Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo)

Chương 27: Nghệ thuật gia – 6


Đọc truyện Mê Ảnh Huyên Hiêu (Thước Phim Huyên Náo) – Chương 27: Nghệ thuật gia – 6

[Mê ảnh huyên hiêu Tiêu Đường Đông Qua]

Vụ án thứ hai:

Nghệ thuật gia

06.

Cửa bị đẩy mở, hai gã đàn ông cao lớn kéo túi hành lý ra ngoài.

Rất rõ ràng, Lance nhất định bị nhốt bên trong.

Hai người kia còn chưa ý thức được chuyện sắp xảy ra, chỉ cảm giác có kẻ hung hăng đá mình một cái, đau đớn ập đến, nhanh đến nỗi không kịp xoay xở.

Một trong hai tên văng vào góc tường, ôm bụng gục xuống, cả người co rúm lại, mặt đỏ bừng, trên trán vã đầy mồ hôi lạnh.

Ian dùng hết mười phần sức, người bình thường sao có thể chịu nổi.

Tên còn lại đang định phản kích, Ian chụp được một tay của gã, dùng sức kéo ngoặt về phía sau. Thanh âm khớp xương bị trật khỏi vị trí vang lên thật rõ rằng, gã kia lập tức rống lên thảm thiết, vang vọng khắp dãy hành lang.

Cánh cửa cách đó không xa đẩy mở, một ông lão run rẩy nhô đầu ra, ngơ ngác nhìn về phía bọn họ.

Ian hướng ông lão mỉm cười, “Chào ông, chút nữa sẽ yên ắng trở lại ngay.”

Ông lão gật đầu lia lịa, sau đó đóng cửa lại.

Gã đàn ông bị đánh ngã xuống đất bất ngờ ngồi bật dậy, rút súng lục ra, chỉ vào Ian.

Thời điểm ngón tay gã chuẩn bị bóp xuống cò súng, Ian nhanh như chớp trượt một chân về phía trước, sau đó vươn tay ra. Chỉ trong tích tắc, tay phải hắn kéo chốt gài của súng, tay trái đỡ lấy băng đạn sắp rớt xuống.

Sau đó, hắn lạnh lùng nhìn kẻ đối diện.

“Ngươi… Ngươi tột cùng là ai?”

“Trước tiên nói cho tôi biết, các anh là ai? Vì cái gì lại bắt Lance?” Tay Ian đè lên trán đối phương, dùng sức ép gã vào tường. Mà gã kia chỉ cảm giác gáy mình như muốn vỡ ra, trong lòng vô cùng sợ hãi.

“Tôi… Chúng tôi chỉ nhận tiền… Có người muốn đem cậu ta đi”

“Chỗ đó ở đâu?” Ian nghiêng đầu hỏi.

“Chúng tôi không biết. Chúng tôi chỉ có nhiệm vụ đem cậu ta ra chiếc xe tải đậu ở chung cư phía đối diện…”

Ian lập tức đứng lên, từ cửa sổ nhìn sang chung cư phía đối diện, quả nhiên thấy được một chiếc xe tải mày xám đang đậu đối diện một tiệm cà phê gần đó.

Đúng lúc này, gã bắt cóc bị Ian làm trật khớp tay tranh thủ sơ hở gọi điện cho đồng bọncủa mình.

“Chạy mau”

Ian lập tức quay đầu, đá văng di động trong tay gã, thế nhưng đã chậm một bước, chiếc xe tải kia lập tức chạy đi. Ian liền gọi cho Sở cảnh sát New York, đọc lại biển số xe cho bọn họ.

Hắn mở túi hành lý ra, trông thấy Lance đang cuộn người bên trong. Hai chân bị gấp lại, tay bị trói với mắt cá chân, trong miệng nhét vải. Ian có thể cảm giác được Lance bị nhốt bên trong khổ sở cỡ nào.

