Mẹ À! Mau Kết Hôn

Chương 17


Đọc truyện Mẹ À! Mau Kết Hôn – Chương 17

– Tôi không muốn nói chuyện với cô, tôi tới đây chủ yếu là để gặp bé Nhi thôi.

– thế anh nghĩ là tôi muốn gặp anh chắc.

Nhi: hai người lại thế rồi.

Đang nói chuyện thì Phong có điện thoại, nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình mà khuôn mặt có chút lo lắng.

Phong: thế nào rồi?

– em vẫn chưa thể tìm thấy bọn chúng.

– bao nhiêu người như thế mà không thể tìm thấy chúng sao.

– có một thế lực nào đó rất mạnh đứng ở đằng sau.

– Nếu như thế thì hãy điều tra công ty Bắc Hải cho tôi. Bọn chúng đang tranh giành dự án làm ăn với chúng ta.

– em biết rồi..

Mấy ngày hôm nay Phong vẫn không ngừng tìm kiếm nhóm người đánh lén mình. Đúng là không sợ đối thủ mạnh chỉ sợ đối thủ cắn trộm như chó.

Bé Nhi thấy nét mặt Phong lo lắng thì con bé hỏi han.

– chú đẹp trai có chuyện gì thế?

– à không, công ty chú có chút việc thôi. Nhi này, tạm thời chú không thể đến gặp con được, con cũng không thể gặp được chú. Một thời gian nữa mọi thứ ổn định thứ nhất định sẽ tới tìm con…

Hạnh nghe anh ta nói mà cảm thấy lo lắng thay cho mình, cái kiểu bí hiểm như anh ta chắc chắn là làm những chuyện mờ ám rồi.

Hạnh: Anh đến đây có ai đi theo anh không vậy? Hai mẹ con tôi không muốn chuyển nhà đâu.

Phong: tôi đương nhiên là đã rất cẩn thận, tuyệt đối không để liên lụy tới hai mẹ con cô.

Hạnh: ngay từ đầu anh không lên tới đây mới phải.

– Tôi đã nói là tôi nhớ con bé rồi mà…

– Anh cũng biết là tình hình của anh rất nguy hiểm mà. Nếu không chúng đâu có truy sát rồi chém anh bị thương như thế..

– (im lặng)

– à mà sao bọn chúng không giết anh luôn mà lại chỉ chém có một phát vào chân vậy…


Câu hỏi của Hạnh khiến cho Phong muốn sặc máu.

– cô muốn tôi chết tới như vậy à?

– tò mò chút thôi.

– tôi đã bất chấp tính mạng của mình để bỏ chạy đấy bà cô ạ. Chứ không cô nghĩ là bọn chúng để tôi đi dễ dàng như thế à?

– Tôi nghĩ bọn chúng không phải là dân chuyên nghiệp đâu. Nếu không anh làm gì có cửa mà bỏ chạy.

– sao cô không nghĩ tôi là một con người có bản lĩnh.? Sao cô cái gì cũng nghĩ xấu cho tôi vậy.

Vừa nói tới đó Phong lại có điện thoại, anh ta đi ra ngoài để nghe.

– Có chuyện gì vậy?

– Tổng Giám Đốc, phía bên công ty An Đức đang muốn hủy hợp đồng với chúng ta.

– lý do?

– Theo như thông tin nội bộ bị lộ ra thì công ty Bắc Hải cho họ lợi ích tốt hơn công ty chúng ta rất nhiều.

– lại là bọn chúng.

– Bây giờ tính như thế nào đây anh.

– để tôi về giải quyết, sắp xếp cho tôi lịch hẹn về bên phía công ty An Đức, tôi sẽ trực tiếp nói chuyện với họ.

– em biết rồi.

Phong đi vào nhà nói với bé Nhi và Hạnh.

– Bây giờ tôi có việc phải về rồi, có gì nhớ gọi điện cho tôi đấy.

Hạnh không nói gì, chỉ có mỗi bé Nhi là thấy buồn, có lẽ con bé quý Phong thật.

Phong xoa đầu nó nhẹ nhàng nói.

– hôm nào gặp chú sẽ mua cho con thật nhiều đồ chơi nhé, có được không?

– hôm nào là bao giờ vậy chú?


