Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ - Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot

Chương 74. Day 72


Bạn đang đọc Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ – Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot – Chương 74. Day 72

17/10/2021

Edit: Nhật Nhật

Không cần biết hôm trước đã xảy ra chuyện gì, sáng hôm sau, Hề Gia Vận vẫn phải chăm chỉ “vác cuốc ra đồng”.

Chỉ là hôm nay không giống mọi khi lắm.

Tay cậu dắt theo nhóc Kỳ Lân, trong túi áo nhét nhóc Nhai Tí, trên đầu thì có nhóc Phượng Hoàng đang làm tổ.

… Thực sự là không biết nói gì cho phải.

Nhóc Phượng Hoàng vừa mới đến hiện thực, thấy cái gì cũng hay, xem cái gì cũng tò mò, tiếng chuông báo thức của Hề Gia Vận vừa mới vang lên, người khác còn chưa kịp bò dậy, nhóc Phượng Hoàng đã phạch cánh bay véo sang, ụp một cái, đánh thức người ta bằng sức mạnh vật lý luôn, sau đó hướng về Hề Gia Vận kêu réo không ngừng: “Chíp chíp chíp!”

Heo lười! Không được ngủ nữa! Dậy chơi đi!

Cục bông nhỏ này tuy là mập giả, nhưng đập cái bốp lên người như thế, hiệu quả vẫn rất đáng sợ, Hề Gia Vận có thói quen đặt báo thức sớm trước nửa tiếng, tự cho mình cơ hội nằm ườn trên giường thêm một tí, nhưng bị nhóc con này đập cho một cái như vậy, cậu đã tỉnh hẳn luôn rồi.

Hề Gia Vận xách nhóc Phượng Hoàng lên, rầu rĩ hỏi nó: “Con có biết mình nặng bao nhiêu không thế hả?”

Nhóc Phượng Hoàng: “? ? ?”

Đáng ghét!

Nó là mập giả mà! Chỉ là mập giả thôi! !

Tại lông vũ cứ xù bông ra đấy chứ!

Cục bông nhỏ thức thì biến thành chim “nóc” trên cạn, muốn cãi lý với Hề Gia Vận, nhóc Kỳ Lân và nhóc Nhai Tí cũng bị nó đánh thức, hai đứa này chỉ lo Phượng Hoàng nhân lúc mình chưa tỉnh lén lút thân thiết với nhân viên chăm sóc, cũng vội vội vàng vàng chạy đến, bò lên trên giường.

Hề Gia Vận chào chúng nó: “Bé Kỳ Lân với bé Nhai Tí cũng dậy rồi đấy à?”

Không dậy sao được, còn không dậy nhân viên chăm sóc sẽ bị Phượng Hoàng kia vây quanh, chiếm làm của riêng nha!

Nhóc Kỳ Lân cùng nhóc Nhai Tí lúc này hoàn toàn nhất trí với nhau, nhóc Kỳ Lân nằm úp sấp bên gối của Hề Gia Vận, mềm mại đáp một tiếng, nhóc Nhai Tí thì bò lên vai, cà cà mặt cậu, nhóc Phượng Hoàng thấy thế, bản thân không làm gì hết, trái lại nhìn trái nhìn phải một hồi, cuối cùng quyết định đậu lên đầu Hề Gia Vận, chiếm chỗ cao nhất, nhìn xuống chúng sinh!

Hề Gia Vận: “…”

Cậu không dám cựa quậy, chỉ sợ nhóc Phượng Hoàng đứng không vững ngã nhào xuống, nhóc Kỳ Lân và nhóc Nhai Tí biết cậu phải đi đóng phim, sẽ ngoan ngoãn ở lại trong phòng chơi đùa, nhất là dạo này chúng nó vừa học được cách dùng TV xong, lúc cậu đi làm sẽ ở khách sạn tự bật hoạt hình để xem, Hề Gia Vận bèn hỏi nhóc Phượng Hoàng: “Lát nữa chú phải đi đến trường quay rồi, con ở lại khách sạn cùng Kỳ Lân và Nhai Tí xem hoạt hình nhé?”

