Máy Tính Sát Thủ

Chương 9


Đọc truyện Máy Tính Sát Thủ – Chương 9

Cô vừa ra đến sảnh thì một chiếc mô tô phanh két lại trước cửa tòa nhà. Maxime đưa cô mũ bảo hiểm rồi ra hiệu cho cô leo lên ngồi đằng sau anh ta. Chiếc xe nảy lên trên mặt đường, vòng cua sát đường rồi tăng tốc đột ngột đến mức vị khách phải dùng hết sức bình sinh níu lấy người tài xế. Logicielle nhắm chặt mắt phó mặc cho tốc độ. Chiếc mô tô dừng lại ngay sau ba xe cảnh sát đỗ trên đường Abreuvoir, Logicielle nhìn thấy dường như Delumeau đang đứng chờ họ. Ông ta nói luôn:

– Này, mấy người hơi mất thời giờ rồi đó! Nói tôi nghe, Logicielle, mấy cái máy vi tính lại vừa gây tai họa ở Paris… Có phải cô mang virus về không đấy?

Cô rất muốn phản pháo luôn rằng cô không có nhiệm vụ làm việc tối nay và theo cô biết thì cô không phải chịu bất kỳ một trách nhiệm nào về nạn nhân tiếp theo này. Nhưng cô bằng lòng với việc cởi mũ bảo hiểm mà không nói gì.

– Cô thấy không, cô thậm chí chẳng cần phải đến tận Périgord để tiến hành điều tra! Delumeau dỗ dành. Cô đến đây, trên tầng năm đó.

Họ đi vào một căn hộ rộng có rất nhiều cảnh sát. Logicielle thấy một phụ nữ trạc tứ tuần khóc nức nở trên ghế. Delumeau giải thích:

– Án mạng xảy ra trong phòng làm việc.

Họ đi vào tiền sảnh, Logicielle đứng sững lại, quá ấn tượng trước vẻ đẹp của đồ nội thất: ngay đó có một chiếc tủ bát đĩa tuyệt đẹp được chạm trổ bằng ngà voi và gỗ mun. Ngay trên chiếc rương chạm trổ bằng gỗ sồi từ thế kỷ 17 là một bức tranh vẽ cảnh trong nhà Hà Lan. Bức họa này không phải của Vermeer cũng chẳng phải của Rembrandt nhưng nó xứng đáng được treo trong bảo tàng.

– Thế nào, Logicielle? Cô tiến hành điều tra hay là đi thăm căn hộ đây?

– Xin lỗi. Tôi chỉ đang thấy là căn hộ này có nội thất khá giống với nhà của nạn nhân ở Périgord: tất cả mấy đồ cổ này…

Delumeau khịt mũi – có nghĩa là ông đang sốt ruột – có vẻ như nghĩ ngợi, rồi lại nhún vai.

Logicielle đi vào phòng làm việc. Cô nhận ra bác sĩ Waquier bên pháp y, đang ghi chép vào một quyển sổ. Ngay bên cạnh ông, trên ghế bành, là một người đàn ông trạc ngũ tuần mặc bộ đồ ngủ bằng lụa. Mặc dù mắt đã nhắm, khuôn mặt nạn nhân vẫn giữ nguyên nét rúm ró do sợ hãi hay kinh hoàng hơn là do đau đớn. Khuôn miệng vẫn mở do tiếng hét chưa dứt trước khi chết.

Quá ấn tượng, Logicielle đảo mắt một vòng. Cô nhận thấy một số người khác nữa.

– Chào Logicielle, Waquier nói, tay vẫn không ngừng ghi chép vội vã. Trụy tim. Nghẹt thở hoặc bị chết ngạt… Còn lại thì phải đợi giải phẫu tử thi.

– Vụ này diễn biến như thế nào được nhỉ? Cô vừa tự hỏi vừa lại gần chiếc máy.

Hiển nhiên, đó là một chiếc OMNIA 3. Màn hình chờ ở chế độ tiết kiệm điện thể hiện những dạng hình học quen thuộc. Logicielle nghĩ hẳn phải có một sự mỉa mai khiêu khích nào đó đằng sau vũ điệu ba lê dịu dàng này, tự động nhảy ra khi máy tính không còn được kiểm soát. Cô không thể không nghĩ đến một giờ trước, người đàn ông không quen kia còn ở đó, ngồi trước bàn phím, tự tin và đầy sức sống – rồi cái chết kinh khủng đột ngột giáng xuống đầu ông ta, rất có thể từ cái màn hình này…

Chỉ liếc qua là cô nhận ra ngay sự hiện diện của ổ đọc HDX, rồi cô ngồi xuống đối diện với bàn phím.