Đem vải nhét trong miệng Lance kéo ra, cậu trai nặng nề thở ra một cái, sau đó mấp máy môi muốn nói gì đó.

Ian xoa xoa đầu cậu ta, rút từ mắt cá chân ra một con dao xếp Thụy Sĩ, cắt dây trói, ôm người kia từ trong túi hành lý ra ngoài.

Mà Lance tựa như đứa nhỏ lạc đường cuối cùng cũng tìm được người thân, bấu thật chặt vai ân nhân của mình, khóc rống lên.

Ian nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng đối phương, “Được rồi, không sao nữa a.”

Không lâu sau, cảnh sát liền chạy tới, đem hai gã kia bắt đi.

Ian đưa Lance đến Sở cảnh sát để hợp tác điều tra.

Cảnh sát muốn thu lấy mẫu vật trên vết thương Lance, hơn nữa còn muốn cậu ta cởi áo ra. Trên người Lance đầy vân tay của hai gã kia, cùng nhiều bằng chứng phạm tội khác.


Lance quay đầu nhìn Ian, thấy hắn gật gật đầu, cậu liền vén áo mình lên.

Cậu thật sự rất gầy, một số chỗ trên người bị tím một mảng lớn, hẳn là dấu vết bị hai gã đàn ông kia đánh để lại. Thời điểm phát hiện chính mình đang bị Ian nhìn, cậu theo bản năng vòng tay ôm lấy cơ thể.

Ian cảm giác những kiến thức phân tích hành vi được học trong chương trình huấn luyện của Cục điều tra liên bang đem áp lên người Lance đều vô dụng. Hắn nhận lấy quần áo do một cảnh sát đưa đến, phủ lên người Lance, cười nói: “Hình như hơi bị lớn. Trong nhà còn quần áo để mặc không đấy?”

Lance gật gật đầu.

Thời điểm Lance sắp được đưa vào phòng thẩm vấn của cảnh sát, cậu bất ngờ kéo góc áo Ian.

Ian vỗ vỗ vai đối phương, cao giọng hỏi: “Vị cảnh sát này, xin hỏi chỗ các anh có người biết thủ ngữ của người câm điếc không?”

“…Cái này hình như không có.”

“Như vậy có thể cho tôi vào chung không? Tôi hiểu thủ ngữ. Tôi cũng là bạn của Lance.”

“À, vậy cũng được. Cảm ơn sự hợp tác của anh.”

Nhờ có Ian bên cạnh, Lance có vẻ bình tĩnh hơn trước một chút. Những vấn đề cảnh sát hỏi, Ian đều đoán được phần nào.

“Lance, cậu có nghĩ đến nguyên nhân vì sao hai người kia lại bắt cóc mình không?”

Lance lắc lắc đầu.

“Cậu phải nghĩ cho kỹ, bởi vì hành động của bọn họ được lên kế hoạch rất kỹ lưỡng. Mục tiêu chính là cậu đó. Tôi nghe nói mẹ cậu qua đời vì căn bệnh ung thu. Trước khi bà ấy mất, hẳn gia đình phải tốn rất nhiều tiền viện phí. Cậu như thế nào đủ sức thanh toán hóa đơn của bệnh viện.”

Lance ngẩn người, nuốt nước bọt, sau đó lại khoa tay múa chân một hồi. Ian lập tức giúp cậu phiên dịch lại: “Cậu ấy nhờ vào tiền bán tranh để trả.”

“Nhưng khoản tiền này phải hơn năm vạn đô la mỹ.” Cảnh quan nhìn lướt qua tư liệu.

Ian biết đối phương đang nghi ngờ điều gì, bọn họ cho rằng sự kiện bắt cóc này có khả năng bởi vì Lance nợ tiền người ta mà xảy ra. Hơn nữa, với tình trạng của Lance, cậu ta hoàn toàn không đủ khả năng xin vay vốn của ngân hàng. Cho nên, khả năng cao nhất chỉ có thể là cho vay nặng lãi.

