Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ - Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot

Chương 48. Day 46


Bạn đang đọc Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ – Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot – Chương 48. Day 46

23/09/2021

Edit: Nhật Nhật

Tối hôm đó, Hề Gia Vận vội vàng đi dỗ dành nhóc Phượng Hoàng, hoàn toàn không biết chuyện biểu hiện lúc ban ngày của mình trong chương trình đã hút thêm bao nhiêu là fan.

Sau khi kết thúc phần phát sóng trực tiếp mỗi ngày của “Cuộc sống muôn màu”, ê – kíp chương trình sẽ xử lý hậu kỳ nội dung của ngày hôm đó một chút, sau đó phát lại trên các website lớn chuyên đăng tải video, để các khán giả không tiện theo dõi trực tiếp cũng có thể xem được.

Hôm đó sau khi phát sóng xong, tổ tiết mục cũng giống như mọi khi, đăng bản đã cắt nối biên tập của “Cuộc sống muôn màu lên.”

Không lâu sau, diễn dàn ăn dưa của người nổi tiếng đã xuất hiện rất nhiều bài viết mới.

[ Fan Tạ Yếm mừng như điên, ngày hôm qua còn đang rít gào vì cậu ấy, ngày hôm nay đã thấy người ta xuất hiện ở trong “Cuộc sống muôn màu” rồi! ! !]

[ Có người nào ở đây xem “Cuộc sống muôn màu” không? Khách mời bí ẩn lần này của bọn họ không ngờ lại là Hề Gia Vận! Chính là cá Koi may mắn Cloud Pay năm nay, cũng chính là diễn viên đóng vai Tạ Yếm đó! Cá Koi trước mặt, tui bái lạy trước đã.]

[ Chuyện gì thế này? ? Không ngờ trước khi đi ngủ xem một show giải trí cào mặt mà lại thấy như đang xem mukbang (Hình ảnh cắt từ video), càng quá đáng hơn là mấy chị đại còn chưa cào mặt nhau mà tôi đã đói bụng rồi.]

[ Có chị em nào giống yêm không, rõ ràng xem “Cuộc sống muôn màu” là để thấy các chị đại giựt tóc móc mắt nhau, kết quả… Lai lịch của vị khách mời bí ẩn này là gì? ? ? Thực sự là đạo cụ ngăn cản cào mặt mà, ha ha ha ha ha ha ha.]

Tùy tiện làm mới diễn đàn, tất cả các bài đăng đều có liên quan đến Hề Gia Vận, hơn nữa tối qua “Phù Dung” mới phát sóng, nhân vật Tạ Yếm này vốn cũng đã mang theo nhiệt độ rồi, nên càng hấp dẫn được không ít khán giả vào xem “Cuộc sống muôn màu”.

Đúng lúc đó, đạo diễn Cát bị chương trình cue tới cũng đăng lên một bài viết.

[ Đạo diễn Cát: Đính chính một chút, @ Hề Gia Vận có thể diễn Phượng Triều là vì kỹ năng diễn xuất của cậu ấy rất tốt, có thể biểu hiện nhân vật này một cách chân thực nhất chứ không phải nhờ tay nghề nấu ăn tốt. Nếu là vì đồ ăn cậu ấy làm ngon thì khẳng định không thể để cậu ấy diễn nam số ba – Phượng Triều được, mà chắc chắn là phải đóng nam chính mới đúng, như vậy thì thời gian quay chụp mới dài, đoàn làm phim nhà tôi có thể ăn thêm được mấy bữa cậu ấy nấu nữa.]

Đạo diễn Cát nói vừa nghiêm túc lại vừa hài hước, bình luận biên dưới cũng phối hợp cười ha ha theo.

[ Ha ha ha ha ha ha, được ăn nhiều thêm mấy bữa kìa, dáng vẻ này của đạo diễn Cát chính là nhớ mãi không quên đó.]

[ Xem qua màn hình cũng có cảm giác ăn thật ngon QwQ, mấy người Viên Thanh còn biểu diễn tại chỗ một màn “Không ăn cơm tối” với “Thêm một chén nữa” kia kìa.]

[ Nói thật là con trai biết nấu cơm nhìn siêu ngầu luôn ấy, nhất là Gia Gia vừa đẹp trai vừa cao ráo như vậy nữa chứ. Áu, mị chết rồi!]

