Đọc truyện Máy Tính Sát Thủ – Chương 22
Đường cao tốc A10, hay còn gọi là đường Aquitaine, gần như vắng ngắt buổi tối thứ Bảy hôm đó. Từng cơn gió lốc quất vào chiếc xe khiến Germain phải giảm tốc độ. Ông càu nhàu:
– Khi bác nghĩ là tốc độ bị hạn chế xuống còn trăm mười thì bác lại chạy với tốc độ tám mươi! Với cái kiểu thời tiết điên cuồng này, chúng ta sẽ không thể đến Paris trước mười một giờ đêm đâu…
– Chuyện đó không quan trọng mà, Logicielle nói. Bà Boulazac khẳng định sẽ đợi chúng ta, ngay cả khi bà ấy không hiểu tại sao chúng ta lại muốn qua thăm bà ấy. Ngược lại, bác Germain, thực là bác không cần phải đưa cháu đi một đoạn đường dài như thế này: sẽ tiện hơn nếu cháu quay về bằng tàu hỏa.
– Kệ thôi, cái chuyến đi chớp nhoáng này sẽ tạo điều kiện cho bác gặp gỡ cậu Maxime!
– Chuyến đi chớp nhoáng, quả là thế đấy, Logicielle nói.
Trên đầu họ, cơn dông ngày càng dữ dội. Khi Germain vừa vào đến đường cao tốc ở Saintes, cơn mưa như trút nước ập xuống họ.
– Chắc là chỉ ở vùng này thôi, thanh tra khẳng định rồi chỉ vào chiếc radio trên xe. Ở Paris, có vẻ như trời đã tạnh.
Nhưng cơn dông lại di chuyển cùng hướng và cũng cùng tốc độ với họ.
Điện thoại di động của Logicielle đổ chuông. Đó là từ ông chủ cửa hàng Intormatic Center.
– Tôi có thông tin cho cô rồi đây! Cậu Vidal tên là…
– Achille, Logicielle nói luôn.
– Ờ đúng? Cô đã biết rồi hả? Và cách đây năm năm, khi tôi thuê cậu ấy, cậu ta không sống ở Bergerac mà…
– Sigoulès, một thị trấn cách đó mười hai ki lô mét về phía Nam.
Người chủ cửa hàng im lặng hồi lâu.
– Nếu cô đã biết như thế, tôi có thể cung cấp cho cô thông tin gì nữa đây?
– Lý do cậu ta không cho anh biết tên họ.
– Quả thật tôi chịu, người chủ hiệu trả lời. Tôi nghĩ đó là cái tên khó gọi. Đặc biệt là khi làm việc trong một cửa hàng như của tôi.
Khi Logicielle cúp máy, Germain quay lại phía cô.
– Đó là một cái tên buồn cười, quả vậy, ông lẩm bẩm. Bác biết trong vùng có nhiều kiểu tên lạ lắm, có Onésime, Elisée… Nhưng Achille thì sao?
Điện thoại của Logicielle lại đổ chuông. Cô áp điện thoại vào tai.
– Vâng?… Nói to lên, tôi không nghe thấy anh nói gì!
Tiếng ro ro của động cơ ô tô xen lẫn thêm tiếng ầm vang của sẩm càng làm khó nghe hơn.
– Anh MAXIME đây! Anh muốn thông báo cho em biết, Logicielle: anh tin là đã tìm thấy rồi!
– Chúng tôi cũng thế, chúng tôi cũng tóm được thủ phạm rồi! Cô nói.
– Anh ấy, Max nói tiếp, anh tìm thấy đường đến Kho Báu rồi. Anh tin chắc đấy là cái giếng?
– Cái giếng?
