Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ - Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot

Chương 34. Day 32


Bạn đang đọc Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ – Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot – Chương 34. Day 32

14/09/2021

Edit: Nhật Nhật

Chỉ không nói tiếng nào thôi đã bị nhóc Phượng Hoàng trách móc một đống lớn như vậy, Hề Gia Vận dở khóc dở cười: “Nào có chim nào khác đâu, chú chỉ có mỗi một Phượng Hoàng là con thôi.”

Nhóc Phượng Hoàng dí mũi lại ngửi thử một cái, xác nhận trên người nhân viên chăm sóc ngoại trừ mùi của hai đứa đáng ghét là Nhai Tí và Kỳ Lân ra thì đúng là không có mùi của con chim đáng ghét nào khác, mới miễn cưỡng nguôi giận.

Nhưng nó hãy còn không vui, cũng nhân cơ hội nói về chuyện của mình.

[ Nhân viên chăm sóc phải cam đoan là sẽ chỉ nuôi đúng một mình chim là bé Phượng Hoàng thôi, nếu không bé sẽ nhổ sạch lông của mấy con chim khác!]

Hề Gia Vận: “…”

Bộ con là chim dữ đấy hả?

Hề Gia Vận buồn cười không thôi, đồng ý với nhóc con này: “Được, chỉ nuôi đúng một bé chim là con thôi.”

Nhận được hứa hẹn của Hề Gia Vận, nhóc Phượng Hoàng lúc này mới thực sự hài lòng, đuôi lại “Phạch” một cái xòe rộng ra, y như một chú Khổng Tước điệu đà vậy.

Hề Gia Vận nhìn giờ một cái, vẫn còn đủ thời gian để cậu làm bữa sáng, bèn nói: “Chú đi đây.”

Nhóc Phượng Hoàng tâm trạng đang vui vẻ, gật đầu một cái.

——Con người, trẫm cho ngươi lui.

Hề Gia Vận đóng giao diện game lại.

Sáng sớm nên ăn nhẹ một chút, Hề Gia Vận bèn làm cho mình một ít bánh khoai tây, lại nấu thêm một ít sữa đậu nành. Sau khi làm xong hết, cậu nổi hứng chụp lại một bức hình, đăng lên trang cá nhân của mình, rồi vừa ăn vừa chờ điện thoại của Thôi Xán Xán.

Sáu rưỡi, Thôi Xán Xán đúng giờ gọi tới.

Hề Gia Vận ngồi lên xe, thuận tiện mang cho cô một phần bữa sáng.

Thôi Xán Xán cảm động không thôi: “Thật là hạnh phúc, đến cái là có ăn hức hức hức.”

Hề Gia Vận cười nói: “Chị nhanh ăn đi, để lát nữa là nguội mất đấy.”

Thôi Xán Xán lập tức cắn một miếng bánh, bánh khoai tây bên ngoài giòn xốp, bên trong lại thơm mềm, ăn ngon đến mức Thôi Xán Xán muốn rớt lệ, cô đột nhiên nhận ra một chuyện: “Gia Gia, chị biết rồi!”

Hề Gia Vận nghi hoặc hỏi lại: “Cái gì cơ ạ?”

Thôi Xán Xán ăn quá nhanh, bị bánh khoai tây làm bỏng, cô lè lưỡi ra cho bớt nóng, nói: “Nếu mà cậu không làm nghệ sĩ được nữa thì cũng không cần đi tìm giám đốc Cao đâu, cậu kiếm một chỗ làm bánh bán là được, thu nhập một tháng năm vạn không phải chuyện nằm mơ giữa ban ngày nữa.”

Hề Gia Vận: “… Cảm ơn chị.”

Đây coi như là khen ngợi với tay nghề nấu nướng của cậu đúng không!?

Ăn no uống đủ xong, hai người Hề Gia Vận khởi hành đi tới đoàn làm phim.

Hiện giờ đã là tháng mười, nhiệt đột bắt đầu hạ thấp, nhất là lúc sáng sớm hay tối muộn thì sẽ rất lạnh. Hề Gia Vận đến cũng coi là sớm, nhưng Mạnh Sanh còn đến sớm hơn cả cậu, vừa thấy hề Gia Vận tới, Mạnh Sanh ủ rũ chào hỏi một câu: “Gia Gia, cậu đến rồi đấy à?”

Hề Gia Vận hỏi cô: “Chị làm sao vậy? Tối qua ngủ không ngon à?”

