Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ - Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot

Chương 52. Day 50


Bạn đang đọc Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ – Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot – Chương 52. Day 50

25/09/2021

Edit: Nhật Nhật

Cả buổi sáng, mọi người đều dành thời gian để quét dọn vệ sinh, sau khi làm xong cả người thực sự là mệt bở hơi tai, cũng may ê kíp chương trình vẫn còn có tính người, không yêu cần bọn họ phải làm gì nữa, thậm chí còn cho thời gian nghỉ trưa.

Hề Gia Vận cũng không tốt hơn được là mấy, cậu nằm bò trên giường thở lấy hơi một hồi, đang định ném điện thoại xuống cạnh gối thì ngón tay lại không cẩn thận ấn màn hình sáng lên.

Thông báo nhắc nhở cũng hiện ra.

[ Bé Nhai Tí nhắc nhở nhân viên chăm sóc nên login lay lay bé một chút nha!]

Nhóc Nhai Tí rất ít khi chủ động thông báo gì, cho nên Hề Gia Vận không chút do dự, lập tức mở trò chơi ra.

“Vườn Trẻ Thần Thú” loáng cái đã tải xong, đồ họa đơn giản, màu trời xanh biếc, hồ nước trong veo.

Nhóc Nhai Tí phát hiện Hề Gia Vận tới bèn chậm rãi bò qua.

Hề Gia Vận thấy thế bèn chạm vào nó, xách nó lên luôn.

Cậu giải thích với nhóc Nhai Tí: “Buổi sáng có hơi bận, vừa rồi chú mới nhìn thấy thông báo con nhắc chú lay lay con.”

Thực ra cho dù Hề Gia Vận không giải thích cũng không sao, bởi vì nhóc Nhai Tí có thể thấy qua màn hình, nhưng cậu vẫn nói lại với nó, sợ nhóc con này chờ lâu không vui, Hề Gia Vận cảm giác mấy bé con thần thú này đều không có cảm giác an toàn, nên cậu chỉ có thể cố hết sức quan tâm đến tâm trạng của từng đứa.

Nhóc Nhai Tí sẽ không giống nhóc Kỳ Lân, vui vẻ là sẽ nhào tới cọ cọ ngay tắp lự, nó chỉ có thể yên lặng thò chóp đuôi ra, đung đưa một tí.

Hề Gia Vận nhìn thấy, biết nhóc Nhai Tí đang vui vẻ, bèn vươn tay xoa xoa đầu nó, hỏi: “Con bảo chú lay lay mình như vậy, không thấy chóng mặt à?”

Nhóc Nhai Tí chưa từng nghĩ đến vẫn đề này, nó ngơ ngác trợn tròn hai mắt, thực sự rất ít khi thấy trên mặt nhóc con này xuất hiện biểu cảm như thế, Hề Gia Vận cảm thấy chơi vui, bèn lấy ngón tay, nhẹ nhàng tóm chặt chóp đuôi nhóc Nhai Tí, khẽ lay lay.

“Như vậy được không?”

Rõ ràng là chưa được, bởi vì trò chơi không thấy có thông báo rơi xuống vật phẩm nào cả, Hề Gia Vận chỉ đành tiếc nuối buông tay ra.

Nhưng mà mấy giây sau, cậu lại túm lấy đuôi nhóc Nhai Tí, nhưng là không phải để lay lay, mà cẩn thận cuốn lại giúp nó, sau đó cậu còn cẩn thận chỉnh lại tư thế cho nhóc Nhai Tí, để thân thể nó cuộn lại thành một hình nhang muỗi tiêu chuẩn.

Hề Gia Vận không nhịn được cười, “Thế này tốt hơn rồi đấy.”

Nhóc Nhai Tí không biết cậu đang làm gì, nhưng vẫn phối hợp để mặc Hề Gia Vận tùy ý xoay sở người mình, thấy Hề Gia Vận mỉm cười như vậy, nhóc Nhai Tí cũng thấy rất vui vẻ.

Hề Gia Vận nói: “Vậy giờ chú nghiêm túc lay con nha?”

Nhóc Nhai Tí gật gật đầu.

Lần này nó chuẩn bị cho nhân viên chăm sóc một niềm vui bất ngờ!

Niềm vui cực lớn!

Nhưng mà không biết nhân viên chăm sóc có thích không.

Nhóc Nhai Tí có hơi lo lắng.

Nhưng mà lo lắng thì lo lắng, Hề Gia Vận đã ôm nó lên, bắt đầu đung đưa rồi.

