Đọc truyện Mây trên đồng bay mãi – Chương 27
Chương hai mươi sáu: Thành phố buồn cô đơn
Họ tưởng rằng sự sỉ nhục đó giống một con dao găm, có thể làm cô tổn thương, làm cô đau, nhưng không biết con dao găm này cũng có thể trở thành vũ khí giúp cô mạnh mẽ, giúp cô vững bước.
Trong phòng không khí rất khô và lạnh. Cô cứ ôm lấy đầu gối như đứa trẻ sơ sinh nhớ bụng mẹ, ngồi im không nhúc nhích. Cô khẽ vùi đầu vào hai cánh tay, tóc mái rủ xuống vừa đủ che khuất mắt cô.
“Cô vẫn không chịu khai gì hết à?”. Viên cảnh sát phụ trách thẩm vấn có phần bất lực nhìn cô gái đang ngồi dưới đất. Anh đi ra ngoài rót cốc nước, cô liền xê dịch từ trên ghế ra góc phòng, bất kể khuyên hỏi thế nào cũng không mảy may nhúc nhích. Dường như cái góc lạnh giá đó mới là nơi ấm áp an toàn cho cô náu mình.
“Tốt nhất là cô nên tỏ ra hợp tác một chút, nếu cô không chịu nói thì chúng tôi cũng không giúp gì được cô đâu”.
“Để tôi đi, người yêu tôi đang ở bệnh viện, sống chết còn chưa rõ”. Sau một hồi lâu, cô mới chịu mở miệng. Trên môi cô có vết bầm màu tím nhạt do mím môi quá chặt.
“Chúng tôi đã có bằng chứng đầy đủ chứng minh cô là phóng viên mạo danh đánh cắp các tài liệu cơ mật của bệnh viện. Những tội danh mà cô bị tố cáo là lừa đảo, trộm cắp, tống tiền đều là tội hình sự cả, thành thật xin lỗi, chúng tôi không thể thả cô ra được”.
“Có đủ bằng chứng rồi thì các anh cứ khởi tố tôi, còn đến hỏi tôi làm gì?”. Cô ho khẽ. Mấy ngày nay không ăn không uống, giọng trở nên khàn đặc, mỗi từ thốt ra, cổ họng khô rát lại đau âm ỉ.
“Cô vẫn không chịu khai ư?”.
“Tôi không biết phải khai cái gì!”. Cô lãnh đạm ngẩng đầu, đôi mắt trũng sâu vì quá gầy guộc, nhưng ánh mắt lại khiến người ta ớn lạnh. Khai gì chứ, rõ ràng là muốn ép cô vào đường cùng còn làm ra vẻ từ bi cho phép cô thanh minh, cô biết mình đã bị tước quyền được thanh minh từ lâu rồi.
Cô phải nói thế nào đây? Nói rằng sau khi xảy ra chuyện thì tòa báo lập tức tuyên bố rằng cô chỉ là thực tập sinh, là nhân viên ngoài biên chế; họ còn rêu rao cô không có thẻ nhà báo, là phóng viên giả danh đi lừa đảo khắp nơi?
Cô phải nói thế nào đây? Nói rằng Kim Eun Chae một mặt tuyên bố với báo giới những việc trước đây đều bỏ qua hết, một mặt lại để công ty đại diện tố cáo bệnh viện?
Cô phải nói thế nào đây? Lãnh đạo bệnh viện đã từng tuyên bố sẽ điều tra rõ sự tình, nhưng lại một mực khăng khăng cho rằng cô ăn cắp bệnh án của bệnh nhân, mưu đồ tống tiền?
Cô phải nói thế nào đây? Đám cảnh sát luôn miệng nói rằng công chính vô tư muốn trả sự trong sạch cho cô, nhưng lúc này lại đang ra sức dồn ép bắt cô khai nhận tội?
Những điều này cô đều không thể nói ra, khi họ làm như thế này, tội danh của cô đã được định rõ rồi, chẳng phải sao? Cô cũng không thể giải thích được, vì sao những người cô đã gặp hay chưa gặp đó, thậm chí là chưa từng biết đến, lúc này đều đứng ra tố cáo cô, nói cô lợi dụng danh nghĩa phóng viên tống tiền họ một cách đê tiện. Đã muốn dựng tội thì lo gì không có chuyện để nói, thế giới này thật quá lạnh lùng tàn nhẫn, đưa than cho người khác sưởi ấm trong giá rét thì không có ai, kẻ thừa dịp ném đá thì nhiều vô kể.
Đèn trong phòng thẩm vấn mờ tối, viên cảnh sát trước mặt có vẻ sốt ruột quay quay chiếc bút trong tay. Họ im lặng quan sát cô gái cứng đầu, tĩnh lặng khiến không khí trong phòng trở nên ứ đọng nặng nề. Đây là một cuộc chiến tâm lý giằng co, họ đều là những cảnh sát có kinh nghiệm thẩm vấn lâu năm, họ nói bằng giọng điệu gợi ý đe dọa, họ đã nắm rất nhiều bằng chứng, đủ để xử cô rất nặng. Nếu cô chịu thành thật, họ có thể xin tòa giảm nhẹ hình phạt cho cô. Nhưng chính cô gái trông có vẻ yếu đuối này lại có sức mạnh nội tâm mạnh mẽ, trước mặt cô, khuyên bảo hay đe dọa đều vô tác dụng.
Trước những câu hỏi của cảnh sát, cô có phần lơ đễnh, cúi đầu cọ cọ ngón tay mình. Những ngón tay gầy mỏng mảnh đến mức có thể nhìn rõ mạch máu màu xanh nhạt, đã từng có một chiếc nhẫn nằm trên ngón tay cô, của một chàng trai đã hẹn ước sống trọn đời với cô. Lúc này vết đeo nhẫn đã mờ đi, cô thậm chí không tìm được một đường nét nhỏ nào để chứng minh tình yêu của hai người.
