Máy Tính Sát Thủ

Chương 18


Đọc truyện Máy Tính Sát Thủ – Chương 18

Max ra sức nhay miếng lườn bò.

– Hẳn rồi, anh chàng nổi cáu, Germain đã mời em ăn ở nhà hàng Chủ nhật vừa rồi? Và em lại đến thăm ông ta vào cuối tuần này?

– Vì những lý do thuần túy nghề nghiệp thôi Max. Ở địa vị của em, chả nhẽ anh không muốn ghé qua xem cái lâu đài Grimoire thật à?

– Có chứ. Anh sẽ đi ngay lập tức ấy chứ. Nhưng với anh, khi anh coi đó là thực hiện nhiệm vụ, anh sẽ từ chối tất cả các lời đề nghị nhập nhằng. Và anh sẽ không bao giờ ăn uống ở Monbazillac khi đang làm nhiệm vụ.

– Đừng có ghen tuông thế chứ: tối nay có phải là anh mời em không nhỉ?

Max nằn nì mãi để được đưa Logicielle đi ăn tối ở Paris. Logicielle đồng ý: cô đang vừa không muốn nấu nướng vừa không muốn Max ở lại nhà mình.

Khi cô quay lại căn hộ, đã gần nửa đêm. Cô vào mạng lấy lệ, nhưng hòm thư của cô chẳng có gì. Lúc chuẩn bị đi ngủ, cô chợt nhìn thấy ánh phản chiếu của chiếc đèn ngủ lên màn hình OMNIA 3. Như thể là mời gọi, một cái nháy mắt, một dấu hiệu.

Cô ngồi dậy, yên vị trước màn hình vi tính rồi lẩm bẩm:

– Chỉ mười lăm phút thôi…

Lần này, cô đi dọc theo bức tường, tìm thấy một mảng tường bị đập vỡ nên đã vào được trong hoa viên. Đêm đen bao trùm tất thảy. Thật may là trăng tròn nên mọi vật đều rõ ràng. Đột nhiên, Logicielle khựng lại trước một trong những bức thành cao ngất của tòa lâu đài; cô phát hiện ra một số hòn đá nhô hẳn ra ngoài nên quyết định thử trèo lên. Lên cao được khoảng mười mét thì chẳng còn gì để bám nữa. Bị chặn đường, lại đang trong thế thăng bằng, cô cáu điên lên. Cô không muốn leo xuống cũng như nhắm mắt lại để thoát khỏi chương trình.

– Chết tiệt, Pyrrha, ít ra thì cũng phải nói cho tôi biết liệu tôi có đang đi đúng đường không chứ!

– Thật tốt vì đã yêu cầu tôi chỉ dẫn, Logicielle, một giọng nói lưỡng tính lập tức trả lời, tôi thấy cô kín đáo quá.

– Tôi phải làm gì bây giờ?

– Nhìn sang phía bên phải. Cô sẽ thấy một cái rễ cây lộ ra.


Đúng thế thật. Ánh mắt cô nhìn về phía nó rồi hướng lên cao một chút.

– Đó… Giờ cô đã có một mặt bằng nho nhỏ.

Logicielle leo lên đến ô cửa sổ mái đổ. Ô cửa rất hẹp.

– Pyrrha… Tôi có thể đi vào qua chỗ này không? Tôi sẽ không bị rơi chứ?

– Thử đi, Logicielle, cô sẽ thấy. Tôi phải dành cho cô một chút ngạc nhiên chứ, phải không?

Cô chui qua! Cô thấy mình đang ở gian tiền sảnh tối đen. Cô dò dẫm tiến lên rồi nghe thấy tiếng động trầm đục gần như tiếng thân người va phải tường.

– Ở đây tối quá!

– Bình thường thôi. Đã gần một giờ sáng ròi mà.

Logicielle hiểu ngay là trò chơi này tương thích tự động với thời gian trên máy vi tính. Người chơi TTCT sẽ thấy mình trong hoàn cảnh hệt như ngoài đời thực. Cô thật sơ suất khi đột nhập vào đây vào ban đêm! Đột nhiên, cô nhận thấy có ánh sáng hắt ra từ ô cửa kính màu ở đằng xa. Cô tiến lên phía trước khoảng chục mét rồi đi vào trong một nhà nguyện nhỏ.