Nhóc Nhai Tí nín thở.

Một giây sau, Hề Gia Vận nhận được thống báo nhắc nhở của trò chơi.

[ Bạn nhận được tình yêu tràn đầy của bé Nhai Tí.]

[ Điểm thiện cảm của bé Nhai Tí với bạn +25 (Điểm thiện cảm hiện có: 80)]

[*Điểm thiện cảm của bạn và bé Nhai Tí đã đạt đến mốc 80, mở khóa chức năng mới: Giao nhận thực tế.]

[ Bạn có muốn kích hoạt công năng giao nhận thực tế không?]

Lay lay có thể rơi điểm thiện cảm?

Đây là… Điểm cậu lắc ra từ người nhóc Nhai Tí à?

Hề Gia Vận cứ tưởng sẽ là lông chim hay răng thú gì đó chứ.

Món quà này thực sự nằm ngoài suy đoán của cậu.

Nhóc Nhai Tí đã lên kế hoạch cho việc này rất lâu rồi, nó lúc này vừa vui mừng lại vừa lo lắng, thành ra đuôi nó cứ vài giây lại lắc một cái, vài giây lại lắc một cái, trong mắt tràn đầy mong đợi.

Nó muốn sớm một chút được gặp nhân viên chăm sóc.

Nhân viên chăm sóc có đồng ý không?

Hề Gia Vận đương nhiên là đồng ý rồi!

Nhưng trước khi ấn xác nhận, Hề Gia Vận vẫn còn một vấn đề nữa, cậu tò mò hỏi nhóc Nhai Tí: “Sao con đưa điểm thiện cảm thì không bị phạt, mà bạn Phượng Hoàng đưa điểm lại bị phạt vậy?”

Là do nhóc Phượng Hoàng kia quá dốt nát nha!

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng nhóc Nhai Tí trước mặt Hề Gia Vận chính là một em bé phật hệ ngoan ngoãn, cho nên nó khéo léo đáp.

[ Nhân viên chăm sóc chăm sóc bé Nhai Tí là có thể nhận được bảo bối, nhưng nhận được bảo bối gì thì có thể là tùy cơ, cũng có thể do bé Nhai Tí tự mình quyết định nha OwO]

Hề Gia Vận đọc xong dòng chữ này, không khỏi bật cười.


Cho nên chỉ cần không phải vô duyên vô cơ tặng điểm thiện cảm là được, nhóc con Nhai Tí này đang lách luật đây mà.

Nghĩ đến đây, Hề Gia Vận nhớ lại dạo trước, cậu cứ khen một câu là nhóc Phượng Hoàng liền tăng thêm một điểm thiện cảm, lần đó nhóc con này không bị phạt.

Hề Gia Vận đột nhiên ngộ ra, “Hóa ra là vậy à.”

Cậu khen ngợi nhóc Nhai Tí: “Con thật là thông minh.”

Nhóc Nhai Tí hơi hơi xấu hổ cúi đầu.

[ Bé Nhai Tí không thông minh, bé Nhai Tí chỉ muốn được sớm gặp nhân viên chăm sóc thôi T^T]

Hề Gia Vận ấn xác nhận, sau đó nói với nhóc Nhai Tí: “Vậy —— Hẹn gặp lại con ở hiện thế nhé!”

Nhóc Nhai Tí gật đầu cái rụp.

[ Bé Nhai Tí đang được đóng gói, chờ nhân viên chuyển phát nhanh của Sơn Hải tới nhận.]

Ánh sáng lóe lên, chỗ nhóc Nhai Tí ngồi ban đầu xuất hiện một hộp chuyển phát nhanh, nhóc Nhai Tí không kịp đợi tự mình nhảy vào, sau đó chóp đuôi thò ra, túm mép hộp khép lại, tự mình đóng gói bản thân.

Mấy giây sau, ánh sáng lại lóe lên, màn hình trò trơi chống rỗng, nhóc Nhai Tí chắc đã được nhân viên giao hàng “Nhận” đi rồi.

Tự mình đóng gói bản thân thực sự quá là dễ thương, Hề Gia Vận còn đang tít mắt cười, thì đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu to hoảng hốt, nhóc Phượng Hoàng vọt lại đây như đạn pháo, chuẩn xác đáp xuống tay Hề Gia Vận, sau đó nó lập tức nằm vật xuống đất lăn lộn, há họng gào khóc.

Hu hu hu hu hu!

Con vịt đáng ghét kia cũng được đưa đi rồi!

