Đọc truyện Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo) – Chương 29: Nghệ thuật gia – 8
[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]
Vụ án thứ hai:
Nghệ thuật gia
08.
“Vậy vì sao trên người cậu có mùi nước hoa của Guess? Chú Ian của cậu chưa bao giờ dùng Guess, hơn nữa cậu luôn thích mùi hương tự nhiên trên người anh ta nha.”
Ian không có hứng thú nghe bọn họ trao đổi loại đối thoại thiếu dinh dưỡng này. Hắn đi đến trước thi thể của Amanda, cau mày quan sát một hồi, “Trên người Amanda không có bất cứ dấu vết bị trói hay là những vết bầm nào khác sao?”
“Không có.Bất quá trong máu nạn nhân phát hiện được một số thành phần của thuốc ngủ. Hung thủ dù sao cũng phải có biện pháp khiến cô ta ngoan ngoãn đưa hai chân bỏ vào trong xi măng, đúng không nào?” Bác sĩ Byrne quay đầu, nhìn bóng dáng Ian đang xuất thần.
Haley đem đầu đối phương kéo trở lại, “Hắc hắc, đừng cho là tôi không biết anh nhìn Ian rồi tưởng tượng ra những gì nhé.”
“Tôi tưởng tượng gì chứ?”
“Anh tưởng tượng ra từng đường nét cơ bắp của anh ấy, cảm giác lúc cắt xuống da thịt người kia.”
“Cậu không nghĩ gì chắc?” Bác sĩ Byrne nheo nheo mắt, đem đầu ngón tay xỉa xỉa vào ngực Haley.
“Tôi ấy… Vẫn nghĩ muốn vào bên trong anh ấy hơn.” Haley nhếch khóe môi, ánh mắt ám chỉ rõ ràng.
Bác sĩ Byrne lộ ra biểu tình thấu hiểu, “Chà – thì ra đam mê của cậu khác với tôi rồi.”
Ian không buồn quan tâm hai tên nhóc kia nói những gì, một mình lái xe trở lại văn phòng.
Hắn bắt đầu đối chiếu danh sách nhưng khách hàng của Adam và của Amanda.
Sau đó, Ian sửng sốt đứng bật dậy, lúc này mới phát hiện Haley đang ôm tay dựa vào trước cửa văn phòng mình, giống như đã ở đó quan sát hắn từ khá lâu.
“Sao hả, anh phát hiện họa sĩ Charles Van chẳng những có tên trong danh sách khách hàng tiềm năng của Adam, còn là họa sĩ do Amada phụ trách phải không nào?”
“Cậu đã sớm biết?”Ian lạnh lùng hỏi.
“Cái này cũng không khó đoán đâu. Charles Van bị bệnh ung thu, công ty bảo hiểm sẽ không vui vẻ gì khi người này mua bảo hiểm. Nhưng cũng chính vì ông ta bị bệnh ung thu, giác trị các tác phẩm của ông ta sẽ tăng lên rất nhiều lần, cho nên bản thân người này cũng cần phải mua bảo hiểm cho tranh vẽ của mình. Đúng lúc, Amanda lại là người đại diện phụ trách bên ông ta.Đây là chỗ trùng hợp giữa hai nạn nhân.Bất quá, tôi muốn nói, giờ này hẳn không quá thích hợp để đến thăm Charles Van nha.”
Ian cúi nhìn đồng hồi, phát hiện ra đã là chín giờ hai mươi tối.
Charles Van nhất định đã ngủ, hiện tại nếu chạy tới quấy rầy một bệnh nhân bị ung thu đang cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, quả thật không thích hợp.
“Hẹn gặp lại vào mười giờ sáng mai, tại biệt thự của Charles Van.”
Ian đi lướt qua người Haley.
“Anh không đưa tôi về sao?Chú Ian của tôi”
“Cậu có thể tự về.”
“Vạn nhất có người mang ý đồ quấy rối tôi thì sao?Vạn nhất tôi lại giống như Amada hoặc Adam bất ngờ biến mất có khi?Nói không chừng, tôi lại thành ‘vật kỷ niệm’ của ai đó” Haley bám theo phía sau Ian.
“Vậy gọi cho Cliff đến đón cậu đi.”
Ian mở cửa xe ngồi vào, nghênh ngang rời đi.
Haley đứng trong gió đêm, nhìn theo xe Ian dần biến mất tại cuối ngã tư đường, nụ cười trên môi dần dần biến mất.
Ian nhìn di động của mình, bên trong là tin nhắn mới của Lance: Đêm nay anh về nhà chứ?
Hắn dừng xe lại sát lề đường, trả lời cậu ta: Tôi sẽ về.
Ian không rõ rốt cuộc Lance đã ăn gì hay chưa. Lái đến cửa hàng tiện lợi ở góc đường, hắn mua thêm một ít sandwich và sữa.
Thời điểm mở cửa nhà, xung quanh vô cùng im lắng. Hắn vốn cho rằng Lance đã ngủ, nhưng vừa đi được hai bước, bản thân mới phát hiện cậu trai kia đang ngồi trong phòng khách vẽ tranh.
Cậu ngồi trên sô pha, xung quanh đó trải đầy báo cũ, đủ loại màu vẽ được mở ra, tay cậu cầm bảng pha màu, ánh mắt vô cùng tập trung nhìn vào bức tranh đang vẽ dở.
Ian lặng lẽ khép cửa phòng, không nói lời nào.Hắn đi vào trong bếp, mở tủ lạnh ra, vừa phát hiện đồ cất bên trong chưa hề bị động qua, mày không khỏi nhíu lại.