Khung cảnh nơi đây ngập trong ánh sáng màu xanh nhợt lúc trăng tàn. Gian giữa của nhà nguyện hẹp và cao, có nhiều tảng đá trang trí kiểu khía răng cưa. Logicielle đưa mắt nhìn khắp hàng ghế gỗ, bệ thờ cùng những bức bích họa; cô nhìn xung quanh chậu nước thánh; phần miệng loe lớn bằng đá cẩm thạch hồng được đặt trên chiếc kệ vòm bằng gỗ sồi chạm hình quái vật đầu sư tử và hình thiên thần. Cô đi dọc theo ghế linh mục rồi khi đi qua bục thú tội lên đến bệ thờ, cô đột nhiên bị chặn lại.

– Nản chưa, Logicielle, nhưng chúng ta không thể tiếp tục cuộc hành trình khám phá nếu không trà lời một số câu hỏi.

Lòng hoài nghi, cô đi một vòng quanh nhà nguyện nhưng lại một lần nữa thấy mình đối diện với lối vào trung tâm, nơi không thể đặt chân vào được nữa.

– Ờ, rồi, thú tội là rất cần thiết đấy. Tôi đang chờ đây.

– Đấy là đùa thôi đúng không?


Logicielle không cần di chuyển mắt nhìn mà hình ảnh tự động dịch chuyển chậm rồi cố định ở bục thú tội. Dù không muốn nhưng Logicielle vẫn tiến về phía tấm lưới của gian xưng tội, đằng sau đó những chuyển động cùng gương mặt xanh xao để lộ sự hiện diện của ai đó. Tò mò cực độ, cô tiến lại gần, cố gắng định hình đường nét khuôn mặt của người lạ. Nhưng bóng tối nơi này quá dày đặc. Bóng của tấm gỗ trổ mắt cáo lại càng làm cho tầm nhìn khó xác định hơn; không thể biết được đây là đàn ông hay phụ nữ!

– Có thật tên cô là Logicielle không?

– Tôi tên là Laure-Gisèle. Logicielle chỉ là tên thân mật mọi người đặt cho thôi.

– Cô bao nhiêu tuổi?

– Hai lăm.

– Cô có gia đình chưa, có con chưa?

– Chưa.

Giọng nói tự nhiên trở nên trìu mến, khiến người ta cảm thấy rất dễ dốc bầu tâm sự. Theo tông giọng như thế, Logicielle hoàn toàn tin đây là một người đàn ông.

– Cô từng ăn cắp một tác phẩm nghệ thuật nào chưa?

– Chưa, cô trả lời ngay lập tức.

– Cô làm nghề gì?

Khuôn mặt bí hiểm tiếp tục hỏi. Một lần nữa, cô cố gắng mở to mắt rồi từ bỏ ý nghĩ: chẳng có cơ sở gì xác định cái người đang nói chuyện đằng sau tấm lưới kia là bản sao tác giả trò chơi này!

– Tôi là…


Cô e ngại, suy nghĩ, rồi đột nhiên trả lời:

– Tôi là thanh tra cảnh sát, Pyrrha. Đó là sự thực.

Có một khoảng im lặng kéo dài mà Logicielle hiểu là do ngạc nhiên. Nhưng không, tất nhiên là đó chỉ là khoảng thời gian để máy ghi lại câu trả lời của cô và có thời gian cần thiết để chọn câu hỏi phù hợp với thông tin vừa ghi nhận.

– Tại sao cô lại chơi trò này, Logicielle? Cô có thực sự hứng thú với các tác phẩm nghệ thuật không? Hay với những thứ gì khác đặc biệt hơn?

– Tôi chơi trò này để…

Logicielle đã được đào tạo để có thể nói dối trước một số nghi can. Vì khi người ta phải đối diện để lột mặt hung thủ, sử dụng mánh khóe là cần thiết và nói dối là một kỹ thuật được cho phép. Nhưng trong trường hợp này, cô thích được chơi đến cùng hơn.

– Tôi chơi trò này để nhận dạng ông, Pyrrha ạ. Nhận dạng ông, phá hỏng kế hoạch của ông và bắt ông.

– Tại sao?

– Vì ông là thủ phạm giết chết sáu người.

– Tôi không hiểu lắm, Pyrrha nói. Cô có thể diễn đạt lại câu trả lời của mình bằng cách khác không?

– Pyrrha, tôi nghi ngờ ông đã giết những người sử dụng chương trình của mình. Ông đã giết chết sáu người. Và tôi phải… thẩm vấn ông.

Logicielle nghĩ: hơn nữa, đó chính là việc tôi đang làm đây. Rồi cô lại ý thức được rằng dường như tình thế đang ở chiều ngược lại, chính cô mới đang bị tác giả của trò chơi này thẩm vấn, bằng cách khéo léo dò hỏi từ phía bên kia tấm lưới mang tính biểu tượng kia.