– Ừ. Em đã quên không chỉ trên bản đồ được hiển thị ngay cạnh máy vi tính của em. Chính lúc đi dạo ở sảnh lâu đài anh đã nhìn thấy nó. Chỉ cần kích chuột lên hàng rào sắt đang khóa là nó sẽ tự mở ra. Sau đó, ta có thể leo xuống dễ dàng bằng thang. Khoảng ba mét trước khi xuống đến đáy, ta sẽ khám phá ra một đường hầm dài dẫn thẳng đến lâu đài! Theo anh, đường hầm này sẽ dẫn đến tầng hầm. Logicielle không hiểu gì hết.
– Chờ đã… Anh gọi từ đâu thế Max?
– Coi nào, tất nhiên là từ nhà em rồi! Anh không thể bỏ đi mà không ghé thăm cậu bạn Pyrrha của chúng ta.
– Anh đã khởi động OMNIA 3 à?
– Ê này, chính em yêu cầu anh đấy nhé! Thôi nhé, hẹn sớm gặp lại. Anh phải đi thám hiểm bóng tối đây, anh sẽ cập nhật tin tức thường xuyên cho em.
– Max này, đừng có làm gì dại dột nhé… Max?
Anh chàng đã cúp máy. Logicielle cảm thấy lo lắng trào dâng: nếu Max đúng thì sao? Nếu anh ta tìm thấy Kho Báu thì sao nhỉ?
– Bác Germain, cô quay sang viên thanh tra đang lái xe, bác có thể chạy nhanh hơn chút nữa được không?
Khi họ chạy tới địa phận Paris, đã gần nửa đêm. Chiếc ô tô đi sâu vào thành phố dọc theo bờ sông Seine. Đại lộ trông như một con sông liên tục được tiếp nước từ cơn mưa như trút. Điện thoại di động của Logicielle đổ chuông. Bà Boulazac gọi điện hỏi xem liệu bà có phải tiếp tục chờ họ nữa không.
– Vâng, tầm mười lăm phút nữa thôi chúng tôi sẽ tới đến nhà bà, cô khẳng định với bà ta.
Họ đã đến được khu Saint-Ouen. Logicielle nghĩ đến Max; cô gọi cho anh ta. Giọng của chính cô vang lên chào đón cô. Cô lầm bầm:
– Tên đó đã bật máy trả lời tự động của cháu! Chắc là hắn không muốn bị làm phiền đây.
– Hẳn là người ta sẽ tự hỏi không biết cái thời trước khi có điện thoại di động nhân loại đã sống như thế nào, Germain vừa lẩm bẩm vừa chỉ tay vào chiếc điện thoại.
– Thưa bà, Logicielle nói nhẹ nhàng, bà có thể kể cho chúng tôi nghe về cậu con trai Achille của bà không.
Bà Boulazac bối rối, nhíu mày tỏ ý không hiểu; bà quay sang nhìn Germain như thể bà ngờ sự xuất hiện của ông là nguyên nhân khiến bóng ma thức dậy.
Ba người ngồi trên tràng kỷ trong phòng khách nhỏ. Họ nghe thấy tiếng ti vi vọng ra từ căn phòng kế bên của Jean-Mi.
– Tôi chắc đây là một chủ đề khiến bà đau buồn thưa bà, Logicielle nhấn mạnh. Achille mới mất cách đây không lâu phải không?
– Tháng Mười một năm ngoái, khoảng bảy tháng trước. Nó bị nhiễm… một căn bệnh hiểm nghèo. Nó mới hai tư tuổi.
Có vẻ như kỷ niệm đau buồn này khiến bà xúc động hơn cả cái chết vừa mới đây của ông chồng. Đà dùng khăn mùi soa thấm nước mắt. Bà Boulazac chỉ mới ngoài bốn mươi một chút, nhưng trong chốc lát, bà như già đi nhanh chóng.
– Jean-Mi và tôi ngày nào cũng phải trốn đi thăm nó. Đó là một thời kỳ khó khăn…
– Trốn ư? Ý bà là: trốn chồng bà?
