Mẹ Bỏ Qua Cho Daddy Đi

Chương 20


Đọc truyện Mẹ Bỏ Qua Cho Daddy Đi – Chương 20

Editor: Heo cute

Có chút không đành lòng, nên Lâm Dật nhàn nhạt an ủi. Nhưng mà, Lâm Dật nói thế lại làm Điền Kỳ Kỳ càng thêm bất an, anh sao có thể biết đến sự tồn tại của Điền Bảo Bảo? Hay là anh đã biết hết tất cả? Nhưng anh rõ ràng là không nhớ mình mà. Điền Kỳ Kỳ nghĩ đến đủ loại trường hợp, tâm tình vô cùng hỗn độn

“Anh…… sao anh biết Điền Bảo Bảo?” Điền Kỳ Kỳ lắp bắp nói, lộ rõ vẻ khẩn trương và sợ hãi.

Lâm Dật thấy mình nói lộ rồi, liền phản ứng lại “Hồ sơ của cô có ghi.”

Điền Kỳ Kỳ nghe anh nói như vậy, thoáng yên tâm.

Lâm Dật kéo kéo môi, may mắn cô không hỏi tiếp. Hồ sơ của cô, anh vẫn chưa hề xem qua, lời mới nói vừa rồi, là thuận miệng mà nói.


Quãng đường tiếp theo hai người đều im lặng. Lâm Dật ý thức tăng tốc xe, cuối cùng cũng tới nơi.

Điền Kỳ Kỳ ngay lập tức nhảy khỏi xe, định xông vào,nhưng bị bảo vệ giữ ở cổng.

“Con trai tôi xảy ra chuyện, ông để tôi đi vào đi.” Điền Kỳ Kỳ mất bình tĩnh, nôn nóng nói.

“Ai biết con trai cô là ai, gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm mới có thể vào.” Ông bảo vệ tuân theo quy định, không cho cô vào.

“Cô ấy là mẹ của Điền Bảo Bảo, Điền Bảo Bảo xảy ra chuyện, là cô giáo của nó điện tới.”

Lúc này Lâm Dật đã đi tới, anh bình tĩnh,ung dung, âm thanh giống như mệnh lệnh không thể trái lại.

“Thì ra là anh, thật xin lỗi, hai người vào đi.” Bảo vệ cửa thấy Lâm Dật, vội vàng cho bọn họ đi. Lâm Dật là cổ đông lớn nhất của trường này, tuy anh rất ít lộ diện, nhưng ông liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra.

Điền Kỳ Kỳ vô cùng khẩn trương, mất hết phương hướng. Nghĩ đến việc Lâm Dật biết Điền Bảo Bảo ở trong này, cô liền bị lạc phương hướng, cô lo lắng không thôi, cô muốn đem giấu Điền Bảo Bảo đi. Không biết nó bị thương thế nào? Không biết nó có khóc không? Tuy rằng nó bảy tuổi, ngày thường nó thông minh hiểu chuyện, nhưng cuối cùng nó chỉ là một đứa bé, không nhận được tình thương của cha. Đây là điều mà cô vĩnh viễn cả đời này sẽ không bù đắp được. Cho nên mỗi khi Điền Bảo Bảo xảy ra chuyện, cô vô cùng lo lắng.

“Lớp nào?” Nhìn cô gái trước mắt chạy tới chạy lui, Lâm Dật không chịu được mở miệng hỏi.

“Lớp 1E” Điền Kỳ Kỳ như là tuyệt vọng.


“Đi theo tôi.” Lâm Dật nói ba chữ kiên định, nhắc chân đi trước. Điền Kỳ Kỳ không biết vì cái gì mà vội vàng đi theo. Trong phòng hội đồng, Điền Kỳ Kỳ gặp được Điền Bảo Bảo. Mới nửa ngày không thấy, buổi sáng vẫn là như một con búp bê dễ thương vô cùng, bây giờ cái mũi thì bầm dập, trên trán đầy cục u và băng gạc. “Xảy ra chuyện gì, sao lại như thế này?” Điền Kỳ Kỳ liền ôm Điền Bảo Bảo vào trong lòng, như đang che chở con trai mình.