Mạnh Sanh lắc đầu một cái: “Không phải, còn không phải tại phân cảnh ngày hôm nay sao? Điệu múa hiến tế gì gì đó, làm chị mệt chết được, chị luyện mãi luyện mãi mà cô Từ Mân vẫn bảo chưa được.”

Nghe cô nói thế, Hề Gia Vận lập tức nhớ ra.

Cảnh quay hôm nay liên quan đến lễ hiến tế của Phượng tộc. Phượng tộc vốn là linh tộc, rất để ý đến chuyện thờ phụng thần linh, vì thế cứ mỗi mười năm sẽ tổ chức một lễ hiến tế rất lớn, để cầu cho Phượng tộc an khang. Nhưng bọn họ hoàn toàn không biết, Phượng tộc cũng giống như Long tộc trong quá khứ, thực ra đã sớm bị thần linh lãng quên, Long tộc từ từ diệt vong, mà sở dĩ Phượng tộc vẫn còn tồn tại đến giờ, đều là nhờ Phượng Triều một thân một mình gánh chịu nguyền rủa.

Hiến tế của Phượng tộc, cũng chỉ là lừa mình dối người mà thôi.


Mãi cho đến khi Phượng Triều gặp được Khổng Huyên. Hắn cảm nhận được mệnh trời ở trên người Khổng Huyên, đây là cô gái mà số mệnh đã lựa chọn, cho nên Phượng Triều bèn để Khổng Huyên nhảy điệu múa cầu phúc, chuyện này bị tất cả các trưởng lão trong Phượng tộc phản đối, bọn họ nói là bách điểu tôn Phượng làm vua, để một con Khổng tước đến múa điệu cầu phúc chính là bất kính với thần linh, nhưng Phượng Triều chả buồn bận tâm.

Kết quả là giữa buổi lễ, Khổng Huyên còn chưa múa xong trời đã đổ mưa to, là dấu hiệu của điềm chẳng lành.

Mạnh Sanh luyện múa, cũng chính là để chuẩn bị cho cảnh quay này.

Hề Gia Vận hỏi cô: “Chị múa không được ạ?”

Mạnh Sanh mặt ủ mày chau nói: “Chị thấy cũng ổn ổn rồi, chỉ là cảm giác không được trôi chảy lắm, nhưng mà cô Từ Mân nói chị múa không có hồn, bảo chị tập thêm để tìm cảm giác, phải múa sao cho thật thánh khiết, thanh nhã… Chị thấy, để lúc biên tập lại điều chỉnh ánh sáng một chút cũng được mà.”

Lời này, Mạnh Sanh đương nhiên là không dám nói ngay trước mặt Từ Mân, cô Từ Mân trong miệng cô chính là một biên đạo múa rất nổi tiếng, quan hệ giữa đạo diễn Cát và Từ Mân không tệ cho nên mới đồng ý đến đoàn làm phim hỗ trợ, biên tập đoạn múa này cho họ.

Mà yêu cầu của một biên đạo vũ đạo đối mới điệu múa không chỉ nằm ở chỗ động tác trôi chảy đẹp mắt, mà còn phải chú trọng đến cảm xúc biểu đạt bên trong nữa, huống hồ yêu cầu phía sau Mạnh Sanh hoàn toàn không đạt tới, chỉ riêng việc múa sao cho uyển chuyển thôi Mạnh Sanh đã không làm được rồi, cho nên cô bị túm lại không ngừng tập đi tập lại điệu múa này.

Mạnh Sanh đang nói thì trợ lý của cô qua đây gọi, “Chị Sanh Sanh, cô Từ Mân hỏi chị đã nghỉ ngơi xong chưa, nếu thấy được rồi thì quay lại tập tiếp đi, một lát nữa là quay rồi.”

Mạnh Sanh ném lại cho Hề Gia Vận một ánh mắt tuyệt vọng, không còn thiết tha gì nữa rồi quay lại tiếp tục luyện múa.

Hề Gia Vận nhìn mà buồn cười không thôi.

Giờ hãy còn sớm, nhân viên trong đoàn phim đang lẹ tay lẹ chân sắp xếp lại các đạo cụ cần dùng, dựng bối cảnh các loại, Hề Gia Vận không có gì làm bèn tìm một chỗ ngồi nghịch điện thoại, cậu vừa mở phần mềm chat ra đã nhận được vài tin nhắn mới.

Hề Gia Vận mở ra.

Dưới bức hình chụp bữa sáng mà cậu chia sẻ có mấy tin nhắn.

[ Tần Thanh: Nước mắt không tự chủ chảy xuống từ khóe miệng.]

