Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ - Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot

Chương 5. Day 4


Bạn đang đọc Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ – Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot – Chương 5. Day 4

30/07/2021

Edit: Nhật Nhật

“… Được ạ.”

“Thế được rồi, cậu nhanh đến đây đi, diễn thử xem.”

Đạo diễn Tống nói xong là dập máy luôn.

Im ắng, im ắng kéo dài.

Thôi Xán Xán thì thầm nói: “Gia Gia, cậu được rút trúng rồi.”

Hề Gia Vận cũng choáng váng mở miệng nói: “Hình như em bị bánh nhân thịt đập trúng đầu rồi.”

Hai người họ bốn mắt nhìn nhau, Hề Gia Vận nói thêm: “Đạo diễn Tống nói em đi thử vai nam số ba của Phù Dung.”

Thôi Xán Xán cũng nói: “… Cá Koi năm nay rút thăm lại, bốc trúng cậu rồi.”

Hề Gia Vận: “?”

Thôi Xán Xán: “?”

Hề Gia Vận cúi đầu xem điện thoại.

Vừa mở Weibo của mình ra đã có một loạt thống báo hiện lên: tag cậu 9999+, bình luận 9999+, like 9999+ lượt follow 9999+

Về lại trang chủ của cậu, số người theo dõi đang tiếp tục tăng vọt, chả mấy chốc sẽ vượt quá 50.000 người.

Hề Gia Vận: “…”

Weibo chính của cậu, được chứng nhận tích xanh là nghệ sĩ còn không được nhiều người theo dõi như thế này.

Sau khi ra mắt chưa được bao lâu, tài khoản chính của Hề Gia Vận cũng có năm vạn fan, nhưng phần lớn đều là fan ảo do công ty mua về cho cậu, Hề Gia Vận tình cờ đăng cái gì một lần, số comment ở dưới đếm được đến hai chữ số đã phải cảm tạ trời đất rồi.

Hề Gia Vận ấn vào những bài đăng mình được tag vào, phần lớn đều là do cùng một Weibo.

[@Cloud Pay: Cá Koi năm nay đã xuất hiện! Chúc mừng người dùng @Cát Gia đã trở thành cá Koi may mắn năm nay! Công cụ rút thưởng duy nhất của Weibo @Nền Tảng Rút Thăm Weibo là công cụ tiến hành giám sát lần rút thăm này, đảm bảo kết quả công bằng, chính xác. (Đường link công khai: Nền Tảng Rút Thăm Weibo)]

Mà bình luận bên dưới bài đăng này cũng rất tràn ngập vị chanh tươi mát.

[Chính là cái này cái này cái này cái này cái này cái này à?”

[Tui chua tui chua tui chua tui chua tui chua tui chua quá đi đi đi!]

[ @ Cát Gia đừng để bị lừa, đây là tài khoản fake của Cloud Pay thôi, nếu họ liên hệ để cậu đến lĩnh thưởng thì đừng nghe, đề nghị cho đối phương vào blacklist đi, nếu để bị lừa thì đừng trách người anh em là tôi đây không ảnh báo trước.]

[Lầu trên ăn nói thực khó nghe, cho cậu một vé report miễn phí.]

Cậu, thật, sự, trúng, thưởng.

Trở thành cá Koi may mắn của năm nay.

Hề Gia Vận lẳm bẩm”: “Thực ra, em chỉ muốn cái sạc dự phòng thôi.”

Thôi Xán Xán chua xót nói: “Nghe xem, lời của cậu có còn là tiếng người không?”

Hề Gia Vận nghĩ một chút, sau đó nói tiếng người như cô muốn: “Vậy, giờ chị đưa em đến đoàn làm phim trước đã nhé?”

Thôi Xán Xán: “?”

Thôi Xán Xán sốc luôn, “Gia Gia, cậu còn đi đoàn làm phim làm cái gì? Cậu vừa mới rút trúng cá Koi năm nay đó, còn không lập tức nghỉ việc đi à?!”