Lance cũng không phải danh họa gì đấy, muốn bán ra một bức tranh giá mấy trăm đô la đã là chuyện khó rồi. Đằng này, cậu phải kiếm gần năm vạn đô la. Chuyện này căn bản không một ai tin nổi.

Ian không thay Lance giải thích bất cứ điều gì. Thái độ trong phòng thẩm vấn của hắn luôn giữ vững ở thế trung lập. Bản thân hắn chỉ thay Lance phiên dịch lại những gì cậu ta muốn nói mà thôi.

Lance lại tiếp tục dùng thủ ngữ một lúc nữa, sau đó thì lấy ra di động của mình.

“Cậu ấy tổng cộng bán được năm bức tranh. Người mua trả bằng tiền mặt. Mà người đem tiền giao cho cậu ấy là một vị đại diện của triễn lãm hành lang Griffin, trong di động cậu ấy vẫn còn lưu số của đối phương. Các anh có thể gọi cho người này để xác minh.”

Vị cảnh sát gật đầu, tiếp tục hỏi: “Lance, nhất định có lý do gì đó, cậu không nghĩ tới mình sẽ bị bắt cóc một lần nữa sao? Hy vọng cậu suy nghĩ cẩn thận một chút, đừng giấu giếm bất cứ điều gì nữa. Cậu rất may mắn đây, vừa lúc được thanh tra Connor của Cục điều tra liên bang ngăn chặn bọn người kia. Nói cách khác, bọn họ không có khả năng chỉ là bắt cóc đơn thuần. Vô luận là kẻ nào bỏ tiền sai khiến hai gã đàn ông kia bắt cậu nhét vào trong túi hành lý, mục đích của hắn nhất định không chỉ là bắt cóc, có khi còn là mạng sống của cậu đấy.”

Bả vai Lance cứng lại.

Ian biết, đối phương còn điều gì đó giấu giếm chưa nói ra.

Ian nhẹ nhàng cầm lấy tay Lance, vuốt vuốt đầu ngón tay cậu trai trẻ.

Lance nuốt mạnh một ngụm nước bọt, cuối cùng hạ quyết tâm bắt đầu ra dấu thủ ngữ.

“Khoảng nửa năm cuối cuộc đời mẹ cậu ấy, có người từng mời cậu ấy vẽ tranh. Đối phương đưa cậu ấy lên một chiếc xe tải, bịt mắt lại, sau đó chở cậu ấy đến một nơi nào đó. Ở đó có đủ loại thuốc màu và giấy vẽ, mỗi lần vẽ xong, đối phương sẽ thả cậu ấy về, còn trả cho cậu ấy một khoản tiền. Cậu ấy dựa vào khoản tiền này để trả viện phí cho người mẹ đang nằm viện. Sau này, người kia vẫn thường điện mời cậu ấy đến vẽ tranh, thế nhưng mẹ cậu ấy đã qua đời, Lance không muốn tiếp tục công việc này nữa, cho nên từ chối.”

Vị cảnh sát lại đem một bức ảnh đẩy tới trước mặt Lance, “Đây là do camera giao thông chụp lại được chiếc xe tải ở chung cư đối diện. Cậu xem thử một chút, cậu từng được đưa vào trong xe này sao?”

Lance nghiêm túc nhìn thật kỹ, sau đó gật đầu.

Cảnh sát tiếp tục hỏi một số vấn đề có liên quan nữa, sau cùng mới đề cho bọn họ ra về.

Lance đi theo suau Ian, có chút không biết phải làm thế nào.

Đứng trong bãi đỗ xe, Lance kéo tay Ian. Cậu vô cùng sợ sệt khoa tay múa chân ra dấu thủ ngữ.

Ian dùng sức giữ tay cậu ta lại, hết sức nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Lance.


