Bạn đang đọc Mây Nuôi Tể Sau Ta Càng Đỏ – Sau Khi Nuôi Con Trai Tôi Thế Mà Lại Hot – Chương 11. Day 9
09/08/2021
Edit: Nhật Nhật (yuukute)
…
Sáng sớm hôm nay, lúc Hề Gia Vận đang ở phim trường đợi đến cảnh quay của mình thì điện thoại di động rung lên một chút, cậu bất ngờ nhận được thông báo từ trò chơi.
[Bé Kỳ Lân đã về nhà rồi!]
[Bé Kỳ Lân mang theo quà tặng về cho bạn, nhanh tới kiểm tra và nhận quà nào!]
Về rồi?
Hề Gia Vận đang muốn mở “Vườn Trẻ Thần Thú” ra, nhưng không may, đúng lúc đó bối cảnh đã dựng xong, thiết bị cũng đã được sắp đặt đâu vào đấy, đạo diễn Tống vỗ tay mấy cái, “Quay nào, quay nào, nhanh, đừng lề mề nữa!”
Hề Gia Vận chỉ đành tắt màn hình đi, cất điện thoại cẩn thận.
Cậu có một phân đoạn trong cảnh này.
Thực ra theo sắp xếp ban đầu của đoàn làm phim, cảnh diễn này vốn phải đến đầu giờ chiều mới quay, nhưng không biết sao, đạo diễn Tống lại đột nhiên thông báo sẽ quay sớm, nhưng mà như vậy với Hề Gia Vận cũng không có gì khác biệt, cậu đi vào khu vực quay.
Còn có một người khác nữa cũng đi tới.
Là nữ chính Tôn Văn Văn.
Cô cười một cái với Hề Gia Vận, không hề kiêu căng làm giá, còn chủ động bắt chuyện với cậu, “Hôm qua thật ngại quá, chị không biết Vi Vi đang tẩy trang cho cậu, nên mới gọi chị ấy đi giữa chừng như vậy.”
Hề Gia Vận cũng thấy khá bất ngờ, không nghĩ cô cũng biết chuyện này, nhưng vẫn nói: “Không vấn đề gì.”
Tôn Văn Văn lại hỏi cậu: “Hôm đó tới diễn thử, cậu diễn rất hay, cậu học trường chính quy ra à?”
Hề Gia Vận lắc đầu: “Không phải.”
Tôn Văn Văn ngạc nhiên “A” một tiếng, còn đang định nói thêm gì đó, nhưng đạo diễn đứng ở chỗ màn hình quan sát đã giơ giơ kịch bản ra hiệu với cô, “Văn Văn, cô qua bên kia —— Chỗ cửa vòm ấy, đúng rồi, Tiểu Gia, cậu không cần di chuyển.”
Tôn Văn Văn thôi không nói nữa, dựa theo chỉ đạo của đạo diễn Tống đi về phía ngoài cửa vòm, Hề Gia Vận thì lại phát hiện, ngồi trước màn hình theo dõi, ngoài đạo diễn Tống còn có một cô gái trẻ đeo kính mát nữa.
Có vẻ là nhận ra ánh mắt của Hề Gia Vận, cô gái cười với cậu, Hề Gia Vận cũng lễ phép cười đáp lại với cô.
Sau khi mọi người đã vào đúng vị trí của mình, đạo diễn Tống hô một tiếng: “Action!”
Phân cảnh này là lúc nữ chính Hướng Tiểu Viên vào cung chúc thọ Chung hoàng hậu, nhưng những nữ quyến đi cùng vì ghen ghét cô luôn được Chung hoàng hậu ưu ái, đã lập bẫy dụ Hướng Tiểu Viên đi vào Vọng Xuân Điện, cho nên đây cũng chính là lần gặp gỡ đầu tiên giữa Hướng Tiểu Viên và Tạ Yếm.
Tôn Văn Văn ngó qua cửa vòm nhìn xung quanh, “A Cửu? A Cửu?”
Cô còn đang ngó quanh thì đột nhiên nghe có tiếng người hỏi: “Cô đang tìm cái gì?”
Tôn Văn Văn quay đầu nhìn sang, đập vào mắt cô là một cánh cửa đóng chặt. Theo kịch bản, một chút nữa Hề Gia Vận sẽ mở cánh cửa này ra, Tôn Văn Văn đếm nhẩm trong lòng.
Ba, hai, một.
“Kẹt” một tiếng, cửa mở ra.