Điều này khiến cô cảm thấy một nỗi hoảng loạn chưa từng có, cô sợ những hồi ức tươi đẹp của mình và anh sẽ trở thành một đoạn ký ức hư vô. Chiều tối hôm đó, cô thay quần áo, chuẩn bị xuất viện, ngắm cảnh ngoài cửa sổ chờ anh đến ăn tối cùng mình, nhưng cuối cùng chỉ nhận được điện thoại của Trần Sở Dương từ phòng cấp cứu. Anh nói Thiều Trì bị đâm xe. Khi đó, đầu óc cô trống rỗng, không hiểu được hai từ “đâm xe” có nghĩa là gì nữa. Khi chạy đến phòng cấp cứu, cô cảm thấy tim mình sắp ngừng đập. Thiều Trì nằm đó khắp người đầy máu, sống chết chưa rõ. Ngực đau buốt từng cơn, đau như muốn vỡ tung, cô hét gọi tên anh đến lạc giọng.
Hạnh phúc luôn bỏ đi khi đã đến rất gần cô. Đó là nỗi sợ như thế nào? Bố, mẹ, Mộ Hàn đều rời bỏ cô, giờ lại đến Thiều Trì. Cô nợ anh quá nhiều, trong giây phút anh hôn mê, trong lòng cô chỉ có một ý nghĩ, nếu anh không tỉnh lại thì cô cũng không sống một mình nữa. Ý nghĩ đó quá mãnh liệt, mãnh liệt đến mức giờ nhớ lại cô cũng cảm thấy kinh hãi.
Lúc này đây, cô thật sự không muốn tiếp tục chịu đựng cảm giác bị bỏ rơi lần nữa. Viên cảnh sát trước mặt có phần tức tối nóng nảy nói, nếu cô không thành thật khai nhận thì cứ ngồi mà chờ tù mọt gông. Cô thấy thật tức cười, phạt tù bao nhiêu năm với cô có ý nghĩa gì nữa đâu? Mạng sống của cô thêm một năm hay bớt một năm đều chẳng có nghĩa lý gì nữa, cô vốn có còn mấy năm để sống đâu.
“Vì sao cô nhiều lần thâm nhập vào Bệnh viện Nhân Tâm? Lần này cô đến bệnh viện làm gì?”.
Câu hỏi của viên cảnh sát thật buồn cười, một bệnh nhân mắc bệnh tim như cô không ở bệnh viện thì còn ở đâu được?
“Anh hỏi tôi nhiều lần lắ rồi và tôi cũng trả lời nhiều lắm rồi, bạn trai tôi là bác sĩ của Bệnh viện Nhân Tâm, tôi đến bệnh viện thì có vấn đề gì chứ?”.
“Bạn trai? Kết qua điều tra của chúng tôi lại cho thấy: Cô quyến rũ bác sĩ Lục Thiều Trì để lén lấy báo cáo chẩn đoán của minh tinh Kim Eun Chae, mục đích là để tống tiền cô ấy. Giờ cô lại khăng khăng cho rằng cô và anh ta có quan hệ yêu đương chính đáng?”.
“Những người khốn khổ yêu nhau đều bị xem là nhơ bẩn trong mắt các anh, các anh đau có hiểu gì về tình yêu!”. Giọng điệu châm chích nghi hoặc của anh ta khiến cô thấy vô cùng khó chịu, ai cũng cho rằng cô tự hại mình, cho rằng cô quyến rũ Lục Thiều Trì, cho rằng cô là thứ đàn bà không từ thủ đoạn, làm vợ khắp người ta! Hôm đó ở bệnh viện, cảnh Tiêu Nhân Tâm bắt cô tháo nhẫn trước mắt rất nhiều người khiến cô đến giờ nhớ lại vẫn còn thấy tủi nhục.
…
“Là cô hại Thiều Trì thành ra thế này, cô có tư cách gì làm bạn gái nó? Cô chẳng qua chỉ nhòm ngó địa vị nhà chúng tôi. Cô cần bao nhiêu tiền, ra giá đi! Thứ con gái như cô, Tiêu Nhân Tâm này thấy nhiều rồi!”.
Ở bệnh viện, Tiêu Viện trưởng vốn luôn giữ thái độ điềm tĩnh, nhưng giờ thấy đứa con trai độc nhất hôn mê bất tỉnh, cuối cùng bà cũng nổi cơn tam bành. Bà dùng ánh mắt cay độc nhìn cô, chỉ mặt cô đay nghiến: Nếu con trai bà có mệnh hệ gì thì bà sẽ không tha cho con hồ ly tinh này.
Cô không để ý đến thái độ kích động của bà, chỉ một mực đứng bên Lục Thiều Trì, liên tục gọi anh: đốc tờ Lù, đốc tờ Lù…
So với những lời cay nghiệt của Tiêu Nhân Tâm, tính mạng của Lục Thiều Trì quan trọng hơn. Cô lay gọi anh, hy vọng anh có thể mở mắt nhìn mình. Thậm chí cô còn tự hứa trong lòng, nếu anh tỉnh lại, cô sẽ từ bỏ mọi thứ. Nhưng anh chưa kịp tỉnh lại thì đã có một đám cảnh sát đứng trước mặt cô nói: “Cô An Dĩ Mạch, chúng tôi phải đưa cô về đồn”.
“Tôi xin các anh, để tôi chờ anh ấy tỉnh lại đã, chỉ cần anh ấy tỉnh tôi sẽ theo các anh ngay”. Cô cầu khẩn đám người này một cách hèn mọn, để cô được ở bên Thiều Trì.
“Cô ta không có quan hệ gì với con tôi hết, cô ta chỉ kiếm cớ kéo dài thời gian thôi. Các anh đừng để cô ta lừa”.