“Lance, cậu nghe tôi nói này. Cậu không làm gì sai cả. Cậu vẽ tranh, sau đó nhận tiền công của mình, đem trả viện phí cho mẹ, tất cả đều đúng. Cho nên, cậu không cần phải giải thích với tôi điều gì cả. Kẻ làm sai chính là người mời cậu vẽ tranh. Có lẽ, người đó quá thích tranh cậu vẽ, hoặc là y có ly do gì đó cần cậu tiếp tục vẽ cho mình. Thế nhưng, cho dù là lý do gì, làm ra chuyện như ngày hôm nay, đều không thể tha thứ được.”

Ánh mắt Lance sáng lên, ánh đèn đường chiết xạ qua đôi đồng tử của cậu, hắt ra một loại sắc thái lạ kỳ.

Đúng lúc này, phía sau Ian truyền đến tiếng vỗ tay.

“Chú Ian của tôi, anh thật sự biết cách dỗ dành con nít nhỉ? Bất quá, cậu ta không còn nhỏ nữa nha?”

Thanh âm lười biếng, mang theo vài phần trêu chọc, hòa quyện trong hơi lạnh của không khí lại càng thêm phần ái muội.

Ian xoay người, nhìn chằm chằm Haley, mày nhíu chặt.

“Cậu sao lại xuất hiện ở đây?”

“Nè nè nè…” Haley lượn quanh Ian nửa vòng, sau đó dừng lại bên cạnh Lance.

Mà lúc này, Lance cũng vừa ngẩng đầu lên, nhìn Haley đến xuất thần. Sắc nâu vàng của mái tóc y như thể phát sáng, đôi môi kéo thành một nụ cười nhàn nhạt khiến người ta tim đập không ngừng.

Haley hai tay đút túi, y không mặc tây trang. Trên người là một bộ quần áo bình thường, khoác thêm áo lông. Mà trong nháy mắt, nụ cười kia như phát ra tia lạnh, đôi mắt âm u không khúc xạ lại ánh đèn đường, đánh mạnh vào thần kinh của Lance.

“Cậu đang rất vui đi, vì Ian rất quan tâm cậu.”

Ian vươn tay, đẩy mặt Haley đi chỗ khác, ngăn không cho y cùng Lance đối diện nhau.

“Trả lời tôi, cậu sao lại xuất hiện ở đây.”

Haley lùi về sau nửa bước, “Sao vậy, chú Ian của tôi, chứng vọng tưởng của anh lại tái phát đấy à? Anh nghĩ rằng tôi theo dõi anh, còn gắn thiết bị theo dõi gì đó trong nhà anh sao? Hay là nghĩ xa thêm một chút đi, kẻ bắt cóc thú cưng bé nhỏ của anh không chừng chính là tôi đi?”

“Haley Russell” Thanh âm Ian lộ rõ sự tức giận.

“Là Cục trưởng Cục cảnh sát gọi điện thoại báo cho tôi biết. Ông ta nói đồng sự tôi đang ở đây. Cho nên tôi mới chạy đến xem coi có chuyện kinh thiên động địa gì xảy ra không.” Haley lùi về sau, ngồi hẳn lên mũi xe của Ian.

“Tôi không sao, cậu có thể đi rồi.”

Haley bất ngờ vươn tay ra, đem Lance kéo đến trước mặt mình.

Đầu cậu trai gần như muốn đâm vào ngực Haley. Còn chưa kịp giãy giụa, hai tay cậu đã bị y khóa chặt, không cách nào nhúc nhích.

“Nghe đây, Ian chưa từng dễ dàng tin tưởng một người nào đó. Cho nên, cẩn thận một chút, đừng khiến cho anh ấy thất vọng vì cậu.”

Lance ngẩng đầu, sững sờ nhìn Haley.

Người kia có một đôi mắt sâu thẳm mê người, phong thái tao nhã hoàn mỹ, càng đến gần càng cảm nhận được rõ ràng hơn.

Nhưng cảnh đẹp này thực chất lại là một đầm lầy, tìm mọi cách nhấn chìm thần kinh của Lance.