Nhưng không phải mở ra hoàn toàn như Tôn Văn Văn đoán, Hề Gia Vận chỉ hé cửa ra một khe nhỏ, tay áo màu trắng tuyết lướt qua.
Tôn Văn Văn sững sờ, kịch bản đâu có nói làm như vậy đâu.
Lòng đầy nghi hoặc khó hiểu giống cô, còn có cô gái đang ngồi trước màn hình theo dõi nữa.
Cô nhíu mày, hỏi thử đạo diễn Tống: “Cậu ta quên kịch bản ạ?”
Đạo diễn Tống từng tận mắt thấy khả năng diễn xuất của Hề Gia Vận, tuy giờ ông cũng không hiểu ý đồ của cậu là gì, nhưng vẫn nói: “Chắc là không phải đâu, cứ xem thử trước đã.”
Thấy đạo diễn Tống một bộ bình chân như vại, cô gái không thể làm gì khác hơn là đè xuống lo âu trong lòng, tiếp tục theo dõi.
Hề Gia Vận không làm theo kịch bản, đạo diễn Tống cũng không hô ngừng, Tôn Văn Văn chỉ đành kiên trì trả lời: “Tôi đang tìm người. A Cửu, Lục A Cửu, huynh có từng thấy cô ấy không?”
Tôn Văn Văn là một trong những tiểu hoa lưu lượng có mức độ quan tâm cao nhất, nhưng đồng thời, cô cũng là người có kỹ năng diễn xuất kém nhất trong số đó. Tôn Văn Văn sợ nhất là tự do phát huy, bảo cô diễn theo kịch bản chưa chắc cô đã có thể làm tốt ngay trong một lần, huống chi là không theo kịch bản, trong lòng Tôn Văn Văn lúc này rất không chắc chắn.
Hề Gia Vận nói: “Trừ cô ra, không có ai đến đây cả.
Tôn Văn Văn “A” một tiếng, “Tôi, tôi…”
Cô thực sự không tiếp nổi diễn nữa.
Đạo diễn Tống không thể làm gì khác hơn là hô ngừng.
Tôn Văn Văn khóc không ra nước mắt, nói: “Đạo diễn Tống, cậu ấy không làm theo kịch bản nói, cháu làm sao mà diễn được?”
Đạo diễn Tống tuy là rất tin vào năng lực của Hề Gia Vận, nhưng Tốn Văn Văn không theo kịp cũng là một vấn đề lớn, bèn nói với Hề Gia Vận: “Tiểu Gia, nếu không cậu cứ diễn theo kịch bản đi?”
Hề Gia Vận cau mày, “Như vậy không phù hợp với thiết lập tính cách của Tạ Yếm.”
Theo như kịch bản, thì khi Hướng Tiểu Viêm đi nhầm vào nơi này, Tạ Yếm, sẽ ra khỏi Vọng Xuân Điện, nói cho cô biết ở đây không có ai gọi là A Cửu cả. Hướng Tiểu Viên đầu tiên là bị chứng bạch tạng của Tạ Yếm dọa cho hết hồn, sau đó lại sinh ra mấy phần hiếu kỳ đối với Tạ Yếm, nhưng tiếc là còn chưa kịp hỏi han tìm hiểu thì đã được Thái tử Tạ Dự đón đi, mà trong lòng cô cũng âm thầm nhớ kỹ người này.
Nhưng lấy tính cách của Tạ Yếm, làm sao có chuyện chủ động ra ngoài gặp người khác được?
Hề Gia Vận nhớ đến giấc mộng lần trước của mình. Nhóc Kỳ Lân màu đen kia suốt ngày trốn trong rừng rậm, bởi vì nó sợ sệt, bởi vì nó không muốn bị người khác gọi là “Quái vật”, càng là vì nó tự ti về chính mình.
Mà tính cách của Tạ Yếm cùng với nhóc Kỳ Lân kia lại giống hệt nhau.
Đạo diễn Tống vô cùng khó nghĩ, “Chuyện này…”
Hề Gia Vận nghĩ một chút, sau đó nói với Tôn Văn Văn: “Lúc cùng em diễn, chị không cần cố gắng nhớ kịch bản, cứ diễn theo em là được rồi, như vậy có được không?”
Cậu trưng cầu ý kiến của Tôn Văn Văn, giọng điệu thả chậm lại nhẹ nhàng, ánh mắt ôn hòa cũng chăm chú nhìn vào đối phương, làm cô không hiểu sao cảm thấy thả lỏng hơn, cũng khiến cô không tự chủ tin theo, vì thế Tôn Văn Văn vô thức đáp lại: “Được.”