[ Đạo diễn Cát: Ăn hết chưa? Nếu mà ăn không hết thì có thể mang đến đoàn làm phim, chú giải quyết giúp cậu.]

[ Phó Giai: Nuốt nước miếng, thèm quá. Gia Gia, anh có nhớ anh đã đồng ý với anh hai em là sẽ đến nhà em nấu cơm không, hay là…

Cải lương không bằng bạo lực, luôn ngày hôm nay thì sao QAQ?]

Phó Giai nhắc Hề Gia Vận, hôm nay cậu chỉ có một cảnh thôi, xong là rảnh rồi.

Hề Gia Vận ấn vào avatar của Phó Giai, nhắn riêng cho cô: [ Hôm nay cũng được.]

Có lẽ Phó Giai không nghĩ niềm vui sẽ tới nhanh như vậy: [ Có thật không ạ! ! ! !]

Hề Gia Vận: [ Anh thì được, nhưng mà không biết anh trai em có rảnh hay không?]

Phó Giai: [ Để em gọi điện hỏi anh ấy một cái.]

Hề Gia Vận: [ Được.]

Mấy phút sau, Phó Giai hỏi xong mới nhắn lại: [ Hôm nay anh em cũng rảnh ó.]

Hề Gia Vận: [ Được, vậy thì hôm nay đi.]

Hẹn xong thời gian, Hề Gia Vận để điện thoại xuống, quay sang xem Mạnh Sanh tập múa.

Vừa xem một cái chính là gần hai tiếng đồng hồ. Trong lúc đó mọi người trong đoàn phim cũng đã tới đông đủ, bối cảnh cũng bố trí xong xuôi, đối với kiểu múa hiến tế này, Hề Gia Vận thấy không khác lắm với cúng tế ở lễ hội, Mạnh Sanh vẫn chưa làm tốt, không chỉ bản thân cô mà cả Từ Mân cũng thấy thất vọng.

Từ Mân tuyệt vọng nói với đạo diễn Cát: “Thôi, cứ như vậy đi, mọi người quay thì quay, nhưng mà chỉ đạo vũ đạo ở cuối phim đừng có ghi tên tôi vào là được.”

Đạo diễn Cát gãi gãi đầu, muốn cười lại cảm thấy như thế không tốt lắm, “… Vậy giờ bắt đầu nhé?”

Mười phút sau, chính thức quay chụp.

Hề Gia Vận đi tới đài hiến tế.


Không ít diễn viên đi theo sau cậu, nối đuôi nhau tiến vào, mà Bạch Thanh Trì đóng vai hộ vệ của Hề Gia Vận cũng là người cách cậu gần nhất.

Trang phục diễn của Phượng Triều vừa dài vừa rộng, tầng tầng lớp lớp kéo ở trên đất, mà để tạo hiệu ứng tiên khí cho nhân vật, vải may đều dùng loại vừa mỏng vừa nhẹ, bởi vậy Hề Gia Vận cảm thấy có hơi lạnh, cậu nhìn sang phía Bạch Thanh Trì, cảm thấy khôi giáp cậu ta đang mặc nhất định rất ấm.

Có lẽ là nhận ra ánh mắt Hề Gia Vận đang nhìn mình, Bạch Thanh Trì bèn không thèm che giấu, lườm cậu một cái.

Hề Gia Vận: “…”

Thôi được rồi.

Không cho nhìn thì không nhìn vậy, Hề Gia Vận đi lên đài, cậu đang định đọc lời thoại của mình thì bất thình lình đạo diễn Cát lại hô dừng: “Bạch Thanh Trì, cậu trừng Hề Gia Vận làm cái gì hả? Cậu là hộ vệ, tuyết đối trung thành với cậu ấy chứ không phải kẻ thù.”

Bạch Thanh Trì: “…”

Hề Gia Vận: “…”

Bạch Thanh Trì cứng đờ nói: “Cháu không trừng mà.”

Nói xong lại để ý thấy ánh mắt Hề Gia Vận, cậu ta bèn nguýt một cái: “Nói không có trừng cậu đó!”

Hề Gia Vận trái lương tâm nói: “… Đúng đúng đúng, cậu không trừng.”

Bạch Thanh Trì: “…”

Má nó, cậu ta đang chọc chó đấy à?

Đoạn nhạc dạo này trôi qua xong, đạo diễn Cát giơ tay ra hiệu, bắt đầu quay chụp. Hề Gia Vận ngồi trên đài cao, nâng ly rượu ba chân bằng vàng, không ngẩng đầu lên mà nói: “Lễ tế bắt đầu.”