– Vâng. Con trai tôi và ông ấy không hợp nhau. Họ… luôn có những chuyện khó chịu giữa họ. Cô phải biết là khi sinh Achille, tôi chưa tròn mười bảy tuổi. Phải rất lâu sau đó tôi mới gặp người chồng tương lai. Khi tôi lấy Jean, Achille đã năm tuổi. Rồi nhanh chóng, từ đó là những cuộc xung đột không ngừng. Jean-Mi ra đời cũng không làm mọi sự tốt đẹp hơn, ngay cả khi hai anh em nó rất hợp nhau. Tuy nhiên, chồng tôi, ông ấy phủ nhận sự tồn tại của Achille. Năm mười lăm tuổi, Achille đã ra ở riêng. Tôi phải xoay xở cho nó vào ở trong ký túc xá. Nó rất đam mê tin học. Nó có đủ trình độ hứa hẹn một tương lai xán lạn…
Logicielle để bà Boulazac thổn thức một lúc. Rồi bằng giọng nhỏ nhẹ, cô hỏi:
– Thưa bà… chồng bà có biết là Achille là con đẻ của ông Chiron không?
Trên khuôn mặt đẫm nước mắt là nỗi kinh ngạc và sự sững sờ tột đỉnh, bà Boulazac đỏ bừng mặt rồi ấp úng:
– Nhưng tôi… cái gì cho phép cô nghĩ là…?
– Tên của cậu ấy. Đó là ý tưởng của bà hay của ông Chiron? Và bà có nghĩ là chồng bà hờ hững đến độ không biết truyền thuyết ấy hoặc không ngờ vực chút nào không?
Bà nhìn về phía căn phòng của Jean-Mi đầy lo lắng; rồi bà cúi đầu xuống, thì thầm:
– Tôi nghĩ là không ai có thể biết được điều này.
– Có đấy, là Achille, Logicielle nói. Khi lớn lên, cậu ấy đã đoán ra sự thật. Cho đến khi năm tuổi, cậu ấy hay qua lâu đài chơi lắm phải không?
– Đúng, bà Boulazac thú nhận. Nó vẫn tiếp tục qua đó kể cả khi ông Chiron đã chết. Cũng dễ thôi vì nơi đấy không xa Sigoulès. Còn tôi, tôi không bao giờ quay lại đó nữa…
Im lặng bao trùm trong giây lát, người ta nghe thấy tiếng rì rầm từ ti vi và từng cơn sấm ầm ì.
– Tôi có thể biết làm thế nào cô biết hết chuyện này không? Bà Boulazac hỏi. Và có gì liên quan giữa danh tính con trai cả và cái chết của chồng tôi?
– Mối liên quan, đó là lòng thù hận, Logicielle nói. Lòng thù hận đã ngăn cách chồng bà và Achille. Nói cho tôi biết khi lấy bà, chồng bà đã đi buôn cổ vật chưa?
– Ồ chưa đâu. Thời ấy, chồng tôi vẫn thất nghiệp và chúng tôi gặp nhiều khó khăn về tài chính. Sau đó, tự nhiên một cơ hội đến: mấy người bạn của ông ấy mang gửi sang nhà một vài đồ đạc và ông ấy đã bán lại được với khoản lời cực lớn. Chính từ cơ duyên may mắn ban đầu ấy, ông ấy đã mở cửa hàng đồ cổ.
– Mấy người bạn à? Có phải họ tên là Carrier, Maruani, Sauzon, Bron, Lavigne?
– Vâng, có thể đúng. Cô biết đấy, chồng tôi không cho tôi biết ông ấy đang có phi vụ gì đâu. Đó là những người bạn thuở nhỏ, hoặc là thanh niên trong vùng.
– Bà không nhận ra là, Logicielle vừa nói vừa chỉ vào đồ đạc trong phòng, mấy thứ đồ cổ này là từ lâu đài của ông Chiron?
– Ồ, có chứ, tôi được biết là chồng tôi mua mấy món đồ cổ của lâu đài Grimoire từ những tay buôn đồ cũ vùng lân cận. Ông ấy đã mua mấy món đấy với giá rẻ như bèo. Chắc là người ta đã ăn trộm những món đồ ấy.