Ian vừa quay đầu định nói gì đó, Haley đã buông Lance ra.

“Ngày mai gặp, đồng sự của tôi.”

Haley đi băng qua bãi đỗ xe. Cliff giúp y mở cửa, sau đó bằng tư thái nho nhã ông hướng Ian cúi chào.

Lance theo Ian trở về chung cư. Phòng cậu ta loạn thành một đoàn. Ian giúp đối phương thu dọn giá vẽ bị hỏng. Nhiều bức tranh bị xé rách, cọ vẽ bị giẫm lên, thuốc màu đổ đầy trên đất thành một đồng bầy nhầy.

Tâm tình Lance vô cùng suy sụp. Đặc biệt là bức tranh Ian thích kia, bị ném trên đất, giẫm đầy dấu chân. Thời điểm Lance ngồi xổm nhặt bức tranh lên, biểu tình cậu càng thêm khổ sở.

“Tôi không rành về nghệ thuật cho lắm. Bất quá, tôi nghe người ta nói, người họa sĩ muốn hoàn thành một tác phẩm đều dựa vào linh cảm của mình, chẳng biết cậu có như vậy không. Nếu cậu còn giữ được linh cảm ấy, tôi tin cậu có thể vẽ lại bức tranh kia lần nữa.”

Lance ngước mặt nhìn Ian: Tôi đã chẳng còn thứ gì nữa.

“Cậu còn rất nhiều đấy. Cậu còn trẻ, có đôi mắt và hai bàn tay. Cậu cảm nhận được như thế nào là đẹp. À, đúng rồi…” Ian chạy ra ngoài hành lang, cầm vào túi đồ mà ban nãy hắn bỏ lại ngoài đó, “Cậu còn những thứ này nữa. Dùng chúng để vẽ lại bức tranh kia hẳn không muộn nhỉ.”


Lance mở to hai mắt nhìn người trước mặt. Đem túi đồ mở ra, cậu phát hiện bên trong có đủ loại cọ vẽ, vài chục loại thuốc màu, giấy vẽ, có cả giá pha màu, vv…

Anh mua sao? Lance hỏi.

“Ừm, hiện tại chúng đều là của cậu.” Ian vỗ vỗ vai Lance, “Đi thôi, qua nhà tôi ngủ nào.”

Khóe miệng Lance phảng phát lộ ra nét cười.

Giường của Ian khá nhỏ. Lance vốn định ngủ trên sô pha, nhưng Ian lại nhất quyết kéo cậu lên giường, sau đó chính mình ôm theo gối và chăn ra sô pha trong phòng khách.

“Tôi ngủ ở đâu cũng được. Hơn nữa, có tôi ở đây giữ cửa, cậu có thể an tâm mà ngủ.”

Lance có chút do dự, nhưng thấy Ian vừa đặt lưng xuống sô pha không bao lâu đã ngủ, lúc này cậu mới an tâm trở lại phòng ngủ của hắn.

Nhưng một giấc này Ian lại không thể ngủ đến tận khi mặt trời lên. Mới rạng sáng bốn giờ, hắn nhận được điện thoại của cảnh sát New York.

“Thanh tra Connor, thực xin lỗi đã quấy rầy giấc ngủ của anh. Vụ án của bạn anh, Lance Payton từng đề cập đến một vị đại diện nghệ thuật tên là Amanda Cook, anh hẳn còn nhớ đi?”

“Đúng thế. Cô ta từng mua năm bức tranh của Lance, toàn bộ đều trả bằng tiền mặt. Hơn nữa cô ta rất có khả năng là chủ mưu của vụ bắt cóc Lance vừa rồi.”

“Amanda Cook đã chết.”

“Cái gì?” Ánh mắt Ian nhíu chặt, hắn nhìn về phía phòng ngủ của mình.

“…Chúng tôi nghe nói anh đang phụ trách vụ án ‘hung thủ xác ướp’ ở công viên Cavedish phải không?”