Hề Gia Vận lạnh lùng đáp: “Xong lúc nghèo đói em lại đi công trường chuyển gạch à.”

Thôi Xán Xán cạn lời, chỉ đành nghe theo, “… Chị đi lấy xe.”

Hề Gia Vận đứng ngoài cửa trung tâm thương mại chờ Thôi Xán Xán.


Nơi trung tâm thương mại tọa lạc trước giờ luôn ở những vị trí đắc địa, cũng là khu vực phồn hoa nhất, nhà cao tầng mọc lên san sát, không ít công ty đặt trụ sở ở gần khu vực này, phải nói là tấc đất tấc vàng.

Cậu nhìn xung quanh một lượt, điện thoại đột nhiên sáng lên, có mấy thông báo mới từ “Vườn Trẻ Thần Thú”.

[Bé Kỳ Lân ăn một quả trái cây, độ thiện cảm +1 (Điểm thiện cảm hiện có: 11)]

[Bé Kỳ Lân ăn một quả trái cây, độ thiện cảm +1 (Điểm thiện cảm hiện có: 12)]

[Bé Kỳ Lân cuối cùng cũng ăn no rồi!]

[Bé Kỳ Lần nhìn chằm chằm những trái cây còn lại, bé muốn tích trữ lương thực.]

Hề Gia Vận: “…”

Tích trữ lương thực?

Cậu tiện tay ấn vào thông báo, mở ứng dụng trò chơi ra.

Bé con Kỳ Lân đang duỗi móng vuốt về phía một quả đang nằm lẻ loi trong góc.

Thiết kế đồ họa của trò chơi này mặc dù rất đơn giản, nhưng những chi tiết nhỏ đều có đủ cả, bé Kỳ Lân ăn hết chỗ trái cây ban nãy, cho nên bụng nhỏ đã căng phồng, Hề Gia Vận cứ tưởng nó nhìn chằm chằm quả khác là vì còn chưa ăn no, nhưng trông thế này thì rõ ràng là đã no kềnh rồi.

Cậu chọc chọc bụng nhỏ của bé Kỳ Lân nói: “Bộ con là hamster hả? Ăn no rồi thì thôi, lại còn muốn tích trữ lương thực nữa chứ.”

Bé Kỳ Lân bị bắt được tại trận, sợ hết cả hồn.

Kỳ Gia Vận thấy thế, sợ nhóc con này lại chạy mất bèn vội vàng kín đáo đưa trái cây cho nó.

Bé Kỳ Lân nhỏ kia rõ ràng là hoảng sợ, muốn chạy đi, nhưng lại không thể chống lại cám dỗ tỏa ra từ trái cây, nó cúi đầu nhìn quả kia, xoắn xuýt một lúc lâu mới lấy gom đủ dũng khí, hai chân trước vòng lấy ôm trái cây vào trong lòng, nằm bẹp xuống đất, cảnh giác ngẩng đầu lên.

Rõ ràng là sợ, nhưng vẫn không muốn bỏ đồ ăn lại.

Hề Gia Vận: “…”

Cậu đột nhiên nhớ đến phần giới thiệu về Kỳ Lân nhỏ, bên trong nói nhóc con này chính là một bé Kỳ Lân rất nhút nhát, thật sự là nhút nhát mà không phải là tham ăn à?

Hề Gia Vận lại hái thêm mấy quả nữa, nhét vào trong ngực nhóc con kia, “Cho con.”

Bé Kỳ Lân ngẩn ra, ngốc ngốc cúi đầu, sau đó luống cuống tay chân ôm trái cây vào trong lòng.

Hề Gia Vận cảm thấy nhóc con này thực sự quá là dễ thương, “Con quả nhiên là giống y như hamster thích tích trữ lương thực.”

Nhóc Kỳ Lân nghiêng đầu, trông có vẻ rất hoang mang.