[ @ Tần Thanh đâu rồi? Thiếu chút nữa vì có thù với nhà bếp mà cậu không giữ được vai nam chính kìa.]

Dân mạng chỉ tiện tay tag Tần Thanh vào thôi mà không ngờ đối phương lại xuất hiện thật, còn comment ở bên dưới: [ Nếu dùng vai diễn có thể đổi thêm mấy bữa ăn Tiểu Gia làm thì tôi chịu được, đạo diễn Cát, sao chú không nói chuyện này sớm một chút chứ? ? ? ?]

Bởi vậy, đây cũng coi như biến tướng làm tuyên truyền giúp “Cuộc sống muôn màu”, vì thế càng có nhiều khán giả vào website, mở show ra xem.

Tối hôm đó, lượt share của “Cuộc sống muôn màu” vượt quá mười triệu lượt, mà fan ấn follow Weibo cá nhân của Hề Gia Vận cũng điên cuồng tăng lên!

*

Sáng hôm sau.

Tám giờ sáng chương trình lại bắt đầu phát sóng trực tiếp, mọi người cũng tập hợp vào khoảng thời gian này.


Hề Gia Vận dẫn nhóc Kỳ Lân ra khỏi phòng, mấy người Tôn Văn Văn đều đã có mặt ở phòng khách, có điều là mỗi người ngồi một góc, không ai nói chuyện với ai.

Tiêu Nhiên không chịu được bầu không khí âm u này, âm thầm than khóc ở trong lòng, may mà vừa ngẩng lên đã thấy Hề Gia Vận xuống, cậu ta bèn vội vàng chào hỏi: “Anh, anh đến rồi.”

Hề Gia Vận cười cười: “Chào buổi sáng.”

Tiêu Nhiên cũng cười với cậu, “Chào buổi sáng ạ.”

Nhóc Kỳ Lân biết Hề Gia Vận phải chuẩn bị làm việc bèn tự mình chạy xuống lầu trước tránh ra ngoài ống kính, ngoan ngoãn không ngờ, Tiêu Nhiên ngạc nhiên hỏi: “Anh, hóa ra đây là chó của anh à? Nó ngoan thật đấy.

Hề Gia Vận nhìn theo nhóc Kỳ Lân, híp mắt cười, “Ừ, nó nghe lời lắm.”

Tôn Văn Văn nhìn kỹ nó vài lần, rồi mới hỏi Hề Gia Vận: “Nó là Samoyed à? Nhưng mà —— Giống Samoyed cũng có màu đen nữa hả?”

Hầu như mọi người cứ nhắc đến nhóc Kỳ Lân là sẽ tò mò về màu sắc của nó, Hề Gia Vận bèn nửa đùa nửa thật nói: “Không có đâu, trước khi đến tham gia chương trình em cố ý dẫn nó đến cửa hàng thú cưng làm đẹp đó, nhuộm tóc thành màu đen, tăng cường cảm giác tồn tại một chút.”

Dẫn theo vật nuôi đến cửa hàng thú cưng làm đẹp lại còn khoe ra, Tôn Văn Văn cười không ngừng được, Viên Thanh và Đào Tùng cũng cảm thấy thú vị, đều bật cười, không không khí cuối cùng cũng coi như dịu bớt.

Tiêu Nhiên ở chỗ máy quay không quay tới được giơ ngón cái với Hề Gia Vận, bày tỏ sự kính nể trong lòng ——

Anh, vẫn là anh mạnh nhất, trên mạng nói không sai tí nào, anh chính là đại sứ hòa bình của làng giải trí mà.

Suy nghĩ cụ thể của Tiêu Nhiên, Hề Gia Vận không biết, nhưng cậu có thể đoán được đại khái một chút, Hề Gia Vận bó tay lắc đầu một chút, sau đó lập tức phản ứng lại.

Đang lý, cậu phải nghe thấy tiếng lòng của Tiêu Nhiên mới đúng chứ.

Lông Đề Thính mất hiệu lực rồi à?

Không nghe thấy đối với cậu cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn, Hề Gia Vận không bận tâm lắm, nhưng hình ảnh đó thì đã được chiếu lại một cách chân thực trên màn ảnh.

[ Tới rồi! Gia Gia tới rồi!]