Nhóc Phượng Hoàng không biết phim hoạt hình là cái gì, nó không chút do dự, lắc đầu từ chối: “Chíp chíp chíp!”

Không xem phim hoạt hình, muốn ở cùng với nhân viên chăm sóc cơ!

Hề Gia Vận nghĩ một chút, dắt nhóc con này theo người cũng được, miễn cho lúc cậu không có mặt, khách sạn lại gặp rắc rồi, xuất hiện hiện tượng chim chóc đại chiến lần thứ ba, dù sao khách sạn cũng giống Tổng cục lâm nghiệp, cậu đền không có nổi.

Nhưng nhóc Phượng Hoàng mà đi, vậy nhóc Kỳ Lân với nhóc Nhai Tí đương nhiên là cũng phải theo rồi!

Cho nên mới xuất hiện một màn ở bên trên.

Đạo diễn Nhiếp rất chuyên nghiệp, người làm đạo diễn như ông luôn là người có mặt ở trường quay sớm nhất, thấy Hề Gia Vận đi tới, trong tay dắt một con, trong túi thò ra móng vuốt của một con khác, đỉnh đầu cũng có một cục bông trắng bóc, đạo diễn Nhiếp kinh ngạc hỏi: “Tiểu Gia, cậu định mở vườn thú tư nhân đấy à?”

Hề Gia Vận chỉ đành cười trừ, nhưng sau khi cậu đến gần, sắc mặt đạo diễn Nhiếp lập tức thay đổi, từ kinh ngạc trước đó biến thành sợ hãi.

“Sao con chim này cũng ở đây! ?”

Đạo diễn Nhiếp thật sự sợ chết khiếp nhóc chim béo này rồi.

Trông thì đáng yêu đấy, nhưng mà lúc mổ người ta thì… Tía má ơi, đau muốn chết luôn!


Hề Gia Vận: “… Cháu mới đón nó từ Tổng cục lâm nghiệp về.”

Ngừng một chút, Hề Gia Vận biết là nhóc Phượng Hoàng nhà mình hôm qua đã khiến người ta sợ chết khiếp, tạo thành phải xạ có điều kiện luôn rồi, chắc đạo diễn Nhiếp cũng ám ảnh lắm, cậu chỉ đành bổ sung thêm một câu: “Giờ nó sửa tính rồi, không mổ người nữa đâu.”

Đạo diễn Nhiếp kín đáo nói: “Có thật không? Nhưng mà hình như nó đang trừng tôi kìa.”

Hề Gia Vận: “… Không phải đâu ạ.”

Đạo diễn Nhiếp: “Nó thật sự trừng tôi mà.”

Hề Gia Vận giơ tay lên, chụp lên người cục bông nhỏ kia, toàn bộ người nó bị tay cậu che khuất, chỉ có mấy cọng lông vũ từ trong kẽ ngón tay chỉa ra ngoài, Hề Gia Vận lại nói với đạo diễn Nhiếp: “Không có đâu ạ.”

Đạo diễn Nhiếp: “…”

Khoan nói đến cái khác, ở trong tay Hề Gia Vận, đúng là con chim chiến này rất nghe lời. Cho dù bị Hề Gia Vận nhéo một cái, nó cũng không có hành vi công kích nào, chỉ là sau khi Hề Gia Vận buông tay ra, nó lập tức cúi đầu chải chuốt lại lông vũ của mình, xong lại từ trên cao nhìn chằm chằm xuống đạo diễn Nhiếp.

Ánh mắt rất là hung dữ, không thèm che giấu tí nào.

Đạo diễn Nhiếp: “…”

Mợ nó, sao cứ có cảm giác con chim này đang khinh bỉ mình nhỉ?

Nhân viên trong đoàn làm phim cũng lục tục đến đông đủ, ai nhìn thấy nhóc Phượng Hoàng cũng bày ra vẻ mặt khiếp sợ, nhớ đến cảnh ngày hôm qua bị nó uýnh mà hoang mang không thôi, Hề Gia Vận không thể làm gì khác hơn là lại đảm bảo với mọi người thêm lần nữa: “Nó không mổ đâu, thực sự không mổ nữa mà, mọi người cho nó cơ hội làm lại đời chim đi.”