Lập tức có người nâng linh kiếm của Phượng tộc lên, đi từng bước một, cho đến khi đi đến trước bàn cung phụng, chỉ nghe “Rầm” một tiếng, trán của người này dập mạnh xuống sàn, sau đó duy trì tư thế này, thành kính giơ cao hai tay, dâng linh kiếm lên, lúc này, Mạnh Sanh mặc một bộ váy áo rực rỡ đi tới.

Nhìn thấy người tới là nàng chứ không phải thánh nữ tộc mình, mọi người trong Phượng tộc đều tỏ vẻ ngạc nhiên không hài lòng, nhất thời có chút náo loạn.

Hề Gia Vận rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, lông mi rũ xuống quét mắt nhìn mọi người ở dưới đài, trận náo loạn này lập tức dừng lại, mọi người ai nấy im phăng phắc, Mạnh Sanh cũng nhận lấy kiếm.

Có người cao giọng hô: [ Thánh nữ khởi vũ* ——!”

*Chỗ này tôi để nguyên Hán Việt, tại để là nhảy múa, khiêu vũ hay là múa lên nghe nó không hợp với bối cảnh ấy.

Mạnh Sanh chậm rãi rút kiếm ra.

Đoạn múa hiến tế này, cô đang tập rất lâu rồi, động tác đáng lẽ đã nhuần nhuyễn đến độ không thể quen hơn được nữa, nhưng lúc tập Mạnh Sanh không dùng kiếm, nên lúc này cảm thấy không quen tay, Mạnh Sanh không tìm được cảm giác, trong lòng cô đánh “Thịch” một cái, không biết làm gì hơn là liều mạng cầu khấn: Đừng xảy ra sai sót gì đừng xảy ra sai sót gì đừng xảy ra sai sót gì.

Nhưng định luật Murphy [1] luôn có hiệu lực vào những lúc như thế này, Mạnh Sanh đang muốn xoay kiếm thì không hiểu sao lại trượt tay, “Keng” một tiếng, trường kiếm bay ra, rơi trên mặt đất.

Đạo diễn Cát chỉ đành hô ngừng: “Cut!”

Mạnh Sanh ngại ngùng nói: “Xin lỗi…”

Đạo diễn Cát vùng tay lên, “Không sao, không có chuyện gì, chúng ta làm lại.”

Mạnh Sanh vội vàng nói: “Chờ chút, để cháu thử trước một lần đã. Lúc luyện tập đều có cái gì thì cầm tạm cái đó, cho nên giờ cháu không tìm được cảm giác.”

Đạo diễn Cát nghĩ thế cũng phải, “Được, vậy cô đi tập lại đi.”

Hề Gia Vận ngồi trên đài chờ một lát, thấy mấy người đạo diễn Cát không có ý bắt đầu quay lại luôn bèn đi xuống, đúng lúc Mạnh Sanh đang tập làm quen với thanh kiếm này, cô làm động tác vuốt kiếm, Hề Gia Vận nói: “Chị phải giữ chắc kiếm mới được.”

Mạnh Sanh sửng sốt: “Cậu biết múa kiếm hả?”


Hề Gia Vận đáp: “Có biết một chút ạ.”

Trước kia cậu tham gia show tài năng sống còn, ít nhiều gì vẫn phải có một chút khả năng nhảy, giống như kiểu múa kiếm này, Hề Gia Vận cũng từng cố ý học qua mấy động tác cơ bản. Lúc Từ Mân biên đạo múa, đại khái là cũng có cân nhắc đến vấn đề kiến thức căn bản của Mạnh Sanh, cho nên phần lớn các động tác đều lấy múa kiếm làm trụ cột, nhưng lại hơi cải biên đi một chút, ít đi một chút cảm giác mạnh mẽ của múa kiếm, khiến động tác uyển chuyển mềm mại hơn, xuất hiện trong trường hợp tế lễ như này cũng không quá đột ngột.

Cũng chính bởi vậy, Hề Gia Vận nhìn Mạnh Sanh tập múa một hồi, cũng nắm được kha khá.

Mạnh Sanh làm theo lời Hề Gia Vận nói, làm lại động tác vuốt kiếm, sau đó cổ tay lại xoay một cái. Mạnh Sanh xoay khá chậm nên lần này không bị tuột tay nữa, nhưng Hề Gia Vận vẫn thấy có chỗ không ổn, “Chị đừng nhún vai.”