[ Phổ cập khoa học một chút, Samoyed thực sự có màu đen đó.]

[ 2333, tui biết ngay là Gia Gia đang nghiêm túc chém gió mà, lại còn làm lông cho thú cưng nữa chứ.]

[ Nói thật nhá, trước khi cậu ấy tới, ở đây chính là hiện trường chiến tranh lạnh, đó, tới một cái tức thì trở thành xuân về hoa nở, ha ha ha ha.]

[ Tiêu Nhiên là người có quyền lên tiếng nhất ở đây đó, ha ha ha ha ha, không dám thở mạnh luôn.]

[ Nói thế nào thì nói, nhất định phải đề cử cậu ấy cho giải hòa bình giới giải trí.]

Bình luận bên dưới đang hi hi ha ha không ngừng, Viên Thanh đột nhiên nói: “Nhìn kìa, ở kia có một bé mèo nhỏ kìa!”

Ghế sô pha cô đang ngồi đối diện với cửa sổ sát đất, bên ngoài có một vườn hoa nhỏ, một chút mèo con lông màu vàng quýt đang ngồi xổm dưới đất, móng vuốt vân vê một cuộn len đã bám đầy đất cát, chơi rất chăm chú.

Nếu một con mèo có vùng cấm, vậy nhất định là chỗ gáy, lông xù bông bông, Tôn Văn Văn mở to hai mắt, không nhịn được cảm thán: “Đáng yêu quá.”


Đào Tùng không lên tiếng, nhưng cô đã rút điện thoại ra, chụp cho bé mèo mấy bức ảnh rồi, rõ ràng là cũng rất thích bé mèo này.

Tiêu Nhiên mặc dù là con trai nhưng giờ làm gì có ai chưa từng xem qua mấy clip của các bé mèo đâu, cậu ta lập tức chạy ra chỗ cửa sổ, ngồi xổm xuống xem, sau đó quay lại nói: “Không phải nói cứ mười con mèo quýt là có một con béo đến bộ có thể nằm sập giường ạ? Sao con mèo quýt này lại gầy vậy? Không giống định luật mèo cam béo gì cả.”

Hề Gia Vận nói: “Có thể nó là mèo hoang, ăn không đủ no?”

Tôn Văn Văn “A” một tiếng, cô đối với mấy động vật nhỏ kiểu như mèo hoàn toàn không có năng lực chống cự, cũng vẫn luôn muốn nuôi một con mèo, nghe Hề Gia Vận nói bé mèo này có khả năng ăn không đủ no thì lại càng thương nó hơn.

Do dự một lúc, Tôn Văn Văn nhỏ giọng nói: “Chị nhớ trong phòng bếp vẫn còn bánh mì, có thể lấy cho nó ăn một chút không nhỉ?”

Tôn Văn Văn sở dĩ hỏi ý kiến mọi người là vì tất cả đồ dùng trong phòng bếp, bao gồm cả đồ ăn đều tính là “Tài sản chung” của khách mời.

Chương trình “Cuộc sống muôn màu” này ra nhiệm vụ rất dị, kiểu nào cũng có, hôm mấy người các cô mới tới ê – kíp chương trình còn yêu cầu phải tự đi kiếm sinh hoạt phí, mấy ngày hôm đó họ chỉ có thể ăn bánh mì cầm hơi, may mắn là sau đó ê kíp không còn làm khó dễ bọn họ ở vấn đề này nữa, nhưng Tôn Văn Văn muốn lấy bánh mì cho mèo con ăn thì vẫn cần trưng cầu ý kiến của mọi người.

May mắn, tuy Đào Tùng và Viên Thanh không hợp với Tôn Văn Văn nhưng đều là người yêu mèo, cho nên hai người bọn họ hoàn toàn không có ý kiến, “Cho đi.”

Tiêu Nhiên lại càng không ý kiến ý cò gì, cậu ta chạy vào bếp lấy mấy túi bánh mì ra, sốt sắng xông luôn ra ngoài.

Mấy người Hề Gia Vận đi theo phía sau.

Tiêu Nhiên xé một túi bánh mì ra, bé mèo quýt giật giật lỗ tai, ngẩng đầu nhìn chỗ phát ra tiếng động, nhưng trong mắt nó tràn đầy cảnh giác, Hề Gia Vận biết mèo hoang thường không thích con người bèn nhắc nhở Tiêu Nhiên: “Cậu cho nó ăn thì cẩn thận một chút, đừng để bị cắn.”