Đem sanswich bỏ vào lò vi sóng làm nóng lại, sau đó lấy ra trứng gà trong tủ lạnh, bỏ thêm chút hành tây và nấm, bắc chảo lên bếp làm omelette.
Bưng khay thức ăn đến bên cạnh Lance, hắn ho nhẹ một tiếng.
Lúc này, Lance mới quay đầu, vừa nhìn thấy Ian, khuôn mặt cậu trai lập tức lộ ra nụ cười: Anh về rồi
“Cậu chắc hẳn chưa ăn tối đi? Tôi có làm omelette và mua thêm sandwich này.”
Lance vui vẻ nhận dĩa thức ăn, bắt đầu giải quyết.
Ian dựa lưng vào sô pha, ngắm bức tranh còn chưa hoàn thành của người kia.
Bức tranh miêu tả lại một góc ngã tư đường, đêm lạnh lẽo như nước, bầu trời đầy sao khiến Ian chợt liên tưởng đến bức ‘Sao trời’ của Picasso, nhưng ở đây lại thêm vài phần trong sáng.
Ian chợt nghĩ đến cái chết của Amanda. Người kia từng mua tranh của Lance, nhưng đến cùng, khách mua thực sự là ai, bọn họ lại không cách nào điều tra được.
“Lance này, cậu biết Charles Van chứ?”
Lance gật gật đầu: Tôi đương nhiên biết, ông ta là danh họa đương đại đó.
Ian lại hỏi tiếp: “Vậy cậu từng gặp ông ta chưa?”
Lance lắc lắc đầu: Chưa nha. Họa sĩ lớn như ông ấy, tôi sao có cơ hội gặp mặt chứ.Tôi rất muốn đến triển lãm tranh của ông ấy, nhưng vé bán rất đắt đỏ.
Ian an ủi nói: “Không sao, sau này sẽ có cơ hội thôi.”
Dùng xong cơm tối cũng đã hơn mười giờ. Ian và Lance vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ say.
Một giấc này ngủ đến tận hừng đông.
Ian y như lời hẹn với Haley, lái xe đến biệt thự của Charles Van.
Trên đường đi, hắn nhận được điện thoại của Maddi Ronald.
“Tôi đang lái xe đấy.”
“Tôi biết.Nhưng tôi có chuyện quan trọng phải thảo luận với cậu một chút.”
“Vậy cố lược bớt những chi tiết vô dụng đấy.”
“Cậu biết Cục chúng ta có một cuộc khảo sát khả năng bắn súng chứ?”
“Ừ hử.”
“Ba ngày nữa, Haley phải tham gia cuộc khảo sát đấy.”
“Việc này liên can gì đến tôi?”
“…Cậu không phát hiện trên người cậu ta không mang theo súng à?”
“Tôi có súng là đủ rồi.” Ian rẽ qua một khúc cua.
“Nhưng vấn đề ở chỗ, cậu ta cũng cần có súng, đúng không nao? Cho nên nhiệm vụ của cậu là giúp tên kia vượt qua cuộc khảo sát.”
Sau đó, Maddi Ronald lập tức ngắt điện thoại.
Ian đem xe đỗ lại ven đường, hai tay siết chặt vô lăng, khoảng hai giây sau, hắn phun ra một câu mắng chửi: “Con mẹ nó, tên kia sao lại không có súng Không có súng còn cho hắn làm việc bên ngoài”
Ian tuyệt đối chẳng tin Haley không biết cách nổ súng. Ông nội tên khốn kiếp kia đã bắt y tham gia không ít huấn luyện nghiêm khắc, so với một tay lão luyện sa trường như hắn còn không thua kém bao nhiêu, như thế nào người kia vẫn không biết bắn súng?
Nhưng rõ rành rành một điểm, Ian thật sự chưa từng thấy Haley Russell rút súng ra, thậm chí đến bao đựng súng cũng chưa từng chạm đến. Bản thân hắn vẫn cho rằng tên kia một bộ tác phong vô sỉ, mấy loại công việc tốn nhiều thể lực này cứ đùn đẩy hết cho đồng sự là được. Vị vương giả như y chỉ cần tùy thời phát điên, nửa thật nửa giả nói vài câu lừa gật người ta là được.
Thở ra một hơi, Ian tiếp tục lái xe, quan sát xe cộ hai bên rồi băng qua đường. Chuyện quan trọng cần làm trong ngày hôm này chính là thăm hỏi vị Charles Van kia.
Biệt thự của Charles Van nằm ngoài ngoại ô New York, không gian so với những khu phố sầm uất náo nhiệt thanh bình hơn rất nhiều.Vườn hoa nhỏ xung quanh biệt thự được chăm chút kỹ lưỡng, cỏ cắt xén ngay hàng thẳng lối.
Xe Haley đỗ bên ngoài biệt thự, xem ra đối phương đã vào trong.
Ian nhấn chuông, một người đàn ông mặc blu trắng, đeo mắt kính ra mở cửa, vô cùng hòa nhã mỉm cười: “Anh hẳn là đồng sự của thanh tra Russell, thanh tra Connor đi?”
“Đúng thế.”
“Xin mời vào.Tôi là bác sĩ riêng của ngài Charles Van, Manning.Đồng sự của anh đang ở trên lầu trò chuyện với ngài Charles.”
Chỉ mới đi đến đầu cầu thang, Ian đã nghe thấy một tràng cười sang sảng.
