Đọc truyện Mây trên đồng bay mãi – Chương 35
Chương ba mươi tư: Tự do
Kết thúc cả rồi, quên hết đi thôi. Thề non hẹn biển chỉ là tuổi trẻ dại khờ. Phong hoa tuyết nguyệt chỉ là hoa ẩn trong gương, trăng nơi đáy nước. Nâng đỡ cho nhau, quả thật… chẳng bằng những ngày tháng chúng ta đều tự do nhìn thế giới.
Kim Eun Chae xảy ra chuyện rồi! Khi biết tin này, Dĩ Mạch đang thu dọn hành lý. Cô phải theo Thiều Trì đi New York mổ tim, dù cơ hội sống của cô không quá ba phần mười.
Không ngờ Kim Eun Chae lại rơi vào kết cục này, quãng đời làm gái nhảy của cô ta trước kia bị đăng lên trang nhất. Quá khứ tủi hổ như một cơn ác mộng không thể thoát khỏi. Những tờ báo giải trí như con tắc kè màu, trước còn tô vẽ, tán tụng cô ta thành tài nữ ngọc nữ, giờ chỉ chực phê phán cô ta là dâm phụ phóng đãng. Dưới áp lực của hội đồng quản trị, Cool Game chính thức chấm dứt hợp đồng với Kim Eun Chae, Vân Mộ Hàn cũng buộc phải trì hoãn lễ cưới.
Những phóng viên giải trí nhanh nhạy lại điều tra ra chuyện Kim Eun Chae suýt nữa hại chết Dĩ Mạch. Sự kiện diễn đàn Tianya làm lộ thông tin cá nhân cũng bị vạch ra là do Kim Eun Chae một tay sắp đặt, thậm chí vụ có thai cũng do cô ta tự đạo diễn mà ra. Thái độ của mọi người với Dĩ Mạch quay ngoắt một trăm tám mươi độ, từ lên án biến thành đồng tình, thậm chí có đài truyền hình còn gọi điện thuyết phục cô ra mặt vạch tội của Kim Eun Chae. Dĩ Mạch thấy thật vô vị, đám người này trước đây bôi nhọ cô như thế nào thì giờ cũng bôi nhọ Kim Eun Chae như thế. Nếu là mấy tháng trước thì chắc cô sẽ không ngần ngại thừa cơ đạp đổ cô ta, nhưng giờ đây, cô hiểu đánh người ngã ngựa thì được gì? Để tăng tiết mục cho nhà đài sao?
Dĩ Mạch ném tất cả những tờ báo xanh đỏ lòe loẹt vào sọt rác. Những ngày này, Thiều Trì thường xuyên gặp gỡ với tổng biên tập mấy nhà báo lớn, cô không hỏi, anh cũng không giải thích. Nhưng cô biết chắc chắn việc này không đơn giản, chuyện của Kim Eun Chae nếu chỉ do đám phóng viên giải trí đó mò ra thì không thể biết tường tận như thế được. Thiều Trì đã làm chuyện gì, cô biết cả. Thiều Trì dù thường ngày điềm đạm dịu dàng, nhưng đã nổi giận lên thì quyết không nương tay. Kim Eun Chae đáng lý ra không nên động đến giới hạn cuối cùng của anh, mà giới hạn cuối cùng của anh lại là An Dĩ Mạch. Nếu không phải Kim Eun Chae gây chuyện làm cô bị thương thì có lẽ anh cũng không tuyệt đường cô ta như vậy.
Thấy Kim Eun Chae rơi vào kết cục bi thương như thế, đáng ra cô nên hả dạ, nhưng giờ cô lại thấy vô vị. Cô thương Thiều Trì, vì cô mà anh không từ chuyện gì. Cô đã dần hiểu đằng sau lớp ngụy trang kín đáo của anh là lưỡi kiếm ẩn giấu sâu trong tim. Cô yêu cái thâm trầm kín đáo của anh, yêu cái dịu dàng nhã nhặn của anh và cả cái vẻ hung hãn bất cần của anh. Đối với Kim Eun Chae, cô hoàn toàn không có hứng thú muốn biết cô ta sẽ ra sao, càng không cảm thấy thương xót chút nào. Nhưng với Mộ Hàn, anh luôn là điều cắn rứt trong lòng cô, bởi nếu những tổn thương này là do Thiều Trì gây ra thì đó cũng là vì cô.