Cô hoảng hốt ngẩng đầu, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Tiêu Nhân Tâm, vẻ căm ghét và thù hận sắc như dao đó khiến cô lạnh người. Tại sao bà ta lại ghét mình đến mức đó? Cô không biết mình đã gây ra chuyện gì khiến Tiêu Nhân Tâm hận mình đến tận xương tủy như thế, ánh mắt lạnh băng đó hình như cô đã từng thấy có người cũng nhìn mình như vậy từ sáu năm trước.
“Tháo cái nhẫn trên tay cô ra! Cút ngay!”.
“Đây là quà Thiều Trì tặng cháu, cháu không đưa bác được”.
“Cô còn nói cô không tham phú quý? Đồ của nhà họ Lục chúng tôi cô dựa vào cái gì mà đeo? Cô còn muốn đeo nó đi ngồi tù à?”.
“Cái này không liên quan đến phú quý, chỉ là một cái nhẫn”.
“Không liên quan đến phú quý? An Dĩ Mạch, cô ghê gớm lắm. Cái nhẫn giá hơn ba triệu mà qua lời cô chẳng đáng một xu?”. Xung quanh nổi lên một tràng ồ à, cô cắn môi không nói gì. Cô biết thứ Lục Thiều Trì tặng mình nhất định không hề rẻ nhưng hoàn toàn không ngờ rằng nó lại có cái giá trên trời như thế. Giờ bị Tiêu Nhân Tâm lấy nó ra để nghi ngờ mục đích cô đến với Lục Thiều Trì, cô thấy thật tủi nhục.
“Chỉ là cái nhẫn thôi, cháu không hiểu tại sao bác chỉ thấy được có mỗi giá tiền của nó. Cháu trả bác, nhưng còn tình cảm của Thiều Trì thì cháu không trả lại được”. Dĩ Mạch nhún vai cười nhạt. Cô bỗng nhận ra mình vẫn còn đang mặc bộ đồ bệnh nhân mỏng manh, trong lòng bất giác thấy ngập nỗi thê lương.
“Bộ đồ này không trả lại bệnh viện được, thành thật xin lỗi”. Cô mỉa mai, ánh mắt nhìn Lục Thiều Trì đầy xót xa. Nhìn đôi dép đang đi ở chân, bên trên có logo của Bệnh viện Nhân Tâm, cô lập tức lôi tuột đôi dép ra.
“Chúng ta đi thôi”. Cô đi chân đất đến trước mặt cảnh sát, nói “giờ tôi về đồn với các anh”.
…
Giữa thu, không khí se lạnh.
Dĩ Mạch co rúm người, phòng thẩm vấn không bật lò sưởi, đôi chân để trần của cô đã cóng đến ửng đỏ. Cô cố gắng sáp vào góc phòng, tựa như chỉ có cách này mới có thể ngăn tiếng răng va lộp cộp vì giá lạnh.
Đã lâu không có gì vào bụng, cơn đói khiến cô thấy càng lạnh.
“Anh Vân, thành thật xin lỗi, có lẽ nhân viên của chúng tôi chưa điều tra rõ ràng mới mắc sai lầm này. Tay bảo vệ đánh người ở hàng Internet chúng tôi nhất định sẽ xử lý, anh bị thương rồi, có cần tôi gọi bác sĩ cho anh không?”.
“Không cần đâu, tôi có bác sĩ riêng”.
Tiếng nói chuyện từ ngoài cửa vọng đến, mắt Dĩ Mạch bỗng sáng lên, giọng nói này là của Vân Mộ Hàn! Cô đứng bật dậy, vì ngồi một tư thế quá lâu, các bắp thịt của cô tê cứng, chân cô mềm nhũn, khuỵu ngã.
“Cô định làm gì?”. Cử động đột ngột của cô làm viên cảnh sát thẩm vấn giật mình, sao tự nhiên cô ta lại đứng bật dậy thế?
“Giữ lấy cô ta, cô ta định chạy trốn!”. Họ tưởng Dĩ Mạch muốn chạy, vội túm chặt lấy cô.
“Buông ra”. Dĩ Mạch vùng vẫy, cố gắng gạt viên cảnh sát giữ mình ra. Cô có nằm mơ cũng không thể nghĩ đến chuyện mình có ngày lại ngồi trong đồn cảnh sát, rõ ràng là cô vô tội, thế mà lại bị đám người này bắt giữ như kẻ xấu. Cô nhìn ra cửa, Vân Mộ Hàn đứng bên ngoài, họ chỉ cách nhau một cánh cửa mà khiến cô cảm thấy xa xôi hàng thế kỷ.
Vân Mộ Hàn đứng ngoài cửa xoa xoa bên mép đã thâm tím, khuôn mặt lãnh đạm như sương giá. Luật sư đã làm xong thủ tục cho anh, anh có thể rời đồn cảnh sát bất cứ lúc nào. Sau khi biết anh là CEO của Cool Game, thái độ của đám cảnh sát này năng nổ lên rất nhiều. Viên cảnh sát vừa mới hách dịch với anh giờ không ngừng xin lỗi, lặp đi lặp lại chuyện này chỉ là hiểu lầm, thái độ thay đổi nhanh như Con kỳ nhông của Chekhov.
Anh đã quen với những thuận lợi và vinh quang mà tiền tài và địa vị đem đến, cho dù có đánh nhau với người khác thì thân phận cao quý vẫn khiến người ta cho rằng đối phương mới là kẻ vô cớ sinh sự. Ví như lần này, chính anh đập hỏng máy tính của người ta, sau đó còn giáng cho ông ta một cú đấm. Nhưng cảnh sát vẫn cứ tin anh có lý do chính đáng, cho rằng ông chủ hàng Internet cậy đông đánh ít. Không những họ thả anh ra ngay mà tay chỉ huy còn đích thân đến xin lỗi anh. Chỉ có bản thân anh mới biết mình không phải là loại hiền lành ngoan ngoãn gì cho cam. Còn nhớ hồi bé vì bố nghèo, mẹ bỏ đi lấy người khác, anh hay bị những đứa trẻ cùng tuổi chế nhạo là đứa không có mẹ, anh nổi giận đánh nhau một trận tơi bời với chúng, thế nhưng cô giáo chỉ bênh những đứa trẻ hoàn cảnh khá giả, lạnh nhạt với anh. Anh đã chịu quá đủ những tủi nhục do cảnh nghèo đem lại, nên đã thề quyết một ngày sẽ thành đạt, nhưng đến khi thật sự có thể hô phong hoán vũ, thì anh lại nhận ra là tiền tài không thể đem hạnh phúc đến cho anh.