– Theo những gì bà vợ trình báo với chúng ta, Delumeau nói, ông Boulazac đóng cửa ngồi đây từ bảy giờ sáng. Đến một giờ chiều, ông ta từ chối xuống nhà ăn trưa. Rồi vào khoảng gần tám giờ tối bà Boulazac nghe thấy tiếng kêu của chồng. Bà ấy vội vã chạy lên phòng làm việc, tuy nhiên cửa đã khóa. Bà ấy gọi hàng xóm, và những người này đã gọi cả cứu hỏa lẫn cấp cứu.

– Vài phút sau đó, bác sĩ Waquier nói tiếp, khi phá được cửa thì đồng nghiệp của tôi bên cấp cứu tìm thấy ông Boulazac ở đây, ngay chỗ mà cô vừa ngồi ấy. Chọn cách xử lý như với tất cả các nghi án giết người, ông ấy đã báo cho cảnh sát chúng ta. Nạn nhân không bị bệnh tim mạch. Chẳng có gì báo trước cái chết khủng khiếp này cả.

Logicielle định cầm con chuột máy tính.

Rồi cô lại ngần ngại, ám ảnh bởi vẻ mặt của nạn nhân vừa ngồi trên ghế trước đó.

– Chờ đã! Maxime đột nhiên ra lệnh.

Anh ta xem xét hệ thống dây nối, đường truyền, bàn phím…

– Anh đang nghĩ cái quái gì thế, Max? Delumeau thăm dò.


– Nhỡ điện giật thì sao. Kiểu máy tính này có thể có khả năng tích năng lượng hoặc điện, rồi vào một thời điểm, đột ngột phóng ra nếu ta thực hiện một thao tác đặc biệt nào đó.

Thế nhưng cái máy này lại được nối tiếp đất. Cái bĩu môi của bác sĩ Waquier cho thấy giả thiết của Maxime ít có khả năng xảy ra.

– Truy cập nội dung chương trình? Logicielle ngồi đối diện với màn hình ra lệnh.

Ngay lập tức, màn hình rực sáng. Tuy nhiên, thay vì cửa sổ chương trình như mong đợi, chỉ một từ viết hoa duy nhất trên màn hình: MÃ?

Logicielle kịp nén lại lời rủa. Cô mở ngăn đầu đọc HDX, một chiếc đĩa mạ vàng hiện ra. Cô đoán là ba người đàn ông đang lặng lẽ nhìn cô thao tác.

– Có gì không ổn hả? Delumeau hỏi ngay sau lưng cô, giọng gần như có vẻ quả quyết.

– Vâng. Nạn nhân đã bảo vệ quyền truy cập máy tính bằng mật khẩu.

– Thì sao? Delumeau nhấn mạnh.

Dưới con mắt của cảnh sát trưởng thì tin học là một môn khoa học chính xác và không sai bao giờ; ông ta có vẻ ngạc nhiên khi màn hình không hiển thị ngay lập tức nguyên nhân chính xác cái chết của ông Boulazac và tên của kẻ sát nhân! Mặc dù Logicielle đã hết sức cố gắng, thanh công cụ của máy tính vẫn không hiện lên.

– Xin lỗi, tôi thấy khó nhìn quá….

Cửa sổ của phòng làm việc ở ngay đối diện với máy vi tính nên đã hắt một mảng sáng vuông lên màn hình. Đã gần chín giờ tối. Logicielle xoay ghế và màn hình cùng lúc để tránh bị hắt sáng khó chịu. Trong lúc đó, cô nhớ lại cái đèn kiểu Trung Quốc ở nhà Antoine Bron mà Germain đã phải tắt đi vì ánh sáng hắt lên màn hình rất khó nhìn. Thấy tò mò, cô lẩm bẩm:

– Tôi chẳng hiểu sao nạn nhân lại để máy tính của ông ta ở đây.