“Cái tên kia là do truyền thông đặt thôi.”

“Cho nên chúng tôi thấy anh hẳn nên đến đây xem qua một chút.”

“Sao vậy?”

“Thi thể của Amanda Cook… Cũng được tìm thấy trong công viên… Chính là công viên Cavedish.”

Ian sửng sốt mất hai giây, sau đó dùng sức bóp huyệt thái dương của mình, “Tôi lập tức qua đấy. Xin các anh giúp giữ nguyên hiện trường, đợi tôi xem xong rồi hãy đem đi.”

“Cái này không thành vấn đề.”

Ian không rõ đến bao giờ hắn mới có thể về nhà lần nữa, cho nên chính mình định để lại cho Lance một tờ giấy nhắc.

Không nghĩ tới Lance cũng bị đánh thức, cậu mở cửa phòng, nhìn Ian: Xảy ra chuyện gì vậy?

“Có một vụ án bất ngờ xảy ra, tôi muốn đi xem một chút. Sau khi tôi đi rồi, chỉ cần cậu đem cửa khóa kỹ sẽ không có chuyện gì. Tôi để lại chìa khóa ở nhà cho cậu. Trong tủ lạnh vẫn còn một số đồ ăn, sáng dậy đói bụng thì cứ lấy ra làm. Nếu cậu muốn vẽ tranh, có thể ở nhà tôi vẽ cũng được.”

Lance có chút bất an nhìn về phía Ian.

“Chỉ cần cậu đừng mở cửa cho bất cứ ai thì trong đây rất an toàn. Ổ khóa lúc tôi chuyển tới đã thay mới toàn bộ. Người bình thường không thể phá hỏng để vào bên trong.”

Đương nhiên, đối tượng Ian phòng ngừa vốn không phải trộm, mà là Haley.

Lance gật gật đầu.

Lúc này, Ian mới khoác thêm áo ngoài, ra khỏi nhà.

Thời điểm hắn đến được phụ cận của công viên, sắc trời đã sáng rõ, toàn bộ thành phố bao trùm trong một làn sương mờ mờ. Mà bầu không khí yên tĩnh trong công viên Cavedish đã sớm bị phá tan. Vài chiếc xe cảnh sát đậu đầy vùng phụ cận. Dải cách ly dạo trước vừa được tháo xuống, hiện tại lại kéo lên dải cách ly mới, đúng ngay vị trí bãi cỏ trung tâm.

Haley chống cằm ngồi trên một băng ghế trong công viên, tựa như đang thưởng thức cảnh đẹp nào đó. Gió nhè nhẹ thổi qua lọn tóc y, mi mắt vì trầm tư mà rũ xuống khiến khung cảnh càng có thần hơn.

Hẳn là Cục trưởng Cục cảnh sát đã thông báo cho y.

Ian dừng bước bên cạnh Haley. Ở giữa dải cách ly giống như có một pho tượng đi?

Từ lúc nào ở đó đặt thêm tượng mới? Lần trước đến đây, bãi cỏ vẫn trống trơn mà.

Ian mơ hồ cảm giác được pho tượng kia có gì đó không đúng lắm. Đúng lúc hắn đang muốn đi tới bên đó, Haley lại lên tiếng.

“Anh cứ như vậy bỏ lại thú cưng bé nhỏ một mình mà đi sao? Không có anh ở đó làm bạn, cậu ta sợ hãi sinh ra bóng ma tâm lý thì sao?”

“Cậu ấy không phải thú cưng của tôi. Đây là công việc của chúng ta, cậu hẳn biết tin trước cả tôi, vì sao không gọi cho tôi.”

Haley phá lên cười thành tiếng.

“Đúng là tác phong của anh mà. Cho người ta hy vọng, sau đó lại vô cùng lý trí làm việc bản thân cần làm, đem người ta ném sau đầu.”


Biểu tình Haley có chút cô đơn.