Lúc này tiền tài đang cho anh địa vị cao sang, anh cười gằn. Những sùng bái và bợ đỡ của thiên hạ anh không để mắt đến. Vì tự ti mà kiêu ngạo, nhưng giờ đây khi có thể kiêu ngạo nhìn thiên hạ, anh lại nhận ra mình không còn hứng thú gì nữa. Trong lòng anh vẫn không vui, điều này chỉ có mình anh biết, trên đời này có thứ anh khát khao muốn có nhưng đã mất đi vĩnh viễn.
“Buông ra”.
Một giọng nói phát ra từ trong phòng thẩm vấn, nghe hơi yếu ớt. Vân Mộ Hàn dừng bước, viên chỉ huy bên cạnh giật mình, sắc mặt anh ta trông rất tệ. Lúc này vẻ mặt nặng nề của Vân Mộ Hàn khiến viên cảnh sát không khỏi lo ngại.
Vân Mộ Hàn rảo bước nhanh, gần như lao đến, xô cửa phòng thẩm vấn mở toang.
Anh nắm chặt nắm đấm, cảnh tượng trước mắt khiến máu anh sôi sục. Lửa trong lồng ngực cháy bùng lên nhưng trong mắt lại lạnh băng.
“Giám đốc Vân, có gì từ từ nói, có gì từ từ nói…”.
Nhìn thấy sắc mặt đáng sợ như vậy, viên chỉ huy ở bên cạnh vội khuyên giải. Nhưng người thanh niên đứng đó rõ ràng không nghe thấy bất kỳ lời nào nữa, anh kéo bật viên cảnh sát đang giữ tay Dĩ Mạch ra, không chút do dự cho anh ta một quả đấm.
“Mộ Hàn, đừng”. Trong lúc anh đang hăng máu, định đánh tiếp, Dĩ Mạch khẽ nhắc, khiến anh tỉnh lại trong phút chốc.
“Chết tiệt, ai làm em thành ra thế này?”. Cho dù anh đã tự nhắc mình bao lần, mọi việc về cô ta không liên quan đến mình nữa, mình không nên vì cô ta mà quá đà. Nhưng mỗi lần nhìn thấy bộ dạng thảm hại của cô, anh lại không nén nổi đau lòng. Cô đang rất lạnh, nhìn bộ quần áo mỏng manh và đôi môi tím ngắt của cô là anh biết cô lạnh cóng rồi. Anh cởi áo khoác trùm cho cô, nhưng ngón tay cô lạnh ngắt như nước đá, lạnh đến mức anh bất giác rụt tay lại.
“Ở đây có phòng có lò sưởi không? Chết tiệt, các người muốn giết cô ấy à!”. Anh bế cô dậy, hầm hầm trừng mắt với viên chỉ huy trước mặt, “Anh còn ngây ra đấy làm gì? Đến văn phòng của anh!”.
…
Trong văn phòng rất yên tĩnh, Dĩ Mạch thậm chí có thể nghe thấy tiếng phì phì mơ hồ phát ra từ chiếc điều hòa nhiệt độ. Chế độ sưởi được bật ở mức mạnh nhất, trên cửa sổ kính trước bàn làm việc phủ một lớp hơi nước mờ trắng, trong phòng có phần oi bức, cổ áo của Vân Mộ Hàn hơi phanh ra, trán anh đã lấm tấm mồ hôi. Dĩ Mạch mặc ít nên không thấy nóng, hơi ấm dần dần trở lại trong cơ thể đánh thức lý trí của cô. Cô biết mình đang nằm trong lòng Vân Mộ Hàn, cô có thể nghe thấy nhịp tim anh đập mạnh và vững vàng, có thể cảm thấy hơi nóng từ ngực anh, giống như trước kia.
Nhưng cô biết tất cả đã thay đổi rồi, trước kia khi nghe thấy giọng nói của anh, cô sẽ bật dậy theo phản xạ với ý nghĩ đầu tiên là bỏ chạy. Nếu là như trước kia, anh là chỗ dựa của cô, cô có thể tùy tiện nằm trong lòng anh bày trò làm nũng, nhưng giờ đây cô chỉ hy vọng không để anh thấy bộ dạng thảm hại của mình.
“Em thấy khá hơn chưa? Còn lạnh không?”. Giọng của anh vẫn có vẻ cuống quýt lo lắng, nhưng Dĩ Mạch không còn để tâm đến sự chăm sóc này như trước nữa.
“Em muốn đến bệnh viện, đưa em đến bệnh viện”. Giọng cô bình thản và kiên định, từng từ từng từ rõ ràng rành rọt.
“Luật sư Quách, cháu mượn xe chú một lát, cháu đưa bạn cháu đến bệnh viện”. Mộ Hàn tưởng cô vẫn còn mệt, anh khẽ nhíu mày, giọng nói có lẫn vẻ vội vã nóng nảy.
“Khoan đã, anh Vân, An Dĩ Mạch là nghi phạm, cô ta không thể ra khỏi đồn được”. Viên cảnh sát vừa thẩm vấn Dĩ Mạch ngăn Vân Mộ Hàn lại.
“Nghi phạm gì? Cô ấy phạm tội gì? Anh không thấy người cô ấy tái nhợt, môi tím ngắt thế kia à? Anh thế này là ép cung, dù cô ấy có là phạm nhân thì cũng không thể hành hạ thế này. Cô ấy mặc phong phanh như thế, có vẻ mấy ngày không ăn rồi, anh có tin tôi sẽ kiện các anh…”. Nhìn đám cảnh sát này, Vân Mộ Hàn không khỏi nổi nóng. Bộ dạng yếu ớt của Dĩ Mạch như con dao đâm vào tim anh đau đớn.