Rõ ràng phải đến lượt nó, thế mà con vịt đáng ghét kia lại được gặp nhân viên chăm sóc trước! ! !

A a a hu hu ——! ! !

Trò chơi bỏ đi, Vườn Trẻ bỏ đi! !

Sao cứ bắt nạt nó thế, hu hu hu hu hu hu! ! !

Nhóc Phượng Hoàng tức đến xù hết cả lông.

Nó chán chường nằm bẹp trên đất, lăn qua lăn lại, khiến lông vũ trên người bị cọ cho rối tung, mỗi cọng chỉa về một hướng, tuy rằng trông rất thảm, nhưng không hiểu sao Hề Gia Vận nhìn mà chỉ muốn cười, nhưng cậu biết, giờ mà mình cười ra tiếng thật, nhóc con này chắc chắn sẽ tự kỷ cả ngày cho xem.

Hề Gia Vận thử an ủi nó: “Không sao đâu mà, mấy hôm nữa là con cũng có thể đến rồi.”

Nhưng mà cái này hoàn toàn không thể an ủi nhóc Phượng Hoàng.

[ Không phải là mấy ngày, là thật nhiều ngày mới đúng! Bé Phượng Hoàng còn phải chờ 8 ngày 11 giờ 24 phút nữa mới có thể tăng điểm thiện cảm!]

[ Hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu.]

[ Hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hức hức! ! !

[ Hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu.]

[ A a a a a a a hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu hu.]

Hề Gia Vận: “…”

Cậu thực sự không muốn quen biết với mấy chữ này.

Mỗi lần nhóc Phượng Hoàng bị phạt thì đều phạt nó không được tăng điểm thiện cảm, cái này đã đủ để chứng minh, trong mắt nhóc Phượng Hoàng, chuyện thu thập đủ điểm thiện cảm, sớm ngày được gặp Hề Gia Vận là chuyện quan trong nhất. Vườn Trẻ cũng coi như “Đánh Phượng đánh bảy tấc*”, Hề Gia Vận vừa thấy buồn cười mà lòng cũng mềm nhũn.

*Chế lại câu đánh rắn đánh bảy tấc.

Nghĩ bây giờ dùng ngôn ngữ an ủi với nhóc con này đại khái đã hoàn toàn vô dụng, bèn nói: “Chú mới biết được một cách có thể nhanh chóng tăng điểm thiện cảm lên, mà lại không bị phạt, con có muốn biết không?”

Nhóc Phượng Hoàng vừa nghe thế, lập tức từ dưới đất bò dậy, ngoan ngoãn ngồi xổm.

Hề Gia Vận lập tức không nhịn được cười, cậu cố tình giữ bí mật, “Nhưng mà bây giờ vẫn chưa thể nói với con được.”

Nhóc Phượng Hoàng mở to hai mắt, không thể tin nổi, lại thêm mấy cọng lông lỉa chỉa vừa bị nó lăn lộn trên đất làm tòi ra, trông dễ thương kinh khủng.

Hề Gia Vận vươn tay giúp nó vuốt lại mấy cọng lông ngốc kia, xong rồi mới nói: “Chú phải nhìn xem biểu hiện mấy ngày nay của con thế nào đã —— Mấy hôm tới con không được phóng hỏa đốt Vườn Trẻ, cũng không được đi gây sự đánh lộn lung tung, chỉ cần con làm được, chú sẽ nói cho con biết.”

Nhóc Phượng Hoàng lập tức nằm vật ra đất, Hề Gia Vận nhìn ra ý định của nó, lại bổ sung thêm một câu: “Ăn vạ chơi xấu cũng không được.”

Động tác của nhóc Phượng Hoàng lập tức cứng đờ, nó vốn đang âm mưu lăn ra ăn vạ, giờ chỉ có thể nằm thẳng cẳng, động cũng không dám động.

——Nó chỉ định, chỉ định nằm xuống tự kỷ một chút thôi!

Hề Gia Vận thấy thế cười híp cả mắt.

Nụ cười của cậu rất cuốn hút, dịu dàng lại yên tĩnh, nhóc Phượng Hoàng đang tức tối nhìn mấy lần cũng không còn tức như vậy nữa, bèn chậm rãi tiến lại gần, dùng đầu củng ngón tay Hề Gia Vận, cậu bèn thuận thế vuốt ngón tay xuống, giúp nhóc con này chải lại mấy sợi lông vũ rối tung trên người.