Ian vốn muốn làm như không thấy gì, nhưng trong khoảnh khắc ấy, hắn biết mình lại mềm lòng mất rồi.

Ngón tay hắn muốn chạm lên mái tóc nâu vàng của Haley, xoa xoa thử, xem nó có giống như tám năm trước, vẫn mềm mại không đổi khác.

“Đi thôi, chúng ta nhìn thử nạn nhân a.”

Ian bước về phía pho tượng điêu khắc kia, lấy ra bao tay đeo vào.

Đang tiến hành công tác giám chứng ở hiện trường chính là ‘bé ngốc’ Fehn Keating.

Fehn Keating năm nay đã gần ba mươi, nhưng người dù lớn thế nào vẫn y xì một gương mặt trẻ con, nổi đầy những nốt tàn nhang nhỏ li ti, một đầu tóc dầy hơi ánh sắc đỏ. Cậu ghé sát người vào mặt cỏ, chuyên tâm quan sát bộ dáng nạn nhân, hệt như một con chó lớn tướng.

Ian đi đến phía sau đối phương, đưa mắt nhìn pho tượng ‘điêu khắc’.

Đó là cảnh tượng một người phụ nữ quỳ rạp trên mặt đất, hai tay che lấy đầu mình, giống như đang né tránh thứ gì đó. Hai chân cô ta ngập trong xi măng đã khô, gập sát lại, gương mặt hoàn toàn giấu trong đầu gối. Toàn thân nạn nhân bị bọc trong một tầng xi măng đã khô.

“Nghe nói anh chính là đồng sự mới của thanh tra Russell?”

‘Bé ngốc’ Fehn Keating không nhanh không chậm hỏi.

“Ừm hử.” Ian nghiêng đầu nhìn pho tượng điêu khắc, “Tôi thật sự bị làm cho kinh ngạc, hung thủ làm thế nào đưa nó đến đây nha.”

“Ít nhất sẽ không phải ‘từ trên trời ném xuống’. Nó thế nhưng không nặng giống như trong tưởng tượng, bởi vì chung quy đây không hoàn toàn là xi măng khô. Căn cứ vào độ lõm của cỏ cùng với thể trọng của nạn nhân Amanda Cook, xem ra độ dày xi măng khô không quá 1cm. Nói cách khác, chỉ cần một chiếc xe đẩy là có thể di chuyển pho tượng ‘điêu khắc’ này đến bãi cỏ.”

“Vậy danh tính nạn nhân thì sao? Làm cách nào xác định? Tôi còn không thấy rõ mặt của pho tượng ‘điêu khắc’ này nha.” Ian ngồi xổm xuống bên cạnh ‘bé ngốc’.

“Hung thủ để lại ID của Amanda trên bãi cỏ. Giống như bảng tên của các tác phẩm triễn lãm trong các viện bảo tàng nghệ thuật vậy.”

Ian nhíu nhíu mày. Lúc này, Haley cũng ngồi xếp bằng bên cạnh Fehn Keating, một tay choàng qua bên vai cậu chàng.

“Hắc, ‘bé ngốc’ thân mến, anh có phát hiện manh mối hữu dụng nào không? Ví như vị đại diện của chúng ta vào thời điểm bị đổ xi măng, còn sống hay đã chết?”

Fehn liếc Haley một cái, lạnh lùng trả lời: “Nếu cậu còn gọi tôi như vậy, lần sau người bị đổ xi măng chính là cậu đó.”

Haley làm như không nghe thấy lời này, ngón tay bắt đầu phá rối những lọn tóc xoăn màu nâu đỏ mềm mại của Fehn.

“Mấy ngày không gặp, anh càng lúc càng đáng yêu nha”

Fehn không kiên nhẫn gạt tay Haley đi, đứng lên, quay mặt hướng Ian nói: “Tôi thông cảm với anh a.”