“Anh Vân, tôi biết anh là CEO của Cool Game, cũng biết anh có luật sư riêng danh tiếng. Nhưng tôi làm việc theo pháp luật, tự cô ấy tuyệt thực, chúng tôi không hề dùng bạo lực ép cung”.
“An – Dĩ – Mạch!”. Vân Mộ Hàn vừa tức vừa hận nhìn cô, cô nàng này rốt cuộc định làm gì? Sao cô ta lại có thể hành hạ mình như thế?
“Cô ta không ngốc đâu, đàn bà con gái bây giờ thủ đoạn rất cao cường. Anh Vân, anh phải cẩn thận. Anh biết không? Cô ta còn không coi nhẫn kim cương hơn ba triệu là gì, nghe nói từ đầu đến chân cô ta, quần áo túi xách toàn là của bạn trai tặng, thứ đàn bà đào mỏ này thật không đơn giản”. Viên cảnh sát trẻ tuổi châm chích nhắc nhở.
“Anh chưa bao giờ tặng quà người yêu à? Anh thấy chiều chuộng người con gái mình yêu, cho cô ấy tất cả những thứ tốt nhất trên đời là sai à? Một cô gái nhận quà của đàn ông là vụ lợi, là không biết lượng sức mình sao? Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nhưng xin anh chú ý lời lẽ của mình, nếu anh cứ bôi nhọ bạn tôi như thế này thì tôi nhất định không tha cho anh đâu”.
“Giờ tôi sẽ đưa cô ấy đi. Luật sư Quách, chú làm thủ tục giúp cháu”.
“Anh Vân, An Dĩ Mạch có liên can với án hình sự, chúng tôi đã có đầy đủ bằng chứng để định tội của cô ấy. Xin lỗi, cô ấy không thể được bảo lãnh”.
“Các anh có còn tính người không? Các anh không thấy sắc mặt cô ấy rất mệt à? Tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện!”.
Khi cuộc đấu đá đang diễn ra trong văn phòng, Dĩ Mạch nghe tiếng họ cãi cọ, thấy đầu đau dữ dội. Cô chưa từng nghĩ rằng hóa ra trong mắt người khác, cô đã trở thành một kẻ lừa đảo tham tiền hám lợi đào mỏ đàn ông. Khi mẹ của Lục Thiều Trì trách mắng cô, cô không thấy ấm ức, cô chỉ ngạc nhiên phát hiện hóa ra mình đã chấp nhận anh từ lúc nào. Hôm đó, khi Tiêu Nhân Tâm nói cô tham phú quý, cô mới biết hóa ra Lục Thiều Trì đã trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời cô. Cô xem sự yêu chiều của anh là đương nhiên, những gì của anh thì tất nhiên cũng là của cô. Cô không bận tâm và xem đó là chuyện thường. Trong mắt cô, nhẫn là nhẫn, không quan trọng lớn nhỏ, không quan trọng nhiều ít.
Chỉ có những con người hẹp hòi này mới suy đoán tình yêu của cô và Thiều Trì là một cái gì đó vô cùng nhơ nhuốc. Chỉ vì anh tài giỏi, chỉ vì cô nghèo hèn. Còn cô thì cũng mãi mới hiểu ra, hóa ra cô hạnh phúc như thế vì đã có một người còn hiểu cô hơn chính bản thân cô.
Cô cần cảm ơn Tiêu Nhân Tâm, người đàn bà đã sỉ nhục để cho cô một bài học, giúp cô hiểu ra mình suýt nữa thì lỡ mất điều gì. Họ tưởng rằng sự sỉ nhục đó giống một con dao găm, có thể làm cô tổn thương, có thể làm cô đau, nhưng không biết con dao găm này cũng có thể trở thành vũ khí giúp cô mạnh mẽ, giúp cô vững bước.
An Dĩ Mạch, nhất định không được dễ dàng buông xuôi hạnh phúc của mình. Cô nhất định phải sống tiếp, phải gắng gượng, vì từ trước đến nay cô không hề đơn độc.
Dĩ Mạch nhìn xung quanh, ánh mắt quật cường và kiên định. Lồng ngực vẫn tức như có khối đá lớn đè lên, cô cảm nhận rõ cảm giác đau như bị đâm trước khi lên cơn. Cô hít thở sâu, gần đây cô lên cơn càng lúc càng mau, may nhờ có Lục Thiều Trì ở bên cạnh chăm sóc. Cô thậm chí đã quen với việc tỉnh dậy trong phòng bệnh đặc biệt, lạc lõng và cô đơn. Căn bệnh hie1m gặp khiến cô biết khống chế cảm xúc của mình hơn người thường, bất kể là lúc vui hay buồn, cô đều cố không để mình kích động. Chỉ có mấy lần mất tự chủ, đều là vì quá khứ khắc cốt ghi tâm đó, vì Vân Mộ Hàn.
Lúc này, cho dù có ở trong hoàn cảnh bị bức bách như vậy, cô cũng không thấy đau đớn. Cô vẫn có thể bình thản đối mặt với việc ngồi tù, thân bại danh liệt, những thứ này đã từ lâu cô không bận tâm nữa. Những thứ quan trọng nhất với cô đều đã mất, những điều khác không đe dọa được cô. Nếu hỏi trên đời này cô còn để tâm đến điều gì, cô không muốn mất đi điều gì, thì đó chỉ có thể là, chỉ nên là… Lục Thiều Trì.