Cửa phòng Charles Van chỉ khép hờ. Từ khe cửa nhìn vào, hắn có thể thấy đối phương mặc trên người một chiếc áo lông màu xám, cùng quần vải rộng rãi, đang ngồi tựa lưng vào sô pha. Ông ta năm nay đã gần năm mươi, theo như quan sát của Ian, tóc trên đầu người này có lẽ là giả, khi mỉm cười khóe mắt đối phương nhăn nhíu lại, nhưng thoạt nhìn không toát ra sự già nua, ngược lại còn thêm vài phần thành thục đầy khí chất của một nhà nghệ thuật gia.
“Đồng sự của tôi đến rồi.”Thanh âm Haley vang lên.
“Sao cậu biết?”
“Tôi đánh hơi được mùi của anh ấy đó.”Haley mỉm cười đứng lên đẩy cửa, quả nhiên Ian đang ở ngoài.
“Xin chào thanh tra Connor.” Charles Van đứng lên bắt tay với hắn.
Tay ông ta có chút lạnh, thời điểm bắt tay Ian có thể cảm giác được run rẩy nhè nhẹ truyền tới. Sắc mặt đối phương một màu tái nhợt.
Nói cách khác, thể chất Charles Van không tốt, cho nên khả năng giết Adam và Amanda không cao.
Thế nhưng, không thể bài trừ khả năng có đồng lõa.
Những nghệ thuật gì thường có tâm lý không bình thường và những đam mê kỳ quái.
Ít nhất, bản thân cho là như vậy.
“Kỳ thực, tôi và động sự của mình đến đây hôm nay, chính là muốn xác định ông đã từng gặp qua vị nhân viên giới thiệu bảo hiểm này chưa.Tên của anh ta là Adam.”Ian đưa ảnh chụp của Adam cho Charles Van.
Cơ hồ chỉ cần nhìn qua một lần, Charles Van đã mở miệng giải đáp: “Tôi quả thật từng gặp qua người này. Phải nói là không chỉ một lần.Tôi còn một tác phẩm chưa hoàn thành.Đám người của công ty bảo hiểm đều muốn tôi mua bảo hiểm cho nó, mà Adam cũng là một trong số đó.Nhưng thật ra tôi một chút cũng không muốn gặp bọn họ, nói chuyện với họ chính là một việc lãng phí thời giờ.Thế nhưng Adam cứ bám riết lấy tôi không tha.Mỗi lần đến bệnh viện kiểm tra, tôi đều bắt gặp bóng dáng người này. Hắn làm ra vẻ vô cùn quan tâm tôi, giúp tôi liên hệ với những bác sĩ giỏi nhất New York, đưa hoa đến biệt thư của tôi. Nhưng trên thực tế, hắn làm vậy chính là quấy rầy cuộc sống của tôi.Có lẽ, những người khác sẽ tiếp nhận ‘lòng tốt’ của hắn, những sẽ không phải là tối.Tôi thực sự từ chối cậu ta.”
Ian gật gật đầu, “Như vậy, ông có nhở được lần cuối cùng nhìn thấy Adam là khi nào không?”
“Này, tương đối lâu rồi.Khoảng một tháng đi? Tháng này không thấy hắn đến quấy rầy tôi, vốn trong lòng tôi cảm thấy vô cùng may mắn. Không nghĩ tới, hắn đã chết.”
“Như vậy người đại diện Amanda Cook thì sao?Tôi nghe nói ông cũng từng hợp tác với cô ta một thời gian khá dài, vì sau lại bất ngờ dừng lại?”
“Bởi vì lý tưởng không giống nhau. Tôi là người theo chủ nghĩ nghệ thuật gia, nhưng Amanda lại hết sức thực dụng. Cô ta muốn mở một buổi đấu giá nội bộ, đem tranh của tôi ra cố tình hết giá thật cao.Người trong giới nghệ thuật đều biết tôi sống không còn lâu nữa, cho nên hiệu quả từ trận đấu giá này đem lại to lớn cỡ nào mọi người đều hiểu được.Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đem cái chết của mình ra để làm lời.Tôi muốn những tác phẩm của mình được người yêu thương chúng thật tình bảo quản.Cho nên, tôi quyết định dừng hợp tác với Amanda.”
“Cô ta hẳn đến tìm ông rất nhiều lần đi?Lần cuối cùng ông gặp cô ta là lúc nào?”
“…Khoảng hai tuần trước… Thứ hai thì phải… Vào giờ cơm chiều.Bác sĩ Manning, tôi nhớ không lầm chứ?”Charles Van quay đầu về phía bác sĩ Manning.
“Đúng thế, ngài Charles.Hôm ấy, ngài còn giữ tôi lại dùng cơm tối.”Bác sĩ Manning đem ly nước cùng thuốc đặt trước mặt Charles Van, “Trong hộp tròn uống hai viên, trong hộp vuông thì uống một viên.”
“Tôi biết rồi, cậu không lo tôi uống nhầm.”
Bác sĩ Manning mỉm cười nhìn về phía Haley và Ian, “Hai vị đây, tuy rằng chuyến viếng thăm của hai người khiến ngài Charles vui vẻ, vì rốt cuộc cũng có vài người trẻ tuổi đến cùng ông ấy trò chuyện.Thế nhưng, ông ấy cần phải nghỉ ngơi.”
“Vậy chúng tôi không quấy rầy nữa.Cám ơn.”
Haley nối gót Ian rời khỏi nhà Charles Van.
“Anh thấy thế nào?” Haley thản nhiên mở cửa xe Ian, ngồi vào bên trong.
“Thấy cái gì?” Ian khởi động xe, chạy đi.
“Theo anh thấy, Charles Van nói sự thật, hay là còn có điều giấu giếm?” Haley chống cằm, nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên mặt Ian.
“Không ai là không có bí mật.Mà Charles Van cũng vậy.”