Hề Gia Vận thấy đã hòm hòm rồi bèn ngừng tay không hái nữa, “Hamster tích trữ lương thực là vì dự trữ cho mùa đông, sao con lại cần tích trữ lương thực thế?”

Cậu lại nhớ tới bối cảnh mà trò chơi đặt ra, vườn trẻ thu nhận một vài thần thú nhỏ bị coi là “Dị thú”, bèn nhẹ giọng hỏi: “Vì trước đây con không được ăn no hả?”

Hề Gia Vận nhẹ nhàng chọc chọc bé Kỳ Lân mấy cái, “Sau này không cần phải sợ nữa đâu. Con cứ ở lại đây, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, chú là nhân viên chăm sóc, cho con phiếu cơm dài hạn.”

Vừa dứt lời, màn hình trò chơi tối lại, có cuộc gọi đến.

Là điện thoại của Thôi Xán Xán, “Gia Gia, chị sắp tới rồi, cậu ra chỗ cửa bãi đỗ xe đi.”

Hề Gia Vận “Vâng” một tiếng, đi về phía lối ra bãi đậu xe.

Cậu không biết, “Vườn Trẻ Thần Thú” vẫn đang chạy ngầm, mà nghe cậu nói xong, nhóc Kỳ Lân cũng giật mình.

Nó ngơ ngác nhìn đống trái cây đầy ắp trong ngực, nhìn rất lâu, sau đó từ từ co lại thành một cục tròn tròn.

Muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.

Có thật không?

Bé Kỳ Lân khịt khịt mũi, ngửi mùi trái cây thơm ngọt trong lòng, móng vuốt của nó hơi nắm chặt lại, để đám quả càng dán sát vào trong cái bụng mềm mại của mình hơn.

Như nhặt được bảo bối vậy.

Một giây sau, trò chơi hiện lên thông báo mới.


[ Độ thiện cảm của bé Kỳ Lân với bạn +10 (Điểm thiện cảm hiện có: 25)]

[Bé Kỳ Lân hình như không sợ bạn nữa rồi nha!]

[*Mở khóa tương tác ẩn: Mảnh vỡ ký ức của bé Kỳ Lân.]

Hề Gia Vận cúp điện thoại, lúc quay về giao diện trò chơi đã thấy được mấy thông báo này.

Mảnh vỡ ký ức của bé Kỳ Lân chắc là thân thể bối cảnh của nhóc, Hề Gia Vận tò mò ấn vào, tầm mắt thỉnh thoảng liếc lên nhìn, vừa chơi vừa để ý xem xe của Thôi Xán Xán đến chưa, mãi cho đến khi một chiếc xe dừng trước mặt cậu, Hề Gia Vận tưởng là Thôi Xán Xán đến, lập tức mở cửa xe đi lên.

Cậu cũng không thèm ngẩng đầu lên nói: “Lần này chị đến nhanh thế?”

Trò chơi nói Hề Gia Vận đã mở khóa mảnh vỡ ký ức của bé Kỳ Lân, nhưng cậu ấn vào tùy chọn mấy lần liền cũng không thấy có động tĩnh gì, chỉ đành tạm gác nó qua một bên, nhìn về phía ghế lái, “Chị…”

Sau đó im bặt luôn.

Tài xế ở chỗ ghế lái đang ngây ra nhìn cậu, gương mặt rất xa lạ.

Hề Gia Vận cũng ngẩn người, lập tức nhìn quanh bốn phía sau đó xác nhận được một chuyện.

Cậu lên nhầm xe rồi.

Hề Gia Vận vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi…”

Cậu muốn mở cửa xe đi xuống, nhưng chưa kịp cầm vào tay nắm bên trong thì cửa xe đã bị người mở ra từ bên ngoài. 

Hề Gia Vận ngước mắt nhìn lên.