“Mộ Hàn, Thiều Trì bị xe đâm rồi. Anh có thể đến bệnh viện xem anh ấy giúp em không? Anh ấy tỉnh dậy không thấy em nhất định sẽ lo”. Dĩ Mạch nhìn Vân Mộ Hàn, Mộ Hàn đờ người, Thiều Trì… hóa ra ngay cả khi bị bắt, bản thân còn đang nguy nan mà trong lòng cô ấy vẫn nghĩ đến Lục Thiều Trì! Cô gọi tên anh tự nhiên như vậy, không chút oán hận, tựa như họ là những người bạn lâu năm. Giọng điệu này khiến anh thấy sợ, cô thật sự đã bắt đầu quên quá khứ rồi sao, có thể làm bạn với anh như chưa từng có gì xảy ra ư?
Sắc mặt của Vân Mộ Hàn có phần buồn bã, Dĩ Mạch ngày xưa của anh đã không còn nữa. Trước mặt anh giờ không còn là An Dĩ Mạch hay làm nũng, khôn lỏi tinh ranh, mè nheo vô cớ, nhát gan, mà là một cô gái mệt mỏi lãnh đạm và lễ độ. Cô ngoan ngoãn như thế này khiến anh đau lòng mà không thể làm gì.
“Rốt cuộc cô An phạm tội gì?”. Luật sư ở bên cạnh hỏi, ông đã nhận ra quan hệ của Vân Mộ Hàn và cô gái này không bình thường, lúc này ông biết mình cần làm gì.
“Việc cô Kim Eun Chae có thai đã được loan truyền rộng rãi ai ai cũng biết, gây ảnh hưởng rất xấu cho xã hội. Công ty đại diện của Kim Eun Chae khởi tố bệnh viện Vân Trạch Nhân Tâm làm lộ hồ sơ của bệnh nhân. Bệnh viện Nhân Tâm ngờ có người đóng giả bệnh nhân, dùng thủ đoạn lừa gạt đánh cắp hồ sơ, đồng thời âm mưu dùng những tài liệu này để mưu lợi. Chúng tôi điều tra phát hiện An Dĩ Mạch trong thời gian thực tập ở báo Vân Trạch đô thị đã làm giả bệnh án, đóng giả thai phụ, dùng điện thoại chụp trộm hồ sơ mật của bệnh nhân. Chúng tôi cũng đã liên hệ với công ty đại diện của Kim Eun Chae, không loại trừ khả năng An Dĩ Mạch đã từng tống tiền công ty”. Nghe cảnh sát nói, sắc mặt Vân Mộ Hàn càng thêm tối sầm.
“Tôi muốn nói riêng với cô An mấy câu”. Vân Mộ Hàn liếc viên cảnh sát bên cạnh, cố gắng giữ lịch sự. Viên chỉ huy cười trừ mấy tiếng, vội ra hiệu cho cấp dưới rời khỏi văn phòng.
“Cô An Dĩ Mạch, họ đã đi cả rồi, là luật sư đại diện của cô tôi muốn biết, đối với việc này cô có gì để nói không?”. Luật sư Quách liếc Vân Mộ Hàn, vụ này khó hơn nhiều so với vụ của anh ta, cậu chàng này toàn kiếm việc khó cho ông.
“Đúng là cháu có đóng giả thai phụ rồi chụp trộm bệnh án của Kim Eun Chae. Nhưng cháu không hề dùng ảnh tống tiền Kim Eun Chae, cũng không gửi ảnh cho tòa báo sau khi tống tiền không thành. Thực ra ảnh không phải do cháu gửi, ngoài ra cháu cũng không phải là thực tập sinh như tòa báo nói. Chú có thể tìm đọc nhật ký viết bài của cháu trước kia, cháu là phóng viên do báo Vân Trạch đô thị chính thức tuyển dụng”.
“Thế này thì dễ hơn nhiều rồi. Nước ta còn chưa áp dụng luật báo chí. Hành vi của phóng viên không có quy định nghiêm ngặt, vì thế một khi thân phận phóng viên của cô được chứng thực, việc này sẽ trở thành việc cần làm khi tác nghiệp. Vụ án này sẽ không liên qua đến đe dọa tống tiền, cũng không phạm vào hình sự. Án dân sự dễ xử lý hơn, cho dù có bị khởi tố cũng có thể đẩy trách nhiệm cho tòa báo”.
“Nói thế tức là Dĩ Mạch không sao rồi? Cháu biết vụ này không làm khó cho luật sư Quách mà!”.
“Cô An, điểm quan trọng của vụ án này là cô có phải là phóng viên hay không. Cô vì công việc hay vì lý do khác. Nếu cô lấy tài liệu của Kim Eun Chae chỉ để đưa tin thì các giả thiết vừa rồi của cảnh sát là vô căn cứ. Cô chỉ cần một mực nói rằng cô gửi ảnh cho tòa báo là vì công việc, thế là xong”.
“Cháu không gửi bức ảnh đó”.
“Cô An, cô muốn nói có người khác gửi ảnh?”.
“Phải”. Dĩ Mạch liếc Vân Mộ Hàn, cô không muốn nói ra tên Kim Eun Chae.
“Nếu cô không chịu thừa nhận mình gửi ảnh thì độ tin cậy của lời khai của cô sẽ rất thấp. Tòa sẽ cho rằng cô nói dối”.
“Cháu sẽ không nhận đâu, cháu không muốn chịu oan việc mình không làm”.
“Cô An, hiện giờ công ty của Kim Eun Chae đã đưa ra chứng cứ bất lợi cho cô. Tôi hy vọng cô hợp tác với tôi, nếu vụ án này xử theo hướng đe dọa tống tiền thì cô có thể sẽ vào tù”.
“Tống tiền? Kim Eun Chae nói thế? Cháu đã từng đe dọa chị ta à? Thế chị ta có nói cháu đòi một trăm nghìn hay một triệu không?”.
“Dĩ Mạch!”. Vân Mộ Hàn lớn tiếng, “Anh biết em rất giận nhưng đây là việc công ty đại diện làm, Eun Chae không biết”.
“Anh dựa vào đâu mà cho rằng việc em ở đây không liên can gì đến chị ta?”.