Mọi người đều giữ thái độ hoài nghi với lời này, chỉ có Dung Nhạc Thiên, trước đó có xem qua mấy kỳ “Cuộc sống muốn màu”, biết con mèo chiến trong chương trình chỉ qua có một đêm đã bị Hề Gia Vận dạy dỗ thành công là tin tin một tí, Dung Nhạc Thiên nghĩ vài giây rồi nói: “Nói không chừng nhóc này thực sự sửa lại rồi cũng nên, Tiểu Gia ngay cả mèo còn dạy được cơ mà, nói gì đến một con chim.”

Dứt lời, Dung Nhạc Thiên nóng lòng muốn thử hỏi Hề Gia Vận: “Anh có thể sờ nó một cái không?”

Cục bông nhỏ này uýnh nhau dữ luôn, nhưng mà nó thực sự cũng rất đáng yêu, ngay cả Dung Nhạc Thiên cũng không kìm lòng được bị vẻ ngoài của nó mê hoặc.

Hề Gia Vận do dự một chút, ôm nhóc Phượng Hoàng xuống dưới, không cho sờ một chút để chứng mình nhóc con nhà cậu không mổ người nữa thì chắc mọi người vẫn không chịu tin đâu, Hề Gia Vận chỉ có thể kiên trì nói: “Chỉ một chút thôi đấy.”

Đạo diễn Nhiếp thực sự không thể hiểu được suy nghĩ của Dung Nhạc Thiên, bèn hỏi: “Sao cậu lại cứ thích chuốc khổ vào người nhỉ?”

Cục bông trắng kia đang ở ngay trước mặt mình, Dung Nhạc Thiên cực kỳ phấn khởi, không biết nên xuống tay từ đâu, “Cháu khổ quen rồi, sướng không chịu được. Với cả cháu tin vào Tiểu Gia mà!”

Nói xong, Dung Nhạc Thiên cẩn thận thò tay qua, miệng anh ta thì nói mình khổ quen rồi, nhưng thực tế thì động tác lại vô cùng cẩn thận, chỉ sợ giống như hôm qua, bị mổ cho kêu la thảm thiết.

May mắn, nhóc Phượng Hoàng tuy thấy nhân loại này không xứng đáng được sờ vào người nó, nhưng vẫn miễn cưỡng phối hợp một chút, chỉ là ánh mắt nhìn Dung Nhạc Thiên tràn đầy ghét bỏ.

Phiền chết chim rồi.

Cảm giác vuốt ve nhóc Phượng Hoàng rất thích, vừa mềm lại vừa ấm áp dễ chịu, Dung Nhạc Thiên sờ một cái còn không đủ, muốn sờ thêm cái nữa, Hề Gia Vận chỉ sợ nhóc Phượng Hoàng bốc hỏa muốn ăn thịt người, bèn vội ôm nó lại, đặt lên đỉnh đầu mình, “Đừng, sờ nữa không chừng nó lại cáu kỉnh đó.”

Dung Nhạc Thiên nghe thế thì đành thôi.

Cục bông nhỏ này không mổ người, cũng không hung dữ uýnh người khác nữa, thật sự là ngoan hơn không ít, đạo diễn Nhiếp kinh ngạc há hốc miệng, nói: “Nó thực sự thay đổi, làm lại đời chim à?”

Dung Nhạc Thiên đắc ý nói: “Cháu đã bảo mà, Tiểu Gia ngay cả mèo còn dạy được, nói gì đến chim.”

Đạo diễn Nhiếp cảm thấy mèo với chim không thể so sánh như thế được, nhất là con chim chiến này, ông không nhịn được giơ ngón cái lên, thực lòng thực dạ nói: “Tiểu Gia, cậu thực sự quá lợi hại luôn, cậu làm thế nào mà dạy được nó vậy?”

Hề Gia Vận: “… Chắc là dùng tình yêu để cảm hóa ạ?”