Ian cúi đầu, cười khẽ một tiếng, cũng đứng lên theo, rồi đi vòng qua sau lưng ‘pho tượng’, quả nhiên phát hiện vết bánh xe đẩy còn chưa bị xóa.

“Anh nói xem, hai vụ án này do cùng một hung thủ làm, hay chỉ là trùng hợp có cùng địa điểm ném xác?” Haley cầm một cái túi đi đến bên cạnh Ian.

“Vừa có điểm giống, lại có điểm khác.” Ian đứng thẳng người, nhìn ra bốn phía xung quang, xem xét vị trí của camera theo dõi.

Đáng tiếc, vì nơi này là công viên, ngoài bãi cỏ thì chỉ có vài gò đất, căn bản không có chỗ gắn các thiết bị theo dõi. Cự ly gần nhất có đặt máy là ngã tư đường bên ngoài công viên. Ian cúi đầu lâm vào trầm tư. Hung thủ không có khả năng công khải đẩy xe đi vào trong viên. Hắn chí ít cũng phải lái đến một chiếc xe tải, hoặc là SUV, sau đó mới chuyển qua xe đẩy.

“Giống nhau chỗ nào?” Haley cười hỏi.

“Có lẽ, cậu so với tôi còn phát hiện được nhiều điểm tương đồng hơn, cần gì phải hỏi tôi thêm thừa thãi?” Ian đi về phía cổng công viên, hắn muốn xác định góc quay của camera.

“Xem thử coi suy nghĩ chúng ta có giống nhau không ấy mà.”

“Thứ nhất, hai vụ án mạng đều chọn vị trí bỏ xác ở trong công viên này, là khu vực nhiều người qua lại. Hung thủ muốn người dân đều ‘thưởng thức’ được ‘tác phẩm’ của hắn. Cho nên, hung thủ không phải vứt xác, mà là muốn ‘triễn lãm’.”

“Đồng ý. Thứ nhất, vậy phải có thứ hai.”

“Thứ hai, Adam bị trói, nhốt trong thùng chứa dầu, sau đó đem đi đông lạnh hoặc bỏ đói đến chết, trong khi Amanda thì bị đổ xi măng. Động cơ giết người trong cả hai vụ án này tuyệt đối không phải vì xúc động, mà là được lên kế hoạch vô cùng tỉ mỉ.”

“Anh như thế nào biết thời điểm bị đổ xi măng, Amanda vẫn còn sống?”

“Khóe môi cô ta hơi nhếch lên, chứng tỏ nạn nhân còn đang hô hấp.”

“Ừm.” Haley gật gù, “Còn điểm giống như thứ ba không?”

“Trong cả hai vụ án này, nạn nhân trước khi chết đều phải cảm nhận sự ‘mất tự do’, còn có nỗi sợ hãi vì ‘cần kề cái chết’.”

“Dựa vào ba điểm giống nhau này, cũng đủ cho chúng ta kết luận đây là những ‘tác phẩm’ của cùng một hung thủ. Nhưng điều gì khiến anh còn thấy nghi ngờ?”

“Xung quanh thi thể của Adam không lưu lại bất cứ thứ gì để xác định danh tính nạn nhân. Hung thủ không quan tâm ‘nguyên liệu’ tạo thành tác phẩm là gì. Nhưng ID của Amanda được gắn trên bãi cỏ ngay trước thi thể cô ta, tựa như việc dán nhãn cho một tác phẩm nghệ thuật vậy. Lại thêm phương thức giết Adam và Amanda không giống nhau. Với Adam, cái chết giống như thể hiện một hành vi nghệ thuật nào đó, trong khi Amanda lại là một pho tượng. Phong cách không hoàn toàn giống nhau. Nếu như do cùng một hung thủ gây nên, sẽ sử dụng cùng một phương thức gây án, mà càng lúc hắn sẽ càng tự tin hơn, thủ pháp gây án cũng được nâng cao đến cấp độ hoàn mỹ.”

còn tiếp…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.