Cô mỉm cười đặt quyển sổ chứng nhận kết hôn màu đỏ tươi vào vali hành lý, nhìn hai cái tên An Dĩ Mạch và Lục Thiều Trì đặt cạnh nhau, cô thấy hạnh phúc ngập tràn.
“Cười ngớ ngẩn gì thế em?”. Lục Thiều Trì vòng tay ôm lấy eo cô từ sau lưng, cúi đầu xuống hôn lên tóc cô.
“Em thấy Cục cấp phép lỗ quá, vừa làm giấy tờ vừa làm thủ tục mà chỉ mất có mười mấy tệ, lại còn cấp cho chúng ta hai quyển chứng nhận đẹp thế này”. Dĩ Mạch cười hỉ hả.
“Ngốc ạ, kết hôn chứ có phải mua rau đâu mà lỗ với lãi!”. Cô vẫn luôn nhắng nhít như thế, còn anh lại thích chính vẻ trẻ con của cô.
“Tất nhiên là có, em thấy em lãi rồi”.
“Ừ, anh cũng thế”. Anh ậm ừ theo cô, “Thu dọn mau lên, chiều bay rồi. Bên đấy lạnh lắm, nhớ mang nhiều áo ấm đấy”.
“Gớm, mệt quá, đốc tờ Lù!”.
“Hử, em gọi anh là gì?”. Anh vờ ra vẻ không bằng lòng, chau mày.
“Biết rồi, anh nhiều lời quá, ông xã!”. Dĩ Mạch lè lưỡi, bỗng điện thoại của cô đổ chuông. Cô cúi đầu xem, là một tin nhắn nặc danh: An Dĩ Mạch, tôi chờ cô ở bến sông!
Khi Dĩ Mạch ra đến bến sông, Vân Mộ Hàn đã chờ sẵn ở đó. Anh tựa vào lan can hút thuốc, những con thuyền trên mặt sông xa xa thỉnh thoảng sủi sóng trắng xóa. Trông thần sắc anh rất tệ, khuôn mặt tuấn tú lún phún râu ria, phờ phạc mệt mỏi.
“Nghe Trình Hạo nói cô nghỉ làm rồi?”. Anh lạnh lùng nói.
“Vâng, chắc bản tính em là thế, làm gì cũng không làm lâu được”.
“Không đủ lâu nhưng mà đủ ác đấy! Tôi nói đúng không?”.
Lời nói thẳng tuột của Vân Mộ Hàn khiến Dĩ Mạch biến sắc, cô biết anh đang trách cô chuyện gì. Cô đuối lý nên không thể phản bác.
“Mộ Hàn, chúng ta không nói đến những chuyện không vui đó nữa được không? Chiều em đi Mỹ với Thiều Trì rồi, có lẽ… em sau này… không quay về nữa”. Dĩ Mạch cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Vân Mộ Hàn, cô sợ anh nhìn thấy sự yếu đuối của cô. Sao cô lại không sợ được? Bảy mươi phần trăm là cô sẽ phải an giấc ngàn thu ở một đất nước xa lạ. Mỗi lần ngủ thiếp đi, cô lại sợ mình sẽ mãi mãi không tỉnh dậy nữa.
“Cô tất nhiên là vui rồi! Đi Mỹ? An Dĩ Mạch, trước kia chẳng phải cô nói nước ngoài chẳng có gì hay sao? Đến ăn uống cũng không hợp cơ mà? Giờ có cơ hội làm công dân bậc cao, cô lại nhiệt tình nhỉ! Cô có thể cao chạy xa bay, vứt tất cả lại rồi! Cô có bao giờ nghĩ đến Eun Chae không? Cô ép cô ấy vào đường cùng là vì sao?!”.
“Em không làm gì cả!”.
“Lần nào cô cũng chường bộ mặt vô tội ấy ra, sáu năm trước cô cũng thế, cứ như người sai là tôi ấy. Quá khứ của Eun Chae cô đã biết từ lâu, nhưng tôi không ngờ cô lại đem kể cho đám phóng viên đó! Cô có dám nói chuyện này từ đầu đến cuối không liên quan gì đến cô không?”.
“Em…”. Sao cô có thể nói là không liên quan đến cô chứ? Nếu không phải vì cô, Thiều Trì cũng sẽ không làm như thế. Rốt cuộc nguyên do cũng là vì cô.