Không cần biết là như thế nào, tóm lại nhóc Phượng Hoàng đã làm lại đời chim, cũng đạt được quyền lưu trú tạm thời ở đoàn phim rồi, trước mắt vẫn còn nằm trong giai đoạn xem xét, mổ người nữa thì sẽ bị trục xuất về khách sạn!

Hề Gia Vận và Dung Nhạc Thiên đi vào phòng hóa trang trước, đạo diễn Nhiếp nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên vỗ trán một cái, dặn hai người họ: “Đúng rồi, ví tiền với mấy món đồ quý giá của hai cậu nhớ cất cẩn thận nhé, tốt nhất là cho vào tủ khóa lại, sáng tay tôi nhận được điện thoại, nói là cuối năm, khu vực quanh đây thường xuyên xảy ra tình trạng mất trộm, cảnh sát còn chưa bắt được tên trộm đó đâu.”

Hề Gia Vận cùng Dung Nhạc Thiên đáp lại, “Vâng ạ.”

Hề Gia Vận thì không có đồ đạc gì quá quý giá, nếu phải nói thì có lẽ chỉ có mấy đứa nhóc Kỳ Lân, Phượng Hoàng và Nhai Tí kia thôi. Nhưng tên trộm kia mà gặp phải ba nhóc này thì người khóc thét đại khái chính là hắn đi, cho dù là vậy, sau khi được đạo diễn Nhiếp cho phép. Hề Gia Vận vẫn để chúng nó lại với ông, còn mình thì đi chuẩn bị.


Cảnh diễn hôm nay có một nhân vật mới xuất hiện.

Là chú chó mà Lê Tân nuôi, tên là Hoan Hỉ. Bác sĩ tâm lý từng đề nghị Lê Tân nuôi thú cưng để điều hòa tâm trạng của bản thân, nhưng mua chó về rồi, Lê Tân lại không để tâm lắm, chủ yếu nó vẫn là do dì giúp việc trong nhà anh ta chăm sóc, cũng không được phép đi lên tầng.

Vào một buổi sáng, Tạ Nhiên đúng lúc bắt gặp chú chó này đang tự mình ngậm dây dắt, vui vẻ chạy bộ trong vườn hoa.

Đóng vai Hoan Hỉ là một chú chó nghiệp vụ đã xuất ngũ, tên là Tiểu Bố, tính cách của nó cũng rất thân thiện, ngoan ngoãn nghe hiệu lệnh, làm việc vừa gọn gàng vừa bớt phải lo. Đoàn phim bố trí xong bối cảnh, chủ nhân của Tiểu Bố ra hiệu cho nó đi vào trong ống kính, Tiểu Bố ngoan ngoãn đi vào vị trí được chỉ định, đạo diễn Nhiếp quay sang hỏi Hề Gia Vận: “Bên chỗ cậu thế nào?”

Hề Gia Vận: “Chuẩn bị xong rồi ạ.”

Đạo diễn ra hiệu cho thư ký trường quay, thư ký trường quay biết được, lập tức đánh clapboard: “Action!”

Phân cảnh này không khó, chỉ quay cảnh gặp gỡ mà thôi, cho nên đạo diễn Nhiếp hoàn toàn không ngờ, cảnh này thế mà lại xảy ra chuyện ——

Hề Gia Vận từ trên tầng đi xuống, cửa lớn mở rộng, là dì giúp việc cố ý để cửa cho Hoan Hỉ, chờ nó tản bộ xong sẽ tự mình đi về.

Ngoài cửa là một vườn hoa nhỏ, chú chó Labrador ngậm dây dắt chạy ở bên ngoài, tự chơi một mình. Nó vừa đi vừa nghỉ, móng vuốt giẫm lên cỏ, chỉ cần lá cây hơi hơi lay động thôi cũng khiến nhóc Labrador vui vẻ, cái đuôi vung vẩy không ngừng.

Hề Gia Vận đứng ở bậc cuối cùng của cầu thang, yên lặng nhìn ra ngoài vườn hoa, dường như đang nhìn nó, mà lại như không phải.

Chó Labrador rất nhanh đã phát hiện ra cậu.

