Bạn đang đọc Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ – Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot – Chương 32. Day 30
13/09/2021
Edit: Nhật Nhật (yuukute)
…
Bài bóc phốt này vừa được đăng lên, lập tức đã thú hút rất nhiều người xem.
Dù sao mật mã của bài bóc phốt này cũng quá dễ đoán —— Đoàn làm phim hôm nay cử hành nghi thức khởi động máy, lúc này vẫn còn đang nằm trên bảng hot search, chính là “Khổng tước ngủ trên gác cao”, hơn nữa hai chữ “Cá Koi” kia chẳng khác nào chỉ thẳng mặt Hề Gia Vận luôn rồi còn.
Dưới bài bóc phốt, lượt bình luận đang không ngừng tăng lên.
[ Ơ này? Cành cao cành bổng á? Có thật không đấy? Tui còn đang mê nhan sắc của cậu ta như điếu đổ đây này QAQ]
[ Hề Gia Vận nào đã có thành tích nào đáng nói đâu nhỉ? Cho dù muốn cành cao thì hình như cũng làm gì đã đến lượt cậu ta.]
[ Nổi tiếng phát là vậy đó hả _ (: з ∠) _]
[ Thiên nhiên diệu kỳ, cá Koi vừa tới là trời đổ mưa to. Nói thật nhé, sao cứ nhắc đến cậu ta là thấy một bầu trời ảo lòi thế nhỉ?]
[ Thật sự quá ảo luôn. Tui nhớ trước khi tin tức trúng giải cá Koi của cậu ta bị lộ ra, mấy nick marketing chả đăng bài nói cậu ta đi đâu là xui xẻo đấy còn gì. Từ từ đã, chẳng lẽ đây chính là định luật bảo toàn vận may, chịu hết một năm xui xẻo thì đổi lại được một giải cá Koi của năm, giờ lại bắt đầu vòng tuần hoàn xui xẻo tiếp theo rồi ư.]
[ Ấu siệt, thím nói có lý đấy, vậy giờ chúng ta có nên bày tỏ lòng thương cảm với đoàn làm phim “Khổng tước” trước không?]
[ Ha ha ha ha ha. Nghe vô sinh đấy, nhưng lại rất có thai.]
Đến lúc này không còn ai để ý đến chuyện bóc phốt thái độ nữa, nghi thức khởi động máy mắc mưa, gán thiết lập cá Koi may mắn đều là hư vô, giờ tất cả mọi người đều đang bận hóng coi Hề Gia Vận có bắt đầu xui xẻo thật không.
Vốn phần thưởng cá Koi may mắn của năm đã rất phong phú, khiến người ta có cảm giác trúng thưởng một lần chính là tiêu hao may mắn cả đời rồi, dân mạng ban đầu còn thấy chua lè, giờ tâm lý lại đột nhiên cân bằng lại.
——Trúng thưởng cá Koi may mắn bộ ghê gớm lắm sao?
Ghê gớm chứ.
Nhưng mà nhà mi lại không thể gặp may như vậy mãi được nha!
Hôm qua giang cư mận bị thồn cho một đống chanh vào miệng lúc này đang âm thầm vui vẻ trong lòng: Đời đã vui trở lại.
Xí!
*
Sau khi kết thúc nghi thức khởi động máy, “Khổng tước” bắt đầu chính thức quay chụp, hôm nay mới là ngày đầu tiên, đạo diễn Cát không sắp xếp quá nhiều cảnh quay, vì vậy mọi người được nghỉ rất sớm.
Để tiện cho việc đi lại đến đoàn làm phim, Hề Gia Vận ở lại khách sạn gần đó, đến lúc cậu về phòng mới biết chuyện trên Weibo.
Thôi Xán Xán đưa cậu về, tiện thể ngồi lại nói chuyện một chút, cô khó chịu nói: “Chị đã đoán ngay là thể nào cũng có người nhân cơ hội nói cậu kênh kiệu mà.”