“Là em thì sao nào? Mộ Hàn, anh cũng đã xem những tin đó rồi, Kim Eun Chae đối xử với em như vậy, cho dù chị ta có kết cục như hôm nay thì cũng là tự chị ta gây ra!”.
“An – Dĩ – Mạch! Tôi nhìn nhầm cô rồi! Cho dù Eun Chae có sai thì đứa bé trong bụng cô ấy cũng vô tội! Cô dừng lại đi! Coi như tôi xin cô và Lục Thiều Trì tha cho cô ấy. Cô việc gì phải gây ra vụ tai nạn đó, làm Eun Chae mất cả hy vọng cuối cùng!”.
“Anh nói cái gì? Tai nạn nào? Không thể nào!”. Thiều Trì tuyệt đối không thể gây ra chuyện đó!
“Kim Eun Chae sáng hôm qua bị đâm xe, sẩy thai rồi, suýt nữa thì mất mạng. An Dĩ Mạch, tôi hy vọng cả đời này không phải gặp lại cô nữa! Cút đi!”. Vân Mộ Hàn không nhìn cô nữa, quay người đi thẳng, để lại Dĩ Mạch một mình đứng sững sờ.
“Có lẽ để anh hận em là kết cục tốt nhất”. Cô hít sâu, có lẽ Vân Mộ Hàn nói phải, họ thật sự không còn cơ hội gặp lại nữa rồi. An Dĩ Mạch, ngoài Lục Thiều Trì ra, ngươi đã không còn gì nữa rồi.
Mộ Hàn.
Vân Trạch.
Tạm biệt,
hoặc có lẽ là vĩnh biệt…
Trở về công ty, Vân Mộ Hàn đấm mạnh vào tường.
“Sếp Vân sao cứ như uống phải thuốc nổ thế?”.
“Đừng nói nữa, Kim Eun Chae xảy ra chuyện như vậy, anh ấy không buồn sao được?”.
Vân Mộ Hàn cười giễu mình, tiếng bàn tán sau lưng rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy. Tất cả mọi người đều tưởng anh đang buồn vì Kim Eun Chae, chỉ mình anh biết không phải như vậy. Anh hận sự tuyệt tình tàn nhẫn của Dĩ Mạch, anh hận chính mình lúc này vẫn không buông tay, vẫn đau buồn vì cô ta.
“Anh Mộ Hàn, anh về rồi à? Anh khuyên Dĩ Mạch chưa? Bản di động của Mạc Thượng Vân sắp tung lên mạng rồi, cô ấy không nên nghỉ lúc này. Trò chơi này là tâm huyết của cô ấy và mọi người, em sẽ giữ chỗ cho cô ấy, để sau khi từ Mỹ về cô ấy có thể tiếp tục làm việc ở đây”. Thấy Vân Mộ Hàn đã về, Trình Hạo kéo anh lại hỏi.
“Trở về? Cô ta không về Vân Trạch nữa đâu”. Vân Mộ Hàn lạnh lùng nói.
“Anh nói cái gì? Vân Mộ Hàn, sao anh lại có thể nói như thế! Cô ấy nhất định sẽ về, nhất định là thế”. Trình Hạo đột nhiên tức giận, anh ta dựa vào đâu mà nói Dĩ Mạch như thế? Dĩ Mạch nhất định sẽ bình an trở về.
“Làm thủ tục thôi việc cho cô ta giúp tôi, sau này chớ có nhắc ba chữ An Dĩ Mạch trước mặt tôi nữa”.
“Vân – Mộ – Hàn! Anh điên rồi à, bảo anh đi khuyên Dĩ Mạch, sao anh vừa về đã lên cơn thế hả? Hôm nay anh đã nói gì với Dĩ Mạch? Sao tự dưng lại nổi giận?”.
“Tôi nói gì à? Tôi bảo cô ta, Vân Mộ Hàn cả đời tôi cả đời này không muốn gặp lại cô ta nữa, tôi đã bảo cô ta cút đi, biến càng xa càng tốt!”.
“Bốp!”. Trình Hạo vung nắm đấm. Vân Mộ Hàn đột nhiên bị đánh, giận dữ nhìn người anh em của mình, không hiểu vì sao tự nhiên cậu ta lại ra tay đánh mình.
