Đọc truyện Mẹ, Cha Tìm Tới Cửa Rồi! – Chương 106: Đại kết cục 5
Phí Gia Nam vẫy tay, thủ hạ lập tức hiểu ý, liền tự hành động, nháy mắt, nguyên bản phòng nghỉ chật chội đông đúc người, liền chỉ còn lại Phí Gia Nam một người.
Nhìn trước mắt cửa sổ thuỷ tinh đặc chế đã bị đổi thành loại thuỷ tinh bình thường, Phí Gia Nam bỗng nhiên nở nụ cười, “Cô gái này ———— có chút ý tứ.”
Đồng Nhan ôm Đồng Đồng ngồi ở ghế phụ, vẻ mặt ngưng trọng nhìn Tiếu Thâm: “Nhanh chóng đi thôi.”
Tiếu Thâm nhìn vẻ mặt Đồng Nhan lo lắng hãi hùng, trong lòng tê rần, bàn tay to vươn ra, ôm thân hình nhỏ gầy của Đồng Nhan trấn an: “Không có việc gì, không có việc gì, hoả hoạn lần trước, là anh không đúng, anh hẳn là nên ở cạnh em, nếu lúc ấy có anh, em sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vầy, thực xin lỗi vợ.”
Nghe thanh âm ôn nhu gọi “Vợ” của anh, trong lòng Đồng Nhan bỗng nhiên cảm giác ê ẩm, tuy rằng trước kia Tiếu Thâm luôn mặt dày mày dạn cười kêu cô “Vợ” nhưng lần này, Đồng Nhan nghe hai chữ (convert là Lão bà nên có hai chữ) có chút khác so với hồi trước, cụ thể là khác chỗ nào?
Nghĩ không ra, ngẩng đầu nhìn xem Tiếu Thâm, muốn từ gương mặt xinh đẹp kia để nhìn ra cảm xúc, ai ngờ bàn tay to kia ôm cô dùng sức, làm cô không có cách nào để nâng đầu lên, nghĩ, Đồng Nhan tựa hồ nhớ tới hành động này không giống như tính cách của Tiếu Thâm, nhịn không được liền phì cười.
Tiếu Thâm có chút thẹn quá thành giận, bàn tay to dùng sức xoa xoa đầu Đồng Nhan, gỡ xuống đầu tóc bị búi lên kiểu cô dâu của cô, ôn nhu ngửi mùi thơm của tóc cô.
Bỗng nhiên có chút yêu thích không muốn buông tay, một lần lại một lần thưởng thức, mang theo ôn nhu trước nay chưa từng có, Đồng Nhan cảm giác được biến hoá to lớn của bàn tay kia, liền ngoan ngoãn ghé vào lòng Tiếu Thâm, mà trong lòng cô là Đồng Đồng liền mở to mắt chớp chớp chớp, một hồi nhìn vẻ mặt như cô gái nhỏ của mẹ, một hồi lại nhìn xem vẻ mặt ôn nhu như nước của ông già nhà mình, hai người này….
Đồng Đồng trong lòng có chút uỷ khuất, hai người này a… “Cha mẹ đều là già mà không kính, ô ô ô, cũng không ai để ý đến Đồng Đồng.”
Ai ngờ, chiêu số con-nít-khóc-lóc-cha-mẹ-liền-hoảng này lại không có tác dụng đối với cha mẹ mình, Tiếu Thâm cùng Đồng Nhan hai người rất ăn ý quay đầu đi, cũng không thèm dòm tiểu bảo bối đến một cái, tiếp tục đóng vai tình nhân thân mật.
Đúng lúc này, tai nghe ở lỗ tai Tiếu Thâm phát ra âm thanh rất không bình thường, thân hình anh lập tức cứng đờ, Đồng Nhan cảm giác được trên người Tiếu Thâm tản mát ra sát khí, nhanh chóng ngẩng đầu khẩn trương nhìn Tiếu Thâm: “Có phải là đã xảy ra chuyện gì không?”
Đồng Nhan trong óc liền xuất hiện khuôn mặt của Phí Gia Nam, rõ ràng là một khuôn mặt ôn nhuận, giờ phú này nhớ tới, liền thấy nó mang đầy lệ khí âm ngoan.