– Nhưng bà biết nguồn gốc của những món ấy? Germain nói. Đấy cũng là tội chứa chấp đấy.
Bà Boulazac đồng tình; nhưng bà ta không tỏ ra quá lúng túng.
– Những món đồ ấy, bà phản biện, chồng tôi đã mua chúng! Nếu không phải là ông ấy mua thì những người khác cũng mua thôi! Hơn nữa, người ta cũng không rõ là hiện nay ai sở hữu lâu đài đó!
– Chồng bà, Logicielle hỏi, biết rõ lâu đài Grimoire chứ?
– Ồ, trong vùng này tất cả mọi người đều rõ!
– Tôi chân thành cám ơn bà, thưa bà, Logicielle nói.
Cô tiến về phía căn phòng kế bên, gõ gõ rồi hơi hé cửa. Jean-Mi nhận ra Logicielle, cậu mỉm cười và cho tiếng ti vi bé lại.
– Jean-Mi, cô muốn cháu cho cô biết… Ngày xưa anh Achille có dẫn cháu đến lâu đài Grimoire chơi không?
– Có chứ, tất nhiên rồi! Anh ấy còn dẫn cháu đi thăm cả những cái hang xung quanh. Nhưng lâu đài vẫn là chỗ dạo chơi yêu thích nhất của hai anh em cháu!
– Hồi đó lâu đài đã không còn đồ đạc gì rồi đúng không?
– Quả là như thế. Và anh Achille buồn bã khi dẫn cháu đi thăm các phòng của lâu đài. Anh ấy hồi tưởng lại cái thời lâu đài còn là một viện bảo tàng thực sự!
– Mẹ không biết bọn cháu qua chơi ở Grimoire đúng không?
– Không: lâu đài có treo biển cấm vào mà. Cháu vẫn biết là phải luôn dè chừng những cái bẫy sập.
Logicielle tiến lại phía tủ sách của Jean- Mi. Cô lôi ra một tập sách mà cô nhận ra phần gáy: Ảnh tương tác 3D.
– Cái đó là sách của ba cháu.
Logicielle biết chắc điều đó vì trong lúc lục lọi tủ sách của những nạn nhân khác, cô cũng tìm thấy quyển sách tương tự; những kẻ tòng phạm hẳn là phải thông tin cho nhau.
– Nói cho cô biết, Jean-Mi, cháu có biết đường hầm ở lâu đài Grimoire không?
– Có. Bọn cháu đột nhập vào lâu đài qua đường đó mà.
– Leo xuống cái hố nằm giữa hang trong hoa viên hả?
Jean-Mi ngẩng lên nhìn Logicielle đầy thú vị: làm sao mà một người hoàn toàn xa lạ với vùng này lại có thể biết rõ nơi đó?
– Không, cậu nói khe khẽ như không muốn tiết lộ bí mật. Theo đường cái giếng chứ! Nó có bậc thang và một đường hầm ở giữa chừng. Anh Achille đã khẳng định với cháu sau khi lâu đài bị bán rằng đó là cách duy nhất vào được bên trong lâu đài mà không làm chuông báo động kêu. À, nếu mà mẹ cháu biết được những nguy cơ mà bọn cháu phải đối mặt thì…
– Cái giếng à! Logicielle nhắc lại giọng lạc hẳn đi.
Cô tái xanh mặt rồi tiến vội về phía phòng khách.
– Bác Germain? Chúng ta phải đi thôi! Bà Boulazac, chúng tôi cảm ơn rất nhiều vì những thông tin của bà.
Lo lắng, Jean-Mi đi ra căn phòng ngoài với bà mẹ, Logicielle nói thêm:
– Bà và cháu có thể tin là chúng tôi sẽ giữ miệng.
Giữ miệng ở đây phải hiểu theo hai nghĩa; vì Logicielle cũng không muốn cho bà mẹ Achille biết chính đứa con trai riêng là thủ phạm giết hại chồng mình.