– Tạm thời thì chú chưa biết được. Xung quanh chú xảy ra rất nhiều chuyện, nếu chú tới gặp mẹ con con thường xuyên thì chắc chắn sẽ bị nguy hiểm cho con..

– vâng…

Con bé có hiểu gì nhiều đâu, nó chỉ đơn giản nghe thấy Phong nói không thể gặp thì có nghĩa là không thể gặp. Vốn dĩ ngoan nên nó cũng không hỏi nhiều.

Phong quay sang Hạnh.

– tôi về nhé.

– anh về thì về chứ tôi có nói gì đâu.

– cô không thể nói được những câu nhẹ nhàng à?

– đương nhiên là được, nhưng chắc chắn không phải là với anh…

– nhìn thì cũng xinh xắn duyên dáng mà cách nói chuyện thật không ưa nổi mà.

– tôi khiến anh đưa tôi à?

– cô… Thôi không nói nữa tôi về đây…

Phong về rồi Hạnh đóng cửa lại, Hạnh dặn dò con gái.

– con không được nói với ai về sự có mặt của chú ấy nhé. Cả cô Ngọc, cô Mai, cô Vân Con cũng không được nói.

– Tại sao vậy mẹ, con rất thích chú đẹp trai.

– con còn bé nên không biết lý do đâu, con cứ nghe mẹ nhé.

– vâng…

Phong đi được một lát thì Ngọc với Mai với Vân tới, vào tới nơi mấy chị em đã lập tức bế lấy bé Nhi, mỗi người thơm lên má con bé một cái.

Vân: con gái có nhớ cô không?

Nhi: Con có ạ.

Mai: cô mua cho bé một con búp bê này, to ơi là to.


– con xin cô.

Ngọc: Ở đây có hai mẹ con thì phải phụ giúp mẹ làm việc nhà đấy nhé.

– vâng.

Như nhớ ra điều gì đó Ngọc lại bảo.

– Hạnh. Nãy ở đầu ngõ gặp anh kia đẹp trai thế, đúng kiểu soái ca ngôn tình luôn.

Hạnh: gặp ở đâu chị.

Ngọc: gặp ở ngay đầu ngõ chứ ở đâu, tiếc là tao già rồi, chứ mà trẻ thì chắc chắn là đã đến tán tỉnh anh ta rồi.

Mai: Đúng là cái đồ mê trai, thấy traii là sáng mắt ra…

Vân: Hai đứa chúng mày lại bắt đầu rồi đấy, tối ngày cắn nhau Như Chó Với Mèo… ( quay sang Hạnh) quán xá thế nào, buôn bán được không?

Hạnh: mới mở nên cũng chưa biết thế nào chị ạ.

Vân: Thôi cố gắng…

Ngọc đưa tay với lấy bịch bánh tráng vừa ăn vừa nói với Hạnh.

– Hôm nay chị em tới đây căn bản là cũng có tin hot dành cho mày.

– Có chuyện gì vậy chị…

– Thằng Nam nó sắp lấy vợ…

Nghe thấy tin ấy Hạnh không vui cũng chẳng cảm thấy buồn, đơn giản là chẳng còn liên quan gì tới mình nữa.

– anh ta lấy vợ là chuyện bình thường thôi mà chị, Em thấy có gì đâu mà hot.

– hot ở chỗ là đám cưới ấy sẽ bị bọn tao phá.

Hạnh: thôi chị ạ, em không muốn có bất cứ một chuyện gì liên quan đến người đàn ông ấy nữa. Anh ta cho dù có lấy một vợ hay mười vợ thì em cũng không bận tâm đâu nên các chị đừng vì em mà tốn thời gian.

Mai: ai thèm vì mày, là do bọn này thấy ngứa mắt thôi.

Vân: đúng là không nên nói chuyện gì với con bé này, không ủng hộ thì thôi toàn phá đám.

Hạnh: Em chỉ….

Ngọc: thôi mày im mồm đi, cái thằng đấy đáng bị như vậy, nhìn mà ngứa mắt không chịu được.

Vân: Mà công nhận, cái vụ năm ấy bọn mình làm cũng có tác dụng dã man ấy chứ. Học Đại học sư phạm mà không được làm thầy giáo, bây giờ lại ở nhà buôn bán đồ điện tử.