Bên ngoài ống kính, chủ nhân của chú chó chỉ tay về phía Hề Gia Vận, Tiểu Bố lập tức xoay người, nhìn thấy cậu. dựa theo kịch bản, Hoan Hỉ là một chú chó rất thông minh, nó cảm giác được Tạ Nhiên trong sáng, vô hại, cho nên mới lần đầu gặp đã rất thích cậu rồi, còn tung tăng chạy lại chỗ cậu.

Vấn đề chính là ở chỗ này.

Chủ nuôi lần thứ hai ra hiệu cho Tiểu Bố, Hề Gia Vận đối diện với chú chó Labrador này mấy lần, nhưng nó không những không chạy về phía cậu, trái lại còn liên tục lùi về phía sau mấy bước.

“Cut!”

Đạo diễn Nhiếp hỏi chủ nuôi của chú chó: “Có chuyện gì vậy? Sao nó không đi qua mà lại lùi về phía sau thế?”

Chủ của chú chó cũng không biết, trước đây chưa từng xảy ra tình huống như thế này, cho nghiệp vụ bình thường luôn rất nghe lời chủ nhân, anh ta bèn nói với đạo diễn Nhiếp: “Có thể trạng thái của nó không được tốt lắm. Trước nghỉ một lát đã, để tôi ở cùng nó một chút.”

Đạo diễn Nhiếp “Ừ” một tiếng với đối phương, anh ta đầu tiên xoa xoa đầu Tiểu Bố, lại nói với nó cái gì đó, sau đó đứng lên ra hiệu mấy mệnh lệnh với Tiểu Bố, cái nào nó cũng thực hiện rất tốt, chủ nuôi thấy thế mới nói với đạo diễn Nhiếp: “Được rồi đấy, bắt đầu đi.”

Đạo diễn Nhiếp: “Ok.”

Lần thứ hai quay lại, tiếp vào cảnh ban nãy, Labrador chạy về phía Hề Gia Vận.

Nhưng tình huống ban nãy lại một lần nữa tái hiện, chủ nuôi chỉ về phía Hề Gia Vận, Tiểu Bố lại hoảng sợ lùi về phía sau, trong cổ họng phát ra âm thành nghẹn ngào, vô cùng sợ hãi.

Đạo diễn Nhiếp chỉ đành hô dừng một lần nữa, ông buồn bực không thôi nói: “Không phải bảo chó nghiệp vụ rất nghe lời à? Sao nó lại không chịu phối hợp một chút nào vậy.”

Chủ của chú chó cũng rất sầu não, nói: “Tiểu Bố hình như hơi sợ.”

Đạo diễn Nhiếp: “Sợ cái gì?”

Chủ nuôi: “Sợ cậu diễn viên kia.”

Sợ Tiểu Gia?

Sao có chuyện đó được?

Đạo diễn Nhiếp khoát tay phủ nhận, “Không thể, Tiểu Gia rất được động vật nhỏ yêu thích.”

Chủ của chú chó cũng không tài nào nghĩ ra được lý do gì khác, Tiểu Bố là chó nghiệp vụ xuất ngũ, chuyện gì mà chưa từng nhìn thấy, sao có thể sợ cậu thanh niên này được chứ?

Liên tục bị hô dừng, Hề Gia Vận cũng đi tới, cậu hỏi đạo diễn Nhiếp: “Sao thế ạ?”


Đạo diễn Nhiếp: “Chủ của chú chó này nói nó sợ cậu.”

Hề Gia Vận nghi hoặc hỏi lại, “Sợ cháu ấy ạ?”

Đạo diễn Nhiếp gật đầu, “Lạ thật đấy, Tiểu Gia, bình thường không phải mấy động vật nhỏ này thích cậu lắm à? Hay là cậu qua đó xem thử xem?”

Hề Gia Vận bèn đi qua.

Chú chó Labrado kia đang nằm dưới đất, ngẩng đầu lên để chủ mình xoa xoa, kết quả là Hề Gia Vận vừa mới tới gần, nó đã lập tức cảnh giác đứng phắt dậy, động tác quá lớn, dường như người tới không phải Hề Gia Vận mà là loại quái vật nào đó chuyên ăn thịt chó vậy, hoang mang cực độ.

