy Thúy không dám nói chuyện này với bố và em gái, sợ bị mắng. Bố Vương Hinh tìm mẹ Đại Lâm nói cái thẻ tín dụng lúc đầu ghi số cho bà không dùng được nữa, đổi sang 1 tên chủ tài khoản và số tài khoản khác đã được đánh máy rõ ràng in ra giấy, đưa cho bà, bảo bà chuyển khoản vào đó.
Nhà Vương Hinh chuẩn bị sang tên ẹ Đại Lâm, bên ngoài phòng giao dịch, bố Vương Hinh cầm giấy tờ nhà và hồ sơn đẳng kí sang tên đưa ẹ Đại Lâm xem tỉ mỉ, sau đó bảo mẹ Đại Lâm mau chuyển khoản 20 vạn tệ vào tài khoản, Mẹ Đại Lâm vội vàng đến ngân hàng để chuyển khoản, hớn hở quay lại, thúc giục bố Vương Hinh và Vương Hinh đang đợi ở trung tâm giao dịch mau làm thủ tục sang tên. Bố Vương Hinh cười nhạt, đến bàn tư vấn hỏi vài câu, bảo mẹ Đại Lâm đưa chứng minh thư ra, trong lúc bà lấy CMTND, bố Vương Hinh gọi điện ẹ Vương Hinh, hỏi vợ, mẹ Vương Hinh nói chẳng có xu nào được chuyển vào tài khoản. Bố VƯƠNG HINH thoáng chau mày, hỏi mẹ Đại Lâm: “Bà đã chuyển tiền vào tài khoản chưa? Chắc là phải nhận được ngay chứ? Sao vẫn chưa nhận được?” Mẹ Đại Lâm băn khoăn, nói có thể hệ thống ngân hang hơi chậm, lát nữa là nhận được ngay. “Vậy thì hãy chờ thêm chút nữa.” Vương Hinh nói : ” Con đi mua kem ăn đây.” Một lát sau, Vương Hinh mua 2 hộp kem về, cô và bố mỗi người 1 hộp, mẹ Đại Lâm không có phần. Dù khát khô cả cổ, mẹ Đại Lâm vẫn trơ mắt nhìn 2 bố con họ thưởng thức món kem, bà không nỡ bỏ tiền ra mua. Cả đời bà tằn tiện, bà không nỡ mua quần áo ình, chưa bao giờ dám mua que kem, nhưng đối với chồng, con trai và Bá Bá lại khác hẳn, muốn gì được nấy, luôn cố chọn thứ tốt nhất để mua cho họ, thứ đắt nhất cho họ ăn, quả thực là vợ hiền mẹ tốt điển hình của Trung Quốc.
“Thật không có giáo dục!” Mẹ Đại Lâm bực mình nghĩ thầm. Ít ra bà cũng là người lớn, VƯƠNG HINH dám không đưa kem mời bà, chẳng buồn nói câu xã giao nào. Còn bố VƯƠNG HINH cứ cười nói với con gái, dường như ko nhìn thấy bà khát khô đến nỗi cứ phải liếm môi. Cho dù bà ko thấy khát, về phép lịch sự, bố VƯƠNG HINH cũng phải dạy con gái cần phải biết mời bà kem mới phải!
“Thật vô giáo dục!” Mẹ ĐạI LÂM chửi thầm lần nữa. Nhưng ngoài miệng ko dám nói gì, cũng không dám để lộ sắc mặt không vui bởi bà đang đối diện với VƯƠNG HINH. Nếu là Thúy Thúy, bà đã cất tiếng chửi bới rồi. Lần đầu tiên mẹ ĐạI LÂM cảm thấy Thúy Thúy là một cô gái ngoan hiền lương thiện. Đợi Thúy Thúy trở lại, sẽ để cho nó và ĐạI LÂM sống thật vui vẻ, sinh thêm đứa con, cả nhà này sẽ sống thật tuyệt vời. Mẹ ĐạI LÂM cứ nghĩ, rồi tự mỉm cười.
Một tiếng đồng hồ trôi qua, tiền vẫn chưa vào tài khoản.