Hề Gia Vận hỏi Thôi Xán Xán: “Chị Triệu nói thế nào?”
Thôi Xán Xán đã sớm hỏi qua, ý của Triệu Tình là chờ chút nữa các cô sẽ đăng bài giải thích, xác nhận sáng nay Hề Gia Vận đúng là bị tắc đường, “Chị Triệu nói chút nữa chị ấy sẽ đăng bài giải thích.”
Nhưng chuyện bóc phốt thái độ giải quyết xong, thì vẫn còn mấy người bên dưới nói là Hề Gia Vận đã hết sạch may mắn rồi, Thôi Xán Xán buồn bực nói: “Gia Gia, chị lo lắm. Nhỡ mà bốc trúng cá Koi may mắn thực sự tiêu hết vận may của cậu trong tương lai thì sao, chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Trên đời không ai hiểu rõ trình độ xui xẻo của Hề Gia Vận hơn Thôi Xán Xán được, quả thực là thảm đến mức ai ai nghe thấy cũng phải đau lòng rơi lệ.
Hề Gia Vận nghĩ một chút, “Vậy em lại đi thu tiền thuê nhà cho giám đốc Cao vậy, ông ấy nói sẽ bao ăn ở.”
Thôi Xán Xán: “?”
Thôi Xán Xán: “Không được! Là một fan sự nghiệp của cậu, chị không cho phép! ! !”
Hề Gia Vận bật cười nói: “Vậy chị còn hỏi em làm gì.”
Thôi Xán Xán rầm rì nói: “Chị chỉ hỏi tượng trưng thế thôi, Gia Gia em nhất định phải đi lên đinh cao của ngành giải trí.”
Lên đỉnh cao của ngành giải trí à?
Hề Gia Vận tiến vào giới giải trí, đơn giản là vị cậu cảm thấy cuộc sống có quá nhiều lựa chọn không đoán được trước kết quả, cậu lại đang mông lung không biết nên làm cái gì, đúng lúc được chị Trâu để ý, ký hợp đồng làm người đại diện, Hề Gia Vận bèn ôm tâm trạng thử một lần, mà tiến vào giới giải trí, sau đó vẫn ở lại cho đến bây giờ.
Thôi Xán Xán nói rất đương nhiên, giống như chuyện Hề Gia Vận có thể đi lên đỉnh cao là một chuyện hết sức bình thường, tất lẽ dĩ ngẫu vậy.
Hề Gia Vận biết, từ đầu tới cuối, Thôi Xán Xán luôn tin chắc rằng cậu sẽ nổi tiếng, cho dù là vào những lúc chán nản nhất, Thôi Xán Xán vẫn không hề mảy may dao động, nói Hề Gia Vận không cảm động là không thể nào.
Cậu cười đáp: “Được, em sẽ cố gắng.”
Thôi Xán Xán tạm hài lòng: “Nói thế còn nghe được chứ.”
Thôi Xán Xán thấy chuyện đã nói xong, chuẩn bị đi về, cô nhắn Hề Gia Vận ngay mai nhớ phải dậy sớm, đặt thêm mấy cái báo thức cho chắc ăn, mai cậu có cảnh quay sớm. Hề Gia Vận gật đầu, tiễn cô ra cửa, trước khi đi Thôi Xán Xán còn dặn thêm một câu: “À đúng rồi, Gia Gia, lát nữa cậu nhớ lên Weibo đấy, đăng ảnh tự sướng hay gì đó cũng được, lâu lắm rồi cậu chưa có hoạt động gì.”
Hề Gia Vận vâng dạ một hồi xong, lần này Thôi Xán Xán mới đi về thật.
Cậu tắm rửa xong xuôi, liền nằm dài trên giường, mở “Vườn Trẻ Thần Thú” ra.
Bên trong Vườn Trẻ vẫn là khung cảnh trời xanh quang đãng, hồ nước trong veo.
