Mẹ Bỏ Qua Cho Daddy Đi

Chương 122


Đọc truyện Mẹ Bỏ Qua Cho Daddy Đi – Chương 122

Editor: May

Buổi chiều lúc Rebecca phản hồi ý kiến mọi người với Lâm Dật, vừa lúc gặp Lâm lão ở văn phòng tổng tài. Rebecca sửng sốt, lão gia tử đã làm Thái Thượng Hoàng hồi lâu, sao hôm nay đột nhiên về công ty, còn làm đến thần không biết quỷ không hay.

Giống như nhìn ra nghi ngờ cuar Rebecca, Lâm lão cuowif vui tươi hớn hở, hoàn toàn thu liễm phần khí độ và uy nghiêm lúc trước khi ông “Chấp chính”, chỉ để lại một phần kinh thế hòa ái dễ gần cùng với ôn hòa trải qua dãi dầu sương gió, “Đây là Rebecca đi, đừng thấy lão già ta liền như thấy quỷ, ta chỉ là đi ngang qua, Dật Nhi nó đã lâu không trở về, cho nên thuận tiện đi lên nhìn một cái. Con bé cháu này, xem bộ dáng này của cháu, nhất định vẫn là đang ghi hận lúc trước ta nghiêm khắc với cháu đi.”


“Chủ tịch, cháu nào dám. Cháu chỉ là kinh ngạc thôi. Không nghĩ tới lại nhìn thấy ngài ở chỗ này.” Khi Rebecca mới vừa tiến vào Điền Lâm, Lâm lão gia tử còn nắm mạch máu Điền Lâm, sau lại Lâm Dật dần dần như con ngựa hoang rong ruổi có thừa ở trên thương trường, Lâm lão gia tử mới lui vị đi hưởng thanh phúc.

“Đến có chuyện gì? Nói đi.” Lâm Dật ngẩng đầu lêntừ trong một đống văn kiện,  ngay sau đó chân dài duỗi ra, thân thể cao dài đứng lên, từ ngăn kéo một bên lấy xì gà ra đưa cho Lâm lão gia tử, vừa hỏi Rebecca.

“Chính là về chuyện bóc lột của anh, mọi người có một ít ý tưởng như vậy, anh là ông chủ, nhìn xem có thể cho mọi người thực hiện được không. Có người muốn barbeque, có người muốn hát karaoke, có người muốn party……” Rebecca sợ hãi nói ra ý tưởng vô cùng kỳ quặc của cô. Phải biết rằng côcũng là mang áp lực đi lên, thật sợ bị Lâm Dật khinh bỉ.


“Cái này dễ làm. Các người trực tiếp tới sơn trang thì tốt rồi, cái gì cũng có. Ta sai người chuẩn bị một chút, buổi tối các người mang theo bạn bè trẻ tuổi lại đây thì tốt rồi. Các người tự chơi, cũng không cần gò bó cái gì.” Lâm lão gia tử nghe xong híp híp mắt, ngay sau đó mở miệng nói. Ông ngược lại muốn xem biện pháp giày vò của đám người trẻ tuổi này là như thế nào. 

“Thật sao?” Rebecca khó có thể tin nhìn Lâm lão gia tử, ông lại có thể nguyện ý cho mượn sơn trang, thật là quá khiến người thụ sủng nhược kinh.

“Nếu ba đều nói như vậy, quyết định vậy đi. Đến lúc đó các người đừng đến trễ là được.” Lâm Dật cũng cảm thấy không tồi, dù sao nhân thủ trong sơn trang đầy đủ hết, cũng không cần anh lo lắng mang theo mọi người đi chợ.

“Cảm ơn chủ tịch, cảm ơn Lâm tổng, không còn chuyện gì, tôi liền đi xuống trước.” Rebecca chào hỏi liền rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.