Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ - Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot

Chương 24. Day 22


Bạn đang đọc Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ – Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot – Chương 24. Day 22

07/09/2021

Edit: Nhật Nhật

Tối hôm đó, trước khi Hề Gia Vận ngủ, cậu nhận được tin nhắn của Triệu Tình.

[Ở chỗ chị có hai kịch bản, một cái là nam chính phim thần tượng, bối cảnh vườn trường, một cái là nhân vật phản diện trong phim hài hiện đại, chị gửi file mềm kịch bản cho cậu, để cậu xem qua trước, thích cái nào thì mai bảo lại với chị.]

Triệu Tình không hổ là người đại diện vàng có khác, hiệu suất làm việc cực kỳ cao, Hề Gia Vận buổi chiều mới ký hợp đồng xong, cô đã bắt đầu tìm công tác cho cậu rồi.

Nhưng mà Hề Gia Vận lúc này mới nhớ ra, cậu quên chưa nói với đối phương mà mình nhận được vai Phượng Triều trong “Khổng tước ngủ trên gác cao.”

Hề Gia Vận nhắn lại: [Chắc không được rồi ạ.]

Cậu ngay cả kịch bản còn chưa xem đã trả lời, Triệu Tình ở bên kia sửng sốt một chút, hỏi Hề Gia Vận: [Làm sao vậy?]

Khả năng nhìn người của Triệu Tình trước giờ luôn rất chuẩn, hơn nữa cô cũng rất tin tưởng vào mắt nhìn của mình, cho nên Hề Gia Vận vừa nói không được, phản ứng đầu tiên của cô không phải là Hề Gia Vận mắt cao hơn đầu, nhìn không ưng hai kịch bản này, mà là có vấn đề gì đó khác.

Triệu Tình: [Cậu cảm thấy hai kịch bản này có chỗ nào không được à?]

Hề Gia Vận đáp lại: [ Không phải đâu ạ. Tại trước em có đi thử vai, được nhận vào rồi, nên muốn quay cho xong bộ phim đó trước đã.]

Triệu Tình kinh ngạc hỏi: [ Là nhân vật nào?]

Hề Gia Vận: [Phượng Triều trong “Khổng tước ngủ trên gác cao” ạ.]

Triệu Tình: [? ? ?]

Lần này thực sự là kinh rồi.

Bộ phim này, làm gì có chuyện Triệu Tình không biết?

Từ lúc “Khổng tước ngủ trên gác cao” tiến vào giai đoạn chuẩn bị, việc tuyển diễn viên cho phim đã được không ít người chú ý, ngay cả nghệ sĩ dưới tay cô nhìn cũng phát thèm. Dù sao đạo diễn của “Khổng tước” chính là đạo diễn Cát, ê kíp thực hiện cũng là số một số hai, huống chi còn có Phó Giai ở đó, đoàn làm phim giàu có như vậy, chất lượng phim ra sao cũng đã đoán được rồi.

Đừng nói chi là nhân vật Phượng Triều. Thiết lập của bản thân nhân vật này rất hút fan, khi bộ truyện “Khổng tước” còn chưa ra hết, nhân vật này đã trở thành tình đầu quốc dân trong mắt rất nhiều người, biến bao độc giả trở thành fan của mình, ngay cả nghệ sĩ dưới tay Triệu Tình cũng từng đi thử vai nhân vật này, nhưng đều thất bại, bên ngoài cũng tranh cướp muốn sứt đầu mẻ trán.

Thế mà giờ Hề Gia Vận lại nói với cô, mình lấy được nhân vật này rồi.

Triệu Tình: ? ? ?


Nói không kinh ngạc là giả, Triệu Tình vội hỏi: [Cậu thử vai được à? Chuyện là như thế nào?]

Hề Gia Vận bèn kể vắn tắt lại từ đầu đến cuối một lượt, nói từ lúc Phó Giai đến thăm đoàn làm phim “Phù Dung” về.

Nghe xong Triệu Tình chỉ trả lại cho cậu ba cái dấu chấm: […]

[ Quả nhiên là cậu có khác, cá Koi may mắn của năm.]