“Vân Mộ Hàn, tôi biết sáu năm trước là tôi sai, nhưng người có lỗi với anh là tôi chứ không phải cô ấy, là tôi giấu thư cô ấy viết cho anh, còn lừa anh nói cô ấy theo tôi. Dĩ Mạch nói dối anh là vì không muốn anh bị tổn thương”.
“Trình Hạo, tôi biết cậu thân với cô ta, nhưng lúc này tôi mong cậu im miệng, đừng nhắc đế cô ta nữa, càng chớ nhắc đến trước kia”. Vân Mộ Hàn đẩy bật Trình Hạo ra, tiến thẳng về văn phòng. Trình Hạo xoay người túm lấy anh, thái độ lạnh lùng của Mộ Hàn khiến anh thấy thương cho Dĩ Mạch.
“Không nhắc đến trước kia sao? Vân Mộ Hàn, nếu có thể, cả đời này tôi cũng không muốn nói đến những chuyện cô ấy đã trải qua, cô ấy đau khổ ra sao, cô ấy vì anh mà trả giá thế nào. Lúc bố anh định cưỡng bức cô ấy, cô ấy mới mười sáu tuổi! Cô ấy không thể nói với anh rằng mình đã bị mẹ anh ép chụp ảnh khỏa thân đe dọa. Cả nhà anh lập mưu hại cô ấy, ép bố cô ấy đến chết. Anh có tư cách gì mà chỉ trích cô ấy? Lần này cô ấy đi Mỹ phẫu thuật, không chắc sẽ sống! Cô ấy đã phải cố gắng thuyết phục mình đi phẫu thuật lần này, thế mà anh lại mong cô ấy biến mất mãi mãi! Anh có nghĩ cô ấy sẽ đau đớn đến nhường nào không? Người đó là anh, là Vân Mộ Hàn cô ấy từng yêu, cho đến tận bây giờ cô ấy còn sợ làm tổn thương anh, thế mà anh lại rủa cô ấy chết!”.
“Cậu nói rõ cho tôi, phẫu thuật gì? Chuyện của tôi và Dĩ Mạch trước kia có liên quan gì đến Giang Quý Nhân?”. Vân Mộ Hàn túm lấy cổ áo Trình Hạo, một ý nghĩ đáng sợ thoáng qua trong đầu anh, anh không dám nghĩ đến, anh sợ phải đối mặt với sự thật.
“Dĩ Mạch biết anh là con đẻ của Giang Quý Nhân, cô ấy thà để anh hiểu lầm chứ không chịu hé nửa lời. Đến Giang Quý Nhân cô ấy cũng có thể tha thứ, anh tưởng cô ấy làm hại Kim Eun Chae sao? Cô ấy bị bệnh tim bẩm sinh, một khi đã lên cơn thì không dừng lại được. Lần đầu tiên cô ấy lên cơn chính là ngày mẹ cô ấy đau tim qua đời, bố cô ấy nhảy lầu tự sát, còn anh thì đi Hàn Quốc. Thời gian anh ở với Kim Eun Chae, Dĩ Mạch sống như thế nào, anh không tưởng tượng được đâu! Các bạn học đều tẩy chay cô ấy, nhà trường thậm chí không cho cô ấy vay tiền khuyến học, đến chỗ ở cũng không có. Cô ấy từng bị trầm cảm, uống thuốc ngủ tự vẫn! Tốt nghiệp xong không tìm được việc làm, ngân hàng thì ép trả nợ, cô ấy phải ăn xin ở cổng bệnh viện để sống qua ngày!”.
“Cậu nói láo!”.
“Trước em cũng không dám tin Dĩ Mạch đã sống như thế. Sáu năm trước Dĩ Mạch đưa em một bức thư, bảo em đưa anh, nhưng em đã không làm thế. Anh xem rồi sẽ rõ…”. Trình Hạo đặt bức thư xuống, bí mật chôn giấu trong tim cuối cùng cũng đã được nói ra. Đây cũng là việc duy nhất anh có thể làm cho Dĩ Mạch.