– Sáu nạn nhân… Pyrrha thì thầm không tỏ ra chút xúc động nào. Tôi có thể biết tên của họ không?

Logicielle thấy mình như phát sốt và cảm thấy do dự. Liệu cô có nên cho Pyrrha biết toàn bộ sự thực? Hay là giấu nhẹm đi? Nếu thú nhận hết thì hậu quả sẽ như thế nào? Lỡ cô bị phản bội thì sao? Tác giả của TTCT đã sử dụng loại kỹ thuật kỳ diệu nào để có thể vừa ghi lại những thông tin do Logicielle cung cấp vừa có thể trả lời hay can thiệp ngay tức thì với những dữ liệu mới này?

– Carrier, Maruani, Sauzon, Lavigne, Bron và Boulazac! Cô buột miệng nói một lèo.


– Cảm ơn cô, Logicielle, Pyrrha nói. Giờ cô có thể tiếp tục điều tra.

Nghi ngờ, cô thử đảo mắt ra khỏi bục thú tội và nhận ra giờ cô có thể rời khỏi nhà nguyện.

Cô đi theo một hành lang dài nơi có những bộ áo giáp rất ấn tượng được đặt cách đều nhau như đứng gác. Cô đi vào một căn phòng với chiếc giường có tán che ở chính giữa. Cô đi vòng quanh, xem xét một chiếc tủ nhiều ngăn bằng gỗ mun, những bức tranh…

– Bức tranh này, cô thì thầm, mình nhận ra rồi!

Đây chính là nội thất kiểu Hà Lan thế kỷ XVII ở nhà Boulazac ở Saint-Ouen – bức tranh mà ban đầu cô đã nhầm với Vermeer hoặc Rembrandt. Đây là một tác phẩm bậc thầy mà cô có cơ hội được chiêm ngưỡng gần.

Tiếng nhạc nền nghe như đoạn nhạc thời Trung cổ với giai điệu quen thuộc và rất ám ảnh vang lên. Logicielle quay lại gian tiền sảnh rồi theo bản năng, cô rẽ theo hướng phát ra tiếng nhạc.

Cô nhanh chóng bước vào một phòng ăn rộng lớn. Ở đó, nơi góc phòng cô nghĩ mình nhận ra chiếc rương thời Phục hưng mà cô đã nhìn thấy ở Eymet, trong căn hộ của Antoine Bron.

Cô không biết phải chiêm ngưỡng thứ gì trước; đồ vật, tranh, đồ mỹ nghệ bày tủ – lọ hoa, đồng hồ, những chiếc bình trong tủ kính – rất tinh xảo và chất lượng. Dù chỉ đang dạo chơi trong thế giới ảo, Logicielle vẫn có cảm giác tĩnh tâm và thanh thản kỳ lạ. Khó mà chấp nhận nổi giả thiết ở đâu đó trong căn phòng này giấu một cái bẫy có khả năng giết chết người chơi.

– Những thứ này không cho tôi biết là Kho Báu nằm ở đâu, cô thì thầm.

– Tôi tưởng cô không hứng thú với Kho Báu cơ mà, Pyrrha nói. Lẽ nào cô nói dối tôi sao, Logicielle?

– Không. Nhưng tôi nghĩ trò chơi này là mồi nhử mà ông thu hút các nạn nhân để dễ bề giết hại họ. Tôi muốn đi đến cùng để tìm hiểu…

– Cô nghĩ là Kho Báu dễ tìm thế sao? Logicielle mở một cánh cửa… Và lại thấy mình đang ở trong sảnh lớn. Cô nghĩ đã đến lúc phải quay về thế giới thực để ghi nhanh cách bài trí nơi này. Nếu vẽ được bản đồ chi tiết của lâu đài, cô sẽ định hướng rõ ràng hơn và tiết kiệm thời gian điều tra.

Ánh mắt cô chuyển đến chiếc rương lớn thời Phục hưng bằng gỗ hồ đào, gỗ mun và ngà voi. Cô nấn ná để xem xét kỹ hơn bức điêu khắc bối cảnh thần thoại kỳ bí, màn hình điều khiển để hình ảnh chiến binh Hy Lạp với khuôn mặt dữ tợn hiện lên chậm rãi và đều đều.

Bỗng có một ánh flash chói lòa.

Logicielle giật mình. Một mình, câm lặng và bối rối, cô đang đối diện với cái máy OMNIA 3.

Đã hai giờ sáng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.