Tiêu Nhiên vâng dạ, “Không sao đâu ạ, cắn thì cắn, nó bé thế kia, trông chỉ độ mới hai ba tháng tuổi thôi, có thể có bao nhiêu sức chứ? Em có thò tay cho nó, nó cũng không cắn nổi —— Áu!”

Nói thế xong, Tiêu Nhiên còn thực sự thò tay đến trước mặt bé mèo quýt muốn trêu nó, tức thì một giây sau, cậu ta đã kêu lên thảm thiết.

Bé mèo quýt kia không chút do dự há mồm cắn cậu ta một phát.

Hề Gia Vận muốn nói lại thôi.

Khán giả xem mà cũng câm nín.

[ Ơ hơ… Tiêu Nhiên thực sự là kiểu con trai ngốc của nhà địa chủ* mà.]

*Con trai ngốc của nhà địa chủ được dùng để miêu tả những cậu bé sinh ra trong gia đình giàu có nhưng lời nói và hành động lại rất ngốc nghếch, ngây thơ.

[ Quàng thượng mèo quýt: Nói các người có lẽ sẽ không tin, nhưng tên con người này chủ động vươn tay xin trẫm cắn, đời này trẫm chưa từng nghe thấy kiểu yêu cầu như vậy bao giờ, nhưng trẫm vẫn thỏa theo tâm nguyện của hắn.]

[ Ha ha ha ha ha ha, con mẹ nó, đây là nể mặt lắm đấy nhé!]

Có lẽ không phải là nể mặt gì đâu?

Bé mèo thực sự rất vô tội, Hề Gia Vận hỏi Tiêu Nhiên: “Cậu có sao không?”

Tiêu Nhiên xòe tay ra, cho cậu nhìn dấu răng mình vừa bị cắn: “Không sao ạ, may mà chỉ rách da chút thôi.”


Hề Gia Vận nói: “Đưa bánh mì cho tôi đi, để tôi cho nó ăn cho.”

Tiêu Nhiên nói: “Em không sao đâu, hay cứ để em làm đi, không thể bị cắn không một cái như thế được.”

Tiêu Nhiên lần này học khôn rồi, không dám lấy tay không trêu mèo nữa, cậu ta xé một miếng bánh mì, nói với bé mèo quýt: “Meo meo, em muốn ăn bánh mì không? Tới đây, đừng cắn anh, anh cho em ăn này —— Í!”

Lúc này bé mèo đúng là không cắn cậu ta thật, mà vung móng vuốt cào một cái.

Bé con này nhìn thì bé xíu, nhưng cắn với cào người thì đặc biệt dữ, tay Tiêu Nhiên bị nó cào ra một vệt hồng hồng, nhưng cậu ta vẫn không từ bỏ, “Em xem này, đây là bánh mì đó, em không muốn ăn à? Em mà còn cào anh nữa là anh không cho em ăn đâu —— Á! Đau quá đau quá!”

Có lẽ là do trước đó cậu ta trêu chọc, cho nên bé mèo này vẫn luôn duy trì cảnh giác cao độ với mọi hành vi của Tiêu Nhiên, chỉ cần Tiêu Nhiên duỗi tay ra một cái là bé mèo này không cắn cũng sẽ cào cho một phát, như thế mấy lần, cánh tay Tiêu Nhiên đã thương tích đầy mình.

Cậu ta khóc không ra nước mắt nói: “Sao vậy không biết, sao nó hung dữ vậy? Em chỉ muốn đút nó ăn bánh mì thôi mà, may mà dạo trước em có tiêm vacxin rồi, không có tối nay lại phải đi tiêm xuyên đêm nữa cho coi.”

Tôn Văn Văn nói: “Ai bảo hồi này cậu không nghiêm túc cho nó ăn cơ, còn lấy tay trêu, nó là sợ cậu làm đau nó đó.”

Tiêu Nhiên không nhịn được càu nhàu: “Ây, phải nói cho đúng chứ ạ, rõ ràng là nó làm em bị thương mà, em mới là người cần được đồng tình chứ.”

Hề Gia Vận bó tay bất lực mỉm cười, cậu nhìn mấy vết cào trên tay Tiêu Nhiên, nói với cậu ta: “Cậu đi rửa vết thương trước đi đã.”