Bố Vương Hinh nhíu mày lần nữa, nhưng lại an ủi mẹ ĐạI LÂM: “Đừng sốt ruột, có lần có khách hàng chuyển khoản cho tôi, ngân hàng nói sẽ nhận được ngay, nhưng tận chiều ngày hôm sau, tôi mới nhận được, hệ thống ngân hàng hay có vấn đề lắm.” Mẹ ĐạI LÂM dò hỏi : “Anh Vương, hay là chúng ta cứ làm thủ tục chuyền nhượng trước?” “Vậy ko được! Lúc đầu đã nói rõ, tiền trao cháo múc, bây giờ tiền vẫn chưa vào tài khoản, nếu xảy ra chuyện gì, nhà đã chuyển nhượng sang cho bà, tôi ko nhận đc tiền, thì biết tính sao chứ?” Bố VƯƠNG HINH từ chối luôn. “Ôi, chúng ta là thông gia thân thiết như vậy, sao tôi có thể lừa anh đc, tôi làm nhà giáo cả đời, không phải loại ng đó đâu! Ko tin anh đi hỏi mà xem!” Mẹ ĐạI LÂM cuống quá đứng bật dậy, hơi kích động. Bố VƯƠNG HINH ko phản ứng: ” Tôi ko cần biết bà là ng như thế nào? Vương Mỗ tôi là ng làm ăn kinh doanh, lẽ nào phải đi lần từng nhà để hỏi về khách hàng của tôi là loại ng nào rối mới giao thiệp hay sao? Bà thông gia, cứ phải tiền nong rõ ràng! Đây là nguyên tắc của tôi!”
Đợi mãi đến tận 4h chiều, mẹ VƯƠNG HINH gọi điện đến bảo tiền vẫn chưa vào tk. Mẹ ĐạI LÂM cuống lên, đòi đến ngân hàng coi xem thế nào. Bố VƯƠNG HINH đứng dậy, nói” Bà hãy đi hỏi thử xem, tôi ko thể đợ thêm nữa, ngày mai tiền vào tk, chúng ta hãy đến sang tên vậy!” Nói xong liền bước đi.
Mẹ ĐạI LÂM than phiền với nhân viên ngân hàng hồi lâu, họ nói chắc là sẽ vào tk ngay thôi, đã chuyển khoản cho bà rồi, hay là mai lại đến, nếu chưa về tk, ngân hang sẽ kiểm tra giúp bà. Mẹ ĐạI LÂM buồn bực trở về nhà.
Chiều ngày hôm sau, 20 vạn tệ vẫn chưa về tk. Mẹ ĐạI LÂM vô cùng lo lắng, bố VƯƠNG HINH nổi giận chỉ trích bà là đồ lừa đảo! Nếu đã lừa đảo, bố VƯƠNG HINH bèn báo công an, báo rằng mẹ ĐạI LÂM là tội phạm lừa đảo.
Cảnh sát điều tra, số tiền đó đã vào tk ngay chiều hôm đầu tiên, chuyển vào tk 1 ng ở Quảng Châu! Liên hệ với cảnh sát Quảng Châu, kiểm tra máy quay, trong máy hiện ra, khi tiền mới vào tk, liền bị 1 ng trẻ tuổi đeo kính râm, đội mũ chuyển sang 6 tk khác, lần theo 6 tk đó, trong vòng 2 tiếng đồng hồ, lần lượt bị ng thanh niên đó rút hết. Thế nhưng đều không điều tra ra đc ai là chủ của những tk này. Mẹ ĐạI LÂM kêu than 1 tiếng, suýt ngất lịm đi.
Bố Vương Hinh cười nhạt, chỉ vào mẹ Đại Lâm, nói với cảnh sát: “Kẻ lừa đảo! Đồ lừa đảo! Tài khoản bà gửi tiền vào có phải là của tôi đâu! Bà chuyển 20 vạn tệ đến tận Quảng Châu, tìm họ hàng của bà lấy đi hết, còn muốn lừa tôi, giục tôi mau sang tên cho bà! Anh cảnh sát, quyết không thể để kẻ lừa đảo này nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!” Mẹ Đại Lâm ngẩn người đờ đẫn, mặt xám xịt như người chết, sau đó lao ra khỏi sở công an, lao đến những chiếc xe đang đi lại trên đường, miệng hét lớn: “Đừng cản tôi, tôi không muốn sống nữa!” Giằng co hồi lâu, mẹ Đại Lâm bị anh Trương cảnh sát kéo trở lại sở công an. Dọc đường, bà khóc nghẹn ngào, vừa khóc vừa nắm lấy tay áo anh Trương nài xin: “Anh cảnh sát, anh phải giúp tôi tìm lại được 20 vạn tệ, nó là cả mạng sống của tôi!” “Thật khéo diễn!” Bố Vương Hinh cười lạnh lùng: “Hôm đó tôi đặc biệt đi tìm bà, đưa cho bà tờ giấy đã ghi rõ số tài khoản và tên chủ tài khoản, bà không chuyển tiền vào đó, bà đã chuyển cho ai?” Mẹ Đại Lâm vội vàng lấy từ trong túi ra tờ giấy đó, biện giải: “Chính là tờ giấy này! Tôi đã chuyển đúng vào tài khoản ghi ở đây! Anh xem đi!” Bố Vương Hinh cầm lấy tờ giấy đó, cầm bằng hai tay, nhìn một lúc, nói quả quyết: “Không phải tờ này! Tôi không quen ai tên là Kim Phổ Nhân, người Hàn Quốc à? Họ hàng nhà bà à?” Bố Vương Hinh lại giở trò! Nhỡ may mẹ Đại Lâm đưa tờ giấy này đi kiểm định dấu vân tay, thì sẽ kiểm tra ngay ra dấu vân tay của bố Vương Hinh, vậy thì việc bố Vương Hinh nói ông không đưa tờ giấy này ẹ Đại Lâm sẽ trở nên mâu thuẫn. Thế nên, bố Vương Hinh nói khích mẹ Đại Lâm, để bà đưa tờ giấy ra, ông cầm lấy, thế chẳng phải là đã có dấu vân tay rồi sao! Mẹ Đại Lâm ngẩn người: “Sao lại thế được chứ? Chính là tờ này!”