Đối phương là một người đàn ông. Sắc mặt anh ta trông khá xanh xao, đường nét có vẻ gầy gò, có cảm giác như bệnh nặng, đặc biệt khi được bộ vest đang mặc trên người tôn lên, cảm giác này lại càng thêm rõ ràng. Nhưng cho dù như thế, cử chỉ của đối phương vẫn vô cùng tao nhã, tư thế thẳng tắp như trúc, như hạc.

Hề Gia Vận nhìn đối phương có chút quen mắt, nhưng lúc này cậu không rảnh để ngẫm nghĩ, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, tôi lên nhầm xe.”

Người kia cụp mắt nhìn cậu, chậm rãi mở miệng: “Không sao.”

Giọng anh ta rất ôn hòa, rất có cảm xúc, nghe vô cùng êm tai.

Hề Gia Vận lại không để ý đến cái này, cậu gần như là nhảy từ trên xe xuống, không cẩn thận lại làm rơi đồ trong túi ra.

Chuyện này thực sự quá là mất mặt, mặt Hề Gia Vận nóng lên, lại một lần nữa áy náy nói: “Thật sự rất xin lỗi.”

Cậu xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, nhưng vì làn da cậu rất trắng cho nên vẫn có thể cảm nhận được vài phần tâm trạng cậu lúc này.

——Lỗ tai cậu, vốn trắng đến mức gần như trong veo, nhưng lúc này, vành tai mỏng mảnh của cậu lại đang đỏ chót.

Người đàn ông nhìn vành tai đỏ bừng của cậu, qua vài giây mới chậm rãi mở miệng: “Lần sau nhớ nhìn đường.”

Nói xong, đối phương nhấc chân đi lên xe.

Cửa xe “Ầm” một tiếng đóng lại, hoàn toàn ngăn cách tầm mắt, bên trong xe lặng như tờ.

Tái xế im lặng lái xe đi.

Người đàn ông mở điện thoại di động ra kiểm tra tin nhắn, mi mắt anh ta buông xuống, ở trên ghế ngồi thấy một cái móc chìa khóa hình con hươu con.

Rõ ràng là do thanh niên vừa rồi làm rơi lúc vội vàng xuống xe.

Anh ta cầm nó trên tay ngắm nghía, sau đó đột nhiên lên tiếng: “Cậu thanh niên ban nãy, có phải rất giống một chú hươu không?”

Xinh đẹp lại tràn đầy linh khí, từ khóe mắt đến đuôi mày đều vô cùng sống động.

Bên trong xe chỉ có hai người, anh ta đang nói chuyện với tài xế, nhưng người tài xế kia dường như không đoán được ý tứ của anh ta nên không dám lên tiếng lung tung, đối phương tranh thủ nhìn lướt qua người đàn ông phía sau qua gương chiếu hậu, thấy trong anh ta đang cầm một cái móc khóa hình hươu con, bèn thử thăm dò hỏi: “Có cần quay xe lại trả cho cậu ta không?”

Người đàn ông liếc nhìn đối phương một cái, trên mặt là nụ cười như có như không.

Tài xế cứng đờ người, nhận ra mình vừa hỏi một chuyện hết sức ngu ngốc.

Lái xe quay về cũng chưa chắc đã tìm được người.

Cũng may là không bao lâu người đàn ông đã thu hồi lại tầm mắt, anh ta ném cái móc khóa hình hươu con kia vào trong hộc để đồ, vừa mới dựa lưng lên ghế đã ho khan một trận.


Tài xế vội vàng rút khăn giấy đưa cho anh ta, anh ta giơ tay lên, trên cổ tay tái nhợt có đeo một chuỗi hạt đàn hương xỏ chỉ đỏ, màu sắc ấm áp, như phát ra ánh áng trầm tĩnh, có vẻ giống như con người đối phương, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác không khỏe khó tả.

Anh ta ho khan một lúc lâu rồi mới dừng lại.

Thấy vệt máu đỏ tươi dính trên khăn giấy, anh ta cũng chỉ liếc mắt một cái, sau đó lau sạch ngón tay mình. Anh ta mệt mỏi nhắm mắt lại, cả người tràn đầy cảm giác lạnh nhạt, xa cách.