Bởi vậy, bộ phim đầu tiên Hề Gia Vận diễn chính là vai nam số ba, bộ thứ hai thì là phim của đạo diễn Cát, khởi điểm của cậu so với những diễn viên khác cao hơn không biết bao nhiêu lần.

Triệu Tình rất phấn khởi, cô càng lúc càng cảm thấy quyết định ký hợp đồng với Hề Gia Vận của mình, là một lựa chọn vô cùng chính xác.

Không chỉ có tiềm lực, có thể tự mình lên hot search mà còn có thể tự mình lấy được tài nguyên!

Rất tốt, là một nghệ sĩ hết sức chuyên nghiệp!

*

Hai ngày sau.

Triệu Tình đích thân đưa Hề Gia Vận đi chụp ảnh tạo hình.

Đến nơi trước mấy người Hề Gia Vận chính là Bạch Thanh Trì cũng người đại diện của cậu ta – Hà Vũ.

Bạch Thanh Trì mỉm cười chào hỏi, “Đạo diễn Cát, cô Phó.”

Phó Giai gật đầu đáp lại, đạo diễn Cát ngẩng đầu liếc cậu ta một cái, sau đó lập tức cau mày.

Đáng lý, sau lần diễn thử vai Phượng Triều thất bại lần trước, Bạch Thanh Trì không nên có mặt ở đây mới phải, việc này phải quy công cho người đại diện Hà Vũ của cậu ta, Hà Vũ và giám đốc sản xuất là bạn học cũ, quan hệ của hai người cũng không tệ, cho tên giám đốc sản xuất bèn tìm đạo diễn Cát, khuyên can đủ kiểu, mới khiến đạo diễn Cát nhả ra cho một nhân vật phụ, nhưng mà trong lòng đạo diễn Cát thấy không vui chút nào.

Nhân vật này chính là hộ vệ của Phượng Triều, trước đó đạo diễn Cát định tìm một diễn viên võ thuật tới diễn, Bạch Thanh Trì kia, da mỏng thịt mềm, nhìn kiểu gì cũng thấy không hợp.

Nhưng không hợp thì sao, dù gì đi nữa đối phương cũng là giám đốc sản xuất, đạo diễn Cát vẫn phải cho đối phương chút mặt mũi, vì thế mà thái độ của ông với Bạch Thanh Trì so với lần trước mới lạnh nhạt hơn nhiều như vậy.

Bạch Thanh Trì phát hiện ra thái độ của đạo diễn Cát nhưng vẫn lễ phép mỉm cười với đối phương.

——Giờ cậu ta đang trong giai đoạn thay đổi hình tượng, muốn xuất hiện trên màn ảnh lớn, không muốn lại quay mấy phim thần tượng nghìn bài một điệu như trước đó nữa.

Hà Vũ cũng vờ như không biết gì, anh ta nhiệt tình chào hỏi với mọi người, sau khi Bạch Thanh Trì vào phòng hóa trang rồi mới nói với cậu ta: “Nhân vật này tuy không sánh bằng Phượng Triều, nhưng cậu vẫn phải diễn cho tốt đấy, cũng phải làm tốt quan hệ với nhân viên trong đoàn phim, nhớ chưa?”


Bạch Thanh Trì vừa nghe thấy hai chữ “Phượng Triều” là đã thấy không vui rồi, cậu ta qua quýt gật đầu, sau đó lấy điện thoại ra, thành thạo đặt ship trà sữa.

Lúc Hề Gia Vận đến thì cũng đúng lúc Bạch Thanh Trì đang chuẩn bị đưa trà sữa phân phát cho mọi người.

Anh giai shipper vừa đặt chỗ trà sữa xuống, Bạch Thanh Trì lập tức tươi cười nói với nhân viên công tác trong đoàn: “Mời mọi người uống trà sữa, đều dặn cửa hàng bỏ ít đường rồi.”

Công tác trong đoàn làm phim hầu hết là con gái, các cô đương nhiên không thể cưỡng lại sự mê hoặc của trà sữa được, nghe Bạch Thanh Trì nói thế bèn nhanh chóng bu lại nhận đồ uống.