– Quá dễ hiểu! Delumeau tuyên bố. Nếu là tôi, tôi cũng sẽ làm như thế thôi! Nhìn đồ đạc sắp xếp trong phòng đi Logicielle. Thực tế mà nói, căn phòng chẳng có vẻ gì là một phòng công nghệ cao: nó vừa là phòng khách, phòng làm việc và cả bảo tàng. Người ta có thể tìm thấy ở đây một tràng kỷ và hai cái ghế bành thời Louis XV, một bàn làm việc theo phong cách Đế vương bọc da cao cấp và tủ sách kiểu Anh bằng gỗ gụ, đằng sau tấm lưới kim loại tinh xảo, những món đồ mỹ nghệ quý giá xen lẫn với sách vở. OMNIA 3 được đặt trên bàn nhưng ở phía đối diện tràng kỷ, như thể nó để dành sẵn cho một vị khách mời bất ngờ nào đó. Tuy nhiên, thật vô cùng ngây thơ nếu không hiểu ngay là kiểu sắp xếp như thế này sẽ bị ánh sáng phản chiếu trên màn hình.

– Ông để ti vi ở chỗ nào trong phòng khách nhà mình, ông Delumeau? Nó có đối diện với cửa sổ không? ông có thấy ánh sáng phản chiếu trên màn hình không?

– Tôi không có ti vi, Logicielle à. Rồi sao nào?

– Máy tính bị khóa rồi. Tôi muốn thẩm vấn bà Boulazac.

Delumeau ra hiệu gọi bác sĩ Waquier theo ông ta ra hành lang. Trước khi ra khỏi phòng, ông cảnh sát trưởng tuyên bố giọng nghiêm trọng:

– Chúng tôi đi đây, Logicielle. Hẹn mai nhé.

Rõ ràng ông ta đang rất hy vọng sẽ giải quyết được vụ án trước bình minh, ông sẽ thất vọng thôi, Logicielle nghĩ và cảm thấy một nỗi chán chường xâm chiếm tâm can. Không có mật khẩu, cuộc điều tra này có nguy cơ giẫm chân tại chỗ lâu đây.

– Tôi có thể đưa cái xác đi chứ? Bác sĩ pháp y hỏi.

– Vâng. Tôi cũng muốn biết xem liệu kết quả giải phẫu có cho thấy nạn nhân sử dụng amphetamin không…

Khi hai người kia đã đi, Logicielle nhận thấy Maxime vẫn đứng ngay đằng sau cô. Biết là thảo nào cô cũng hỏi, anh ta nói luôn:


– Không có chuyện anh để em lại một mình đâu. Hơn nữa, anh còn đưa em về nhà mà.

Anh ta đặt tay lên vai cô và thay vì thấy bực bội, cử chỉ đó lại khiến cô an lòng. Lòng bối rối, cô đoán là Max, vốn canh chừng rất giỏi, chắc muốn chăm lo cho sự an toàn của cô. Cho tới giờ anh ta vẫn tỏ ra rất thận trọng.

Trong khi Logicielle lục tìm trong ngăn kéo bàn làm việc, xác ông Boulazac được chuyển đi bằng băng ca. Ngay sau đó, vợ ông ta bước vào, hai mắt đẫm lệ, vẻ mệt mỏi. Một cậu con trai tầm mười lăm tuổi đi cùng; trông có vẻ bị chấn động mạnh, cậu ta vừa chỉ vào chiếc OMNIA 3 vừa tự giới thiệu với Logicielle:

– Cháu là Jean-Mi. Bố cháu đã nhờ cháu cài đặt cái OMNIA 3 này. Cháu cũng có biết chút chút về tin học – Ờ, ít hơn anh trai cháu một chút nhưng… Cô ạ, cô có nghĩ là cháu cắm nhầm dây? Hay cài đặt nhầm cấu hình không?

– Cháu không liên quan gì đến cái chết của bố cháu đâu, Logicielle ngắt lời. Bố cháu mua cái máy này từ bao giờ?

– Khoảng bốn tháng trước ạ.

– Thưa bà, Logicielle quay lại phía bà vợ góa Boulazac, chồng bà có dùng một loại thuốc nào đó không?

– Thuốc hả? Ồ, không, ông ấy hoàn toàn khỏe mạnh.

– Nhưng bà không hề bắt gặp ông nhà cầm một cốc nước hay một viên thuốc trước khi ông ấy đến ngồi ở đây à? Taminox chẳng hạn?

Bà ta nhíu mày; cái tên đó với bà ta hoàn toàn xa lạ.

– Vậy, tôi có thể xem qua tủ thuốc nhà bà một chút được không?