Không thể khống chế bản thân mà run rẩy, Đồng Nhan trong lòng cảm thấy sợ hãi, nếu không phải Tiếu Thâm đem nàng chạy trốn, hiện tại có phải hay không cô liền bị Phí Gia Nam mạnh mẽ ép cưới?
Tiếu Thâm sắc mặt ngưng trọng, nhìn sắc mặt Đồng Nhan tái nhợt, trấn an vỗ vỗ lưng Đồng Nhan, thanh âm trầm thấp: “Không có việc gì”
Nói xong liền xuống xe, đi vòng qua hướng đầu xe, giúp Đồng Nhan mở cửa xe, đón lấy Đồng Đồng từ trong lòng của Đồng Nhan, một tay nắm Đồng Nhan, mang theo hai mẹ con tiến đến hướng của trang viên đi.
Đồng Nhan thấy vậy, sắc mặt liền biến trắng, chính là không đi: “Không cần, Tiếu Thâm!”
Tiếu Thâm quay đầu nhìn Đồng Nhan, tuy rằng biết cô gái này sợ hãi, nhưng bàn tay to không có chút buông ra, nắm càng chặt, ánh mắt kiên định nhìn Đồng Nhan, giọng điệu trầm thấp ôn nhu: “Có anh ở đây, sẽ không có chuyện gì.”
Đồng Nhan ngẩn người, nhìn ánh mắt Tiếu Thâm, nguyên bản là cặp mắt hoa đào quyến rũ nữ nhân, thế nhưng còn có thể xuất hiện ánh nhìn làm cho lòng người ta cảm nhận được sự bảo vệ.
Trong lòng mâu thuẫn dần dần giảm xuống, Đồng Nhan hít sâu, ngoan ngoãn hướng về phía Tiếu Thâm gật đầu, “Được.”
Tiếu Thâm mỉm cười, trong lòng nhận được thoả mãn trước nay chưa từng có, vợ mình tin tưởng mình, còn có cái gì tuyệt vời hơn.
Tiếu Thâm hiểu được, Đồng Nhan hiện tại nguyện ý theo anh đi vào, nghĩa là đại biểu tin tưởng trước nay chưa từng có, Đồng Nhan tin tưởng anh.
Một nhà ba người từng bước hướng đến trang viên, Đồng Nhan ngoan ngoãn đi theo phía sau anh, trang viên phong cảnh vô cùng đẹp, một đám người vây ở bên trong, nơi này là địa điểm Phí Gia Nam chuẩn bị hôn lễ.
Đồng Nhan nhận thức, vừa mới tiến vào địa điểm phòng nghỉ ngơi, xa xa nhìn lướt qua, hiện tai sân lớn không thấy tân khách, nhưng những bố trí cho hôn lễ vẫn còn, Đồng Nhan nhìn thấy Phí Gia Nam tuỳ ý ngồi ở một cái ghế phía trước, lễ phục màu trắng ở trên người hắn giống như bạch mã hoàng tử trong truyện cổ tích.
Hắn có chút ôn nhuận tươi cười, nhìn đến Đồng Nhan cô được Tiếu Thâm dắt tới, tươi cười càng thêm nhu thuận, làm cho Đồng Nhan bị nhìn cảm giác giống như bị mê hoặc.
Cảm giác được người đàn ông kia nháy mắt lại phát ra hung ác nham hiểm, Đồng Nhan nhanh chóng hoàn hồn, âm thầm kinh hãi, bàn tay vỗ vỗ ngực, cảm giác tim mình đang đập loạn.
Nghi hoặc.
Bên cạnh, Tiếu Thâm bỗng nhiên hạ giọng mở miệng: “Người này có thuật thôi miên.”
Đồng Nhan bừng tỉnh đại ngộ, thì ra là thế.
“Vậy tại sao trước đó hắn không thôi miên em?” Còn làm cho cô thuận lợi chạy trốn, nếu như bị thôi miên, cô sao có thể chạy được?
Nghĩ lại, Đồng Nhan trong lòng lạnh run.
Tiếu Thâm bỗng nhiên cười thực châm chọc: “Nếu em bị thôi miên, thuận lợi kết hôn, thì làm sao có thể dẫn dụ anh đến, một cơ hội không thể nào tốt hơn của Phí Gia Nam hắn a.”
Đồng Nhan há mồm, không biết nên nói gì thêm nữa.