Ian bất ngờ dừng xe lại, vươn tay bắt lấy bên eo Haley.
“Ặc Ặc Chú Ian của tôiAnh đây là tình cảm dâng trào sao?”Haley làm bộ thụ sủng nhược kinh.
“Súng của cậu đâu?” Ian hỏi.
Haley mỉm cười, đem tay Ian kéo tới giữa hai chân mình, “Súng của tôi ở đây này, tôi vẫn luôn mong có ngày được thử bóp cò của nó đó.”
Y chậm rãi dựa lên người Ian, kéo dài giọng, thanh âm nhã nhặn mà vô cùng ái muội. Đầu ngón tay giống như bấu chặt vào da thịt Ian, tùy thời lộng hành.
Ian giật mạnh tay lại, nhướn mày, “Có lẽ tôi nên cho cậu một súng vào ngay chỗ đó, bằng không cậu lại chẳng biết như thế nào gọi là đau trứng”
Haley dựa trở lại ghế ngồi, nở nụ cười càn rỡ.
“Maddi Ronald gọi điện thoại cho anh đúng chứ?”
“Cậu có phải cố ý không thông qua khảo sát kia?”
“Tôi tuy rằng đẹp trai, nhiều tiền, thân thủ tốt, chỉ số IQ tương đối cao, nhưng không có nghĩa bản thân hoàn mỹ, không chút tì vết.”
“Chà, tôi còn chưa biết cậu có cái gọi là sở đoản đấy.”
“Đương nhiên phải có chứ. Ví như bắn súng này… Còn có theo đuổi anh nữa.”
Nửa câu sau cùng, Haley nói rất khẽ, tựa như đứa trẻ nhỏ khờ dại thèm kẹo ngọt.Nhưng tất cả lọt vào mắt Ian hoàn toàn giống như ác ma.
“Tôi nhớ rõ ngày đầu tiên gặp lại cậu ở nhà Russell, cậu từng thừa nhận ông nội cậu đã sắp xếp cho cậu tham gia huấn luyện rất nhiều thứ, trong đó có cả ‘bắn súng’.”
“Ừm, quả thật tôi có được huấn luyện, nhưng tôi chưa từng nói mình giỏi nó. Tôi nếu cầm súng, đáng ra phải ngắm vào đầu nghi phạm, nhưng cuối cùng sẽ lại thành ra trứng thằng nhỏ của hắn.”
“Nếu hiệu quả được như vậy, tôi sẽ cảm thấy vô cùng vui mừng.”
Nói xong, Ian bất ngờ quay đầu xe.
“NèAnh muốn đi đâu vậy?”
“Sân tập bắn.”
“Không phải chứChỗ đó chẳng lãng mạn chút nào nha”
Ian gần như túm Haley kéo khỏi xe, đem trang bị ném vào người y, “Hôm nay nếu cậu bắn không đạt thành tích yêu cầu, tôi sẽ tự mình nổ súng bắn nát thằng nhỏ của cậu”
Haley vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, “Tôi không thích súng mà.”
Ian mơ hồ có thể đoán được nguyên nhân có liên quan đến sự việc xảy ra vào tám năm trước. Hoặc căn bản chẳng liên can gì, tên này vốn muốn lấy việc tra tấn thần kinh người khác làm niềm vui mà thôi.
“Vì cậu bị viên đạn trong súng săn bắn trúng sao? Đừng giả vờ nữa, đây là súng lục Không phải súng săn”
“Anh thật sự muốn biết nguyên nhân sao?” Haley chậm rì rì ghi tên mình xuống danh sách đăng ký, sau đó nhận súng và đạn để luyện tập, nhân tiện nở nụ cười xấu xa với cậu nhân viên ngồi ở bàn tiep16tan6.
“Tôi không muốn biết.”
Nếu là lởi từ miệng Haley nói ra, nguyên nhân gì đó hơn phân nửa đều là không phải sự thật.
Nhưng hắn làm sao ngăn được tên kia tiếp tục nói.
“Bởi vì mỗi lần đụng đến súng, tôi sẽ nhịn không được tưởng tượng đến cảnh chính mình đang vuốt ve anh. Tôi mơ thấy anh không chớp mắt nhìn thẳng vào mục tiêu, đỡ lấy nòng súng đầy đạn, kiên nhẫn chờ cơ hội. Hai chân anh thật thả lõng, eo và lưng vô cùng đẹp, chỉ tiếc là chưa kẻ nào được thưởng thức qua. Nếu tôi có ở bên cạnh lúc đó, chỉ ước được lột sạch quần áo của anh, hôn lên khắp cơ thể, đè anh xuống nền đất, để anh không còn cô độc một mình nữa.”
Thần sắc Ian không chút thay đổi, hắn đẩy Haley ra khỏi tầm mắt mình, đi tới trước bia tập bắn.
“Nếu cậu bắn không đạt yêu cầu, thằng nhỏ của cậu sẽ không toàn mạng đâu.Tôi nói là làm đấy.”
Ian đứng phía sau Haley, hai tay nắm lại đặt sau lưng.
“Hử, anh muốn làm gì thằng nhỏ của tôi?Cắn rụng nó sao?”
Haley vừa nói, vừa đeo kính bảo hộ và bịt tai, chậm rãi giơ súng lên.
Tư thế vô cùng tiêu chuẩn, lại thêm vài phần tao nhã của một quý tộc.Ian không cách nào tìm ra lỗi sai trong tư thế ngắm bắn của đối phương.
Không đến một phút đồng hồ sau, tên kia đã bắn hết một băng đạn.
