Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi!

Chương 3: Chuồn mất


Đọc truyện Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi! – Chương 3: Chuồn mất

Bàn tay nhỏ bé của Đồng Đồng nắm chặt một góc áo Tiếu Thâm, thấy Tiếu Thâm ngẩn người nhìn mình, mím miệng khóc: “Hu hu, dì kia bắt nạt Đồng Đồng, ba hư, ba thật xấu, không giúp Đồng Đồng đánh dì, hu hu hu…….”

Tiếu Thâm quả thật đau đầu, hắn có thể hô mưa gọi gió trên thương trường nhưng đối với một đứa trẻ lại không cách nào đối phó, tiếng khóc của Đồng Đồng khiến hắn phát điên, lập tức nắm tay Đồng Nhan thúc giục: “Thằng bé khóc, nhanh nhanh dỗ nó đi.”

Một câu nói rất bình thường nhưng rơi vào tai người khác lại không như vậy, tình cảnh này giống như hai vợ chồng đang dỗ con, chẳng lẽ đứa bé thật sự là con của Tiếu Thâm?

Đồng Nhan nhanh chóng đi lên dỗ Đồng Đồng: “Được rồi, được rồi, bảo bối không khóc , ba sẽ giúp con bắt nạt lại dì kia, đừng khóc đừng khóc.”

“Hu hu, ba hư không giúp Đồng Đồng, không để ý đến ba nữa.” Thằng bé tiếp tục la to.

Đồng Nhan không nhịn được quay về phía Tiếu Thâm la: “Không thấy thằng bé khóc sao, nhanh đuổi người bắt nạt thằng bé đi, nếu không đi thằng bé lại khóc nữa, đến lúc đó em cũng không thể dỗ.” Giọng nói giống như một người vợ đang trách chồng.

Mọi người thấy vậy càng khẳng định ý nghĩ trong lòng, Tiếu Thâm có con riêng.


Thành phố A lại có vô số mỹ nữ đau lòng.

Tiếu Thâm nhíu mày nhìn thằng bé khóc, có trời mới biết lúc này hắn chỉ muốn ném thằng bé ra ngoài, khóc khóc khóc cái gì, nghe tiếng khóc của Đồng Đồng, Tiếu Thâm đành nén giận, nhìn Đồng Chân sững sỡ đứng một bên la to: “Còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau cút đi, không thấy thằng bé đang khóc sao?” Mặc dù rất chán ghét nhưng bộ dáng khóc của thằng bé không phải giả, tình cảnh này trong mắt người khác là hình tượng một người cha tốt.

Đồng Chân sững sờ nhìn dáng vẻ nóng nảy của Tiếu Thâm lại nhìn thằng bé đang khóc trong lòng Đồng Nhan, tức giận không thể làm gì khác là rời đi.

Hai mẹ con nhìn thấy bộ dáng kia của Đồng Chân, trong đôi mắt đều xẹt qua tia chiến thắng, Đồng Nhan nhẹ vỗ lưng Đồng Đồng: “Ngoan, dì hư đi rồi, đừng khóc nữa, ngoan.”

Tiếu Thâm thấy thằng bé còn khóc vẫn không chịu nổi, cau mày khẽ quát: “Nhanh đưa nó ra ngoài, thật là ồn.”

Đồng Nhan lườm hắn: “Anh hung dữ gì chứ, vậy thì phải làm sao, con nít chính là như vậy, nói khóc liền khóc, đây là chuyện bình thường. Hừ!” Cuối cùng hừ một tiếng, ôm Đồng Đồng vẫn còn khóc đi ra ngoài.

Tiếu Thâm bóp trán, rốt cuộc yên tĩnh, đưa tay ngoáy lỗ tai, đến bây giờ vẫn cảm thấy tiếng khóc của thằng bé làm tai hắn ong ong, đầu óc choáng váng.

Bên ngoài phía sau rừng cây nhỏ, Đồng Nhan ôm thằng bé núp sau cây, len lén nhìn về phía đại sảnh, may mắn không có ai nghi ngờ.

Đồng Đồng ở trong ngực cô bĩu môi: “Mỗi lần con giúp mẹ thoát thân, gióng nói sẽ bị tổn thương thêm một lần, con muốn về nhà, con muốn uống sữa chua, con sắp nói không ra tiếng rồi.”

Đồng Nhan vội lấy lòng thằng bé: “Hì hì, được được được, con muốn uống bao nhiêu cũng được, hôm nay con lập công lớn, mẹ đưa con đi siêu thị mua sữa chua.”


