Đọc truyện Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi! – Chương 20
Đồng Đồng rất vui khi nhìn thấy Tiếu Thâm, cậu bé hết sức khéo léo đi tới trước mặt Tiếu Thâm, ngước đầu đáng yêu hỏi: “Chú, sao chú lại tới đây?”
Tiếu Thâm nhìn đôi mắt trước mắt giống y đúc hắn, khóe miệng khẽ cười, không nhịn được cúi người ôm Đồng Đồng, nhéo mũi cậu bé: “Chú nhớ cháu, tối nay đến nhà chú được không?”
Vốn dĩ Tiếu Thâm không có cảm giác gì với thằng bé nhưng mỗi khi thấy thằng bé tình huống liền trở nên khác, ví dụ như hiện tại, đáng lẽ hắn ngồi xuống nói chuyện với cậu bé nhưng nhìn thấy cậu bé liền không nhịn được muốn ôm còn nhéo mũi, đây là chuyện Tiếu Thâm chưa bao giờ làm.
Đồng Đồng biết chú này chính là ba mình cho nên khi nhìn thấy Tiếu Thâm thì biết cư xử có chừng mực, bởi vì cậu biết ba cậu hình như không thích cậu, vậy thì cậu phải cố gắng biểu hiện một chút như vậy mới có thể khiến ba thích mình nhưng tối nay đến nhà ba sao?
Đồng Đồng bối rối, Tiếu Thâm lập tức hiểu, thằng bé lo lắng cho mẹ, lập tức cười nói: “Yên tâm, mẹ biết rồi, mẹ cũng đồng ý, đừng lo lắng.”
Quả nhiên đôi mắt Đồng Đồng sáng rực, rất vui: “Thật không?”
Bởi vì vui mừng nên lúc hỏi câu hỏi này cậu huơ tay múa chân, một giây tiếp theo cậu bé liền nhận ra mình vừa mới rất lộn xộn, như vậy sẽ khiến ba tức giận, lập tức ngoan ngoãn đứng im.
Tiếu Thâm thấy thằng bé vui mừng, huơ cánh tay nhỏ bé của mình cũng không nhịn được cười, một giây tiếp theo thấy bộ dáng cậu như mắc lỗi, ngoan ngoãn đứng im liền không hiểu: “Sao vậy? Không phải vừa rồi rất vui sao, sao bây giờ lại im lặng rồi?”
Đồng Đồng sợ hãi nhìn Tiếu Thâm, nhỏ giọng nói: “Không phải cháu không ngoan nên chú không thích cháu sao?”
Tiếu Thâm lập tức ngây ngẩn người, chua xót trong lòng, thấy ánh mắt mong chờ của thằng bé Tiếu Thâm không biết phải nói gì. Thằng bé là con trai hắn.
Trên đường quay về, Tiếu Thâm không nói gì, dù sao cũng rất im lặng, mọi thứ trong đầu rối tinh, nếu không có đầu mối sẽ không gỡ ra được, nhìn thằng bé ngồi bên cạnh, trẻ con rất nhạy cảm, nhất là Đồng Đồng không có ba càng nhạy cảm hơn.
Quay về nhà họ Tiếu, cánh cửa màu đen từ từ mở ra, đi hết con đường mòn ngôi biệt thự cổ liền hiện ra trước mắt.
Đây là lần thứ hai Đồng Đồng xuất hiện ở đây, lần đầu tới cậu bé đã tự nhủ thầm trong lòng sau này lớn phải mua cho Đồng Nhan một căn nhà sang trọng như vậy, lần này quay lại cậu bé phát hiện nơi này chính là nhà của mình. Trong nháy mắt Đồng Đồng có cảm giác nói không nên lời, có chút khó chịu, có phải do cậu không ngoan nên ba mơi không cần cậu và mẹ?
Quản gia ở bên trong hớn hở chạy ra, thấy Tiếu Thâm ôm Đồng Đồng từ trong xe ra càng thêm vui mừng, quản gia Vương đi tới nói: “Đây chình là cậu chủ nhỏ sao, dáng dấp thật giống cậu, mau vào đi, ông chủ chờ đã lâu.”
Lần này vào nhà họ Tiếu so với lần trước tới nhà họ Đồng không giống nhau, dù sao nhà họ Đồng cũng không khá giả, căn nhà dù có rộng nhưng chỉ hơi lớn một chút nhưng đây là nhà họ Tiếu, từ lúc vào cổng chính, hai ven đường đều là hoa, lúc vào nhà Đồng Đồng vẫn im lặng, đôi mắt liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh giống như con thú có thể tấn công bất cứ lúc nào, cho dù biết rõ đây là nhà của ba nhưng vẫn luôn chú ý cảnh giác.
