Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ - Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot

Chương 94. Day 92


Bạn đang đọc Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ – Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot – Chương 94. Day 92

04/11/2021

Edit: Nhật Nhật

Tối hôm đó, tuy sau gáy hói mất một mảng, nhưng nhóc Phượng Hoàng vẫn vô cùng hứng khởi.

Ngay cả lúc Hề Gia Vận gọi nó đến bôi thuốc, nó cũng vui vẻ lăn lộn không chịu yên, cuối cùng Hề Gia Vận không thể làm gì khác, chỉ đành chờ Phó Tư Diễn giúp cậu giữ nó lại, lúc đó mới giúp nhóc hói này bôi thuốc được.

Hề Gia Vận bôi rất cẩn thận chăm chú, ngay cả đạo diễn đến từ lúc nào cậu cũng không biết.

Nói thật, đạo diễn cũng cảm thấy mình đến không được đúng lúc lắm.

Trên ghế sô pha, người đàn ông mặt không đổi sắc đè lại nhóc chim ú, nhóc kia cũng khó có được lúc ngoan ngoãn mà nằm im một chỗ, một bên khác, cậu thanh niên đang nhẹ tay nhẹ chân xoa xoa sau gáy cho chim ú nhà mình, sắc mặt vô cùng tập trung, cho nên không hề biết, ánh mắt của người kia vẫn luôn rơi trên người mình.

Làm người thứ ba xuất hiện, đạo diễn nhìn mà ê hết cả răng.

Người khác lại không phải kẻ ngốc, từ chuyện lúc ban ngày kia đương nhiên là phát hiện ra manh mối giữa hai người, đạo diễn tới đây cũng chính vì chuyện này. Anh ta khẽ hắng giọng một tiếng, nhắc nhớ bọn họ chú ý đến sự có mặt của mình, Hề Gia Vận nghe tiếng ngẩng đầu lên, “Đạo diễn Lưu?”

Đạo diễn hỏi thăm tình hình nhóc chim một chút, sau đó mới nói vào chuyện chính: “Đêm nay chương trình dự định sẽ đăng thêm một teaser nữa lên. Có một số nội dung, có cần cắt bớt không?”

Đạo diễn hỏi chính là đoạn tương tác giữa Phó Tư Diễn và Hề Gia Vận, Hề Gia Vận còn chưa kịp phản ứng, còn tưởng đạo diễn hỏi về nội dung ghi hình trước đó, bèn vô thức trả lời: “Chắc không cần đâu?”

Đạo diễn sửng sốt một chút, lại nhìn về phía Phó Tư Diễn.

Phó Tư Diễn cảm nhận được ánh mắt của anh ta, ngước lên nhìn, sau đó thản nhiên nói: “Cậu ấy nói không cần cắt thì không cần cắt.”


Đạo diễn muốn nói lại thôi, do dự mấy giây, cuối cùng chỉ nói: “Ồ, được, tôi biết rồi.”

Anh ta đến là để xác nhận lại một chút, xem nhưng nội dung này có cần cắt bỏ không, nếu đương sự đã nói là không cần rồi, vậy làm đạo diễn anh ta rất vui mừng được giữ nó lại, dù sao chỉ cần nghĩ thôi cũng biết, đoạn này mà phát lên sẽ hot thế nào rồi, hỏi xong, đạo diễn cũng không ở lại lâu, lập tức cuốn gói lăn đi.

Người ta đang một nhà ba người ám áp, tự dưng lòi ra một cái bóng đèn như anh ta, thực sự quá chói mắt rồi!

Nhưng mà ——

Đạo diễn không nhịn được lấy làm lạ trong lòng.

Tiểu Gia, bọn họ là định cứ thế công khai luôn à?

Có dũng khí!

Cho dù đúng là Hề Gia Vận có nghĩ đến chuyện công khai chuyện tình cảm với Phó Tư Diễn, nhưng ít nhất lúc này cậu là hoàn toàn chưa phản ứng lại.