Nhóc Phượng Hoàng tự huyễn hoặc bản thân, nó quả nhiên là em bé mà nhân viên chăm sóc thích nhất!

Mỗi lần nhân viên chăm sóc sờ nó ôm nó đều là nhân viên bảo dưỡng chủ động.

Nó còn lâu mới cần như nhóc Kỳ Lân đáng ghét kia, nhìn thấy nhân viên chăm sóc là chủ động nằm lăn ra đất, lộ bụng đòi ôm một cái, sờ một cái, quá mất mặt!

Nhưng mà, nhưng mà ——

Bé Phượng Hoàng giật mình một cái.


[ Nhân viên chăm sóc không cho bé Phượng Hoàng làm cái này cái kia, vậy bé Phượng Hoàng cũng phải có ba giao hẹn với nhân viên chăm sóc!]

Hề Gia Vận: “?”

Hề Gia Vận: “Con muốn giao hẹn cái gì?”

[ Nhân viên chăm sóc mỗi ngày đều phải login để cho bé Phượng Hoàng ăn trái cây!]

[ Nhân viên chăm sóc không thể yêu Kỳ Lân đáng ghét và con vịt đáng ghét kia nhiều hơn!]

[ Nhà chúng ta không thể có thêm thú khác nữa! ! ! !]

Điều cuối cùng khiến Hề Gia Vận ngây ra một chút, sau đó rất nhanh đã phản ứng lại, “Thú khác” trong miệng nhóc con này chắc là nói bé mèo quýt kia, cậu chọc chọc nhóc Phượng Hoàng một cái, “Con đây là nhân dịp cháy nhà mà đi hôi của đấy à?”

Nhóc Phượng Hoàng hầm hừ nhìn Hề Gia Vận, trong mắt đều là dáng vẻ hung hăng.

——Đúng thế đấy, con chính là nhân dịp cháy nhà mà đi hôi của đấy.

Dám không đồng ý, chú sẽ đánh mất con nha!

Hề Gia Vận cười nói: “Được rồi, chú đồng ý với con.”

Bé mèo quýt kia bây giờ không cắn người cũng không cào cấu, muốn tìm một chủ nuôi tốt cho nó chắc không vấn đề gì.

Tâm trạng của nhóc Phượng Hoàng bây giờ mới tốt hơn.

Hề Gia Vận sờ sờ đầu nó, “Vậy chú đi ngủ trưa nhé.”

Cậu đóng trò chơi lại.

*

Nhiệm vụ tổng vệ sinh này thực sự rất phi thường, dư âm còn lại cũng rất lớn, cho dù được nghỉ trưa nhưng đến lúc quay chụp buổi chiều, mọi người vẫn còn uể oải, không thể tập trung tinh thần, cuối cùng ê kíp chương trình thương lượng một chút, đổi nhiệm vụ đã định trước sẽ đưa ra lúc chạng vạng thành một nhiệm vụ mang tính vui chơi giải trí, để mọi người lên tinh thần một chút.

Chính là trò Truth or Dare.

Quản gia tuyên bố xong, Tôn Văn Văn lập tức từ trên ghế sô pha đứng bật dậy, “Nghe đến trò chơi là tôi sống lại rồi.”

Tiêu Nhiên cũng nói: “Truth or Dare à? Được thôi, nhưng mà làm sao để xác định thắng thua?”

Trọng điểm của trò chơi này chính là nói thật hay mạo hiểm phía sau, còn quá trình thế nào thì không quan trọng lắm, Đào Tùng đề nghị: “Cướp lì xì đi? Người nào xui xẻo nhất thì coi là thua, phải chịu phạt.”

Nhóc Kỳ lân đã ngủ bù cả một ngày, lúc này rất tỉnh táo, nó nằm ngoài bên cạnh ghế sô pha mà Hề Gia Vận ngồi, chỗ đó là góc chết, camera không quay đến được, vừa nghe thế lập tức mắt sáng như sao nhìn chằm chằm Hề Gia Vận.

——Có nó ở đây, đảm bảo vận may của nhân viên chăm sóc là số một!

Hề Gia Vận để ý thấy ánh mắt của nhóc Kỳ Lân bèn nháy mắt với nó một cái.

Cậu đã hiểu, cho dù không có chúc phúc của nhóc Kỳ Lân, nhưng chỉ cần nhóc con này ở bên cạnh mình, vậy thì vận may của cậu nhất định sẽ tốt.