Hề Gia Vận lại quay sang nói với đạo diễn Tống: “Đạo diễn Tống, được rồi.”
Đạo diễn Tống không chắc chắn lắm, hỏi: “Cậu chắc chưa? Cậu để cô ấy diễn theo mình, là dự định kéo cô ấy cùng nhập diễn à?”
Hề Gia Vận gật đầu, “Cháu muốn thử một lần xem thế nào.”
Đạo diễn Tống trầm ngâm một lát, thử thì thử đi, ông không có ý kiến gì, “Mọi người vào vị trí, cảnh A lần hai, bắt đầu!”
Hề Gia Vận lặp lại lời thoại ban nãy một lần nữa, “Trừ cô ra, không có ai đến đây cả.”
Tôn Văn Văn do dự nói: “Nhưng mà A Cửu…”
Còn chưa dứt lời thì “Kẹt” một tiếng, cửa bị gió thổi làm khe hở trước đó rộng ra thêm một chút.
Tôn Văn Văn nhìn sang.
Từ góc độ của cô, có thể thấy trong cửa có một người đang giơ tay, nhẹ nhàng chặn cánh cửa lại, người nọ hơi cúi đầu, cần cổ trắng sứ vẽ nên một độ cong hết sức xinh đẹp.
Nhìn lên trên nữa, khuôn mặt người này hoàn toàn chìm trong bóng tối, chỉ thấy được vạt áo màu trắng tuyết của y khẽ đung đưa, xếp chồng trên mặt đất giống như một đám mây, khiến người ta không khỏi sinh lòng hiếu kỳ.
Cánh cửa vẫn chưa khép lại hoàn toàn, còn đang nhẹ nhàng đung đưa, khiến ánh nắng mặt trời rực rỡ cũng theo đó mà rung rinh.
Trong phút chốc đó, người bên trong cánh cửa ngẩng đầu lên, ánh sáng và bóng tối đan xen nhau trên khuôn mặt của y, làn da trắng như tuyết, đôi môi mang sắc hồng mềm mại, nhưng rất nhanh y đã quay mặt tránh đi.
Mà kiểu nửa chặn nửa che đó lại càng khiến người ta muốn tìm tòi thực hư, lòng hiếu kỳ của Tôn Văn Văn lúc này đã lên tới đỉnh điểm.
Cô chần chờ một giây, lại nghĩ tới lời Hề Gia Vận nói lúc nãy —— Không cần cố sức nhớ kịch bản, cứ diễn theo cậu ấy là được. Vào giờ phút này, Tôn Văn văn chỉ muốn đẩy cánh cửa kia ra, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bản thân.
Nghĩ như vậy, cô chầm chậm lại kiên trì đi tới, đồng thời rất nhanh đã nhận ra đây là một quyết định chính xác.
Mà cũng đúng vào lúc này, kỹ năng diễn xuất của Tôn Văn Văn vốn không tốt, lại dường như lĩnh hội được một ít kỹ xảo.
Hòa vào khung cảnh, để bản thân hoàn toàn dung nhập làm một với nhân vật.
“Nhưng A Cửu nói cô ấy chờ tôi ở đây mà.”
Tôn Văn Văn vừa nói, tay vừa đẩy cửa điện ra.
Ánh sáng choáng ngợp ùa đến.
Người thanh niên vô thức ngẩng đầu lên, mái tóc dài màu trắng xõa trên vai, hàng lông mi nhạt màu hơi ngước lên, tựa như hoa tuyết bị gió lay động, như điểm lên khuôn mặt một tầng sương trắng.
Đầu óc Tôn Văn Văn trống rỗng, “Huynh, huynh…”
Hề Gia Vận theo bản năng lùi về phía sau một bước, y kinh hoàng thất thố, mà đồng thời, y cũng biết đối phương muốn nói cái gì.
——Ngươi là đồ quái vật.
Đúng, quái vật. Y đã nghe những lời này vô số lần rồi.
Y là quái vật, quái vật không tên, sẽ mang đến tai nạn, khiến người người e ngại, ai ai cũng chán ghét.
Ánh mắt Hề Gia Vận trong suốt, vừa sáng vừa thuần khiết, nhưng càng là như vậy, sự đau thương của y lại càng có thể thấy rõ.
Cảm xúc của y không phải để ở bên ngoài, mà bắt nguồn từ sâu trong linh hồn, bao gồm cả đau thương lúc này của y, nồng đậm mà hỗn loạn, giống như thủy triều đang bao phủ, càn quét tất cả mọi thứ.