Tiêu Nhiên lập tức cảm động nói: “Anh, chỉ có anh là quan tâm đến em thôi, không giống mấy chị Văn Văn, trong mắt chỉ có mỗi mèo.”

Hề Gia Vận nói: “Tôi chỉ muốn để cậu đi chỗ khác, miễn cho cậu ở đây, bé mèo quýt kia thấy không an tâm, không chịu ăn bánh mì thôi.”

Sự cảm động của Tiêu Nhiên loáng cái bay sạch, “… Em biết rồi, ở đây em chính là đứa trẻ không ai yêu.”

Mấy người Tôn Văn Văn cười rộ lên, Hề Gia Vận nói thì nói vậy nhưng vẫn lôi Tiêu Nhiên đi, cùng cậu ta vào nhà rửa vết thương, nhưng mà đi được mấy bước, Hề Gia Vận lại quay lại nói với mấy người Tôn Văn Văn: “Chị Văn Văn, bé mèo con này sẽ cào người đấy, mấy chị cẩn thận một chút.”

Tôn Văn Văn giơ tay làm một động tác Ok.

Mà bên dưới bình luận hãy còn đang cười bò lăn bò càng vì đoạn nói chuyện vừa rồi của Hề Gia Vận và Tiêu Nhiên.

[ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha, Tiêu Nhiên thảm quá, thật sự quá là thảm luôn.]

[ Tuổi tác như vậy lẽ ra phải được tất cả mọi người cưng chiều, ai ngờ lại thành tất cả hùa nhau bắt nạt.]

[ Địa vị của Tiêu Nhiên còn không bằng một bé mèo nhặt được, tôi hiểu mà.]

[ Nói gì thì nói, Gia Gia thật sự quá là dịu dàng luôn, dẫn em trai đi rửa vết thương, đây chính là kiểu anh trai dịu dàng mà Mị thích nè, híc híc QwQ]

Hai người Hề Gia Vận đi rồi, trong vườn chỉ còn lại ba người Tôn Văn Văn, Viên Thanh, Đào Tùng với một bé mèo quýt.

Vừa rồi bị Tiêu Nhiên quấy rối, bé mèo quýt không chơi cuộn len nữa, cứ như vậy ngồi im, nhìn chằm chằm mấu người Tôn Văn Văn, thời thời khắc khắc duy trì cảnh giác.

Mèo là một loại sinh vật vô cùng thần kỳ, cho dù bé mèo quýt này vừa rồi hết cắn lại cào Tiêu Nhiên, nhưng trong mắt mấy người Tôn Văn Văn, nó vẫn là một bé mèo vô cùng đáng yêu, Tôn Văn Văn cầm túi bánh Tiêu Nhiên bỏ lại ban nãy lên, thử đút cho bé mèo này ăn.

Cô đương nhiên là không thô lỗ như Tiêu Nhiên, sợ bị cắn cho nên động tác đặc biệt cẩn thận, từng li từng tí một, “Meo meo, em có đói bụng không? Chị cho em ăn bánh mì này.”

Tôn Văn Văn thử tới gần bé mèo quýt.

Nhưng bé mèo này hoàn toàn không chịu, nó hung dữ kêu một tiếng về phía Tôn Văn Văn, sau đó xù lông làm bộ muốn nhào tới.

Tôn Văn Văn sợ hết hồn, vội lùi về phía sau vài bước, không biết đạp phải chân của ai mà như quân cờ domino, Tôn Văn Văn, Đào Tùng cùng Viên Thanh ba người lần lượt trượt chân ngã dúi dụi, sau vài tiếng thét đau đớn, ba người té thành một cục.

Viên Thanh bị Tôn Văn Văn đè lên trên người, cô tức giận nói: “Tôn Văn Văn, cô đứng dậy ngay!”


Đào Tùng cũng nói: “Nặng quá đi mất!”

Tôn Văn Văn vội vã nghiêng người trách sang bên cạnh, nhưng động tĩnh của các cô quá lớn, huống chi phía Tôn Văn Văn nghiêng sang lại vừa lúc là phía bé mèo đang đứng, nó tưởng nhầm là cô muốn làm gì nó, lập tức “Méo!” một tiếng, hoảng hốt không lựa đường, bỏ chạy thục mạng.