*

Thôi Xán Xán từ xa trông thấy toàn bộ sự việc, cô nàng huýt sáo ra hiệu cho Hề Gia Vận lên xe.

Thôi Xán Xán cười trên nỗi đau khổ của người khác nói: “Chị ở bên đối diện thấy cậu cứ thế trèo lên chiếc Maybach kia.”

Hề Gia Vận tuyệt vọng, “… Tại em mải nhìn điện thoại, không để ý.”

Thôi Xán Xán ngừng cười, “Giờ đi đến đoàn làm phim nhé?”

Hề Gia Vận trả lời cô: “Vâng.”

Thôi Xán Xán đạp chân ga, chiếc xe chạy đi vun vút qua những dãy nhà cao tầng, Hề Gia Vận nhìn ra ngoài cửa sổ, mãi đến khi mấy chữ “Tập đoàn Trì Viễn” xẹt qua, cậu mới kịp nhận ra.

Chả trách sao cậu lại thấy người đàn ông vừa rồi trông quen mắt như vậy.

Anh ta là Phó Tư Diễn.

Phó Tư Diễn là ai ấy hả?

Chính là tổng giám đốc của tập đoàn Trì Viễn, doanh nhân trẻ thành đạt. Anh ta dùng sức của một người, thay đổi trình trạng làm ăn thua lỗ liên tục của tập đoàn Trì Viễn, cũng vào giai đoạn kinh tế khó khăn nhất, đưa tập đoàn Trì Viễn trở thành đầu tàu tiên phong trong giới kinh doanh, bản thân thì trở thành người giàu nhất thành phố A.

Người như vậy, vốn nên rực rỡ chói mắt, là con cưng của ông trời, vậy mà năm ngoái lại bị chẩn đoán là mắc bệnh nan y.

Chả trách trông sắc mặt lại xanh xao mệt mỏi như vậy.

Hề Gia Vận thở dài, cảm thấy tiếc cho đối phương.

Nhưng loại tâm tình này của Hề Gia Vận cũng không kéo lại lâu, cậu đang định cất điện thoại đi thì đột nhiên nhớ đến cái móc khóa hình hươu con được trung tâm thương mại tăng kia, nhưng tìm kiểu gì cũng không thấy.

Cậu nghĩ một lúc, đoán là chắc vừa rồi làm rơi trên chiếc xe kia rồi.

Cậu rất thích cái móc khóa hình hươu con đó, nhưng mà…

Thôi vậy.

Chắc cũng chả dùng làm gì.

Hề Gia Vận không xoắn xuýt vấn đề này lâu, dù sao bây giờ cậu còn phải đến đoàn làm phim nữa, cậu bắt đầu nhớ lại kịch bản.

Cốt truyện của “Phù Dung” rất đơn giản, chính là mối quan hệ yêu hận tình thù giữa nữ chính Hướng Tiểu Viên và nam chính Tạ Dự. Hai người họ phân phân hợp hợp, trong quá trình này, nữ chính Hướng Tiểu Viên vô tình trở thành người yêu trong mộng của rất nhiều người, trong đó bao gồm cả nam số ba, Tạ Yếm.

Nhân vật Tạ Yếm này bẩm sinh đã mắc chứng bạch tạng, làn da trắng bệch, từ khi sinh ra đã bị coi là điềm gở, huống chi cậu ta lại còn sinh ra trong gia đình hoàng gia, vậy nên càng thêm bị chán ghét.

Ngay từ trong cái tên của cậu ta đã thấy được sự “Ghét bỏ*” này

*Yếm /厌 – yàn/ có nghĩa là chán ghét.

Hề Gia Vận không học qua trường lớp chính quy, công ty cũng từng mời cho cậu mấy thầy giáo chỉ dạy về diễn xuất, giúp cậu học được không ít kỹ xảo, chỉ có mỗi chuyện đồng cảm với nhân vật là Hề Gia Vận vẫn chưa nắm vững được.