Nhưng sáng nay Hề Gia Vận mới biểu diễn một màn lấy vận may ngược đãi người khác, mà cướp lì xì cũng có liên quan đến may rủi, Tôn Văn Văn lập tức cảnh giác, “Xui xẻo nhất tính là thua à? Không được không được, không chơi như thế được, nói như vậy thì Gia Gia từ đầu đến cuối đều là người may nhất rồi còn gì, chơi vậy thì đâu có vui.”

Lời của Tôn Văn Văn xem như nhắc nhở mọi người, Tiêu Nhiên cũng nói: “Chơi Truth or Dare phải có thắng có thua thì với vui chứ.”

Đào Tùng và Viên Thanh đều gật đầu, cuối cùng Tôn Văn nhanh trí nói: “Như vầy đi, chúng ta chơi ngược lại, người nào may nhất tính là thua, sẽ bị phạt, còn người xui nhất thì lượt sau phải phát lì xì.”

Ý kiến này được mọi người nhất trí tán thành, ngoại trừ Hề Gia Vận,

Hề Gia Vận: “?”

Cậu bối rối một chút, cảnh tượng này được camera chân thực ghi lại.

Khán giả lập tức cười như Liên Xô được mùa.

[ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha , người nào may nhất sẽ bị phạt.]

[ Vua may mắn hoang mang. Jpg]

[ Mấy người chỉ thiếu điều chưa chỉ thẳng vào Gia Gia nói, “bọn này ghim cậu rồi” thôi, ha ha ha ha ha ha.]

[ Ngày đó, những kẻ đen đủi bị đàn áp, cuối cùng cũng tìm được cơ hội báo trù.]

[ Ha ha ha ha ha ha ha ha, tôi không chờ được nữa rồi! ! !]

Mọi người cười phớ lớ, chỉ có nhóc Kỳ Lân hoang mang ngửa đầu nhìn Hề Gia Vận.

Nó chỉ có thể mang đến vận may, để nhân viên chăm sóc trở thành người may mắn nhất thôi, không thể biến nhân viên chăm sóc thành người xui xẻo nhất được nha.

Mấy con người kia bị làm sao vậy? ?

Sao lại muốn phạt người may mắn nhất chứ! ! !

Quy tắc trò chơi cứ như vậy quyết định, còn ai là người phát lì xì đầu tiên, thì lại oẳn tù tì để định ra, mấy vòng liên tiếp, Viên Thanh đều là người thua, bọn họ lập một nhóm chat ngay tại chỗ, thêm tất cả thành viên vào, sau đó Viên Thanh phát lì xì.

Tâm trạng Hề Gia Vận vô cùng phức tạp mở lì xì ra.


——Vua may mắn!

Hề Gia Vận: “…”

Nhóc Kỳ Lân: “QAQ”

Không ai cảm thấy bất ngờ với kết quả này, kể cả mấy người Tôn Văn Văn hay là khán giả đang xem trực tiếp.

[ Tui đã bắt đầu cười rồi.]

[ Gia Gia thực sự là vận may quá tốt cũng có lúc không tốt ha ha ha ha ha ha.]

[ Đây chính là minh chứng cho câu, may mắn đạt đỉnh sẽ quay đầu thành xui xẻo đúng không?]

[ Gia Gia: Tui may mắn là lỗi của tui sao? ? ?]

[ Ha ha ha ha ha ha, Gia Gia đáng thương quá đi.]

[ Lúc đang thương tiếc cho cậu ấy, thím đừng có cười to như vậy được hơm ha ha ha ha ha ha.]

Dưới phần bình luận khán giả cười váng nhà, mấy người Tôn Văn Văn đương nhiên cười còn lớn tiếng hơn, Hề Gia Vận bất đắc dĩ hỏi: “Em có thể chọn nói thật được không?”

Tiêu Nhiên cười hì hì nói: “Anh, nói thật thì chán lắm, muốn chơi thì phải chơi mạo hiểm kìa, mạo hiểm mới là linh hồn của trò này đó!”

Linh hồn thần thánh, Tôn Văn Văn cười ẻ, nhưng vẫn liều mạng phụ họa theo: “Đúng đúng đúng, mạo hiểm mới là linh hồn, Gia Gia, vì hiệu quả của chương trình, cậu chịu khó hi sinh một chút đi.”

Ngừng một chút, Tôn Văn Văn lại nói: “Bọn chị cam đoan với cậu, tất cả yêu cầu mạo hiểm đều không quá đáng lắm đâu.”

Hề Gia Vận: “…”

Tất cả á? ? ?