Một giây sau, “Ầm” một tiếng, y hoảng loạn đóng sập cửa lại.
Tôn Văn Văn cuối cùng cũng nói nốt được những lời còn đang dang dở của mình: “… Huynh thật là đẹp.”
Trường quay lặng như tờ một hồi lâu.
Đạo diễn Tống thậm chí còn không phát hiện ra lời thoại của Tôn Văn Văn không đúng. Ông quay về chỗ ngồi của mình, mừng rỡ nói: “Thay đổi như vậy rất tốt, thực sự rất tốt!”
Thực sự chưa đã thèm. Đừng nói là Hướng Tiểu Viên, ngay cả đạo diễn Tống lúc xem cảnh này cũng không thể quên được Tạ Yếm.
Cô gái ngồi bên cạnh ông, cũng chính là Phó Giai không lên tiếng, chỉ nhìn màn hình theo dõi, hình ảnh đang tạm dừng vào lúc cửa cung lần thứ hai khép lại.
Không thể không nói, thay đổi này thực sự rất tốt, so với nguyên gốc của cô còn đặc sắc hơn nhiều.
Hôm nay cô tới thăm đoàn làm phim “Phù Dung” chính là vì Hề Gia Vận.
Phó Giai muốn xem thử kỹ năng nghiệp vụ của diễn viên nhỏ tên Hề Gia Vận này được đến đâu. Tuy Hề Gia Vận truyền cảm hứng cho nhân vật Phượng Triều của cô, nhưng nếu thực lực của cậu không đủ, thì cũng không được, Phó Giai yêu quý nhân vật dưới ngòi bút của mình nhiều hơn so với bất cứ một ai khác.
Diễn viên không làm theo kịch bản, một là phát huy ngẫu hứng, hai là quên kịch bản. Một màn vừa rồi kia, Phó Giai thiên về lựa chọn thứ hai hơn, thậm chí còn hỏi ra miệng.
Bây giờ mới thấy mặt có hơi đau.
Phát huy ở hiện trường của Hề Gia Vận thực sự quá khéo. Góc quay của camera bị giới hạn, cho nên toàn bộ quá trình chính là “Tay ôm tỳ bà che nửa mặt hoa [1]”, khán giả theo góc nhìn của Hướng Tiểu Viên, đi từ tay cậu, đến cổ, lại đến đôi môi, nhưng trước sau vẫn không có cách nào nhìn được toàn cảnh, tự nhiên trong lòng sẽ tràn đầy hiếu kỳ.
Về phần Hề Gia Vận, cậu biết rõ tay của mình nhấc đến vị trí nào nhìn sẽ đẹp, lúc cúi đầu, cần cúi bao nhiêu, độ cong của cổ mới là tốt nhất, cậu nắm rõ ưu điểm của mình, cũng biết nên phô bày nó ra sao, mới có thể trong một khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy khiến lòng người như có vuốt mèo đang gãi cào.
Ngoài ra, còn có ánh mắt cùng động tác tứ chi của cậu, đặc biệt là ánh mắt cùng cử chỉ sau khi Tôn Văn Văn đẩy cửa ra, rất xuất sắc.
Không, là cực kỳ xuất sắc!
Đạo diễn Tống hỏi Phó Giai: “Thế nào?”
Phó Giai thì thào nói: “Tuyệt vời, quá tuyệt vời luôn.”
Không phải sao?
Tạ Yếm ở sau cửa nói cho Hướng Tiểu Viên biết A Cửu không có ở đây, nhưng tại sao y lại phải lánh sau cửa?
Lúc Hướng Tiểu Viên đẩy cửa ra, Tạ Yếm kinh hoàng sập cửa lại, tại sao y lại muốn nhanh chóng đóng cửa như vậy?
Đó là vì bất an, bởi vì y không biết khi Hướng Tiểu Viên nhìn thấy mình, cô sẽ có phản ứng như thế nào, mà càng nhiều hơn chính là vì tự ti.
Phó Giai chỉ cảm thấy một Tạ Yếm thực sự sống động, đang đứng trước mặt mình.
Cô thậm chí còn từng hoài nghi, Hề Gia Vận có phải cũng có trải nghiệm tương tự, cho nên mới có thể diễn giải được một Tạ Yếm hoàn mỹ như vậy, cậu quả thực so với tác giả là cô còn hiểu rõ nhân vật này hơn!