Không cần kéo bia ngắm lại gần, Ian cũng biết số lần Haley bắn chính xác mục tiêu không được nhiều lắm.
“Cậu cố ý sao?”Ian nhíu mày.
Haley nhìn bia ngắm, ít khi lại im lặng.
“Lại một lần nữa đi.” Ian trả bia ngắm về vị trí cũ.
“Cho dù tập bao nhiêu lần kết quả đều chỉ như vậy thôi.”
“Bởi vì cậu luôn theo bản năng né khỏi tầm ngắm vào mục tiêu của mình. Cậu không phải ngắm chưa chính xác, nhưng lại cố tình nhắm vào mục tiêu mà bản thân muốn.”
Haley lộ ra một tiếng cười khẽ, “Anh nói chuyện hệt như huấn luyện viên ngày trước của tôi.”
Lại qua mấy lượt nữa, kết quả vẫn không hề cải thiện.
Đang khi Haley vừa đổi xong một băng đạn mới, một lần nữa giơ súng lên, tay Ian bất ngờ đặt lên mu bàn tay của đối phương. Hắn vòng qua người Haey, giống như muốn ôm lấy y.
“Tôi không quan tâm cậu vì sao vẫn không chịu bắn trúng mục tiêu tôi mong muốn. Nhưng cậu phải biết, tôi từng là một tay súng bắn tỉa. Nhiệm của tôi không phải ám sát kẻ nào đó, nhưng là yểm trợ cho đồng đội của mình. Tôi canh chửng ở phía sau lưng bọn họ.Haley này, tôi muốn biết, tôi có thể giao sau lưng mình cho cậu không.”
Hai vai Haley hơi cứng lại, Ian có thể cảm giác được điều đó.
“Bây giờ, nổ súng đi.”
Mỗi một phát súng bắn ra đều vô cùng chính xác, giống như một cỗ máy vậy.
“Băng đạn được bắn ra hết, Ian buông tay Haley ra. Bia giấy được kéo đến trước mặt bọn họ, tất cả đạn bắn ra đều trúng chính xác mục tiêu.
“Là anh giúp tôi ngắm chính xác sao?”Haley bất ngờ hỏi.
“…Tôi chỉ đứng sau lưng câu, không có khả năng giúp cậu ngắm chuẩn.”
Đột ngột, Haley nghiêng mặt tới.
Có thứ gì đó chạm lên khóe môi Ian, mà thời điểm hắn kịp phản ứng lại, đầu lưỡi Haley đã chen được vào bên trong.
Y chụp lấy cổ tay Ian, giống như từ sớm đã đoán được phản ứng của đối phương, bất chấp tất cả, hung ác đem tay hắn kéo ra phía sau.
Kích động đến mất cả lý trí.
Khí lực Haley lớn ngoài sức tưởng tượng cảu Ian, mãi đến khi tên này đem hắn ép lên tường.
Lưng va mạnh vào vách tường, Ian nâng đùi phải trụ vững người, cuối cùng cũng tìm được điểm tựa để chống lại Haley.
Nhưng người kia vẫn cố chấp ép hắn, hôn môi dùng nhiều lực đến muốn nghiền nát cả xương cốt.
Hơn mười giây sau, Haley mới rời khỏi môi Ian, bắt chước ngữ điệu Ian vẫn hay nói với mình: “Anh đừng ép tôi.”
Nói xong, Haley lùi về sau hai bước, tự mình rời khỏi bãi tập bắn.
Ian nhíu mày, khoanh tay dựa người vào bức tường phía sau, cúi đầu im lặng.
Tôi hôm đó, hắn ở lại văn phòng rất muộn.
Cuối cùng, tự mình gọi đến nhà Russell.Cliff bắt máy sau đó chuyển cho Haley.
“Tôi cho cậu một phút để giải thích nguyên nhân.Hoặc cứ trực tiếp cúp điện thoại, nhưng vĩnh viễn bỏ qua cơ hội một phút này khiến tôi thông cảm và vẫn tin tưởng cậu.”
“Anh rất cố chấp, nói thẳng ra là thô bạo.”
“Vậy cậu muốn cúp máy đúng không?”
Thành thật mà nói, thời khắc ấy Ian có chút hoảng.Sâu trong đáy lòng, hắn lo lắng Haley sẽ thật sự cúp máy, hoặc tiếp tục bịa ra một lời nói dối nào đó.
Sau hơn nửa phút đồng hồ trầm mặc, đầu bên kia rốt cuộc truyền tới thanh âm của Haley.
“Có một hôm, người của ‘Hunter’ kéo tôi ra khỏi căn nhà cũ ấy, rồi đưa cho tôi một khẩu súng. Bọn họ không biết từ chỗ nào bắt về một cô gái, có chút mập, gương mặt tràn đầy hoảng sợ.Bọn họ nói, đây là cơ hội tốt để huấn luyện khả năng săn bắn.Bởi vì mục tiêu là cô gái này, vừa lớn lại không thể chạy nhanh. Nếu tôi có thể bắn trúng cô ấy, tôi lập tức đủ tư cách trở thành người của ‘Hunter’ và được rời khỏi căn nhà cũ kia. Thời điểm cô gái ấy bắt đầu chạy, tôi cũng nổ súng. Nhưng tôi bắn hụt, không viên nào trúng cô ấy.”
“Cậu không nỡ?”Ian hỏi.
Haley khẽ cười, “Anh cảm giác tôi là loại người biết đồng tình với kẻ khác sao?”
“Cậu không nghĩ đến vượt qua ranh giới kia.”
“Cũng không phải.Anh thật sự không hiểu gì về tôi cả.”