Vân Mộ Hàn nghi hoặc mở thư ra. Những con chữ run rẩy bên trong khiến anh đờ đẫn. Trên lá thư nhòe vệt nước mắt, tim anh nhói đau. Anh không biết cô mang tâm trạng phức tạp thế nào khi viết bức thư này, đã sáu năm rồi, anh vẫn có thể cảm thấy những đau đớn, sợ hãi, bất lực giữa những dòng chữ này. Cô đơn độc đặt cược ván bài cuối cùng là viết thư cho anh, dùng tất cả dũng khí để nói sự thật với anh. Anh là niềm hy vọng duy nhất của cô lúc ấy, nhưng anh lại quay người bỏ đi, để cô lại một mình trong bóng tối.
Bức thư rơi xuống, Vân Mộ Hàn nhận ra tay mình đang run đến mức không cầm nổi một tờ giấy.
Anh ngẩng đầu, tấm biển văn phòng phía trước nhòa đi, anh không thể nhìn rõ mọi thứ trước mắt, anh biết mình đang khóc, anh cũng biết các đồng nghiệp đang xì xào bàn tán, nhưng người ta nhìn anh thế nào, anh đã không còn để tâm nữa. Dĩ Mạch đã từ biệt Vân Trạch bằng tâm trạng gì đây? Cô đã bị tổn thương đến thế, còn anh lại xát thêm muối vào vết thương của cô.
Vân Mộ Hàn vò đầu, chầm chậm ngồi xuống. Tại sao lại là Giang Quý Nhân? Vì người cha đáng căm hận này mà anh từng bước, từng bước đẩy Dĩ Mạch ra xa. Cô giấu sự thật là vì anh, cô làm tất cả đều là vì anh, cô bước đến con đường không thể cứu vãn. Anh bỏ rơi cô đúng lúc cô cần nhất, anh từng là nguồn sáng duy nhất của cô, nhưng anh lại đẩy cô vào bóng tối khi mình đã đầy thương tích. Dĩ Mạch, cho anh biết, em đau thế nào? Có đau bằng anh lúc này không?
Vân Mộ Hàn, ngươi đúng là một thằng đại ngốc! Ngươi cứ nghĩ mình mới là kẻ bị tổn thương nặng nhất, ngươi cho rằng… Dĩ Mạch giống người mẹ vì tiền mà bỏ rơi con. Ngươi là đồ hèn, ngươi khiếp sợ bị bỏ rơi nên đã phũ phàng từ bỏ cô ấy! Cái lòng tự tôn nực cười của ngươi đã ép ngươi vào đường cùng rồi.
Vân Mộ Hàn dựa lưng vào tường, nước mắt đầm đìa. Anh không ngại bị mọi người đều chê cười sự yếu đuối của mình, nếu khóc có thể khiến anh quên đi hối hận, chắc anh sẽ gào khóc thật to. Ai bảo đàn ông rơi lệ là yếu hèn? Chỉ là họ chưa cảm nhận nỗi buồn đau đến cùng cực thôi. Có phải anh đang buồn đau? Tại sao anh không cảm thấy nhịp tim đập trong lồng ngực? Nực cười là hôm nay anh còn điềm nhiên quát cô cút đi, còn hỏi cô sao lại làm tổn hại Eun Chae, anh còn nói không muốn gặp lại cô nữa. Nếu không phải đã làm đau cô đến như vậy, anh việc gì phải sợ hãi thế này, sợ lời mình nói sẽ thành hiện thực, sợ cuộc gặp gỡ hôm nay sẽ trở thành vĩnh biệt…
Trình Hạo nói cô đi Mỹ phẫu thuật, khả năng thành công không phải là tuyệt đối. Trình Hạo nói cô hiện đang rất yếu, mỗi lần lên cơn mặt mũi lại tái nhợt, mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn gượng cười để mọi người yên tâm. Trình Hạo nói có những lúc cô nhìn đăm đăm vào tờ lịch, lo âu cho cuộc sống chẳng còn được mấy ngày của mình. Trình Hạo nói cô thường ngưỡng mộ những cụ già đầu tóc bạc phơ trong công viên. Trình Hạo nói cô đã lãng phí thời gian quý báu của mình để chờ đợi anh, nhưng cái cô nhận được chỉ là ánh mắt lạnh lùng của anh.
Vì sao tất cả đều do Trình Hạo nói ra? Vì sao cô đau khổ như vậy, anh lại không nhận thấy? Vì sao mỗi lần gặp nhau, anh đều đã làm tổn thương cô? Anh hy vọng Trình Hạo nói dối, lần đầu tiên, anh hy vọng Dĩ Mạch thật sự phản bội anh, hy vọng tất cả những chuyện này chỉ là cái cớ mà Dĩ Mạch tự bịa ra, anh thà để mình bị phụ lòng còn hơn là phải tin vào sự thật đau đớn này. Nhưng anh biết, Trình Hạo đã nói thật. Dĩ Mạch của anh, đã đầy mình thương tích từ lâu.