Mấy người đàn ông này…
Phí Gia Nam mỉm cười, chậm rì rì đứng lên, một tay bỏ trong túi quần, hướng về phía một nhà ba người mỉm cười: “Tiếu tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Tiếu Thâm cũng mỉm cười, trong lòng ôm Đồng Đồng cũng không ảnh hưởng đến hình tượng vú em đẹp trai lãnh khốc, nói: “Mấy ngày hôm trước ở nghĩa trang vừa gặp qua.”
Phí Gia Nam mỉm cười, giật mình: “Ai nha, mấy ngày hôm trước ông ngoại anh vừa mới mất, vợ anh cũng là đã được hạ táng đi?”
Tiếu Thâm mỉm cười, làm sao lại không rõ ý tứ trong lời nói của Phí Gia Nam, sắc mặt không thay đổi: “Phí tiên sinh hẳn là nhớ nhầm đi? Vợ của tôi đâu có chuyện gì, mấy ngày hôm trước thật khéo xảy ra hoả hoạn, tôi cố ý đem cô ấy đến Singapore để nghỉ ngơi, hiện tại nhà đã không có việc gì, tự nhiên là muốn trở về.”
Phí Gia Nam cười cười không nói lời nào, nhìn Tiếu Thâm nắm tay Đồng Nhan không thả, lại nhìn lại Tiếu Thâm, ánh mắt bỗng nhiên biến đổi, vô số mũi tên nhọn lạnh giá bắn lại đây, lại dễ dàng bị Tiếu Thâm tiếp chiêu, chắn trở về.
Phí Gia Nam cười, không ngừng phóng tên: “Tiếu tiên sinh lá gan không nhỏ, nếu có thể tìm đến Singapore, địa bàn của tôi, tôi sẽ không sợ…” Câu nói ác ý kế tiếp không phát ra, nhưng ngón tay cũng đã chỉ đến ánh mắt Tiếu Thâm.
“Không sợ toi mang phải không?” Tiếu Thâm tuỳ ý nói tiếp câu nói của Phí Gia Nam, lại cảm giác được Đồng Nhan bên người khẩn trương, rất vừa lòng, trên mặt lại duy trì đối phó với Phí Gia Nam, trong lòng lại giống như con chim nhỏ bay nhảy vỗ cánh, vô cùng sung sướng.
“Thật đúng là có lỗi a, Tiếu Thâm tôi sống mấy chục năm, không biết bao nhiêu người nói lời này đối với tôi, nhưng cuối cùng cũng không có ai có được mạng của tôi, cho nên, theo tôi nghĩ, muốn mạng Tiếu Thâm tôi, cũng phải xem có bản lãnh hay không?”
Tiếu Thâm lộ vẻ mặt không tức chết người không đền mạng, cười cười nhìn Phí Gia Nam đối diện, ngụ ý, người muốn mạng Tiếu Thâm anh đây nhiều lắm, nhưng không ai thành công, anh hẳn là nên xem lại khả năng của mình trước đi.
Phí Gia Nam mỉm cười, “Anh đúng thật là rất tự tin.”
Tiếu Thâm cũng mỉm cười, bỗng nhiên ánh mắt khẽ chuyển, sắc bén nhìn Phí Gia Nam: “Đó là đương nhiên, chúng ta đấu nhiều năm như vậy, ngươi nghĩ rằng tôi cũng sẽ giống như sáu năm trước ở trước mặt anh thua cuộc? Tiếu Thâm ta anh minh cả đời, chỉ có duy nhất một lần bị anh tính kế cũng là sáu năm trước cùng vợ tôi đi, tuy nhiên, tôi đây cũng phải cám ơn anh, sáu năm trước nếu như không có anh tính kế tôi cùng Đồng Nhan, tôi hiện tại hẳn là vẫn cô đơn lẻ loi, làm gì mà có được gia đình hạnh phúc như hiện tại? Cho nên, ở phương diện này, tôi vẫn còn muốn cám ơn anh.”
Đồng Nhan có chút sửng sốt, sáu năm trước?
“Cái gì sáu năm trước, chẳng lẽ người tính anh sáu năm trước không phải là người của Đồng Gia? Mà là…” Đồng Nhan chỉ vào mũi Phí Gia Nam mắng to, nhưng nghĩ đến chính mình hồi trước còn bị người đàn ông này ép kết hôn, trong lòng có chút không yên, quên đi.