Bạch Thanh Trì bị mọi người vây quanh, nghe bọn họ tôi một câu cô một câu nói về chuyện của mình.

“Trên Weibo nói không sai tí nào, quả nhiên là hoàng tử trà sữa có khác!”

“Ha ha ha, đúng vậy, chính mình phải giữ dáng không được uống trà sữa, cho nên điên cuồng gọi đồ uống ngọt về cho đoàn làm phim.”

“Cái này ai mà chả biết, còn nói nhìn người khác uống trà sữa giống như mình cũng đang được uống kìa!”

Bạch Thanh Trì rất thích cảm giác được mọi người vây quanh, còn trở thành đề tài nói chuyện của người khác như thế này.

Cậu ta trưng ra vẻ mặt ôn hòa, đáp lời mọi người một chốc, thấy mục đích bước đầu của mình đã đạt được bèn ngẩng đầu lên hỏi Mạnh Sanh và Tần Thanh: “Chị Mạnh, anh Tần, hai người có muốn uống trà sữa không?”

Mạnh Sanh đang phải giữ dáng, nói: “Không cần đâu.”

Mạnh Thanh Trì săn sóc nói: “Em có dặn cửa hàng cho ít đường rồi, chị uống một cốc đi.”

Mạnh Sanh lắc lắc đầu, Bạch Thanh Trì còn đang muốn khuyên thêm, cậu ta vừa cầm một cốc trà sữa lên, thì bất chợt nghe thấy một giọng nói ôn hòa.

“Đạo diễn Cát.”

Bạch Thanh Trì nhìn sang, là Hề Gia Vận đến.

Không giống thái độ lạnh nhạt lúc nhìn thấy cậu ta, vừa biết Hề Gia Vận tới, đạo diễn Cát đã lập tức đứng lên, “Tới rồi đấy à?”

Đạo diễn Cát đi về phía Hề Gia Vận, vừa đi vừa nói với mọi người trong đoàn làm phim: “Mọi người có biết cậu ấy là ai không? Chính là Hề Gia Vận, cái cậu cá Koi mấy hôm trước mới lên Weibo đấy.”

Không cần đạo diễn Cát nói mọi người cũng biết Hề Gia Vận là ai, mấy nhân viên công tác vừa rồi còn đang vây quanh Bạch Thanh Trì lập tức quay đầu, ngay cả Mạnh Sanh và Tần Thanh cũng tò mò nhìn qua.

Mạnh Sanh vui vẻ nói: “Là cậu à! Trước chị lướt trang cá nhân của Tôn Văn Văn xem, cô ấy nói cún con nhà mình đi lạc rồi, gấp muốn chết luôn, cuối cùng ngựa chết chữa như ngựa sống, cà cà tí vận may của cậu, không lâu sau, mẹ cô ấy đã gọi điện báo tìm được boss về rồi.”


Hề Gia Vận: “… Là trùng hợp thôi ạ.”

Mạnh Sanh rõ ràng là không tin, “Cả Thẩm Thành cùng thế! Cậu ta nói mình chỉ vỗ cậu có một cái thôi, cậu ta thích một đôi giày chơi bóng phiên bản giới hạn, nhưng không order kịp, thế nào mà tự nhiên bên bán hàng lại gọi điện tới, nói có người bùng đơn, cho nên cuối cùng lại mua được.”

Hề Gia Vận: “… Chỉ là trùng hợp thôi ạ.”

Mạnh Sanh còn lâu mới thèm quan tâm có phải là trùng hợp thật hay không, cô hỏi Hề Gia Vận: “Chị có thể cọ một tí may mắn của cậu không?”

Hề Gia Vận chỉ đành nói: “Được a, được ạ, nhưng đó thật sự chỉ là trùng hợp thôi.”

Mạnh Sanh cảm thấy cậu nhất định đang khiêm tốn, bèn nghiêm trang vỗ Hề Gia Vận mấy lần liền, Tần Thanh thấy cô trịnh trọng như vậy, không nhịn được hỏi: “Thật sự linh như vậy à?”

Mạnh Sanh: “Thử cái là biết ngay thôi mà?”