Vai diễn Tạ Yếm này, muốn diễn tốt thì nhất định phải có sự đồng cảm với nhân vật.

“Đồng cảm với nhân vật…”

Hề Gia Vận tì thái dương lên cửa sổ xe, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thử để bản thân mình dung nhập vào trong nhân vật Tạ Yếm này.

Đúng lúc đó, màn hình điện thoại của Hề Gia Vận đột nhiên sáng lên.

[Nhân viên nuôi dưỡng có đồng ý hồi tưởng trải nghiệm trong quá khứ của bé Kỳ Lân không?]

[Có thể hủy yêu cầu trong vòng ba giây.]

[Bắt đầu chọn lọc mảnh vỡ ký ức của bé Kỳ Lân.]

Màn hình tối lại, Hề Gia Vận cũng ngủ thiếp đi.

Cậu mơ thấy một giấc mơ, một giấc mơ rất kỳ quái.

Trong mơ, cậu trở thành một con Kỳ Lân nhỏ.

Nó không có người thân, không có bạn bè, ngay cả tên cũng không có, thường cô độc nằm nhoài trong rừng, nhìn chằm chằm vào đám nhóc Kỳ Lân đang tụ tập ở phía xa.

Bọn chúng đang chạy trốn, nô đùa, nghịch ngợm, vảy vàng óng ánh rực rỡ, phản xạ lại ánh sáng, lộng lẫy đến chói mắt.

Hề Gia Vận cúi đầu nhìn chính mình, màu đen, vảy trên người nó là màu đen u tối.

Là màu sắc mà tất cả mọi người đều chán ghét.


Nó cuộn mình lại.

Muốn lẩn đi chỗ khác nhưng lại bị phát hiện, mấy con thú nhỏ màu vàng dừng lại không chơi đùa nữa mà ngửa đầu hướng về phía Hề Gia Vận kêu to.

Bọn chúng đang nói: “Quái vật kìa, quái vật ở đằng kia kìa!”

Hề Gia Vận ngẩn ngơ, vô thức lùi về phía sau muốn trốn đi, nó biết mọi người đều chán ghét mình.

Nhưng lần này, nó không bị đuổi đi. Nhóm Kỳ Lân nhỏ kia thì thầm với nhau một lúc lâu, sau đó một con đi lên phía trước, nói với nó: “Quái vật, có muốn chơi cùng bọn này không?”

Hề Gia Vận lập tức mở to hai mắt.

“Mày xuống dưới đi, chúng ta cùng nhau chơi.”

Giống như đang mê hoặc, con Kỳ Lân nhỏ kia lại lặp lại một lần nữa, những con Kỳ Lân khác cũng đồng loạt phụ họa theo, Hề Gia Vận xoắn xuýt một lúc lâu, cuối cùng chậm rãi bước ra một bước.

Nó cũng rất muốn chơi với mọi người.

“Muốn chơi với bọn này thì màu sắc của mày không thể để như thế được.”

Hề Gia Vận mở to mắt, dáng vẻ vô cùng hoang mang, màu của nó vốn đã như vậy rồi, không thay đổi được.

“Đi nào.” Kỳ Lân nhỏ kia đắc ý nói.

Cả đám hùng hùng hổ hổ đi sâu vào trong rừng, Hề Gia Vận ngoan ngoãn đi theo phía cuối cùng, đi đến một vùng đầm lầy.

“Nhảy xuống đi, nhảy xuống là không thấy màu sắc ban đầu của mày nữa rồi!”

Hề Gia Vận cúi đầu, đầm lầy tối thui, lá cây mục nát tỏa ra một thứ mùi rất kỳ dị, nó do dự bất động, bản năng cảm thấy bất an, mà Kỳ Lân nhỏ vừa đưa ra ý kiến kia cũng không nhịn được nữa hỏi lại: “Mày còn muốn cùng chơi với bọn này không?”