“Xảy ra chuyện gì ư? Cô nhìn xem, con trai cô đã đánh con trai tôi thành cái dạng gì đây? Còn hỏi chuyện là thế nào? Quá lưu manh rồi. Cha nó là lưu manh, đạo đức suy tàn, đương nhiên tôi cũng thể trách nó. Nhưng không phải nó muốn dùng thủ đoạn của mấy thằng côn đồ đánh người khác là dùng đâu. Chẳng lẽ ở nhà cô không dạy dỗ nó tử tế à?” Điền Kỳ Kỳ vừa nói xong, cô giáo đang muốn mở miệng thì phụ huynh của em học sinh kia đã làm một mặt thiếu thiện cảm mà nói. Ý châm chọc trong lời kia ai cũng hiểu, Điền Kỳ Kỳ cực kỳ khó chịu.

Điền Kỳ Kỳ nhìn thằng nhóc đánh nhau với Điền Bảo Bảo, trên trán chỉ có một miếng băng gạc nhỏ, vết thương có vẻ nhẹ hơn rất nhiều. Điền Kỳ Kỳ lập tức tức điên lên, nhưng nghĩ lại hồi trước ở Mỹ cũng đã xảy ra chuyện này, cô liền nhịn cục tức xuống “Ai có thể nói cho tôi biết câu chuyện rốt cuộc là thế nào không?”

“Mẹ, thật sự không có chuyện gì mà.” Điền Bảo Bảo chôn đầu trong lòng Điền Kỳ Kỳ, lẩm bẩm nói, “Lúc nãy Bảo Bảo không có khóc đâu. Con đã trưởng thành rồi đấy.” Điền Bảo Bảo cười, ngẩng đầu nhìn Điền Kỳ Kỳ.

“Đây mà gọi là không có gì à? con trai tôi như thế mà không có gì sao? Con trai tôi chính là người thừa kế của Vân Thượng, nếu có bất trắc gì, mấy người nghĩ có thể chịu trách nhiệm nổi sao?”

Vân Thượng là một xí nghiệp không nhỏ, khó trách người đàn bà kia lại kiêu ngạo như vậy. Điền Kỳ Kỳ đối với những kẻ có tiền thì chán ghét muôn phần. Chẳng lẽ có tiền thì có thể lớn giọng nói chuyện, kẻ có tiền thì có thể vô lễ, xấc xược như vậy sao?


“Cô giáo, cô hãy nói cho tôi rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Điền Kỳ Kỳ đem hết hy vọng vào cô giáo. Điền Bảo Bảo là con trai của cô, thông minh lanh lợi, cô nhất định không tin nó gây chuyện trước.

“Sự tình là thế này. Hôm nay bé An Tiểu Mễ mang theo một món đồ chơi đưa cho Điền Bảo Bảo. Tề Thiên Tuấn nhìn rất thích, nhưng An Tiểu Mễ không muốn đưa cho cậu nhóc. Lúc sau liền gây sự lên.” Cô giáo nói rất súc tích, Điền Kỳ Kỳ thấy bà phụ huynh kia liếc mắt trừng cô giáo một cái, cho nên cô cũng đoán ra được mọi chuyện, trong lòng liền đau xót.

“Bây giờ không có chuyện gì, tôi có thể đưa Điền Bảo Bảo về nhà được không?” Điền Kỳ Kỳ không muốn đối chấp với con người này, cũng không muốn tâm lí của Điền Bảo Bảo nặng nề. Nó còn nhỏ mà lại tự thừa nhận nhiều như vậy, nó quá thông minh, quá hiểu chuyện, nhưng mà có đôi khi, hiểu chuyện quá cũng không tốt.

“Làm con trai tôi như thế này lại muốn trốn về nhà à? Làm gì dễ dàng như vậy. Xin lỗi con trai tôi trước đi.” Rõ ràng là người phụ nữ kia không có ý buông tha, lại nhìn Điền Kỳ Kỳ yếu đuối mong manh, cho nên càng lấn tới.

“Các người dựa vào cái gì mà bọn tôi phải xin lỗi?” Điền Kỳ Kỳ vô cùng phẫn nộ nắm chặt bàn tay. Người kia ngày càng lấn tới khiến cô rất tức giận, cô chấp họ là để Điền Bảo Bảo thoải mái, chứ không phải sợ họ.

Đối với cha mình, Điền Bảo Bảo có những tưởng tượng của riêng mình. Trong lòng cậu nhóc đã sớm nghĩ ra hình tượng cha mình, không cho phép ai chửi bới, xúc phạm. Càng không thể dễ dàng cúi đầu!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.