Chủ của nó vội vã an ủi: “Tiểu Bố, không có chuyện gì, không có chuyện gì.”

Đạo diễn Nhiếp cũng sửng sốt, “Nó sợ cậu thật à?”

Hề Gia Vận: “… Hình như là sợ thật đấy ạ.”

Nhưng Hề Gia Vận cảm thấy không đúng lắm.

Trước khi chơi “Vườn Trẻ Thần Thú”, cho dù không có mặt nạ Ngoa Thú, Hề Gia Vận đi đường có tình cờ gặp chó hay mèo gì thì dù chúng nó không chủ động thân thiết với cậu, cũng sẽ tuyệt đối không vì cậu tới gần mà hoảng sợ như vậy, Hề Gia Vận không khỏi trầm tư.

Sự khác thường tất có quỷ.

Người khác gặp chuyện không giải thích được là do thuyết cơ học lượng tử, cậu mà gặp chuyện không giải thích được, vậy nhất định là do mấy nhóc thần thú nhà mình.

Hề Gia Vận nhìn về phía đạo diễn Nhiếp bên kia, mấy giây sau, ánh mắt cậu dừng trên nhóc Phượng Hoàng đang ngồi xổm trước màn hình theo dõi.

Nhóc Phượng Hoàng ngồi xổm trước màn hình, còn đang vô cùng phấn khởi chờ xem trò vui, kết quả vừa thấy Hề Gia Vận nhìn chằm chằm sang chỗ nó, tức thì chột dạ ngửa đầu nhìn trời, còn rung rung đuôi, giả vờ như không có chuyện gì kêu to mấy tiếng: “Chích, chíp chíp chíp.”

Thời tiết thật là đẹp nha.

Hề Gia Vận: “…”

Rồi, phá án rồi.

Đại khái là nhóc Phượng Hoàng suốt ngày thích tị nạnh kia cố ý để lại mùi của nó trên người cậu, mà chó nghiệp vụ đã được huấn luyện qua, khứu giác cùng trực giác vô cùng nhạy bén, ngửi thấy mùi nó trên người Hề Gia Vận thì lập tức không dám lại gần cậu nửa bước, còn bị dọa do nức nở không thôi.

Con sen của chú chó này đau lòng không thôi, một con Labrador lớn như vậy mà lập tức ôm lên chạy, tránh xa chỗ Hề Gia Vận.

Đạo diễn Nhiếp nhìn mà chỉ muốn cười, cười xong lại bắt đầu sầu não: “Cậu không phải rất được mấy nhóc động vật nhỏ yêu thích à? Sao đến lượt nó lại sợ cậu chết khiếp thế kia?”

Hề Gia Vận: “… Có lẽ là sợ tình yêu cảm hóa của cháu?”

Đạo diễn Nhiếp đề nghị: “Hay là cậu ở cùng nó một lúc cho quen?”

Nhưng chuyện này hoàn toàn không thể thực hiện được, chỉ cần Hề Gia Vận vừa bước lại gần một bước, Tiểu Bố đã lập tức cong đuôi bỏ chạy, liên tục mấy lần như vậy, trạng thái của chú chó Labrador này cũng trở nên ủ rũ, chủ của nó cũng đứt hết cả ruột gan, anh ta liên tục xua tay, “Đạo diễn Nhiếp, không được đâu, Tiểu Bố sợ cậu ấy lắm, không có cách nào đâu.”

Đạo diễn Nhiếp và Hề Gia Vận quay sang nhìn nhau, đạo diễn Nhiếp sầu đến độ vò đầu bứt tai, “Vậy bây giờ biết làm sao? Phần diễn của Hoan Hỉ chủ yếu là với Tiểu Gia mà, giờ tôi biết biến đâu ra một…”

Lời còn chưa dứt, đạo diễn Nhiếp đã lập tức im bặt.

Ơ, ở trường quay đúng là còn một con chó nữa mà!