Vân: làm thầy giáo thế quái nào được, thầy giáo gì mà tư cách đạo đức còn không bằng một con vật.

Nghĩ đến những chuyện mà người đàn ông ấy từng gây ra lòng Hạnh lại cảm thấy nao nao, chua xót một cách khó tả.

Cô chẳng phải là tiếc nuối cho mình, chỉ thương con gái sinh ra mà không có đủ bố lẫn mẹ, nhưng dù sao mọi thứ cũng đã qua rồi, quan tâm đến loại người ấy làm gì cho mất thời gian., người đàn ông ấy có hay không có trong cuộc sống của hai mẹ con cũng chẳng có ý nghĩa gì cả..

– sắp tới các chị sẽ nghỉ làm đúng không? Các chị đã tìm được công việc mới chưa?

Ngọc: giờ mà nghỉ làm thì buôn bán hoặc làm công nhân, cũng chưa xác định.

Vân: tao định về quê, mấy năm nay làm cũng kiếm được ít tiền chắc về mua miếng đất cày cuốc sống qua ngày.

Mai: tao cũng về quê với con, mẹ con rau cháo nuôi nhau. Bây giờ nó lớn rồi, tao không thể cứ mãi đi làm gái như thế này được.

Hạnh nghe thấy mấy chị ấy nói thì lòng buồn lắm, khó khăn lắm mới tìm được những người bạn, vậy mà bây giờ họ lại sắp rời đi hết.

– vậy còn em thì sao? Các chị đi hết rồi em biết làm như thế nào.

Ngọc: Mỗi người có một cuộc sống không ai giống ai nên nếu có phải xa nhau thì cũng không cần buồn. Nếu như chị em có thời gian rảnh thì có thể đến thăm nhau..

Nhắc đến chuyện mỗi người một nơi thì ai cũng cảm thấy buồn, Ngọc cố gắng xua tan đi cái không khí u ám ấy bằng một câu nói.

– bây giờ như thế này, trước khi đi thì cũng phải làm một vốn quậy phá cho ra trò, đã có kế hoạch nào cho đám cưới của thằng Nam mặt lợn kia chưa.?

Mai: trong đầu tao cũng lại số ra một vài ý tưởng rồi nhưng mà lát nữa về sẽ nói cho chúng mày nghe sau. Nói trước mặt con Hạnh này không được tích sự gì nó lại còn phản đối mệt lắm…

Thực ra thì mọi người không phải là sợ nói trước mặt Hạnh, mà cái mọi người sợ là nói trước mặt bé Nhi. Con bé nghe sẽ chẳng hiểu gì cả nhưng cũng sẽ nhấn vào đầu một vài chi tiết nào đó không hay chẳng hạn.

Hạnh xuống bếp nấu vài món để chị em nhậu nhẹt chơi bời, xa thì cũng phải xa nhưng vẫn thời gian ở gần nhau thì phải trân trọng chứ.

Sau cái ngày hôm ấy thì ngày hôm sau là đám cưới của thằng Nam, tất cả mọi kế hoạch đã được lên một cách chi tiết và hoàn hảo nhất.

Mai: bây giờ phải hóa trang như thế nào để nó không nhận ra chúng mình nhỉ?

Ngọc: Mày chỉ cần để mặt mộc là nó không nhận ra mày rồi:))))

Mai: mày có cần quá đáng như thế không, để mặt mộc ra đường thế quái nào được.

Vân: ba đứa mình già rồi, đúng là giờ để mặt mộc thì thằng Nam không thể nhận ra được đâu.

Mai: đi đến chỗ đông người như thế thì ngại lắm.

Ngọc: ngại còn hơn để nó phát hiện.

Vân: Tao mới mua mấy cái kính, đeo cái kính này vào là che được nửa khuôn mặt mẹ nó rồi. Không muốn xấu thì đánh thêm tí son, vừa sang chảnh lại không bao giờ có thể bị nó phát hiện.

Ngọc: chị Vân đúng là không hổ danh gia sư của xóm gái gọi.

Vân: cái thời huy hàng ấy nó sắp cạn kiệt rồi, tốt nhất là đừng có nhắc tới làm gì cho mệt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.