Logicielle không tìm thấy bất kỳ thứ gì khả nghi. Khi quay lại phòng làm việc, cô thấy bà mẹ và cậu con trai như đang lả đi trên tràng kỷ.

– Jean-Mi, cô hỏi, cháu cũng sử dụng chiếc OMNIA 3 này hả?

– Ồ, không ạ! Cậu thiếu niên khẳng định, ánh mắt chợt lóe lên tia sợ hãi. Bản thân cháu cũng có một con máy P.10 loại phổ thông mua vào dịp hạ giá. Tại bố cháu nhờ cài thêm một số ứng dụng cho máy.

– Cháu có biết là bố sử dụng mật khẩu bảo vệ quyền truy cập máy không? Jean-Mi đỏ mặt trước khi trả lời:

– Không. Cháu… Điều ấy không làm cháu ngạc nhiên lắm.

– Điều này quan trọng đấy, Jean-Mi. Cô chắc chắn phải truy cập được dữ liệu trong máy. Cô tin chắc là cháu đã thử dùng máy này rồi! Nếu là cô, cô cũng thế thôi. Cháu có biết mã truy cập không?

– Không ạ, cậu bé cúi đầu thú nhận. Cách đây ba tháng bố cháu bắt gặp cháu đang lướt web.

– Ông Boulazac sử dụng Internet ạ?

Logicielle quay lại hỏi bà vợ góa của nạn nhân.

– Có thể… Tôi không hứng thú lắm với Internet.


– Là cháu, Jean-Mi nói, cháu rất thích ấy. Bố mắng cháu kinh lắm!

Logicielle cười độ lượng. Jean-Mi tỏ ra rất vui vẻ với những gì quen thuộc và những gì không dính dáng với nạn nhân khu Saint-Ouen.

– Từ lúc đó bố cháu bắt đầu đặt mật khẩu bảo vệ quyền truy cập OMNIA 3. Nhưng cháu không biết mã đâu cô ạ.

Biết được sự thật, bà Boulazac tròn mắt vì ngạc nhiên. Logicielle đột ngột quay sang hỏi:

– Ông bà chuyển đến Saint-Ouen lâu chưa?

– Chưa. Mới được gần một năm.

– Trước đó, bà đã từng sống ở vùng Tây Nam chưa? Dordogne chẳng hạn? Hay có thể là ở Bergerac?

Bà mẹ của Jean-Mi há hốc mồm kinh ngạc.

– Đúng thế đó! Làm sao cô biết?

– Tôi tin thế vì: tên của bà, ngữ âm nữa…

– Chúng tôi sống ở Sigoulès, cách Bergerac mười hai ki lô mét về phía Nam. Hồi đầu năm ngoái, sau cái chết của đứa con trai cả của chúng… của tôi, chồng tôi đã quyết định chuyển nhà đến Paris.

– Sao lại chọn Saint-Ouen?

Logicielle tò mò vì: nếu cô mà có điều kiện như Boulazac và sở hữu những tài sản như thế này, cô sẽ chọn Neuilly để chuyển đến.

– Vì chợ đồ cổ cô ạ. Chồng tôi đã mua một quầy ở Biron.

Đó là nơi đắt và sang trọng nhất khu chợ đó.

– Chồng tôi là nhà buôn đồ cổ, cô hiểu chứ?

Logicielle đồng ý. Giờ đây, điểm chung giữa các nạn nhân đã rõ ràng hơn; nhưng chẳng có gì lý giải được cái chết đột ngột của họ cả.

– Vậy, tôi có thể xem qua quyển sổ danh bạ của chồng bà được chứ?

Bà Boulazac cúi xuống hộp tài liệu ở ngay dưới chân chiếc tràng kỷ. Bà ta lôi ra một quyển sổ bỏ túi bọc da thuộc rồi đưa cho Logicielle. Chỉ cho cô số điện thoại, bà ta nói thêm:

– Cô sẽ thấy cả tên và địa chỉ những khách hàng lớn của chồng tôi trong phần danh mục. Cô có nghĩ là …

– Tôi chưa nghĩ gì hết, thưa bà. Tôi chỉ cố gắng thu thập tối đa thông tin. Tôi yêu cầu bà giữ nguyên trạng căn phòng như hiện nay.

Bà Boulazac đồng ý, rút ra một chiếc khăn mùi soa rồi quay về phía cậu con trai.