Cho dù chỉ là đồ họa rất đơn giản, nhưng Hề Gia Vận vẫn cảm thấy bối cảnh của game khiến mỗi lần cậu nhìn vào đều rất bình yên.
Nhìn một lúc lâu, Hề Gia Vận mới hoàn hồn lại, bắt đầu đưa mắt tìm bóng dáng nhóc con Nhai Tí.
Cậu phải cày điểm thiện cảm với bé con này một chút.
Không có trên bờ, cũng không thấy trên mặt hồ, Hề Gia Vận chuyển màn hình sang rừng ngô đồng.
Hề Gia Vận: “?”
Nhóc Nhai Tí kia đâu rồi?
Cậu lật qua lật lại tìm kiếm, dẫn cả nhóc Kỳ Lân và Phượng Hoàng lại đây, Hề Gia Vận hỏi hai đứa nó: “Hai con có trông thấy bạn nhỏ Nhai Tí đâu không?”
Nhân viên chăm sóc vừa tới đã hỏi về con thần thú khác, nhóc Phượng Hoàng không vui, hất đầu đi, tỏ thái độ không muốn hợp tác.
Trái lại bé Kỳ Lân vẫn ngoan ngoãn trả lời Hề Gia Vận.
[ Sáng sớm bé Kỳ Lân có thấy bé Nhai Tí nổi trên mặt hồ.]
Hề Gia Vận: “Bạn không lên bờ hả con?”
Nhóc Kỳ Lân lắc lắc đầu.
Nhưng trên mặt hồ không thấy Nhai Tí đâu cả.
Hề Gia Vận lo lắng nhìn lại.
Nhân lúc cậu không để ý, nhóc Phượng Hoàng trừng mắt lườm Kỳ Lân một cái.
Kỳ Lân đáng ghét thích làm màu!
Đáng ghét! Ấu trĩ!
Nghĩ như vậy, nhóc Phượng Hoàng đột nhiên bay lên, sau đó bổ nhào xuống giữa hồ, không lâu sau, nó đã ngậm một cái gì đó bay lên, sau khi ném thứ kia lên bờ xong thì miệng không ngừng phun ” Phì phì phì” mấy lần liền, có vẻ ghét ơi là ghét.
Hề Gia Vận cúi đầu nhìn, là bé con Nhai Tí mà.
Sao nó lại nằm dưới đáy hồ vậy.
Hề Gia Vận không rảnh để khen nhóc Phượng Hoàng, vội vàng hỏi han nhóc Nhai Tí, “Con có khỏe không?”
Nhóc con này bây giờ không cuộn thành một cục như mọi khi mà duỗi người thẳng đờ, không có tí phản ứng náo.
Hề Gia Vận bị dọa sợ, cậu lay lay người nó, “Bé Nhai Tí? Bé Nhai Tí?”
Nhóc con Nhai Tí không có chút động tĩnh nào, nhưng từ người nó loảng xoảng rơi ra không ít thứ linh tin.
[ Bạn nhận được vảy của bé Kỳ Lân, bé Nhai Tí cảm thấy cái này không có tác dụng gì cả.]
[ Bạn nhận được lông chim ở mông bé Phượng Hoàng, bé Nhai Tí cảm thấy cái này càng vô dụng hơn.]
[ Bạn nhận được một trái cây bị nẫu, bé Nhai Tí cảm thấy cái này không thơm bằng sữa hộp của bé.]
[ Bạn nhận được lông chân của Bạch Trạch, chắc cái này có thể giúp bạn gặp dữ hóa lành.]
Nhóc Kỳ Lân: “?” Sao Nhai Tí lại có vảy của nó vậy?
Nhóc Phượng Hoàng: “? ?” Cái gì mà lông chim ở mông, đó là lông đuôi!
Hề Gia Vận: “? ? ?” Mấy cái đồ gì đây?
Hề Gia Vận kinh ngạc một giây.
Không, không đúng, nhóc con này không phải thực sự bị làm sao rồi chứ?