“Mộ Hàn, anh đã nói, chỉ cần chờ ở chỗ cũ, nhất định anh sẽ quay lại tìm em, nhưng em không chờ được nữa rồi”.
Ánh mắt bất lực của cô hiện lại trong đầu anh, anh biết, bóng dáng thê thảm của cô lúc bỏ đi sẽ là nỗi ám ảnh với anh suốt cả cuộc đời này. Cảm giác hối hận thấm sâu vào xương tủy, cả đời này anh sẽ phải hối hận, vĩnh viễn không thể thoát khỏi.
Bỗng anh sực nhớ ra điều gì đó, vụt đứng dậy. Anh phải đi Mỹ tìm Dĩ Mạch, bất kể cô có tha thứ hay không, anh cũng phải tìm cô. Nhưng anh vừa bước ra khỏi cửa công ty thì có mấy người mặc sắc phục giữ anh lại.
“Anh Vân, chúng tôi là cảnh sát đặc nhiệm, có một vụ án mong anh hỗ trợ chúng tôi điều tra”.
“Xin lỗi, hiện giờ tôi không có thời gian”. Anh có phần nóng nảy, lúc này trong đầu óc anh chỉ còn có nụ cười buồn bã của Dĩ Mạch, không có tâm trạng mà lằng nhằng với cảnh sát.
“Xin lỗi, đây là vụ án hình sự có tính chất đặc biệt nghiêm trọng. Một tiếng đồng hồ trước, cô Kim Eun Chae rời khỏi bệnh viện. Có người chứng kiến cô ấy và Tổng giám đốc của Nhị Kiến, Giang Quý Nhân cãi cọ kịch liệt, trong lúc tranh cãi đã xảy ra xô xát. Kim Eun Chae lấy tuốc nơ vít đã chuẩn bị sẵn đâm vào huyệt thái dương của Giang Quý Nhân. Ông ta đã qua đời ngay lập tức”.
“Anh nói sao?”. Vân Mộ Hàn sửng sốt nhìn viên cảnh sát, anh ta nói Eun Chae giết Giang Quý Nhân!
“Vì nghi phạm và người bị hại đều có quan hệ mật thiết với anh, hơn nữa sau khi xảy ra chuyện thì không thấy mẹ anh đâu nữa. Vì vậy hy vọng anh có thể hợp tác với chúng tôi để điều tra. Anh Vân, mong anh đồng ý.
Khi thấy Kim Eun Chae ở đồn cảnh sát, Vân Mộ Hàn suýt nữa thì không nhận ra cô. Ánh mắt cô ngây dại, tóc tai rũ rượi, bộ dạng hoàn toàn không giống minh tinh nổi tiếng nữa. Đôi mắt cô trũng sâu, tiều tụy như một con nghiện. Cho dù anh chưa từng yêu người con gái này, nhưng cô đã cùng anh vượt qua quãng thời gian khó khăn nhất, trông cô thế này anh đau đớn đến bất lực.
“Chính tôi giết lão! Tại lão muốn giết tôi trước, lão cho người đâm xe vào toi, nếu không phải tôi nhanh chân chạy thoát thì bị đâm chết từ lâu rồi! Lão sợ đám phóng viên điều tra ra chuyện của tôi sẽ làm liên lụy đến lão nên đã nhẫn tâm cho người ra tay sát hại tôi! Lão hại tôi mất con, không còn con Mộ Hàn sẽ không cần tôi nữa!”. Kim Eun Chae đột nhiên bật khóc, bộ dạng thoắt khóc thoắt cười của cô khiến người ta phải hoảng sợ.
“Mộ Hàn đã biết chuyện trước kia tôi hại An Dĩ Mạch, anh ấy giận tôi lắm. Anh ấy không biết là Giang Quý Nhân bắt tôi trừng trị An Dĩ Mạch, là lão bảo tôi xúi giục đám fan quấy nhiễu cô ấy. Lão thu xếp cho tôi ở bên Mộ Hàn, còn đe dọa nếu tôi không vâng lời thì lão sẽ nói ra toàn bộ sự thật với Mộ Hàn. Bị đe dọa như thế nên lúc nào tôi cũng rất đau khổ, tôi chỉ muốn ở bên Mộ Hàn suốt đời thì có gì sai chứ!”.