Mấy bà chị này đã chắc mẩm lần nào cậu cũng là người may nhất rồi đấy à?

Mặc dù có nhóc Kỳ Lân ở đây, đúng là lần nào cậu cũng sẽ là người may mắn nhất thật.

Mấy người họ kiên quyết không chịu cho cậu chọn nói thật, Hề Gia Vận không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp: “Vậy thì mạo hiểm đi.”

Mạo cái gì hiểm bây giờ?

Mấy người Tôn Văn Văn xúm lại một chỗ, thì thầm to nhỏ phải đến nửa ngày, cuối cùng Tiêu Nhiên đứng ra làm đại diện, hỏi Hề Gia Vận: “Anh Gia Gia, hôm nay người cuối cùng mà anh nhắn tin nói chuyện, là nam hay nữ vậy?”

Hề Gia Vận nghĩ một chút, lúc sáng cậu nấu cháo có cùng Phó Tư Diễn nhắn tin tán gẫu một lúc, bèn thành thật trả lời: “Nam.”

Tiêu Nhiên nói: “Vậy bây giờ anh gửi cho người đó một tin nhắn, nói: Anh ơi, em muốn ăn cơm mềm*, đói bụng đói bụng.”

*là phương ngữ Thượng Hải, ý chỉ người đàn ông sống bám vào phụ nữ, kiểu chạn vương bên mình ấy, bây giờ được dùng với nghĩa mở rộng hơn ý chỉ những người không muốn đi làm, chỉ muốn ở nhà để người khác nuôi.

Hề Gia Vận: “?”

Hề Gia Vận: “? ? ?”

Cậu choáng.

Nếu là đối phương là người khác, Hề Gia Vận còn có thể không có gánh nặng mà nhắn một tin như vậy, nhưng người kia là Phó Tư Diễn…

Hề Gia Vận đắn đo hỏi lại: “Không thể đổi một cái khác à?”

Tôn Văn Văn cười hì hì nói: “Gia Gia, có phải cậu không dám không!”

Tiêu Nhiên cũng ồn ào: “Đúng vậy, anh Gia Gia, cứ thả lỏng đi ha ha ha ha ha.”

Hề Gia Vận: “…”

Cậu thoát khỏi nhóm chat, mở cuộc hội thoại với Phó Tư Diễn ra, đánh vài chữ mà vẫn tốn một lúc lâu, sau đó vẫn không dám ấn gửi đi.

Hề Gia Vận ngẩng đầu, hỏi cố: “Thật sự không thể đổi một cái khác ạ?”

Tôn Văn Văn rất vô tình, “Chờ khi nào cậu thắng đã, lúc đó bọn chị sẽ đổi cái khác cho cậu.”

Hề Gia Vận: “…”

Tuyệt vọng quá đi.

Cậu nhắm mắt, cắn răng ấn gửi đi, sau đó nhanh chóng đóng lại khung chat, quay về nhóm của bọn họ.

“Được rồi.”

Mọi người cười ngả nghiêng, cũng tạm thời bỏ qua cho Hề Gia Vận, Tôn Văn Văn hồ hởi nói: “Tiếp nào tiếp nào, lượt này ai là người phát lì xì thế?”

Tiêu Nhiên cúi đầu ấn điện thoại: “Em em em, phát rồi đó!”

Lì xì cài đặt chia ngẫu nhiên cho cả năm người, cho nên không cần cướp, ai cũng có phần, Hề Gia Vận đã biết trước được kết quả, chờ mấy người Tôn Văn Văn đều nhận lì xì rồi, Hề Gia Vận cũng không buồn mở cái của mình ra, bất lực hỏi bọn họ: “Lần này trừng phạt như nào đây ạ?”

Tôn Văn Văn vừa vỗ bàn vừa cười phá lên, “Ha ha ha ha ha ha ha.”

Đào Tùng và Viên Thanh thì kiềm chế hơn một chút, nhưng vẫn cười chảy cả nước mắt.

Tiêu Nhiên vỗ vai Hề Gia Vận an ủi: “Ầy, anh Gia Gia này, ai kêu vận may của anh tốt như vậy là gì chứ? Đây chính là thống khổ ngọt ngào mà vua may mắn phải chịu đựng đó.”

Hề Gia Vận bình tĩnh nói: “Lúc cậu an ủi tôi có thể tự kiềm chế bản thân một chút không, đừng có nhịn cười đến mức tay run lẩy bẩy như thế chứ?”

Tiêu Nhiên: “Ha ha ha ha vậy em không nhịn nữa ha ha ha ha ha ha ha ha.”

