Đọc truyện Mấy Thằng Kia, Mau Biến! – Chương 17
– Hờ, cô là ai? – Winter cười hờ một cái rồi nhàn nhạt hỏi.
– Ơ, Tuyết Tuyết, mình là bạn thân của cậu đây. Cậu không nhớ sao? – Cô ta thoáng bối rối nói.
– Tôi bị mất trí nhớ nên không biết ai là ai cả.
– Hức…..hức…..là lỗi của tớ…….hức……..đáng lẽ……hức……..lúc đó…….hức……tớ……..hức….nên……..ngăn cậu…..hức…..lại….hức. – Tèn ten, thêm một nhỏ xuất chiêu nước mắt cá sấu nữa. Hai nhỏ quá rảnh, người thì híc, người thì hức, bộ cô chết rồi hay sao mà khóc tang thế. Mà theo như trong nguyên tác, là cô nữ phụ này đã nói này nọ trước mặt nguyên chủ khiến cô ấy tức giận đi tìm nữ chủ tính sổ, hậu quả thì bị fans của cô ta ném đá. Tức quá định đi tìm gì đó xả giận, lúc qua đường không để ý có một chiếc xe lao tới nên bị đụng luôn. Mà cũng phải cảm ơn cô gái này đây, đã một tay đẩy nguyên chủ về phía trước nên mới có sự cố.
– Tôi chưa chết, hai người đừng khóc tang giùm cái. – Cô càu nhàu.
– Tớ..hức…….xin lỗi……
– Em……híc…..xin lỗi.
Rồi lại híc hức nữa. ĐM! Đây là lần đầu cô chửi thề, muốn chết sớm hả? Tức quá cô lấy cái điện thoại bật số lớn nhất đeo tai nghe vô không thèm nghe hai nhỏ điên kia làm hai ả tức quá trời. Mà không biết vì sao mà cô kéo anh đi ngủ luôn đến vô học cũng chả biết gì.
– Trương Mĩ Tuyết, em dám ngủ trong lớp sao? – Bà la sát bước vô thấy cô thì hét lên. Bả vốn dĩ rất ghét nguyên chủ nên kì này phải tranh thủ trả cho hết.
– Em ngủ thì em ngủ, cô để ý làm gì! – CÔ bực mình nói to.
– Em giỏi quá rồi nhỉ. Mau lên làm bài này, nếu không được thì chiều nay nhổ cỏ sân trường. – Bà cô đắc ý nói. Bả chắc chắn cô sẽ không thể giải được bài này nên cao giọng thách thức, nhưng giá bả biết trong thân xác này hiện giờ chính là hai linh hồn được người đời gọi là “thần đồng”.
Cô với anh lười biếng đứng lên, ngáp một cái sau đó bước lên bảng cầm phấn viết. 3 phút sau, cái bảng đã tràn ngập những giọng chữ, không những thế cô còn viết bằng hai tay, cứ như là chuyện thường như ở phường khiến cả lớp rớt hàm. Vì sao cô thể viết hai tay? Vì kiếp trước anh hai với cô rảnh rỗi sinh nông nỗi thường tập viết tay trái nên thuận cả hai tay, mà giờ đây cả hai mỗi người một nửa thân xác vậy nên mới thản nhiên làm như vậy.
– Em nghỉ tiết này đây. Giảng nãy giờ chưa được một góc bài em làm. – Winter lười biếng nói sau đó cất bước quay đi để lại cả lớp với một đống thông tin chưa kịp xử lí.
Ra một góc cây yên tĩnh, cô tựa mình vào định đánh một giấc thì một giọng nói lại tiếp tục vang lên.
– Lại là cô, đúng là lẳng lơ. Suốt ngày đi tìm trai! – Chàng trai kia bước đến nói, giọng mang rõ tính chất khinh bỉ cùng chán ghét.
Bực rồi đấy! Sao hôm nay đi đâu cũng gặp sao chổi hết vậy? Hết trong lớp tới ngoài sân cũng không tha, mà tên này là ai đây?
Cô lười biếng mở mắt ra, miệng ngái ngủ nói.
– Who are you?
– Cô định chơi trò gì nũa đây. Lạt mềm buộc chặt sao! – Người kia tiếp tục lạnh lùng nói.
– Tôi không quen anh, hơn nữa tôi khuyên anh một điều. Đừng có ảo tưởng giùm cái! Tôi không phải người rảnh rỗi để đi chơi lạt mềm buộc chặt với anh đâu. – Tức giận đứng lên, cô quét mắt sang tên kia một cái rồi bước đi.
Không để ý đằng sau có người ngất ngây nhìn mình. Lãnh Thiên Hạo hôm nay tâm trạng nhàn rỗi trốn tiết ra ngoài thì chợt gặp cô đang nằm dưới gốc cây thân quen, tưởng cô lại ra đây đeo bám hắn nhưng rồi cuối cùng bị dội một xô nước lạnh. Tim hắn bỗng dưng thắt lại, sao hắn bỗng dưng có cảm giác rất đau đớn và hối hận.
Lặng lẽ nhìn theo bóng lưng của cô, ánh mắt dần trở nên phức tạp.
Giờ ra chơi, cô chạy khu của nhỏ đứng chờ rủ nhỏ xuống căn-tin.
– Hello! – Nhỏ vẫy tay chào cô.
– Xuống căn- tin ăn trưa với tui không?
– Ờ tui cũng đang đói đây! – Nhỏ xoa bụng đáng yêu cười. Hành động này khiến ai đó đỏ mặ.
Rồi hai nhỏ dắt tay nhau xuống căn-tin mua đồ ăn.
– Cô ăn gì? – Winter nhàn nhạt hỏi.
– Lấy cho tôi một phần bánh kẹp thịt, một phần salad và li cam tươi. – Lisa cũng không kém cạnh đáp lại.
Anh không nói gì đi lấy phần ăn. Vì sao anh không hỏi cô, vì anh và cô vốn có cùng sở thích, món ăn,…….. nên chả cần hỏi cũng biết ăn gì. Huống hồ anh và cô hiện đang ở trong cùng một thân xác.
– Đây. – Anh đặt phần ăn xuống rồi ngồi vào ghế.
– Cảm ơn. Mà Tuyết Tuyết nè, cậu đi học lần đầu tiên ở đây có gì vui không? – Lisa cảm ơn anh sau đó hỏi.
– Vui cái đâu. Gặp bà la sát hét muốn điếc lỗ tai mà giảng chả hỉu gì hết. Cũng may tui với anh hai có cái đầu với chỉ số IQ trên 200 nên mới thoát được.
– Nghe nói bả là bà cô già khó tính nhất trong tất cả giáo viên ở đây đó. Chả có ai thèm theo hết nên giờ còn ế!
– Chỉ là mấy bà già ế mà cũng muốn sánh với hot girl như tui. Còn lâu tui mới thèm để ý bả! – Hất tóc nói đùa khiến nhỏ cười bể bụng.
– Tuyết Tuyết à, nói xấu thầy cô là không tốt đâu!