Mạnh Sanh: “… Hả?”

Hề Gia Vận nghĩ một chút: “Chị đưa kiếm cho em mượn đi.”

Mạnh Sanh bèn dừng lại, đưa kiếm cho Hề Gia Vận.

Hề Gia Vận nắm chặt cán kiếm, cổ tay khẽ lật, kéo kiếm qua, sau đó ngón tay dùng lực, kiếm lần thứ hai vẽ thành một đường tròn, dễ dàng xoay chuyển, động tác của Hề Gia Vận như nước chảy mây trôi, làm liền một mạch, hiển nhiên là đã từng luyện tập qua.

Mạnh Sanh mở to hai mắt, “Cậu làm tốt quá!”

Hề Gia Vận không lên tiếng, cậu làm một động tác vuốt kiếm cho Mạnh Sanh xem, “Kiếm phải đưa theo phương nằm ngang, lúc vung kiếm xuống thì cổ tay phải thu lại một chút.”

Lý thuyết thì Mạnh Sanh đều biết cả, nhưng đến lúc thực hành cô lại không làm được, Mạnh Sanh khổ não nói: “Sao cùng là một động tác mà cậu làm thì trông rõ đẹp, mà chị làm thì lại như đang tập thể dục theo đài vậy?”

Hề Gia Vận: “Em chỉ biết mấy động tác cơ bản thôi —— Không thì chị tập thêm một chút xem?”

Mạnh Sanh nhận lại nguồn gốc nỗi thống khổ của mình —— Thanh kiếm, đang muốn làm theo mấy điểm mấu chốt mà Hề Gia Vận nói để luyện lại thì quay đầu thấy Từ Mân đang đứng xem ngay bên cạnh, cô vội vã lên tiếng chào: “Cô Từ Mân.”

Từ Mân gật đầu, tiếp đó quay sang nói với Hề Gia Vận: “Kiến thức căn bản của cậu không tệ.”

Người thường xem trò vui, người trong nghề xem cách thức, cho dù chỉ là hai động tác đơn giản nhất, Từ Mân cũng nhìn ra được Hề Gia Vận nắm rất chắc các động tác căn bản, cô bị điệu múa của Mạnh Sanh giày vò một hồi lâu, giờ mới gặp được người có nền tảng như Hề Gia Vận, tức thì vui vẻ không khác nào nắng hạn gặp mưa rào, lập tức hỏi cậu: “Tôi có nhớ cậu, sáng nay cậu đến từ rất sớm, những động tác vũ đạo để cô ấy tập hầu hết đều là những động tác căn bản, cậu có nhớ được hết không?”

Hề Gia Vận: “… Cũng tương đối thôi ạ.”

Từ Mân bèn nói: “Vậy cậu làm thử xem?”

Mạnh Sanh lập tức nhét thanh kiếm vào trong tay Hề Gia Vận, cứ như thế nó là củ khoai nóng bỏng vậy.

Hề Gia Vận nhớ lại các động tác, chậm rãi nắm chặt cán kiếm, sau đó cậu lại bất chợt nhớ đến tư thế của nhóc Phượng Hoàng nhà mình lúc sáng nay.

——Lúc nó ngẩng đầu bay lên, lông đuôi thuận thế rũ xuống, nhóc Phượng Hoàng giang cánh ra, sau đó lại xòe đuôi, những đốm lửa nhỏ vụn phân ra rồi rơi xuống, mà nhóc con đó lúc này, vừa có vẻ kiêu ngạo, lại đầy thần thánh.

Hề Gia Vận chuyển động.

Kiếm xuất ra, cậu đứng thẳng người, vạt áo đỏ nhẹ bay, một giây sau, Hề Gia Vận nghiêng người, vung kiếm, động tác của cậu như mây bay, chậm rãi mà không cứng nhắc, lộ ra một loại cảm giác hơi chút bất cần. Ngay sau đó, Hề Gia Vận khẽ nâng cằm, trường kiếm xoay ngang, vạch ra một đường trong không khí, người cũng xoay một vòng, vạt áo dài từng lớp từng lớp tung lên, theo chuyển động của cơ thể.

Đạo diễn Cát không hiểu gì về khiêu vũ, nhưng như vậy cũng không trở ngại gì đến việc thưởng thức cái đẹp của ông ta.