Nó muốn.

Hề Gia Vận gần như lập tức hạ quyết tâm, nó muốn gia nhập cùng bọn họ, muốn trở thành bạn tốt của cả đám.

Nó lấy hết can đảm, đi vào đầm lầy.

Bùn nhão vừa ẩm vừa mềm, nó vừa đặt chân lên đã bắt đầu lún xuống, dường như có một sức mạnh vô hình đang túm lấy chân nó, Hề Gia Vận hốt hoảng giãy giụa.

Nhưng nó càng giãy giụa thì lại càng lún xuống nhanh hơn. Hề Gia Vận luống cuống nói: “… Tôi sắp ngã rồi.”

Kỳ Lân nhỏ bên bờ lại dửng dưng như không, “Ngã thì ngã thôi.”

Hề Gia Vận gần như đã bị đầm lầy nuốt chửng. Đầu tiên là tứ chi của nó, rồi đến cằm, từng chút từng chút một nhấn chìm nó. Nó không có chỗ để đặt chân, cũng không biết bám víu vào đâu, chỉ có thể tiếp tục chìm xuống, lại chìm xuống.

Nó hoảng loạn nói: “Được, được rồi, xong thì chúng ta có thể đi chơi không?”

Nhóm Kỳ Lân trên bờ lại thờ ơ không thèm quan tâm nhìn về phía nó, sau đó kêu lên dữ tợn.

Bọn chúng nói: “Đồ quái vật, ai thèm chơi với mày?”

“Mày cứ suốt ngày nhìn trộm bọn tao, đây là bài học cho mày đó!”

“Mày giống như như đầm lầy vậy, vừa xấu vừa thối, mày chỉ nên ở những nơi như thế này thôi.”

Hề Gia Vận mê man mở to hai mắt.

Trên sừng có cảm giác đau nhức, không biết là ai dẫn đầu, lấy đá ném về phía nó, sau đó lại có thêm rất nhiều cục đá khác, không ngừng nện lên người nó.

“Quái vật, không cho mày trèo lên!”

“Mày là đồ quái vật, quái vật đen xì!”

“Nhanh chìm xuống đi, quái vật đáng ghét!”

Hề Gia Vận muốn tránh, nhưng chỉ cần nó hơi động đậy một chút thôi là cả người lại lún xuống. Nước bùn nặng nề bao trùm lấy nó, giãy không ra, trốn cũng không được, Hề Gia Vận lại không dám vùng vẫy, chả mấy chốc, cả người nó đã bị đá đập cho máu me khắp nơi, không ngừng rên rỉ.

Đau, đau quá, thật sự rất đau.

Vì sao lại như vậy?

Nó chỉ muốn chơi cùng mới bọn chúng thôi mà.

Máu trộn lẫn với nước mắt thành một màu loang lổ, tí tách rơi xuống đầm lầy, sau đó không nhìn thấy đâu nữa. Hề Gia Vận khóc thút thít nói: “Đừng ném nữa, sau này tôi không bao giờ nhìn trộm các cậu nữa, tôi cũng không cần cùng các cậu chơi. Tôi là quái vật, quái vật đáng ghét, đừng ném nữa, sau này tôi sẽ không tới gần các cậu nữa, thật đấy…”

Nó tuyệt vọng gào khóc cũng không đổi lại được chút thương xót nào, lại thêm một viên đập mạnh về phía nó, sau đó nó nặng nề chìm vào trong đầm ——

“Phù phù*!”

*Chỗ này là từ tượng thanh, thở dốc ấy, mà tôi chả nghĩ ra để là gì, để tạm vậy đã, mốt nghĩ ra lại sửa.

_________________________

Editor có lời muốn nói: Đoạn trên là Hề Gia Vận đang nhập vào bé Kỳ Lân cho nên tôi mới để nhân xưng là nó nhé.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.