Đạo diễn đi rồi, cậu tiếp tục cúi đầu bôi thuốc cho nhóc Phượng Hoàng, bôi xong đâu đấy, thả nhóc con này cho nó đi chơi rồi, Hề Gia Vận mới đột nhiên nghĩ ra cái gì đó, hai mắt trợn to: “Vừa rồi, đạo diễn hỏi có muốn cắt đi vài nội dung, có phải là hỏi về cảnh chúng ta…?”

Phó Tư Diễn biết rõ rồi còn cố hỏi: “Chúng ta cái gì?”

Hề Gia Vận: “… Tương tác?”

Lông mày Phó Tư Diễn hơi nhướng lên một chút, “Tôi đoán, chắc là vậy.”

Hề Gia Vận “A” một tiếng, hỏi anh: “Sao lúc đó anh không nhắc em?”


Phó Tư Diễn: “Hả? Tôi tưởng em biết rồi?”

Anh nhìn về phía Hề Gia Vận, vẻ mặt trông như đang bất ngờ, dường như hoàn toàn không biết gì cả, nhưng Hề Gia Vận không hề bị lừa, cậu nhíu mày, chắc như định đóng cột, nói: “Anh có biết.”

Phó Tư Diễn bèn mỉm cười, cũng không phủ nhận, “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Hề Gia Vận nghĩ một lúc, “Còn làm sao được nữa? Nếu anh đã muốn có danh phận như vậy, em đành thỏa mãn mong muốn của anh thôi, em chiều anh mà.”

Phó Tư Diễn khẽ cười một tiếng.

Hề Gia Vận lại nói: “Đây là vì hài lòng với biểu hiện của anh ngày hôm nay, cho nên có khen thưởng. Anh Phó sau này nhớ không ngừng cố gắng nha.”

Phó Tư Diễn nghe vậy, cúi đầu, nhẹ nhàng tì trán mình lên trán Hề Gia Vận, giọng nói vừa trầm lại vừa khàn: “Gia Gia mà sớm nói trước, tôi nhất định không chọn phần thưởng này. Tôi đột nhiên phát hiện, so với hình thức, mình càng quan trọng mặt nội dung hơn.”

Lông mi Hề Gia Vận hơi rung rung, vô thức ngước mắt lên nhìn anh.

Phó Tư Diễn nhìn thẳng vào mắt cậu, lại nói: “Sao Gia Gia không hỏi tôi, muốn phần thưởng như nào?”

Này mà còn phải hỏi nữa à?

Ánh mắt Phó Tư Diễn tuy dịu dàng nhưng bên trong còn có cả cảm giác xâm lược, anh như một kẻ săn mồi, chỉ một giây nữa thôi là sẽ nuốt chửng Hề Gia Vận vào bụng.

Anh ấy muốn ———


“Muốn em.” Phó Tư Diễn nói.

Cùng lúc đó, Hề Gia Vận cũng cố gắng ra vẻ bình tĩnh nói: “Anh đừng có mà tham…”

Hai chữ “Tham lam” còn chưa nói ra hết, Phó Tư Diễn đã giành trước một bước, hôn lên môi cậu.

Một lúc lâu sau, Phó Tư Diễn nhẹ cắn cắn lên môi Hề Gia Vận, lùi lại phía sau, giọng nói vừa trầm vừa nặng cất lời: “Gia Gia là ngày đầu tiên mới biết tôi sao? Tôi vẫn luôn tham lam như thế mà.”

“Tôi không chỉ muốn hôn em, mà còn muốn làm tình với em.”

“Tôi muốn làm với em, thật nhiều thật nhiều lần.”

Hề Gia Vận: “… Vậy anh cứ nghĩ đi. Không, anh không được nghĩ như thế nữa!”

Phó Tư Diễn khoan thai hỏi: “Tại sao?”

Giọng điệu giống như đang trêu chọc vậy, Hề Gia Vận muốn nói gì đó, nhưng cậu đối diện với Phó Tư Diễn vài giây, vành tai đã không tự chủ đỏ lên trước, cuối cùng cậu luống cuống nói: “Hình như nhóc Kỳ Lân gọi em đi ngủ rồi, em đi trước đây, ngủ ngon!”