Kiếm của Hề Gia Vận rất uyển chuyển, đè xuống sự mãnh mẽ của bản thân điệu múa kiếm, mà động tác cơ thể của cậu cũng vô cùng hấp dẫn, đoan trang lại thanh lịch. Hơn nữa đạo diễn Cát còn kinh ngạc phát hiện thêm một chuyện, ông ta dường như không phải đang xem Hề Gia Vận mà càng giống xem Phượng Triều hiến vũ hơn, bởi vì chỉ có nhân vật như Phượng Triều, mới có thể vào lúc cúng tế như này, múa đến ngạo mạn lại hoàn mỹ như vậy.

Cái cậu Hề Gia Vận này, hóa ra không chỉ có biết đóng phim, mà bảo cậu ấy đi khiêu vũ cũng được nữa!?

Đạo diễn Cát thì thào nói: “…… Không tồi, thực sự rất không tồi.”

Là một biên đạo múa, Từ Mân còn phấn khởi hơn cả đạo diễn Cát: “Không phải chỉ không tồi thôi đâu? Không có nhịp điệu tức là chết, không có phong cách tức là không có gì cả*.”

*Cả câu này nói về nguyên tắc trong khiêu vũ cổ điển, tôi không hiểu gì đâu.

Những vũ công như bọn họ, luôn chú ý về cả nhịp điệu cả cơ thể. Cơ thể ở đây là nói về động tác hình thể, cũng là yếu tộ trụ cột, còn nhịp điệu chính là thần thái bên trong, giống như câu vẽ hổ khó vẽ xương vậy, cái “Xương” này, chính là nói đến thần thái, khi các cô khiêu vũ cũng luôn phải chú ý đến điểm này, phải biểu hiện được cả thần thái lẫn tư thế, Từ Mân trước đó nói Mạnh Sanh múa không có hồn cũng chính là nói cô không có cái thần thái này.

Nhưng Hề Gia Vận, cậu ấy múa thực sự là rất có hồn!

Bắt đầu từ khi cậu thực hiện động tác đầu tiên, Từ Mân đã choáng váng rồi.

——Cô dường như đang thực sự thấy một chú Phượng Hoàng đang múa.

Một Phượng Hoàng kiêu ngạo lại cao quý, hạ mình nâng kiếm, để cầu phúc cho muôn vạn bách tính nhân gian.

Nhưng, nó vốn là thần linh, tại sao nó lại phải múa một điệu múa vô nghĩa như vậy?

Phượng Hoàng chán nản khiêu vũ, rồi lại tao nhã đến vô cùng.

Trang phục đỏ như lửa tung bay, kim tuyến ánh lên sắc vàng lộng lẫy, giống như lửa Phượng Hoàng, ấp áp lại hội tụ đủ những sắc màu rực rỡ nhất trong nhân gian. Từ Mân choáng váng nói: “Phượng Hoàng, trong linh hồn của cậu ấy, có một con Phượng Hoàng!”


Đạo diễn Cát còn tưởng Phượng Hoàng mà Từ Mân nói chính là Phượng Triều bèn gật đầu thật mạnh một cái.

Điệu múa vẫn còn tiếp tục. Trường kiếm khẽ vung lên, Hề Gia Vận chậm rãi di chuyển, từ đầu đến cuối, động tác của cậu vẫn luôn nhẹ nhàng uyển chuyển, vô cùng xinh đẹp, mãi đến động tác cuối cùng, Hề Gia Vận đột nhiên nhấc kiếm quét mạnh một đường, kiếm phong xẹt qua, vạt áo cậu tung bay, dường như bừng lửa, chói lòa, rực rỡ đến độ khiến trời đất phảng phất cũng trở nên nhạt nhòa ảm đạm, mất đi màu sắc vốn có, khiến người ta nhìn mà ao ước!

Vào lúc này, tất cả đoàn làm phim đều rơi vào yên tĩnh.

Hề Gia Vận cuối cũng cũng múa xong, cậu thở dốc mấy cái: “Em không nhớ động tác lắm.”

Một hồi lâu sau vẫn không thấy có động tĩnh gì, cậu ngẩng đầu lên, khó hiểu hỏi mấy người đạo diễn Cát: “Sao thế ạ?”

Mạnh Sanh bần thần nói: “Cậu nói cậu chỉ biết múa một chút hả?”

Đạo diễn Cát nghi hoặc hỏi: “Cậu nói cậu chỉ biết mấy động tác cơ bản hả?”

Hề Gia Vận: “… Cháu đúng là chỉ biết có một chút mà.”