“Anh dựa vào sáu năm quen cô ấy, với địa vị thân phận của cô ấy thì không thể chưa từng bị ai tống tiền nhưng cô ấy chưa từng thưa kiện. Dĩ Mạch, là do em có thành kiến với Eun Chae, không chịu hiểu cô ấy. Cô ấy không phức tạp như em nghĩ đâu”.
“Vâng, chị ta không phức tạp, chị ta giản đơn. Là em phức tạp, là em lừa đảo tống tiền. Anh không cần vội thanh minh cho chị ta, không ai bắt chị ta thẩm vấn, giờ người ở trong đồn là em, là An Dĩ Mạch vụ lợi, hời hợt, xấu tính, tham lam. Anh có thể yên tâm rồi”. Lời biện hộ của Vân Mộ Hàn khiến Dĩ Mạch giận dữ vô cớ, dù cô biết tranh cãi như thế này cũng vô ích, ấu trĩ và nực cười, nhưng cô vẫn không nén nổi muốn chọc giận anh, dường như những lời châm chích sắc nhọn này có thể khiến lòng cô dễ chịu đôi chút.
“An Dĩ Mạch, em nhất định phải nói với anh thế sao? Bao nhiêu năm rồi sao em vẫn ấu trĩ như thế? Em tưởng giờ vẫn đùa được à? Em việc gì phải lấy tương lai của mình ra để trút giận? Nhận lỗi khó như thế sao? Em có biết mình đang đùa với lửa không?”.
“Không làm sao lại phải nhận! Nếu em nói tất cả là do Kim Eun Chae tự đạo diễn, tờ xét nghiệm đó là do chị ta tự gửi tòa báo thì anh có tin không?”. Lời lẽ trong lúc kích động đã ra khỏi miệng thì không thể thu lại được nữa. Vân Mộ Hàn nhìn cô, mắt đầy thất vọng. Sao cô có thể nói năng hàm hồ đến thế?
“Em muốn anh tin em thế nào đây? Những lời em vừa nói em thử hỏi xem cảnh sát có tin không, ra đến tòa có ai tin không. Anh đã từng tin em vô điều kiện. Hồi đó, khi em bảo Trình Hạo đến nói với anh những lời đó, tất cả ước hẹn và lòng tin của anh đều bị em chà đạp không đáng một xu”. Vân Mộ Hàn lạnh lùng nói hết câu này, đẩy cửa văn phòng, bước thẳng ra ngoài không quay đầu lại.
Môi Dĩ Mạch run rẩy nhưng không thốt nên lời. Anh lại nhắc đến hồi trước, lúc đó cô nuốt tất cả uất ức vào trong, ôm lấy sự thật chỉ mình mình biết. Giờ đây tất cả mọi người đều lôi chuyện hồi trước ra chỉ trích cô, lên án sự vô liêm sỉ của cô.
Ra khỏi đồn cảnh sát, Vân Mộ Hàn đấm mạnh lên thân cây ngô đồng bên đường. Cú đấm làm cả thân cây rung lên bần bật. Ánh mặt trời lóe lên giữa tán lá làm anh chói mắt, anh bất giác nhắm mắt lại, luật sư Quách ở bên cạnh nhìn thấy nỗi cô đơn hụt hẫng tràn ngập trong mắt anh.
Luật sư Quách ngạc nhiên nhìn anh, là cố vấn pháp luật cao nhất của Cool Game, ông và Mộ Hàn hợp tác đã nhiều năm, nhưng thái độ của Mộ Hàn hôm nay quá khác thường. Thường ngày, vị CEO nổi tiếng là vững vàng này không bao giờ để lộ cảm xúc của mình trước mắt người khác, kể cả lúc nhận được điện thoại báo tin vợ chưa cưới của anh ngất xỉu nằm viện, anh vẫn có thể ung dung bình thản xử lý mọi chuyện. Thế nhưng hôm nay… đây là lần thứ hai ông ngạc nhiên, đánh nhau với người ta, nổi nóng với phụ nữ, nóng nảy xô cửa lao ra, đó đều không giống những chuyện Vân Mộ Hàn mà ông biết hay làm. Luật sư Quách tự cười giễu mình, xem ra ông không hiểu rõ sếp của mình, Vân Mộ Hàn trong mắt người ngoài có lẽ hời hợt như những tin chân dung đưa trên tạp chí.
Vân Mộ Hàn là người như thế nào đây?
Giống như mọi nhân vật thành công từ vị trí kỹ thuật nhảy vào hàng quản lý, chàng trai hai mươi bảy tuổi này có tính kiên nhẫn và bình tĩnh kinh người. Chính lòng kiên nhẫn này đã giúp anh có thể giữ đầu óc tỉnh táo khi phải đối mặt với hàng núi ngôn ngữ lập trình phức tạp rắc rối. Không có tính lờ đờ, hướng nội mà các nhân viên kỹ thuật cao thường mắc phải, Vân Mộ Hàn khiêm tốn nhưng không thiếu tham vọng, anh có tài năng của một người quản lý. Để được như bây giờ, không phải là Cool Game không trải qua phong ba gì, nhưng mọi nguy cơ đều được đội ngũ quản lý dưới sự lãnh đạo của anh hóa giải, khiến người ta không khỏi bái phục con mắt tinh đời và quyết sách thông minh của anh.
Từ một chàng trai nghèo đến sinh viên xuất sắc của đại học F, từ một sinh viên khoa IT bình thường đến một nhà lập trình thiên tài của công ty phần mềm nổi tiếng thế giới, từ nhân viên cấp cao của doanh nghiệp IT đến một CEO đầy tham vọng, con đường thành công của Vân Mộ Hàn có thể nói là hoàn mỹ. Bỏ công việc lương cao, cùng bạn bè thành lập Cool Game, với doanh số kỷ lục hơn một trăm triệu đô la mỗi năm, được những nguồn đầu tư mạo hiểm nổi tiếng trên trường quốc tế để mắt đến, lại chuyển hướng kinh doanh vào Trung Quốc, tự nghiên cứu và phát triển trò chơi bản địa… Dưới sự chỉ đạo của anh, Cool Game nhanh chóng phất lên bằng game online, hoàn thành mục tiêu trong ba năm lên sàn chứng khoán Nasdaq
(16)
.