Cậu gần như chạy trối chết

Phó Tư Diễn bình thản nhìn cậu, cũng không ngăn người lại.

Gia Gia của anh sao lại dễ thẹn thùng vậy chứ?

Sao lại đáng yêu như thế được vậy?

Phó Tư Diễn thấp giọng bật cười.

*


Muộn hơn một chút, Weibo của “Thú Cưng” lại đăng lên một teaser nữa.

Mở đầu teaser là cảnh biển rộng bao la, từng cơn sóng không ngừng xô vào bờ.

Sau đó ống kính loáng lên, cảnh tượng đổi thành bên trong một căn biệt thự. Dưới tầng một có đài ngắm cảnh, có bể bơi, có vườn hoa nhỏ, tầng hai là cảnh từng gian phòng khách một.

Khi đi ngang qua phòng có khách mời, camera man điều chỉnh tốc độ chậm lại, Thiệu Cù đang ngồi trong một gian phòng sắp xếp đồ đạc của mình, Bạch Thanh Trì ngồi ở trên giường, ngại ngùng quay mặt cười với ống kính, còn mấy ngôi sao nữ lại đang đùa giỡn, ôm gối, tôi ném cô, cô đập tôi, cười đùa huyên náo không thôi.

Ống kính tiếp tục di chuyển, nhưng phòng còn lại không có ai cả, chỉ có ba nhóc lông xù đang vây quanh máy tính bảng, dường như phát hiện có người đến, chúng nó đồng loạt quay sang nhìn, theo thứ tự là một nhóc Samoyed, một chú chim ú, cùng một bé hamster nhỏ.

Trong máy tình bảng vẫn còn đang phát video, tiếng nhạc nền quen thuộc vang lên: “Đau đớn vì tất cả tình yêu cố chấp, tổn thương vì tất cả hận cố chấp* ~”

*Nhạc phim Hoa Hồng có gai đó mấy thím.

Ống kính rõ ràng khựng lại một chút, sau đó chuyển về phía khác, đúng lúc quay được cảnh Hề Gia Vận từ trên tầng đi xuống.

Cậu thanh niên theo bản năng mỉm cười, đôi môi đỏ rực khiến người ta không khỏi rung động.

Ngay sau đó, hình ảnh lại xoay chuyển, Phó Tư Diễn nói: “Người thắng sẽ có quyền ưu tiên chọn phòng trước.”

Tình cảnh bắt đầu trở nên hỗn loạn, Husky ngáo vừa hú vừa sủa, Thiệu Cù không tài nào túm nó lại được, mèo Ragdol cong lưng xù lông kêu gằn, Tưởng Ninh Ninh đang chắp tay cầu trời khấn phật, nhóc Samoyed thì vừa đi vừa xoay tròn, tiếng động vật nhỏ xù lông kêu, tiếng con sen không ngừng gọi boss nhà mình, đan xen chồng chéo lên nhau, tình cảnh có vẻ đã hoàn toàn mất khống chế.

Một giây sau, Phó Tư Diễn lại nói: “…Vốn biệt thự này tôi định cho ê kíp chương trình mượn miễn phí, không yêu cầu trả tiền thuê, nhưng đạo diễn tiết mục nhất định muốn đóng tiền thuê phòng, cho nên trong vòng hai giờ nữa, tôi muốn nhận được tiền thuê.”

Cảnh tượng một lần nữa thay đổi, lần này là ở trên bãi biến, khách mời từng người một sắp xếp quầy hàng của mình. Tình cảnh vẫn như trước, vô cùng hỗn loạn, mãi đến cuối cùng ống kính chuyển cảnh, Hề Gia Vận kinh hãi đến biến sắc hỏi nhóc Phượng Hoàng: “Sao con lại bị hói rồi?”

Hề Gia Vận nói với Phó Tư Diễn: “Anh tới vừa đúng lúc. Lái xe đưa em đi bệnh viện thú y một chuyến đi.”

Teaser đến đây là kết thúc.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.