Mạnh Sanh và đạo diễn Cát còn chưa kịp bày tỏ sự lên án của mình đối với cậu, thì Từ Mân đã vọt lên trước, hai mắt sáng lấp lánh: “Vừa rồi xem cậu khiêu vũ, tôi thực sự cảm thấy giống như đang được nhìn thấy Phượng Hoàng vậy! Cậu có ý định muốn chuyển nghề không? Thực ra cũng không tính là đổi nghề, chỉ là biểu diễn trên sân khấu khác thôi —— Sân khấu múa, cậu múa thực sự rất có hồn, cũng rất có thần thái, nhiều năm rồi trong giới không có vũ công nào đạt được đến cảnh giới này, nhưng cậu lại có thể làm được!”

Đạo diễn Cát: “? ? ?”

Đạo diễn Cát: “Từ đã, tôi mời bà tới là để giúp tôi biên tập vũ đạo, sao bà lại quay sang khoét vách nhà tôi thế hả? ? ?”

Từ Mân nói: “Cậu ấy thực sự múa rất có hồn, mà một hạt giống tốt, ở lại đây với ông mai một thiên phú thì chẳng bằng đi biểu diễn múa với tôi!”

Đạo diễn Cát tức giận nói: “Cậu ấy đóng phim cũng rất có hồn, cũng là hạt giống tốt! Đi theo bà biểu diễn múa mới gọi là mai một nhân tài ấy.”

Từ Mân: “Mai một thế nào được. Cậu ấy đi theo tôi, tôi sẽ nâng đỡ cho, đảm bảo trong vòng ba năm là cậu ấy có thể mở buổi lưu diễn cá nhân rồi.”

Đạo diễn Cát: “Lại còn tốn tận ba năm? Quay bộ phim này của tôi xong, sang năm là cậu ấy có thể lấy giải rồi.”

Từ Mân không thèm chấp nhặt với ông ta: “Bọn tôi là làm nghệ thuật. Nghệ thuật ông có hiểu không hả? Không thể đo lường nghệ thuật bằng giải thưởng được.”

Đạo diễn Cát dứt khoát nói; “Làm nghệ thuật thì có thể kiếm được mấy đồng chứ?”

Hai người ông một câu bà một câu cãi nhau ỏm tỏi, sóng não căn bản không cùng một tần số, Hề Gia Vận nhìn mà bó cả nón, đang định trả kiếm lại cho Mạnh Sanh, thì cô lại điên cuồng lắc đầu: “Thôi, cậu cầm đi, nhanh cầm đi, thà bảo chị tập thể dục nhịp điệu theo đài còn hơn, cái điệu múa hiến tế này chị thực sự không thể đỡ được đâu!”

Nói xong, Mạnh Sanh đột nhiên lanh trí nghĩ ra, “Đạo diễn Cát, không thì để đoạn hiến vũ này cho Gia Gia làm được không?”

Đạo diễn Cát còn chưa kịp hiểu là chuyện gì, Từ Mân đã đồng ý trước: “Tôi thấy đề nghị này được đó!”

Đạo diễn Cát nghĩ một hồi, “Vậy phải sửa lại kịch bản một chút. Nhưng mà —— Như thế không phải là không được.”

Đạo diễn Cát đi thương lượng cùng Phó Giai chuyện này, lúc quay trở lại, trên mặt ông ta là nụ cười tươi rói: “Đoạn này sẽ sửa lại, sửa thành thế này. Vốn ban đầu là Phượng Triều kiên quyết để Khổng Huyên hiến vũ, muốn mượn mệnh trời của cô để cầu phúc, nhưng Khổng Huyên không cẩn thận vấp chân, đánh rơi kiếm, đây vốn là chuyện bất ngờ không thể đoán trước, cho nên lòng dân Phượng tộc hoang mang rối loạn. Phượng Triều thấy thế tự mình nhặt kiếm lên, tiếp tục hiến vũ, hôm đó vốn là một ngày sáng sủa không mây, kết quả Phượng Triều còn chưa múa xong, trời đã đổ mưa to, càng lúc càng xối xả.”

Dứt lời, đạo diễn Cát nửa đùa nửa thật nói: “Tiểu Gia này, hôm tổ chức nghi thức khởi động máy, không phải cậu cầu được mưa luôn đấy à? Không thì đoạn này cậu cũng cầu mưa thêm lần nữa đi, chúng ta đỡ phải tốn công tốn sức làm mưa nhân tạo.”