Đạo diễn Nhiếp chầm chậm quay đầu lại, nhìn nhóc Samoyed màu đen đang nằm cạnh camera giám sát.

Nhóc Kỳ Lân: “?”

Đạo diễn Nhiếp xoa xoa đầu nhóc Kỳ Lân rồi chỉ vào nó nói: “Tiểu Gia, không thì để con Samoyed của cậu lên hình được không? Nó tên gì ấy nhỉ —— Tiểu Kỳ Lân à? Tiểu Bố sợ cậu như vậy, hay là để Kỳ Lân lên đi? Cậu với nó nhất định rất ăn ý với nhau đúng không?”

Nhóc Kỳ Lân vừa nghe thế lập tức lên tinh thần, hai mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Hề Gia Vận.

Đóng phim cùng nhân viên chăm sóc á?

Nó làm được!

Nhóc Phượng Hoàng lại choáng váng.

Nó hù con chó đáng ghét kia không phải là để họ đổi cho nhóc Kỳ Lân thối này lên! ! !

Nó làm lợi cho nhóc Kỳ Lân đáng ghét này rồi! ?


Thấy dáng vẻ mong đợi háo hức của nhóc Kỳ Lân, nếu nó đã đồng ý thì Hề Gia Vận đương nhiên sẽ không từ chối, nhưng đạo diễn Nhiếp bất chợt quyết định giữa chừng như vậy, phó đạo diễn thấy không chắc chắn lắm, hỏi lại : “Anh có chắc không? Chó nghiệp vụ đã được huấn luyện rồi, biết đi đến đâu, dừng ở đâu, lại nghe lời, để chó thường tùy tiện lên hình như vậy, nó có phối hợp được không?”

Đạo diễn Nhiếp được nhắc như vậy cũng thấy hơi đắn đo, ông hỏi Hề Gia Vận: “Tiểu Gia, Tiểu Kỳ Lân của cậu làm được không?”

Nhóc Kỳ Lân đương nhiên là làm được.

Có lẽ cũng không có con chó nào phối hợp được tốt bằng nhóc Kỳ Lân đâu!

Hề Gia Vận nghĩ một chút, nói với Tiểu Kỳ Lân: “Con đi lấy điện thoại giúp chú được không?”

Lúc sáng được đạo diễn Nhiếp nhắc gần đây hay có mấy vụ trộm xảy ra, Hề Gia Vận bèn không để điện thoại của mình lại phòng hóa trang nữa mà để ở gần camera giám sát, nhóc Nhai Tí thích giả chết không biết đã bò lên nằm trên điện thoại của cậu từ bao giờ rồi, giờ nó đang ôm điện thoại của Hề Gia Vận nghiêm túc tiếp tục giả chết.

Nhóc Kỳ Lân nghe thế , lập tức nhoài người lên bàn, dùng móng vuốt lay lay, hất nhóc Nhai Tí xuống, sau đó tha điện thoại tung tăng chạy về bên cạnh Hề Gia Vận.

Hề Gia Vận ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu nó, không chút keo kiệt khen ngợi: “Ngoan.”

Dừng một chút, Hề Gia Vận lại cười nói: “Giúp chú mở khóa nào?”

Nhóc Kỳ Lân bèn để điện thoại xuống dưới đất, dùng móng vuốt vỗ vỗ màn hình để màn hình sáng lên, sau đó lại ngậm điện thoại, chuẩn xác chạm lên ngón tay Hề Gia Vận, mở khóa điện thoại.

Hề Gia Vận cầm lại điện thoại, ngước lên nhìn đạo diễn Nhiếp và phó đạo diễn: “Có được không ạ?”

Đạo diễn Nhiếp cùng phó đạo diễn đều kinh ngạc há hốc miệng.

Đậu má!

Thời này đến chó cũng biết mở khóa điện thoại à! ?

Này vẫn chưa hết.

Thấy đạo diễn Nhiếp và phó đạo diễn không nói gì, Hề Gia Vận lại bảo nhóc Kỳ Lân: “Chú hơi khát nước.”