“Vậy nói thử tôi xem.”
“Tôi thấy cô ấy kinh hoàng thất thố chạy trốn, vô cùng sợ hãi, thậm chí còn không quay đầu lại nhìn tôi.Cô ấy thầm nghĩ chỉ mong sao mau mau thoát khỏi tầm mắt tôi, coi đó là cơ hội sống cuối cùng. Tôi nắm trong tay mạng sống của cô ấy, mà người của ‘Hunter’ lại định đoạt vận mệnh của tôi. Tôi muốn khiến người của ‘Hunter’ thất vọng, cho nên không phát nào bắn trúng cô ấy. Thế nhưng đến cuối cùng, bọn họ cũng giống như anh vậy, cầm lấy tay tôi, buộc tôi bóp cò súng, bắn trúng ngay yết hầu của con mồi. Cô ấy phát ra thanh âm ục ục, bọn họ buộc tôi đứng bên cạnh chứng kiến, mãi đến khi người kia chết đi. Sau đó, tôi bị ném trở lại trong phòng.”
“Vận mệnh của cậu vẫn đang nằm trong tay cậu.”
“Tôi biết.”
Tối hôm đó, Ian nằm trên giường, chỉ cần nhắm mắt lại, bản thân liền thấy Haley mặc áo trắng, tựa như hồn ma, chạy như điên trong cánh rừng kia.
Sợ hãi cùng tuyệt vọng, không phân biệt được phương hướng.
Mãi đến khi bị bóng tối nuốt chửng.
Ngày hôm sau, Ian quay trở lại văn phòng, ‘bé ngốc’ Fehn đã đem báo cáo pháp chứng nhết vào hộp thư của hắn.
Ian đang định mua chút sandwich, vừa ăn vừa đọc báo cáo. Thế nhưng Haley đúng lúc mang đến một hộp thức ăn, tới trước bàn làm việc của Ian.
“Cùng ăn đi.”
“Không cần.”
“Chú Ian của tôi a, anh đang lo lắng tôi bỏ gì đó vào thức ăn, sau đó đem anh đè dưới thân, muốn làm gì thì làm sao?” Haley thò đầu đến trước màn hình máy tinh, che mất tầm nhìn của Ian.
Ian không nói gì, chỉ nhận lấy túi giấy, lấy ra thức ăn bên trong, thuận thế gạt đầu Haley ra.
Thời khắc này, hết thảy mọi thứ xảy ra tại bãi tập bắn như thể chưa từng xảy ra.
Tất cả trở lại bình thường.
“Đọc đi đọc lại báo cáo của ‘bé ngốc’ như vậy, có chỗ nào đáng chú ý sao?”Haley lười biếng nói.
“Xi măng trên người Amanda trải qua hai lần mài dũa, điêu khắc tạo hình thì hoàn chỉnh.Không có bất cứ dấu vân tay nào.” Thanh âm Ian vô cùng rõ ràng đọc to lên nội dung trong báo cáo.
“Ừm hử. Như vậy cho biết chỉ số IQ của hung thủ không tính là thấp. Bọn họ rõ ràng biết bản thân đang cái làm gì, biết như thế nào tránh thoát bị điều tra, không lưu lại dấu vết.”
“Còn có, xi măng trên người Amanda được đổ từ đỉnh đầu xuống.”
“Chà, cái này cũng có chút ý tứ nhà.”Haley càng lúc càng nhích lại.
“Đúng là vậy.”
“Amanda ngoại trừ hai chân đã sớm bị đổ xi măng cứng ngắc, thân trên ban đầu chưa bị mất đi tự do. Trong tình huống này, nếu xi măng lỏng bị đổ từ trên xuống, nạn nhân sẽ không ngay lập tức cuộn người lại, mà sẽ quay đầu, đưa tay theo bản năng đẩy xi măng ra. Nhưng nạn nhân lại cuộn người lại, tư thế còn rất kín, không một kẽ hở.”
Ian tiếp tục nghiên cứu báo cáo, bất tri bất giác, đồ trong tay đã ăn xong. Hắn lúc này mới phát hiện Haley hiếm khi yên lặng như vậy.
Thời điểm ngẩng đầu, hắn phát hiện Haley đang ngồi đối diện mình, mắt nhắm nghiềng, đầu lệch qua một bên, giống như đang ngủ.
Lông mi không nhúc nhích rũ xuống, để lại trên mi mắt dưới một đường bóng mờ mờ.
Ian nghiêng đầu đi, muốn chuyển tầm mắt trở lại màn hình, nhưng chưa được hai giây, bản thân lại nhìn qua bên kia.
Im lặng như thế nhìn hắn, là lúc nào nhỉ?
Ian không nhớ rõ lắm.Có lẽ là một khắc nào đấy của tám năm trước đi.
Haley vô cùng im lặng, im lặng đến mức Ian cảm giác như hô hấp của đối phương tựa chừng đã ngừng.
Một cảm giác bất an nói không nên lời ùa vào vây lấy cõi lòng Ian, hắn gọi một tiếng: “Haley”
Người kia không có bất cứ phản ứng nào.
“Haley Russell” Ian lại cao giọng gọi.
Đầu Haley vẫn như trước lệch qua một bên.
Ian đứng bật dậy, mạnh tay kéo chiếc ghế Haley đang ngồi về phía mình, dùng lực tát lên mặt y, “Haley Cậu lập tức tỉnh lại cho tôi Cái tên chết tiệt này”
Y đến cùng nghe nhìn được cái gì lại đột ngột tiến vào trong cái thế giới kia chứ?