Hề Gia Vận hỏi bọn họ: “Mọi người không phải nói chơi Truth or Dare phải có thắng có thua thì mới vui sao? Giờ ở đây có mỗi mình em thua, mọi người sao mà thấy vui được?”

Mọi người trăm miệng một lời đáp: “Không, bọn này vui lắm, vui cực kỳ!”

Hề Gia Vận: “? ? ?”

Khán giả bên dưới điên cuồng comment:

[ Thật sự là hiện trường quạt chả lật mặt cỡ lớn ha ha ha ha ha.]

[ Mấy người thật là quá đáng! A ha ha ha ha ha, niềm vui của mấy người đều là do Gia Gia mang tới.]


[ Ha ha ha ha ha, yêm ở ngoài xem cũng thấy rất vui! !]

[ Không được rồi, tui cười thành tiếng heo rồi éc éc éc éc éc éc.]

Không cần biết như thế nào, dựa theo quy định đã đặt ra, Hề Gia Vận vẫn phải chịu phạt.

Tiêu Nhiên hứng phấn xoa xoa tay: “Lần này chơi cái gì đây, chơi cái gì đây?”

“Nhảy thì sao?” Tôn Văn Văn nghía Tiêu Nhiên, đại khái là đột nhiên nhớ đến lúc sáng cô nói muốn để Tiêu Nhiên mặc váy nhảy múa, Tôn Văn Văn cười hì hì nói: “Để Gia Gia nhảy một bài của nhóm nữ ha?”

Viên Thanh hỏi: “Nhảy á? Gia Gia biết nhảy không?”

Tôn Văn Văn nói: “Gia Gia từng tham gia show tài năng mà, nhất định là biết, với lại, có cái gì Gia Gia không biết làm à? Giờ tôi thấy Gia Gia không gì không làm được mới đúng ấy.

Tôn Văn Văn nói rất có lý, mọi người cũng muốn xem Hề Gia Vận nhảy, nhất là nhảy điệu của nhóm nữ, vì thế mấy người đồng loạt dùng ánh mắt lập lánh chăm chú nhìn sang: “Gia Gia, có được không?”

Được thì cũng được, Hề Gia Vận nói: “Vậy kế tiếp em không chơi nữa nhé.”

Tôn Văn Văn chỉ thuận miệng nói vậy, không ngờ Hề Gia Vận lại thực sự đồng ý, hai mắt cô tức thì sáng bừng lên, “Được được, chỉ cần cậu nhảy là được!”

Tiêu Nhiên “Oa” một tiếng, “Anh Gia Gia, anh tính tất tay một lần đấy à.”

Nói xong, Tiêu Nhiên lại hào hứng hỏi: “Anh Gia Gia, anh muốn nhảy bài nào?”

Hề Gia Vận nói: “Tìm một bài đi.”

Tiêu Nhiên lập tức lấy điện thoại mở ứng dụng nghe nhạc ra, “Bài nào bài nào?”

Điệu nhảy của nhóm nữ Hề Gia Vận không biết nhiều, không, thực ra cậu không biết một tí nào mới đúng, chỉ là lúc xem video lướt thấy, xem vài lần thì cũng nhớ được mấy động tác, Hề Gia Vận nói một cái tên ra, Tiêu Nhiên tìm được lập tức ấn phát.

Nhạc dạo vang lên vài giây, Tiêu Nhiên hỏi Hề Gia Vận: “Là bài này ạ?”

Hề Gia Vận gật đầu: “Ừ, bài này.”

Tiêu Nhiên kéo thanh thời lượng lại từ đầu, “Vậy chúng làm từ đầu nha?”

Hề Gia Vận nhớ lại động tác vũ đạo của bài hát này, nói: “Được.”

Tiêu Nhiên ấn phát, giai điệu nhẹ nhàng của bài hát vang lên.

Hề Gia Vận đứng lên, đếm nhịp xong thì bước ra một bước.

Đây là một điệu nhảy của nhóm nữ thiên về phong cách hoạt bát đáng yêu, hai tay Hề Gia Vận xoay tròn từ dưới đưa lên, làm một động tác kéo dây, đầu hơi nghiêng đi, liếc mắt mỉm cười.

Một giây sau, tay phải Hề Gia Vận nhấc lên, sau đó lại phất một cái, cậu không có tóc đuôi ngựa như nguyên mẫu, nhưng vẫn làm một cái động tác hất tóc, sau đó xoay người, tay cậu vuốt qua đuôi tóc, nghiêng mặt sang, cho mọi người một cái wink, tiếp đó lại xoay người, hai tay buông xuống hơi nâng một chút, nhảy lên.