Bố Vương Hinh nói: “Số tài khoản tôi viết trong hợp đồng là tài khoản tôi thường dùng, mấy hôm trước có vị khách hàng nói chuẩn bị chuyển tiền vào tài khoản cho tôi, tôi sợ lẫn lộn với tiền của bà nên đưa cho bà số tài khoản khác. Đây là tài khoản của một khách hàng của tôi ở Quảng Châu, đợt này tôi phải chuyển cho ông ta 40 vạn tệ. Qua điện thoại, tôi đã nói rõ với ông ấy rằng tôi sẽ chuyển cho ông 20 vạn trước, số còn lại mấy ngày sau sẽ chuyển nốt. Việc này có phải hôm đó tôi đã nói rõ rồi không?” Mẹ Đại Lâm gật đầu. Bố Vương Hinh nói tiếp: “Ông ta nói số tài khoản với tôi qua điện thoại, tôi còn sợ viết tay không rõ ràng, đã sai một nhân viên trong công ty tôi đánh máy in ra, bảo cậu ta đánh cỡ chữ to, đậm, bởi tôi cũng cần phải dùng đến để chuyển khoản cho ông ấy, nên in ra mấy bản liền, đưa bà một bản, trong ngăn kéo của tôi vẫn còn mấy bản. Số tài khoản thì tôi không nhớ, nhưng tên thì tôi nhớ, ông ta họ Lưu, chứ không phải là họ Kim gì đó như của bà. Anh cảnh sát, tôi có thể gọi cậu nhân viên đó làm chứng cho tôi.” Vừa nói xong, bố Vương Hinh liền gọi điện thoại cho cậu nhân viên đó cầm mấy bản ghi số tài khoản đó đưa đến sở công an. Chỉ lát sau, cậu nhân viên đó đã cầm mấy tờ giấy đến, hoàn toàn chứng thực lời của bố Vương Hinh. Bố Vương Hinh tức giận nói: “Chính là tờ này!” Mẹ Vương Hinh cầm khăn tay lau nước mắt, nói với mẹ Đại Lâm: “Vì bà mà suýt nữa chúng tôi đã đắc tội với khách hàng! Tôi cứ băn khoăn, không biết đã xảy ra sự cố gì? Vừa rồi, bố Hinh Hinh gọi điện cho tôi, tôi mới biết thì ra bà chuyển tiền vào tài khoản của một người họ Kim nào đấy, bà thật quá đáng!” Bố Vương Hinh nghĩ một lát rồi nói: “Tôi hiểu cả rồi, bà biết đây là tài khoản ở Quảng Châu, bèn tìm ngay tài khoản của người họ hàng ở Quảng Châu, chuyển tiền vào đó, rồi cứ liên tục giục tôi sang tên. Hừ! Bà thật quắt quá!” Mẹ Đại Lâm cũng kịp phản ứng lại, hét lên: “Tôi hiểu rồi, các người là một lũ lừa đảo, chẳng qua là muốn mượn căn nhà này để lừa lấy lại số tiền 20 vạn tệ của mẹ Thúy Thúy chứ gì? Ha… ha, nằm mơ! Tôi nói cho các người biết, trong số tiền 20 vạn này, có 10 vạn là tôi vay được từ mẹ Thúy Thúy! Đại Lâm viết giấy nợ, bảo Thúy Thúy nhà ông trả nợ đi! Ha… ha! Muốn đấu với tôi à! Còn lâu nhé!”
Trong mắt bố Vương Hinh thoáng hiện lên sự kinh ngạc phẫn uất, mẹ Vương Hinh há to miệng, Vương Hinh nhảy dựng lên, nói: “Nói bậy! Bác tôi còn có thể cho bà vay tiền được sao?” Mọi biểu hiện của bà đều bị anh Trương lão luyện dày dặn kinh nghiệm quan sát kĩ lưỡng. Bố Vương Hinh cầm di động bấm số gọi ẹ Thúy Thúy: “Chị cả, vừa rồi mẹ Đại Lâm nói, trong số tiền 20 vạn tệ mua nhà của Hinh Hinh, có 10 vạn là chị cho vay à?” Mẹ Thúy Thúy biết không thể giấu được, bèn nói thật: “Chị thấy bà ấy cũng đáng thương lắm, hơn nữa, cũng là vì Đại Lâm và Thúy Thúy…” “Có viết giấy nợ không?” “Viết rồi.” “Ai viết thế?” “Đại Lâm.”