Kỹ năng diễn xuất của Hề Gia Vận xuất sắc như vậy, cô còn lo lắng cái gì nữa?
Nhân vật Phượng Triều này, ngoại trừ cậu ra thì không thể là người khác được!
Hơn nữa Phó Giai còn mơ hồ có một loại linh cảm.
Nói không chừng Hề Gia Vận sẽ còn mang đến cho cô nhiều bất ngờ thú vị hơn nữa, giống như khi cậu diễn Tạ Yếm vậy.
Nghĩ đến đây, Phó Giai không nhịn thêm được nữa, cô lập tức đứng dậy, nói với Hề Gia Vận: “Xin chào, em là tác giả của Phù Dung – Phó Giai. Gần đây em đang chọn diễn viên cho sách mới của mình, là bộ Khổng tước ngủ trên gác cao, mấy ngày nữa muốn mời anh tới casting nhân vật, có thể thêm bạn trước không?”
Hề Gia Vận: “?”
Cậu giật mình, vô thức nhìn về phía đạo diễn Tống.
Hề Gia Vận thực ra chỉ là chưa kịp phản ứng thôi, nhưng đạo diễn Tống nhận được ánh mắt của cậu, lại hiểu nhầm thành Hề Gia Vận đang hỏi ý kiến mình.
Dù sao thông thường, đoàn làm phim sẽ không có phép diễn viên nhận nhiều phim cùng một lúc, đạo diễn Tống thấy thế chỉ cảm thấy trong lòng rất thoải mái, ông vung tay lên, “Trước cứ kết bạn đi đã, chỉ là đi casting thôi mà, hơn nữa bộ Khổng tước ngủ trên gác cao này cũng không khởi quay sớm vậy đâu.”
Phó Giai cúi đầu chỉnh sửa mã QR. Sau khi quét xong mã xong, Phó Giai hồ hởi nói: “Anh chờ tin nhắn của em nhé, nhờ phải chờ đấy, nửa chừng đừng nhận diễn bộ nào đấy nhé!”
Hề Gia Vận: “… Được.”
Nói đúng ra là cậu có muốn nhận vai khác, cũng chả có mà nhận.
Quay xong cảnh này, tiếp theo không còn việc của Hề Gia Vận nữa, còn lại đều là phân cảnh của nữ chính và nam chính, cậu không định chờ ở trường quay nữa nên chào tạm biệt với đạo diễn Tống và Phó Giai rồi quay về khách sạn.
Ở trên đường, Hề Gia Vận mở “Vưởn Trẻ Thần Thú” ra.
Giao diện game vừa tải xong, đã nhận được thông báo nhắc nhở.
[Nhận được quà tặng: Công thức nấu ăn quý giá. Bé Kỳ Lân đi du lịch về có được, nghe nói chủ nhân cũ của công thức nấu ăn này chính là Thao Thiết đó.]
___________________
Editor có lời muốn nói: Cho mấy thím nào đọc lướt, về kỹ thuật diễn của Gia Gia không phải em nhờ hoàn toàn vào bé Kỳ Lân đâu nhé. Ở một dòng nào đó, trong một chương nào đấy mà tôi cũng ứ nhớ, em có nói, em học được kỹ xảo diễn nhưng vẫn thấy khó khăn khi đưa tình cảm vào trong nhân vật của mình, vậy nghĩa là ở đây, bé Kỳ Lân cho ẻm linh cảm để nhập vai, còn kỹ xảo diễn, và khả năng phân tích hành động của nhân vật như Phó Giai khen hoàn toàn là của em ấy nhé.
Đại khái là kiểu căn bản tốt rồi, nhờ bé Kỳ Lân nên diễn xuất thăng hoa hơn vậy đó.
—
[1] Tay ôm tỳ bà che nửa mặt hoa: Đây là một câu thơ trích trong bài “Tỳ Bà Hành” của Bạch Cư Dị, diễn tả về người đẹp vì chìm sâu vào trong nỗi đau của mình mà không muốn lộ mặt. Ngày nay, nó được sử dụng chủ yếu để diễn đạt hai ý nghĩa: Một là để tả sự nhút nhát của người phụ nữ. Hai là để nói nhưng việc mơ hồ, mông lung, khiến người ta không nhìn ra được ý nghĩ thực sự đằng sau hành động hay lời nói.
Bài thơ dài lắm tôi không chú thích vào đây đâu, thím nào thích có thể search theo câu thơ này là ra nè, có cả bài phân tích thơ luôn đấy.