Tần Thanh cảm thấy cô nói có lý, cũng thò tay sang cọ một cái.

Có hai người bọn họ làm mẫu, lần này tất cả người trong đoàn làm phim đều muốn cọ cọ tí may mắn, các cô lập tức đặt trà sữa trong tay xuống, chen về phía Hề Gia Vận, chỉ một loáng như vậy, bên cạnh Bạch Thanh Trì đã không còn ai nữa, mà Hề Gia Vận thì lại đang bị đám đông bu vào.

Bạch Thanh Trì vẫn duy trì tư thế nhấc cốc lên, cậu ta liếc mắt nhìn số trà sữa vừa rồi, lại cúi đầu nhìn đồ ăn ship về đang bày đầy xung quanh, nụ cười trên mặt dần biến mất.

Nhiều trà sữa như vậy, cậu ta mua cái cô quạnh về à!?

Nghĩ như thế, Bạch Thanh Trì lập tức hậm hực lôi điện thoại ra, chụp một bức ảnh.

Tiền không thể bỏ phí như thế được, tối nay cậu ta phải mua cái hot search.

——Bạch Thanh Trì lại mua trà sữa mời đoàn phim!

*

Cọ may mắn cũng chỉ là một khúc nhạc dạo nho nhỏ, nhưng có chuyện này đi trước, trên dưới đoàn làm phim rất nhanh đã thân thiết hơn với Hề Gia Vận, ngay cả Mạnh Sanh và Tần Thanh lúc ở cùng Hề Gia Vận cũng rất hài hòa.

Dù sao cũng có mối quan hệ cọ vận may.

Hóa trang xong, mọi người bắt đầu chụp ảnh tạo hình chính thức của nhân vật,

Hề Gia Vận vừa đi ra, hai mắt Phó Giai đã sáng trưng như đèn pha ô tô.

Khác với vẻ băng cơ ngọc cốt của Tạ Yếm, Phượng Triều lại nóng bỏng như lửa. Hề Gia Vận mặc trang phục màu đỏ, mái tóc đen như mun, sắc đỏ rực rỡ cùng mái tóc đen tạo thành sự tương phản mãnh liệt.

Vẻ đẹp của Hề Gia Vận vốn vừa thuần khiết lại vừa linh động, nhưng vào lúc này, có lẽ do bộ trang phục màu đỏ quá mức phô trương, nên vẻ đẹp của cậu trở nên lộ liễu hơn, đâm thẳng vào trong trí óc của người khác.

Phó Giai thực lòng thực dạ khen Hề Gia Vận: “Thật là đẹp!”

Đạo diễn Cát cũng bị ngoại hình của Hề Gia Vận làm cho hai mắt tỏa sáng, ông ta không nhịn được cảm thán một câu: “Sức giãn thật mạnh mẽ.”


Sau khi chọn Hề Gia Vận cho vai Phượng Triều xong, đạo diễn Cát trở về bèn tìm một vài hình ảnh của cậu, tự nhiên cũng thấy được ảnh chụp tạo hình cho nhân vật Tạ Yếm của Hề Gia Vận.

Cậu thanh niên trong tấm hình kia, tóc bạc mặc đồ màu trắng, giống như một đỉnh núi phủ đầy tuyết, phảng phất ngay cả linh hồn cậu cũng do tuyết trắng tạo nên, đạo diễn Cát lúc đó còn lo lắng Hề Gia Vận sẽ không diễn ra được phong thái của Phượng Triều.

Dù sao thiết lập của Phượng Triều không chỉ là Phượng quân, mà còn là Phượng Hoàng.

Mà thiên tính của Phượng Hoàng chính là thích trưng diện, lại yêu cái đẹp, cho nên mới để Phượng Triều mặc trang phục đỏ, rực rỡ như lửa, kiêu ngạo không gì sánh bằng.

Giờ thì đạo diễn Cát đã biết những lo lắng đó của mình rất không cần thiết.

Ông đang định nói gì đó thì Phó Giai lại đột nhiên mở miệng: “Đạo diễn Cát, cháu có một ý tưởng…”

Đạo diễn Cát: “Ý tưởng gì?”