Trong nháy mắt hai mẹ con hả hê, ai ngờ…..

Xoay người một cái lại gặp người đã sáu năm không gặp, Đồng Nhan thấp thỏm trong lòng, mắt cũng không dám nhìn thẳng người kia, chột dạ dời tầm mắt sang chỗ khác.

Đồng Đồng ở trong lòng nhìn thấy đột nhiên xuất hiện một người đàn ông, chân mày liền nhíu lại, nhìn dáng vẻ sợ hãi của mẹ, không nhịn được mở miệng: “Ông ơi, ông chặn đường rồi.”

Đồng Thiên Bác nhìn đứa bé trong lòng Đồng Nhan, nhíu mày, trầm mặc ba giây, sau đó nói với Đồng Nhan: “Vẫn là sinhvật này ra sao?”

Giọng nói không che giấu sự không vui của bản thân.

Vật này? Đồng Đồng nhíu mày: “Ông này, ông không cảm thấy mình nói chuyện không lịch sự sao, cái gì gọi là vật này, cháu chính là cháu, cháu căn bản vẫn nói tiếng người không phải sao.” Miệng lưởi Đồng Đồng rất độc, ngàn vạn lần đừng chọc đến cậu, nếu không sẽ khiến người khác chết không yên thân.

Đồng Thiên Bác lộ vẻ không vui, ánh mắt sắc bén nhìn khuôn mặt Đồng Đồng, càng nhìn càng giống Tiếu Thâm, nhìn Đồng Nhan hỏi: “Ba đứa bé thật sự là Tiếu Thâm sao?” Nếu như là Tiếu Thâm vậy thì thật sự tốt quá rồi.

Đồng Nhan không dám nhìn ba mình nhưng cô hiểu rõ ý ba mình nên nói “Không phải”. Sau đó ngẩng đầu lên nhìn Đồng Thiên Bác “Ba, con biết ba có ý gì nhưng đừng nghĩ lợi dụng con nữa, sáu năm trước con bỏ đi, hôm nay cũng sẽ như vậy, con cũng đã có con, đừng nghĩ lợi dụng con cũng đừng nghĩ lợi dụng con trai con, con còn có việc, con đi trước.”


Đồng Thiên Bác cả đời ra lệnh cho người khác, từ lúc nào thì có người dám nói chuyện với ông như vậy, cho dù là con gái mình, lúc này không vui nắm vai Đồng Nhan quát: “Ra ngoài lêu lổng sáu năm, không biết cao thấp, tính khí ngược lại càng khó bảo, ba dạy con như vậy sao? Phải nói chuyện với ba như thế nào cũng quên rồi sao!”

Đồng Đồng chớp chớp mắt nhìn mẹ lại nhìn Đồng Thiên Bác, bây giờ đã biết rõ quan hẹ của hai người nhưng nhìn cuộc nói chuyện có vẻ không hòa hợp liền ngoan ngoãn ôm cổ Đồng Nhan không nói gì.

Đồng Nhan dừng bước, xoay người lạnh lùng nhìn ba mình, lạnh lùng nói: “Con quên mất, căn bản không nên nói chư vậy với ba, như vậy sẽ khiến con mệt mỏi, còn nữa, sáu năm trước ba đã đuổi con ra khỏi nhà, bây giờ con không phải là con gái nhà họ Đồng nữa, ba muốn tìm con gái thì đi tìm Đồng Chân đi, mặc dù cô ta lớn tuổi rồi nhưng dáng người vẫn tốt, mới có thể bán được giá hơn.” Nói xong lùi về sau thoát khỏi cánh tay Đồng Thiên Bác, không chút do dự xoay người rời đi.

Đồng Thiên Bác tức giận nghiến răng, đứa con gái này…..Thật tốt!

Nhìn Đồng Đồng nằm trên vai Đồng Nhan đang nhìn mình, Đồng Thiên Bác nhíu mày, hai khuôn mặt giống nhau như đúc, không lẽ nào, Tiếu Thâm…..

Nhớ tới đứa con gái khác của mình, vừa rồi trong bữa tiệc ông ta cũng nhìn thấy, mặc dù Chân Chân xinh đẹp nhưng rất dễ nhận thấy không làm cho Tiếu Thâm động lòng, muốn nắm được con cờ Tiếu Thâm này còn cần một lợi thế khá, vốn dĩ ông ta còn đang phiền não chuyện này, bây giờ nhìn lại không cần thiết nữa, chỉ cần lợi dụng đứa bé này là được rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.