– Đi thôi, Jean-Mi. Để cho cảnh sát còn làm việc.

Ngay khi họ vừa đi, Max xuýt xoa ngưỡng mộ,

– Tuyệt cú mèo, trung úy Logicielle! Khỉ thật, sao em đoán ra nhà Boulazac này đến từ vùng Bergerac?


– Tôi tin là thế vì năm nạn nhân đầu tiên đều ở đó. Việc nạn nhân thứ sáu lại ở vùng ngoại ô Paris thì có vẻ hơi chệch hướng.

– Cũng như nhau thôi, em làm anh ngạc nhiên đấy!

– Ờ, anh biết đấy, tôi còn có thể lặp lại điều kỳ diệu ấy một lần nữa kia. Tôi tin mình có thể đưa ra những giả định chắc chắn khác nữa…

– Như thế nào?

Cô chỉ màn hình với những khối hình học không gian đang chạy không ngừng do máy tính đang ờ chế độ tạm nghỉ.

– Chương trình cuối cùng mà Boulazac sử dụng là TTCT, tôi chắc chắn đấy. Tôi sẽ tặng anh một cái xe mô tô mới nếu tôi nhầm.

– Khẳng định quá dễ dàng vì em đâu có mật khẩu truy cập!

– Tôi cũng có thể cá luôn về một số cái tên trong quyển sổ này, Logicielle nói rồi chỉ vào quyển sổ địa chỉ của nạn nhân.

– Tên nào nào? Max hỏi.

Anh ta với tay cầm lấy quyển sổ. Logicielle mỉm cười.

– Ờ, Lavigne này, ví dụ thế. Tôi tin chắc đấy.

– Vô ích thôi. Anh cá một bữa ăn ở nhà hàng là không có cái tên này đâu!

– Anh gian thật, cô nói. Tôi biết là anh cố tình thua mà.

– Ờ, anh thua thật đó. Dominique Lavigne, ngõ cụt Lâu đài, 24560 Issigeac. Thật không thể tin được!

– Xin phép anh?

Cô lấy lại quyển sổ rồi mở những trang cuối để tra mục lục. Cô lật đi lật lại rồi lẩm bẩm:

– Bron và Maruani đều có trong danh sách này! Nhưng không có Carrier và Sauzon…

– Hẳn là các nạn nhân đều quen biết nhau phải không?

– Chẳng có gì ngạc nhiên khi họ quen biết nhau cả, Maxime ạ. Jean Boulazac là nhà buôn đồ cổ còn Lavigne là nhà buôn đồ cũ. Tôi không biết chính xác Maruani làm nghề gì tuy nhiên hoạt động của họ tạo điều kiện cho họ gặp nhau: hẳn là họ gặp nhau ở một hội chợ nào đó, hội chợ đồ cổ, hoặc là phiên bán đấu giá…

– Không phải em nói với anh rằng Antoine Bron làm đại lý rượu sao?

– Quả là thế.

Logicielle nhớ lại căn hộ của nạn nhân ở Eymet với chiếc rương tuyệt đẹp thời Phục hưng.

– Anh biết đấy Maxime, các thương nhân trong một vùng thường quen biết và qua lại với nhau. Tôi sẽ nhờ bác Germain gửi cho tôi danh sách khách hàng của Antoine Bron. Theo tôi thì chúng ta có thể tìm thấy phần lớn tên các nạn nhân trong đó.

Cô tắt máy. Màn hình tối sẫm lại. Căn phòng hoàn toàn yên ắng. Chiếc tủ sách kiểu Anh phát ra một tiếng động nhỏ như tự phòng vệ trước tình huống không mấy dễ chịu này, ở đây, trên tầng năm một căn hộ ngoại ô. Ở tầng trên là âm thanh rất to của tràng súng nổ liên hoàn trong xê ri phim hành động Mỹ phát ra từ ti vi. Logicielle nghĩ đến những nạn nhân trong phim khuỵu xuống để mua vui rồi nghĩ đến Boulazac, phải, chính ông ta, đã thực sự chết ở đây, ngay trước màn hình.

– Anh nợ em một bữa ở nhà hàng nhỉ, Max nói. Sao chúng ta không đi luôn bây giờ?

– Anh thật tốt, Max ạ, nhưng tôi ăn rồi. Tuy thế, tôi rất vui lòng đi mô tô cùng anh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.