Vân Mộ Hàn từ một nhân viên phát triển kỹ thuật tài ba trở thành ông chủ doanh nghiệp, mỗi bước đi của anh ta đều chính xác như hình mẫu trong sách giáo khoa. Câu chuyện kỳ diệu về cuộc đời anh không có một chút sai sót, trong tim óc của vô số thanh niên làm IT, Mark Yun (Vân Mộ Hàn) đã trở thành một biểu tượng về ước mơ lập nghiệp.
Ai cũng có thể ấu trĩ, chỉ riêng anh là không thể, tất cả là vì lòng kiêu hãnh của anh, kiêu hãnh đến mức không cho phép mình thất bại. Anh biết rõ mình cần gì, cảnh nghèo khó trong quá khứ khiến anh thề phải đứng trên đỉnh cao thế giới, có trả giá bao nhiêu cũng không tiếc. Nhưng điều gì khiến một người đàn ông hừng hực tham vọng mất bình tĩnh? Luật sư Quách đẩy gọng kính lên, Vân Mộ Hàn từ lúc về Vân Trạch đã tỏ ra thất thường. Trước đó ông còn tưởng anh chàng Hoa kiều này không quen quy tắc ngầm ở trong nước, nhưng về sau mới phát hiện sự tình không đơn giản như vậy. Sự thất thường của Vân Mộ Hàn không lẽ là vì cô gái ở trong đồn cảnh sát? Ông có phần hiếu kỳ, người con gái như thế nào mới có thể làm tan núi băng, khiến cho vị giám đốc băng giá vững vàng, túc trí đa mưu biến thành anh chàng lỗ mãng, nóng nảy, mất hết lý trí?
“Vụ của cô ấy còn có cách nào khác không?”.
“Giám đốc Vân, nếu bạn anh cứ khăng khăng là cô ấy không gửi bức ảnh đó thì vụ này sẽ rất phức tạp. Lời khai của cô ấy sẽ không đáng tin, tôi khuyên không nên mạo hiểm như thế. Nếu cô ấy chịu nhận thì tôi nắm chắc mười phần sẽ thắng kiện, đây chỉ là tranh chấp bình thường chuyện phóng viên phỏng vấn đi quá xa giới hạn thôi”.
“Cháu hỏi chú còn cách nào nữa không? Cô ấy đã không chịu nhận thì vụ này chú cứ làm theo cách không chịu nhận!”.
“Việc không đơn giản thế…”. Luật sư Quách cảm thấy đau đầu, day day giữa hai chân mày, người đàn ông bình tĩnh đế khi giở giói ra thì cũng khó xử lý.
“Việc đơn giản thì còn cần chú làm gì?”.
“Cũng không phải là không có cách, việc này là do Bệnh viện Nhân Tâm trình báo cảnh sát, Tiêu Nhân Tâm với ủy viên pháp luật thân thiết như vậy, chúng ta muốn đi đường tắt e là không được, nhưng…”.
“Chú không cần giải thích với cháu những chuyện này, cháu cần kết quả chứ không cần phương cách”.
“Tôi nói rồi, vụ này rất đơn giản, paparazzi tiết lộ thông tin mật của ngôi sao vốn không phải là việc gì ghê gớm. Chỉ cần không liên can đến lừa đảo tống tiền thì sẽ không có gì cả. Nhưng cô An lại nhất định nói rằng mình không gửi bản báo cáo xét nghiệm đó cho tòa báo, như vậy độ đáng tin của lời cô ấy sẽ giảm đi rất nhiều, làm mọi chuyện phức tạp lên. Ảnh được gửi từ điện thoại của cô ấy, cô ấy phủ nhận không có nghĩa lý gì”.
“Cháu có thể nói với tòa, ảnh là tự cháu không cẩn thận làm lộ. Nếu cháu ra mặt làm chứng thì độ tin cậy sẽ rất cao phải không? Dĩ Mạch đã từng cứu mạng cháu, dù cô ấy có làm gì thì cháu cũng không muốn cô ấy gặp chuyện. Hơn nữa lần này công ty đại diện của cháu cũng phải chịu một phần trách nhiệm”. Luật sư Quách còn chưa nói hết thì một giọng nói đã cắt đứt lời ông.
Kim Eun Chae đeo kính đen đứng cạnh xe nở nụ cười xã giao với ông.
“Em đến làm gì?”. Vân Mộ Hàn hơi bất ngờ, cô đã nghe họ nói chuyện bao lâu rồi mà mình lại không hay biết.
“Công ty vừa mới cho em biết anh bị đưa vào đồn cảnh sát, chắc chắn là em phải đến ngay rồi. Việc của Dĩ Mạch em cũng biết rồi, là tại em không trao đổi chặt chẽ với công ty, em vừa cãi nhau một trận với người quản lý. Cái gì mà giả danh phóng viên với chả lừa đảo tống tiền, toàn là tin vớ vẩn trên mạng. Dĩ Mạch chưa từng đe dọa em. Fan của em bị báo chí gây nhầm lẫn nên mấy hôm trước mới lôi việc trước kia của Dĩ Mạch ra nói, làm xấu mặt cô ấy như vậy em thật áy náy. Lần này nếu có thể giúp được gì thì em rất vui lòng”.
“Luật sư Quách, nếu cháu nói với cảnh sát là cháu không cẩn thận làm lộ báo cáo khám bệnh thì Dĩ Mạch có thoát gánh trách nhiệm không?”.
“Cảm ơn em, Eun Chae”. Vân Mộ Hàn thở phào nhẹ nhõm, chân mày anh lúc này mới dần giãn ra.