Nhóc Kỳ Lân lại chạy về chỗ bàn giám sát. Trời mùa đông, lạnh, Hề Gia Vận mang theo bình giữ ấm của mình, nhóc Kỳ Lân ở trên bàn tìm đúng bình nước của cậu, ngậm tới, sau đó còn rất cẩn thận cùng móng vuốt xoay xoay mở nắp bình ra, xong mới đưa cho Hề Gia Vận.

Đạo diễn Nhiếp thì thào nói: “Chả trách Tiểu Bố sợ cậu như vậy, chó ta đường đường là chó nghiệp vụ, rơi vào tay cậu có khi phải đổi nghề thành bảo mẫu cũng nên, đưa nước cho thôi mà còn phải vặn nắp ra giùm nữa chứ.”

Phó đạo diễn cũng thấy hứng thú, “Có phải ở nhà cậu cả ngày chỉ cần nằm co quắp trên giường, muốn lấy cái gì thì cứ sai nó đi là được đúng không?”

Được thì cũng được, nhưng mà Hề Gia Vận đương nhiên không sai nhóc Kỳ Lân như vậy, cậu chỉ cười cười, không nói thêm gì.

Nhóc Kỳ Lân dùng hành động thực tế chứng tỏ mình có thể phối hợp quay phim, còn phối hợp tốt nữa là đằng khác, đạo diễn Nhiếp không khỏi cám khái: “Tiểu Gia này, cậu không những biết dạy mèo, thuần chim, mà con biết cả huấn luyện chó nữa!”

Hề Gia Vận: “… Ăn may thôi ạ. Là do nhóc Kỳ Lân thông minh sẵn rồi.”

“Cái gì mà ăn may chứ? Cậu chính là nhà thuần thú đương đại tài giỏi nhất!”

Lời Hề Gia Vận nói là thật, nhưng đạo diễn Nhiếp không để ý lắm, ông hào hứng nói: “Vậy để Tiểu Kỳ Lân diễn Hoan Hỉ đi. Ngay từ đầu tôi đã nhắm trúng Tiểu Kỳ Lân rồi mà bọn họ cứ nói dùng chó nghiệp vụ phù hợp hơn, biết nghe hiệu lệnh, kết quả vòng tới vòng lui, vẫn dùng đến nhóc Kỳ Lân, ánh mắt của tôi thực sự quá là tốt luôn.”

Đạo diễn Nhiếp càng nghĩ càng cảm thấy mình có một đôi mắt tinh tường, mà nhóc Kỳ Lân bất ngờ nhận được vai, được đóng phim cùng Hề Gia Vận thì lại càng vui vẻ, nhào vào trong ngực cậu cọ cọ, cái đuôi vung vẩy quay tít mù, để chứng minh tâm trạng lúc này của nó sung sướng đến mức nào.

Nhóc Kỳ Lân thì vui rồi, nhưng nhóc Phượng Hoàng lại không được happy cho lắm.

Nó không dưng lại làm lợi cho nhóc Kỳ Lân đáng ghét kia! !

Giận nha! ! !

Đuổi được một con chó lại đến một một Kỳ Lân đáng ghét! !

Tức chết chim! ! !

Cục bông nhỏ tức khắc biến hình thành cá nóc, nhóc Phượng Hoàng giận giữ thở phì phì trừng nhóc Kỳ Lân cháy cả mắt, sau đó phạch cánh bay thẳng vào phòng hóa trang, ngồi xổm ở góc tường, bắt đầu tự kỷ.

Nhóc Phượng Hoàng vừa mới tìm được tư thế tự kỷ thích hợp cho mình, thì có người lén lút cạy cửa ra, hắn cảnh giác ngó quanh trong phòng một lần, xác định không có người nào mới nhanh nhẹn lẻn vào.

______________________

Tác giả có lời muốn nói: Nhóc Kỳ Lân: Ôi? Sao đột nhiên lại cho con đóng phim cùng nhân viên chăm sóc thế? Có chuyện tốt như vậy à OvO?

Nhóc Phượng Hoàng: Cảm thấy muốn giết người.jpg

Labrador là em này này


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.