Tiếu Thâm ôm thằng bé nhưng không chú ý đến ánh mắt thằng bé, ngược lại ông Vương đi phía sau đều nhìn thấy hết, cảm thấy đau lòng, thằng bé là một phần của gia đình này nhưng lại cảm thấy sợ hãi ngay tại nhà mình. Ông Vương thầm thở dài.
Ông Tiếu vừa thấy Đồng Đồng mặt mày hớn hở, Tiếu Thâm đặt con trai ngồi cạnh ông nội, hai ông cháu ngồi gần nhau, Tiếu Thâm ngồi đối diện, sau khi rời khỏi trường Đồng Đồng không nói câu nào, đối với ông lão này hoàn toàn xa lạ, Đồng Đồng chỉ biết Tiếu Thâm nên đôi mắt to chỉ chăm chú nhìn Tiếu Thâm chỉ sợ ba chạy mất, ông Tiếu nói chuyện với cậu, cậu chỉ trả lời qua loa, vừa khéo léo trả lời còn phải chú ý đến mọi cử động của Tiếu Thâm.
Ông Tiếu nhìn thấy cũng đau lòng, thằng bé này rất nhạy cảm, mặc dù thằng bé rất thông minh nhưng có thể dễ dàng nhận thấy thằng bé đang sợ hãi.
Cùng lúc đó mấy người giúp việc nhà ông Tiếu Thấy ánh mắt của cậu bé cũng cảm thấy đau lòng, Tiếu Thâm đang mãi suy nghĩ, trong lúc vào hắn tình cơ liếc thấy liền cảm thấy khó chịu trong lòng.
Ánh mắt này khiến Tiếu Thâm cảm thấy nặng nề, trong lòng như một mớ bòng bong, bây giờ càng bối rối hơn nên không dám nhìn Đồng Đồng nhưng hắn không biết, bởi vì hắn không nhìn nên Đồng Đồng càng thêm sợ hãi, ba cậu không thèm nhìn cậu có phải ba không thích cậu không? Cậu đáng ghét như vậy sao?
Đồng Đồng rất đau lòng, lúc Tiếu Thâm đi ra ngoài cậu không nhịn được hỏi ông Tiếu: “Có phải do Đồng Đồng không ngoan nên ba không thích Đồng Đồng phải không?”
Sau khi cậu bé hỏi mọi người trong phòng đều đau lòng, ông Tiếu cũng hoảng sợ, thằng bé biết sao? Ông Tiếu bắt đầu nhìn kỹ Đồng Đồng, càng nhìn càng thích, ôm Đồng Đồng cười híp mắt: “Không có, ba cũng giống cháu, bây giờ ba đang cảm thấy sợ hãi, Đồng Đồng sợ ba không thích Đồng Đồng nhưng ba cũng đang sợ Đồng Đồng sẽ không thích ba cho nên ba mới không dám nhìn Đồng Đồng.”
Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ nên sao khi nghe những lời này Đồng Đồng lập tức hớn hở: “Hóa ra là như vậy, Đồng Đồng rất thích rất thích rất thích ba.” Vì biểu đạt tâm ý của mình Đồng Đồng nói liên tiếp ba lần rất thích như muốn hiện rõ tình cảm của cậu dành cho ba.
Tiếu Thâm ở bên ngoài cảm thấy khi đối mặt với Đồng Đồng tim hắn sẽ đập rất nhanh, hô hấp cũng trở nên khẩn trương hơn, ra ngoài hóng gió một chút, mới đi chưa được mấy bước Đồng Nhan liền gọi tới, vừa ấn nút nghe đầu dây bên kia liền vang lên tiếng quát của Đồng Nhan: “Tiếu Thâm! Anh đưa con tôi đi đâu, mẹ kiếp, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Tiếu Thâm cau mày đưa điện thoại ra xa, lúc này mới nhớ tới mục đích hắn đưa con trai tới đây, vốn dĩ còn đang bối rối bỗng trở nên cợt nhã, giọng nói cà lơ phất phơ: “Không thấy con trai? Không phải nên đi báo cảnh sát sao, sao lại tìm tôi, tôi chỉ đến nhà trẻ đón con tôi mà thôi còn con trai cô thì cô tự tìm đi.”
Đồng Nhan nghiến răng, hắn đang ép cô sao? Cô chưa từng thừa nhận con trai mình là con trai Tiếu Thâm cho nên Tiếu Thâm mới làm vậy để ép cô, buộc cô phải thừa nhận!