_______________________

Editor có lời muốn nói: Tôi sẽ không nói cho các cô biết tôi oánh nhầm từ nhẹ bay thành nghé bay đâu. Hờ hờ hờ, may mà nhìn ra sửa lại rồi, chứ không xấu hổ chết :))))))))))

[1] Định luật Murphy hay còn được gọi là “Định luật bánh mì bơ” hay “Định luật đầu độc” do Edward A. Murphy phát biểu. Ông là một kỹ sư cơ khí phục vụ trong không quân mỹ, sau một thời gian dài từ trải nghiệm của bản thân đến của những người quen biết, đã đúc kết ra định luật này. Nội dung của định luật Murphy chỉ có một câu ngắn gọn là: “Việc gì tồi tệ có thể xảy ra thì nó sẽ xảy ra”. Nguyên gốc tiếng Anh là: “Anything that can go wrong, will go wrong”.

Trong thời gian làm việc trong Không quân Mỹ năm 1949, ông tham gia vòi dự án quân sự MX 981 và có trách nghiệm nghiên cứu những tác động của gia tốc trọng trường (lực G) lên phi công khi máy bay bị mất tốc độ đột ngột. Đại úy Murphy hiểu rõ nhiệm vụ mà cấp trên giao phó và việc mình cần làm. Một trong những nhiệm vụ khó khăn nhất chính là nghiên cứu hậu quả của việc giảm tốc đột ngột trên một chiếc máy bay phản lực.

Để có thể thực hiện nghiên cứu của mình, Murphy đã làm việc với 15 phi công để lắp đặt 15 bộ máy đo cảm biến. Trên lý thuyết thì tất cả đều vận hành tốt và các thử nghiệm đều diễn ra êm đẹp. Tuy nhiên, trong những ngày có mặt đầy đủ thượng cấp thì bỗng nhiên những chiếc máy này lại “hỏng” và không thu được kết quả nào. Khi bị thượng cấp khiển trách và chuẩn bị nhận án kỷ luật, ông yêu cầu được kiểm tra lại tất cả máy dò và xác nhận rằng 15 chiếc máy đều hoạt động bình thường.

Cuối cùng, Murphy cũng tìm ra nguyên nhân đó là thay vì lắp 15 chiếc máy cảm biến theo chiều quy định thì các kỹ thuật viên lại đi lắp theo chiều ngược lại. Ông thở phào nhẹ nhõm vì mình đã không mắc sai sót và cũng được các thượng cấp tha tội. Murphy lẩm bẩm khiển trách do lỗi các kỹ thuật viên: “Nếu có hai cách để làm cái gì đó, mà một trong hai cách dẫn đến thất bại, thì chắc hẳn ta sẽ làm theo cái cách tệ hại đó.”

Trước đó, Edward A. Murphy cũng đã gặp nhiều sai lầm ngớ ngẩn nhưng nhớ đời đến mức ông nghĩ ra ngay một định luật của vũ trụ mà chưa dám công bố. Trong ngày nhận bằng tốt nghiệp Đại học, Murphy đã mặc một chiếc áo trắng tinh ra phố vò bị một chiếc xe chạy bắn bùn dính đầy lên áo. Rồi cũng có những lúc Murphy đi nhà sách thấy sách cần tìm chất đầy thành chồng nhưng lúc đó không có sẵn tiền mặt trong túi, cho đến khi ông có đủ số tiền mua sách thì quyển sách ấy đã không còn bán. Rồi khi ông mua nhà, cả ba đời chủ đều sống êm đềm trong căn nhà đó nhưng đến khi Murphy don đến thì chiếc cầu thang thì sập và chiếc đèn chùm thì rơi thẳng xuống đầu con trai ông.

Không chỉ gặp nhiều rắc rối trong cuộc sống, sau khi khảo sát bạn bè và người thân thì Murphy phát hiện ra rằng họ cũng gặp những vấn đề tương tự. Ông cũng đã thực hiện nhiều thí nghiệm để kiểm chứng giả thiết của mình, từ đó đúc kết ra Định luật Murphy.

Sau vài tháng công bố, Định luật Murphy được nhiều người chấp nhận, thậm chí còn có người cổ vũ Murphy thực hiện thí nghiệm để củng cố định luật này. Nhiều tổ chức thậm chí còn lấy Định luật Murphy làm kim chỉ nam trong mọi hoạt động, trong đó có Không quân Mỹ. Khoảng 9 năm sau, Từ điển Oxford được tái bản và đưa định luật của Murphy vào trong nội dung với tên tiếng Anh là “Murphys Law”.

Đây là cái ly rượu ba chân mà em nó cầm lúc lên đài tế

Còn đây là bánh khoai tây em nó làm


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.