Nó nhảy từ ngoài cửa sổ vào trong phòng.

Ngay sau đó, bé mèo quýt này đã thể hiện một cách đầy đủ lực phá hoại kinh người của mình.

Loảng xoảng, leng keng một hồi, bé mèo quýt hất tung chén bát đang đặt trên bàn, các loại điều khiển điện tử cũng bị đạp rớt xuống sàn, nó bắt đầu chạy loạn khắp phòng, Tôn Văn Văn nhìn mà choáng váng, “Làm sao bây giờ?”

Viên Thanh không chắc lắm nói: “Bắt nó lại?”

Đào Tùng hỏi: “Bắt kiểu gì được? Nó sẽ cắn đó!”

Ba người nhìn nhau, đều không nghĩ ra biện pháp nào thỏa đáng, dù sao các cô cũng không phải Tiêu Nhiên, không dám manh động như cậu ta, nhỡ mà bị cào thành sẹo thì sao?

Tính huống này đối với ê kíp chương trình mà nói chính là điểm nhấn đặc sắc, mà đối với khán giả thì cũng là một chuyện hết sức thú vị, mấy người Tôn Văn Văn muốn phát điên luôn, may mà chờ tổ tiết mục quay đủ tư liệu sống xong là sẽ cử người tới hỗ trợ.

Giờ ở đây không có công cụ bắt mèo, nhân viên công tác đành tìm một cái xô sạch tới, dùng để bắt mèo lại.

Mấy người Tôn Văn Văn lo lắng nhìn theo, nhân viên công tác cũng nhẹ tay nhẹ chân tiếp cận chú mèo con. Vừa rồi chạy loạn xạ một hồi, lúc này bé mèo có lẽ cũng đã thấm mệt, nó nằm nhoài ở trong góc không buồn nhúc nhích, nhân viên công tác ước lượng khoảng cách, sau đó bất thình lình úp cái xô xuống ——

“Méo méo!”

Chụp hụt rồi.

Bé mèo quýt lại bắt đầu điên cuồng chạy trốn!

Tiếng mèo kêu, tiếng bước chân vang lên liên miên, bé mèo quýt chạy thục mạng, chạy tới đâu là đồ đạc tung tóe tới đó, ly cốc, điện thoại, các loại đồ dùng đều bị nó hất tung, nơi quay chụp không khác nào hiện trường tai nạn, mà nhân viên chương trình đuổi hụt hơi cuối cùng cũng dồn được nó vào trong góc, anh ta thở ra một hơi, lần nữa giơ cái xô lên.

Bé mèo quýt linh hoạt chạy vọt ra phía ngoài.

Khán giả đang xem trực tiếp không hẹn mà cùng đánh ra mấy dấu chấm hỏi.

[ Ôi trời, như thế rồi mà vẫn còn chạy được à? ?]

[ Có phải nó có buff vô địch không thế… ]

[ A Quýt ơi, sức chiến đấu của em khủng quá rồi, hoàn toàn không phù hợp với thiết lập của mấy bé mèo đâu! ! ! ? ? ?]

[ Đây chính là mèo chiến trong truyền thuyết đấy à? Mấy người xúm lại mà vẫn không bắt được, một chọi bốn cũng không thành vấn đề.]

Trong lúc người xem không ngừng than thở bé mèo này tuy còn nhỏ nhưng sức chiến đấu quá khủng, thì Hề Gia Vận cũng giúp Tiêu Nhiên rửa vết thương xong.

Ngoài này náo loạn, tiếng động lớn như vậy, cậu đương nhiên là nghe thấy, kết quả vừa đi ra, bé mèo quýt chính là đang phóng về phía cậu để chạy trốn, nhân viên chương trình thì đuổi sát theo phía sau, trong tay vẫn cầm khư khư cái xô, Hề Gia Vận giật mình một chút, nhưng rất nhanh đã nhận ra tình huống lúc này ——

Họ đang bắt mèo.

Cậu không kịp nghĩ gì, lúc bé mèo quýt chạy tới thì lập tức ôm chặt lấy nó.

___________________

Tác giả có lời muốn nói: Video quý giá về hành trình thuần hóa (?) mèo con của nhân loại.

Thời khắc chứng kiến kỳ tích đến rồi đây!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.