Động tác bật nhảy này nếu để con gái đến làm thì rất là dễ thương, Hề Gia Vận xong động tác đó thì không đỡ được nữa, cười cười, xua tay: “Không nhảy nữa, thực sự là không nhảy được.”

Nhưng âm nhạc vẫn còn đang phát, mấy người Tôn Văn Văn há hốc mồm nhìn Hề Gia Vận không chớp mắt.

Hề Gia Vận: “?”

Cậu nghĩ chắc do mình nhảy trông dị quá, “Động tác này mấy bạn nữ nhảy lên trông rất đáng yêu ngọt ngào, em nhảy không được như vậy, trông quái lắm.”

“Không, không quái, không dị gì hết.” Tôn Văn Văn thì thào nói.

Bình thường Hề Gia Vận luôn tạo cho người đối diện cảm giác nhẹ nhàng khoan khoái, cũng rất thoái mái, nhưng âm nhạc vừa vang lên, khí chất cả người đều đều thảy đổi, nhất là lúc vừa nãy cậu nghiêng đầu mỉm cười, Tôn Văn Văn thiếu chút nữa đã bị ngọt chết.

Nhất là lúc Hề Gia Vận quay đầu lại nháy mắt một cái, Tôn Văn Văn đúng lúc đối diện với ánh mắt của cậu, tí nữa là bị đốt thành tro luôn! ! !

Không, là bị điện giật!

Cả người cô đều thấy choáng váng!

Tôn Văn Văn nói: “Hức hức hức hức hức, Gia Gia, cậu nhảy thật là ngọt ngào, thật sự ngọt lắm luôn! ! !”

Thực ra không chỉ có Tôn Văn Văn bị điệu nhảy nữ của cậu làm cho thấy ngọt, mà cả Đào Tùng và Viên Thanh cũng không ngoại lệ, thậm chí cả Tiêu Nhiên cũng mở to hai mắt xem, chớp cũng không chớp lấy một cái, xem ngốc luôn rồi.

Khu bình luận lại càng choáng váng.

[ A a a a a a a a a a a a a a a! ! !]

[ Tại sao một cậu con giai như Gia Gia nhảy điệu nữ cũng đáng yêu hơn so với Mị được vậy? ? ?]

[ Hức hức hức hức hức hức mẹ ơi cứu cứu con, con bị cái wink kia giật cho hôn mê bất tỉnh rồi.]

[ Cứu! ! Mạng! ! Ngọt chết tôi rồi! ! ! Hôm nay nhất định tôi phải chết thật rồi! ! !]

[ Tuyệt vời ông mặt giời! ! ! Gia Gia quá tuyệt! ! ! ! Gia Gia, có cái gì mà cậu không làm được không? ? ? ]

[ Ngọt chết tôi rồi ngọt chết tôi rồi ngọt chết tôi rồi ngọt chết tôi rồi ngọt chết tôi rồi! ! ! !]

[ Tại sao không nhảy hết, tại sao không nhảy hết, yêm còn muốn xem mà! ! !]

Comment dưới bình luận cùng tâm trạng của mấy người Tôn Văn Văn đạt thành nhất trí cao, Hề Gia Vận nhảy đoạn mở đầu xong thì không nhảy được nữa, mấy người Tôn Văn Văn vẫn chưa hết thòm thèm, muốn Hề Gia Vận nhảy hết bài, nhưng cậu thức sự không làm được, cậu vừa cầm lấy điện thoại vừa lắc đầu, đúng lúc nhìn thấy có tin nhắn mới, bèn mở ra xem.

Là Phó Tư Diễn nhắn lại cho cậu.

[Được.]

[ Có thể bắt đầu ăn cơm mềm từ hôm nay.]

[ Bảo ê kíp chương trình của cậu tối nay không cần chuẩn bị bữa tối, lát nữa có người tới đón các cậu.]

Hề Gia Vận: “? ? ?”

_______________________

Tác giả có lời muốn nói:

Giám đốc Phó: Gia Gia gọi anh rồi, có thể chuẩn bị tiệc kết hôn rồi!

Khen Mị đi! Hôm nay không cần làm tròn Mị cũng đánh được đủ 6k chữ rồi! !

Editor: Vâng ạ! Chị làm em edit muốn sụn bã chè luôn! !


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.