Ian không ngừng nhớ lại trong đầu toàn bộ đối thoại vừa nãy của bọn họ. Đến cùng là cái gì xúc tác cho màn ‘tâm linh tương thông’ của Haley?
Chẳng lẽ lại là câu “Xi măng trên người Amanda được đổ từ trên đầu xuống” hay sao?
Ian đem Haley nằm thẳng ra, cúi đầu nhìn đối phương mà rống: “Tôi đếm đến ba, cậu còn không tỉnh lại, đừng trách tôi lại đạp cậu.”
Mi mắt Haley không hề cử động.
Ian cắn chặt răng, nhưng cuối cùng vẫn không đạp y.
Hắn lấy tới một chiếc kẹp giấy ở trên bàn, đem nó bẻ thẳng, sau đó hung hăng đâm vào đầu ngón tay trỏ của Haley.
Chàng trai trẻ đang say ngủ rốt cuộc cũng có phản ứng. Y mở to mắt, hít mạnh một hơi, “IanAnh làm cái gì vậy a”
“Đánh thức cậu dậy.”Ian lạnh lùng đứng lên.
Kẹp giấy vẫn còn ghim trong đầu ngón tay Haley.
“Ian Anh thật sự rất tàn nhẫn Còn đâm sâu như vậy Cái này rất dễ bị bệnh uốn ván đó” Người kia ngồi trên mặt đất, ngước đầu, trong mắt tràn ngập trách móc cùng lên án đối với Ian.
“Cậu thấy được gì?”Ian dựa người vào bàn làm việc, lạnh giọng hỏi.
“Xi măng a.” Haley rõ ràng không định trả lời đàng hoàng câu hỏi của đối phương. Y đem kẹp giấy còn ghim trong đầu ngón tay lấy ra, ở trong văn phòng Ian xoay một vòng, “Chỗ anh có hộp cứu thương không?”
“Trong văn phòng vì sao cần đến hộp cứu thương?” Ian không quan tâm ngồi trở lại chỗ của mình.
Haley đẩy cửa đi ra, chạy đén văn phòng của nữ thanh tra đối diện. Người kia vô cùng cẩn thận giúp y xử lý vết thương. Sau đó, Haley một lần nữa trở lại văn phòng của Ian, đem ngón tay được băng bó cẩn thận của mình, lắc lắc trước mặt hắn.
“Hôm nay tôi muốn tan ca sớm Còn phải ghé bệnh viện chích ngừa nữa”Y vô cùng nghiêm túc nói.
Ian chỉnh lại màn hình máy tình, không buồn để ý đến phản ứng của Haley.
“Được rồi, được rồi mà, ngoại trừ xi măng ra… Thời điểm Amanda tỉnh lại, hẳn là phát hiện chính mình bị nhốt trong một nơi gần giống như cống thoát nước.Vô cùng chật hẹp, cho nên nạn nhân không nhịn được mà co người lại. Đến lúc xi măng từ trên đầu được đổ xuống, cô ta căn bản không còn không gian để né tránh, chỉ có thể cong lưng ôm lấy chính mình.”
“Như vậy, hung thủ làm cách nào lấy ra Amanda từ trong nơi nào đó giống như cống thoát nước kia?”
“Bởi vì xi măng thừa có thể theo đường cống thoát nước trôi đi, hung thủ đã sớm sắp xếp tốt mọi thứ, đợi đến khi quá trình đúc tượng chấm dứt, hắn chỉ cần đem Amanda từ trong cống thoát nước ‘xách ra’ là được thôi.”
“Cho nên, để làm được việc này, cậu không cảm thấy hung thủ cần một cái công trường sao? Hoặc là một loại thiết bị di chuyển đồ vật lên xuống giống như ngoài công trường.” Ian sờ sờ cằm, “So với vụ án của Adam, địa điểm tiến hành án mạng rõ ràng khác nhau. Vụ của Adam ở tại kho đông lạnh.”
Haley nhún vai.
“Nói cách khác, hung thủ là kẻ có thể vừa tiếp xúc được với công trường, cũng như kho đông lạnh?”
Ian nhắm mắt lại, toàn bộ những manh mối này đều không sử dụng được.
Chẳng lẽ bọn họ thật sự phải đợi đến khi hung thủ một lần nữa gây án sao?
Hung thủ này thật sự không để lộ bất cứ sơ hở nào đi?
Đã hai vụ án xảy ra, trừ việc các nạn nhân có liên quan đến danh họa Charles Van, ngoài ra hoàn toàn không có manh mối nào.
Đầu ngón tay Haley chạm đến mi tâm Ian, dùng lực vuốt ve đầu mày đang nhíu chặt của hắn.
“Ian, tôi có thể nghiêm túc đưa ra một thỉnh cầu với anh không?”Haley lại ngồi lên bàn làm việc của Ian, cúi đầu nhìn hắn, trán hai người gần như chạm vào nhau.
Ian thoáng muốn quay đầu đi chỗ khác, tránh né hơi thở của Haley.Hắn nhìn Haley, nhưng thật bụng không muốn nghe y nói chút nào.
“Sau này, nếu muốn đánh thức tôi, hy vọng anh sử dụng phương thức ôn nhu hơn một chút.”
“Dùng phương thức ôn nhu, cậu sẽ tỉnh lại sao?”Ian ném cho Haley ánh mắt tỏ rõ sự hoang đường.
“Tôi sẽ tỉnh chứ. Ví như… Anh hôn tôi một cái.Tôi nhất định sẽ tỉnh.”Haley vô cùng nghiêm túc nói.
“Như vậy, cậu vĩnh viễn không cần tỉnh lại a.”