Tiếu Thâm nhìn về phía vợ mình tươi cười đến yêu nghiệt, tươi cười đến vô cùng rực rỡ: “Đúng vậy, vợ à, bà mai của hai chúng ta tỉ mỉ tính toán, mà lại còn là Phí tiên sinh đây, lần khác trở về phải nhớ gửi cho Phí tiên sinh bao lì xì to a.”
Tiếu Thâm tiếp tục không tức chết người không đền mạng nói xong, hoàn toàn bỏ qua bộ dáng Phí Gia Nam đang đứng đối diện tức đến nỗi nổi gân xanh.
Nghĩ rằng, Phí Gia Nam ngươi thật ghê tởm, năm đó anh tính kế lên tôi và vợ tôi, giờ thì tốt lắm, báo ứng đã đến, ngươi coi trọng người phụ nữ của lão tử, lão tử không trách ngươi, nhưng ngươi lại không nhận thức rõ mà lại ép buộc người phụ nữ của lão tử cưới ngươi, như vậy thì không được.
Hiện tại còn nghĩ đến bức hôn? Chậm rồi! Năm đó ngươi làm sao không mở mắt để thấy rõ ràng rồi mới tiến hành, khi không lại đưa cho lão tử một nàng dâu hiền, tức chết ngươi đi!
Trên thực tế, Phí Gia Nam cũng cảm thấy ghê tởm bản thân, nghĩ lại sáu năm trước, cô gái mà bị hắn tính kế lại là Đồng Nhan, trong lòng Phí Gia Nam không có chút tư vị gì.
Giận dữ đến mức cười ra tiếng, khuôn mặt ôn nhuận kia bởi vì nụ cười mà càng kinh diễm, ở đây, ngoại trừ Tiếu Thâm, không ai có thể so sánh được.
Hai người đàn ông, mặt đối mặt, mắt trừng mắt, giương cung bạt kiếm, sẵn sàng hành động.
Phí Gia Nam bỗng nhiên cười, gọi thủ hạ bên mình lại, nói nhỏ hai câu, thủ hạ thần sắc ngẩn ra, yên lặng đi xuống khong biết là đi làm gì đi.
Lúc này, trợ lý của Tiếu Thâm cũng đi lại đây, ở bên tai Tiếu Thâm nhỏ giọng nói mấy câu, Tiếu Thâm sắc mặt không thay đổi, Đồng Nhan nhìn nhìn, lại phát hiện thật sâu trong đáy mắt của Tiếu Thâm ánh lên nụ cười yếu ớt.
Phí Gia Nam nhìn Tiếu Thâm, cuối cùng tầm mắt dừng lại tại bóng dáng của Đồng Nhan.
Thanh âm trầm thấp ôn nhu, cũng không phải là cái loại ôn nhu như trước khi nói chuyện với Tiếu Thâm: “Đồng Nhan, em thật sự không muốn ở chỗ này?”
Đồng Nhan nhìn về phía Phí Gia Nam, không cần nghĩ ngợi, lập tức trả lời: “Tôi đã có chồng, có con, nhà của tôi ở thành phố A.”
Ý tứ nằm trên mặt chữ, đã quá rõ ràng.
Phí Gia Nam không để lộ tâm tình của mình, thật sâu nhìn thoáng qua Đồng Nhan, chuẩn bị vung tay, vừa mới dơ lên, bỗng nhiên một tiếng súng nổ vang.
Phí Gia Nam sửng sốt, ánh mắt sắc bén chuyển đến, bởi vì khoảng cách hơi xa, nên không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra.
Một lúc sau, thủ hạ Phí Gia Nam thần sắc vội vàng chạy tới, ghé vào lỗ tai hắn nói nho nhỏ, Phí Gia Nam nguyên bản con ngươi thâm trầm nháy mắt sắc bén nhìn về phía Tiếu Thâm.
Đồng Nhan vô cùng khẩn trương, theo bản năng tiến về phía trước nửa bước, chắn ở trước mặt Tiếu Thâm.
Ở phía sau, Tiếu Thâm khoé miệng lập tức lộ ra tươi cười, nháy mắt lại cảm thấy bản thân mình giống như mặt trắng tiểu bạch kiểm, chuyện của mình lại để người phụ nữ của mình bảo vệ?