“Cô nói Giang Quý Nhân muốn ám hại An Dĩ Mạch sao? Giữa họ có ân oán gì?”. Cảnh sát nhìn vẻ điên dại của cô, thương cảm thở dài.
“Giang Quý Nhân, ha ha ha, lão là cái thá gì! Lão chết là đáng đời! Lão nhờ vào cái gì mà phát tài chứ? Toàn là tiền bất chính thôi mà. Vụ lũng đoạn địa ốc sáu năm trước, lão và đám người ở Ủy ban Đầu tư đó thao túng giá cả, chiếm đoạt phi pháp. Bố của An Dĩ Mạch đã điều tra ra chứng cứ, nhưng lại bị lão và vợ lão đặt bẫy ám hại. Ha ha, các anh không tin phải không? Các anh cứ tìm vợ lão mà hỏi, mụ ta lo lão trở mặt phản bội nên trong tay nắm không ít chứng cứ đâu”.
“Eun… Chae…”. Vân Mộ Hàn không dám tin cô lại thành như thế này, bất cần và suy sụp.
Kim Eun Chae nghe thấy tiếng anh gọi, cô ngẩng đầu nhìn Vân Mộ Hàn, vẻ mặt đờ đẫn trống rỗng.
“Anh là ai? Nhìn tôi làm gì? Anh có tin tôi cũng sẽ đâm chết anh luôn không? Ha ha ha, ha ha ha!”.
“Eun Chae, em…”.
“Eun Chae, ai cho phép anh gọi tôi như thế chứ? Tôi phải về Hàn Quốc, các người dựa vào đâu mà bắt tôi? Tôi là người Hàn Quốc, tôi phải về nước!”. Cô bỗng điên cuồng vùng vẫy, mấy viên cảnh sát lao đến ghì cô xuống mặt bàn. Cô lúc khóc lúc cười, lúc lại nguyền rủa Giang Quý Nhân, không ngừng lẩm bẩm như ma làm. Vân Mộ Hàn sửng sốt hãi hùng trước những sự việc đột ngột kéo đến.
“Anh Vân, cảm ơn anh đã hợp tác với chúng tôi. Anh cũng thấy rồi đấy, rất khó lấy khẩu cung của cô ấy, chúng tôi đã mời chuyên gia tâm thần đến, có thể vì mất đứa con mà thần kinh cô ấy bị kích động nghiêm trọng”.
“Anh nói Eun Chae bị tâm thần?”.
“Bây giờ còn chưa chắc chắn, nhưng nếu chứng minh được cô ấy giết người lúc thần trí không tỉnh táo thì hình phạt có thể giảm nhẹ. Anh yên tâm, việc của bố dượng anh, chúng tôi nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Chúng tôi sẽ không dùng khẩu cung của cô ấy lúc này đâu”.
Viên cảnh sát trưởng vỗ vai Vân Mộ Hàn an ủi, Vân Mộ Hàn thì không thể nào yên tâm được. Anh biết những điều Kim Eun Chae nói… đều là sự thật cả.
Có phải ý trời an bài mọi chuyện không? Số phận đã sắp đặt như vậy, anh không thể nào tránh khỏi. Thế giới này quả thật là có báo ứng. Anh nhìn hàng cây đã rụng hết lá ngoài cửa sổ, thấy mệt mỏi dâng đầy. Anh mệt rồi, không muốn nghĩ gì nữa. Khi biết tất cả mọi chuyện, anh nghe thấy tiếng rạn vỡ trong tim mình, thế giới của anh đã sụp đổ.
Gió lạnh rin rít, người bên đường vội vã lướt qua anh. Nỗi cô đơn như con rắn thít chặt, làm anh ngạt thở.
Kết thúc cả rồi, quên hết đi thôi. Thề non hẹn biển chỉ là tuổi trẻ dại khờ. Phong hoa tuyết nguyệt chỉ là hoa ẩn trong gương, trăng nơi đáy nước. Nâng đỡ cho nhau, quả thật… chẳng bằng những ngày tháng chúng ta đều tự do, bình tâm nhìn thế giới.