Haley bĩu môi, hai tay đút trong túi quần, thời điểm ra tới cửa lại bất ngờ quay đầu.
“Nói đến điểm chung của Adam và Amanda, thật ra còn một cái nữa.”
“Là cái gì?”Ian từ màn hình máy tính ngước đầu lên.
“Charles Van ghét bọn họ.Adam vì đẩy mạnh tiêu thụ bảo hiểm mà làm phiền đến cuộc sống của ông ta. Amanda dùng bệnh ung thu của Charles Van như một mánh lời để bán tranh của ông. Hiện tại, bọn họ đều đã chết, cuộc sống của Charles Van rốt cuộc cũng được yên tĩnh trở lại.”
Nói xong, Haley bỏ ra ngoài.
Ian nhíu mày, bắt đầu suy ngẫm vấn đề Haley vừa nói.
Trên người Adam cùng Amanda đều không có vết thương trí mạng. Nói cách khác, thời điểm đối mặt với hung thủ, bọn họ gần như không có phản kháng. Đương nhiên, không loại trừ trường hợp động tác khống chế của hung thủ quá nhân, hơn nữa còn sử dụng thuốc. Hơn nữa, hung thủ cũng có khả năng quen biết Adam và Amanda.
Bỗng nhiên, có thứ gì đó lóe lên trong đầu Ian.
Mảnh vải trên người Adam, trong báo cáo của Fehn có nói, vải này tương tự với chất liệu vải được sử dụng trong bệnh viện, dùng để cố định xương bị gãy.Trong cơ thể Amanda cũng phát hiện được thuốc gây mê, mà đây là loại thuốc bác sĩ có thể thoải mái sử dụng.
“Bác sĩ Manning…”
Người kia không chỉ là bác sĩ, còn là bác sĩ riêng của Charles Van. Adam và Amanda đều đã gặp qua đối phương tại biệt thự của Charles Van, cho nên bọn họ hoàn toàn không phòng vệ với bác sĩ Manning.
Nhưng đâu chỉ là nghi ngờ thôi, Ian căn bản không có bằng chứng. Cho dù có mời bác sĩ Manning tới thẩm vấn, cũng sẽ không tra được bất cứ điều gì.
Ian bóp trán. Hắn chạy đến phòng làm việc của bác sĩ Manning, đem xe đậu cách đó không xa. Hắn cảm giác hành động của bản thân thật sự ngốc, nhưng cứ ngồi trước bàn làm việc cũng không ra được cái gì.
Hắn muốn biết, bác sĩ Manning đến cùng có thể ghé qua kho đông lạnh, hay những nơi như công trường gì đó hay không, tuy rằng ôm cây đợi thỏ thế này một chút cũng không có bao nhiêu hy vọng.
Sắc trời dần dần tối lại.
Bác sĩ Manning lái xe trở về nhà, mở cửa, bước vào trong, sau đó đèn trong phòng sáng bừng lên.
Cách một bức màn, bác sĩ Manning giống như đang ôm lấy vợ và con gái của mình.Bọn họ cùng nhau dùng cơm tôi, từng tràng từng tràng tiếng cười truyền ra.
Đúng lúc này, có người đi tới bên cạnh xe của hắn, gõ gõ kính xe.
Ian ngẩng đầu lên, phát hiện nguyên bản mặt Haley chình ình bên ngoài cửa kính xe.
Thở dài, Ian đem cửa mở ra, để Haley ngồi vào bên trong.
“Cậu sao biết tôi ở đây.À, đúng rồi, chắc lại thông qua di động đi.”
Haley lắc lắc đầu.
“Không phải đâu, tôi chỉ quá hiểu anh mà thôi.Hiểu anh như thế nào phân tích vấn đề, dùng góc độ nào để nhìn nhận sự việc. Anh nghĩ đến mảnh vải trên người Adam, cùng với thuốc gây mê trong người Amada, rồi quan hệ giữa bọn họ và Charles Van, tự nhiên sẽ liên tưởng đến bác sĩ Manning.”
Ian im lặng.
“Muốn hay không để tôi đoán tiếp, anh hiện tại đang nghĩ cái gì?” Haley chống trán, liếc nhìn Ian.
“Hử, tôi đang nghĩ cái gì?”
“Anh đang nghĩ, Haley Russell không chỉ có khả năng từ góc độ của nạn nhân để suy nghĩ vấn đề, còn có thể ở góc độ của Ian Connor tự hỏi.Haley giống như có thể biến thành bất cứ kẻ nào cũng không có gì khó khăn. Có phải hay không bao gồm cả những tên sát nhân hàng loạt?”
Những ngón tay của Ian tại nơi Haley không thể nhìn đến đang khẽ run rẩy. Hắn im lặng không nói gì.
“Ian, có lẽ anh nói đún.Tôi chưa bao giờ đồng tình với bất luận kẻ nào, tôi đối với xã hội này không có cái gì gọi là ý thức trách nhiệm hay nghĩa vụ. Đối với tôi, chính nghĩa hay an ninh trật tự không hề quan trọng. Thế nhưng, tôi không thể khống chế bản thân theo góc độ của anh nhìn nhận thế giới này, cho nên tất cả những thứ anh để tâm, tôi cũng sẽ để tâm. Trừ khi có một ngày, anh biến thành kẻ điên, tôi cũng sẽ cùng anh phát điên. Nhưng nếu anh vĩnh viễn luôn lý trí như vậy, phân chia đúng sai rõ ràng, tôi cũng sẽ giống như vậy.”
còn tiếp…
14 trang word á á á á…
có nhiều lúc thấy Haley thật sự rất phiền và đáng ghét >.