Phó Giai xuất thần nhìn chằm chằm về phía Hề Gia Vận, “Phượng Triều không phải là gia chủ của Phượng tộc sao? Không phải mọi người vẫn nói Bách điểu triều Phụng* à, lúc chụp ảnh tạo hình, nếu có rất nhiều chim chóc bay về phía Gia Gia, hiệu quả có phải sẽ rất hoành tráng không?”

* Câu này xuất phát từ truyền thuyết phượng hoàng là vua của các loài chim. Theo truyền thuyết xưa thì khi phượng hoàng trở thành vua bách điểu thì hàng năm, các loài chim phải bay đến chầu vua và mỗi loài sẽ dâng lên phượng hoàng một chiếc lông đẹp nhất của mình.

Đạo diễn Cát suy nghĩ một lúc về ý tưởng của cô, cảm giác đúng là không tồi thật, nhưng vấn đề phía sau cũng theo đó mà tới.

Đạo diễn Cát trừng Phó Giai, “Sao cô không nghĩ ra ý tưởng này sớm một chút mà để đến tận bây giờ hả? Sắp chụp ảnh đến nơi rồi, đạo cụ gì cũng không có, kịp thế nào được.”

Phó Giai oan muốn chết, “Thì nhìn thấy Gia Gia cháu mới có linh cảm mà.”

Hề Gia Vận chính là nàng thơ linh cảm của cô, Phó Giai vừa nhìn thấy cậu thì linh cảm lập tức ùn ùn kéo đến, nhưng điều kiện tiên quyết là cô phải nhìn thấy cậu đã.

Đạo diễn Cát hỏi Phó Giai: “Hay là chờ chụp xong lại làm xử lý hậu kỳ một chút?”

Photoshop hậu kỳ cũng có thể xem như là một biện pháp giải quyết, nhưng Phó Giai nghĩ một chút, lấy kỹ thuật ghép ảnh bây giờ, vẫn khó mà đạt đến hiệu quả như cô muốn, cho nên đành lắc đầu, “Thôi, cứ chụp dựa theo ý tưởng ban đầu đi vậy.”

Đạo diễn Cát nhìn về phía Hề Gia Vận, càng nghĩ càng cảm thấy ý tưởng “Bách điểu triều phụng” này thực sự rất hay, nếu chụp ra thì nhất định sẽ rất đẹp, nhưng mà bây giờ mới chuẩn bị thì thật sự không thể kịp được.

Nghĩ vậy, đạo diễn Cát cũng chỉ đành tiếc nuối nói: “Thôi vậy.”

Nói xong, ông nhìn về phía nhiếp ảnh gia bên kia, bên đó đang chụp ảnh tạo hình cho Bạch Thanh Trì.

Cứ việc đạo diễn Cát cảm thấy cậu ta đóng vai hộ vệ rất không phù hợp, nhưng không thể không nói, Bạch Thanh Trì xuất thân là idol, về phương diện kỹ năng diễn xuất thực sự có hơi yếu, nhưng trên phương diện quay chụp ảnh bìa thì đúng là rất có kinh nghiệm, khả năng biểu đạt cũng không tồi.

Tính tình đạo diễn Cát từ trước đến giờ chính là kiểu có sao nói vậy, thấy thế thì gật gù, “Được đấy.”

Bạch Thanh Trì đang chụp ảnh thì nghe thấy, bèn ngại ngùng mỉm cười, sau đó liếc thấy Hề Gia Vận vừa đi ra, trong đáy mắt lập tức có chút khiêu khích.

——Đây chính là kinh nghiệm nhờ chụp ảnh cho không ít tạp chí cậu ta mới luyện ra được.

Hề Gia Vận căn bản không tiếp được tần sóng trong ánh mắt của cậu ta, bởi vì đạo diễn Cát nói: “Mạnh Sanh với Tần Thanh vẫn chưa hóa trang xong, Tiểu Gia, cậu tới chụp trước đi.”

Hề Gia Vận gật đầu, đi tới đứng trước ống kính máy ảnh, cậu tìm cảm giác, rất nhanh đã tiến vào trạng thái.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.