Bố Vương Hinh suýt giận đến ngất xỉu, hỏi tiếp: “Có viết thời hạn trả tiền không?” “Ơ? Không biết, để chị xem!” Mấy phút sau, mẹ Thúy Thúy quay lại: “Ôi, quên viết rồi, không sao chứ?” Mặt bố Vương Hinh tối sầm lại, hét lớn vào điện thoại: “Chị có bị điên không? Mẹ Đại Lâm đã chuyển 20 vạn tệ vào tài khoản nhà họ hàng của bà ta rồi, sau đó tay không mà muốn lừa lấy căn nhà của Hinh Hinh!” Mẹ Thúy Thúy lại bực bội, nói: “Không thể nào! Mẹ Đại Lâm là một người thật thà, chỉ là tính khí không được tốt cho lắm. Sao bà ấy có thể lừa em chứ? Hay là có hiểu lầm gì?” Bố Vương Hinh giận đến nỗi chỉ thiếu nước hộc máu mồm, tắt phụp điện thoại, ông giận quá không thốt nên lời. Ông có lòng tốt muốn giúp Thúy Thúy lấy lại 20 vạn, không ngờ lại bị mẹ Thúy Thúy trách móc, thật tức không thể nào chịu nổi!
Vương Hinh và mẹ thấy ông ôm lấy ngực, không thốt nên lời, mặt trắng bệch, vội vàng chào anh Trương, rồi đưa ông đến bệnh viện. Bác sĩ nói bố Vương Hinh bị bệnh mạch máu vành tim không được tức giận, sau này cần phải chú ý, bố Vương Hinh cười đau khổ, nói với vợ: “Tôi vốn khỏe mạnh như sắt đấy, từ khi Hinh Hinh bị chó cắn, tôi thường cảm thấy tức ngực, thì ra bị làm cho tức giận quá mà mắc phải bệnh mạch máu vành tim. Mẹ Vương Hinh hối hận khôn nguôi, đáng lẽ ra không nên đưa chìa khóa căn hộ của Hinh Hinh cho chị gái, để xảy ra chuyện lớn thế này. Buổi tối, mẹ Vương Hinh đến nhà chị gái, mắng như tát nước vào mặt chị! Lúc này mẹ Thúy Thúy đã bị mẹ Đại Lâm khóc lóc kêu than từ chiều làm cho đầu óc quay cuồng, giờ lại bị mẹ Vương Hinh nổi giận lôi đình ở nhà chị gái, bực tức bỏ đi, để lại mẹ Thúy Thúy một mình nuốt nước mắt và thầm tự trách mình.
Cả đời bà sống thật thà chất phác, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện hại ai, bà cứ ngỡ mọi người trong thiên hạ đều giống bà, đều không đi hại người khác. Bà chỉ có mình Thúy Thúy, hạnh phúc của Thúy Thúy chính là hạnh phúc của bà. Nếu Thúy Thúy mới kết hôn đã ly hôn, liệu có thể lại tìm thấy được hạnh phúc sao? Đại Lâm dù không phải là thập toàn thập mĩ, nhưng đối xử với Thúy Thúy khá tốt. Còn về mẹ Đại Lâm, cũng chỉ có thể cố gắng chung sống hòa thuận, chỉ mong lấy tấm lòng đổi lấy tấm lòng. Mẹ Thúy Thúy thấy rất nhiều người phụ nữ ly hôn, nuôi con một mình rất vất vả khó khăn, vừa không có tiền, vừa không có tuổi xuân, chẳng mấy chốc đã già nua. Nhiều phụ nữ không có nhà, nếu chồng cũ không trợ cấp tiền nuôi dưỡng, nỗi khó nhọc nuôi con một mình thật khó mà tưởng tượng nổi. Không phải mẹ Thúy Thúy ích kỉ, muốn căn nhà của Hinh Hinh, mà bà muốn nhân lúc mình còn sống, cố gắng hết sức mình, trải ra cho Thúy Thúy một con đường dễ đi nhất, nếu không, Thúy Thúy thực sự phải trải qua những tháng ngày thê lương của những người phụ nữ ly hôn. Là mẹ, đây là điều đau lòng nhất.
Đời người phụ nữ, đi sai một bước, cả trăm bước xiêu vẹo. Bây giờ, nhà em gái và nhà thông gia như nước với lửa, bà lại không thể làm gì. Mẹ Thúy Thúy thật chỉ muốn nhảy lầu cho xong.