May Mắn Gặp Lại Khi Chưa Gả

Chương 11


Đọc truyện May Mắn Gặp Lại Khi Chưa Gả – Chương 11

Trong đình viện chim hót líu lo, véo von trầm bổng, làm Ti Điềm giật mình thức giấc.

Nàng mở mắt ra nhìn sắc trời đã sáng tỏ, nàng vội vàng đứng lên, cảm thấy vô cùng xấu hổ, mình uống có chút rượu mà lại dậy muộn như thế. Sao Lâm Tây Yến không tới gọi mình dậy? Từ lúc nàng học thuộc lòng giỏi hơn Lâm Tây Yến, Ti Điềm đã cảm nhận được giữa mình và Lâm Tây Yến đã bắt đầu nảy sinh một sự cạnh tranh nho nhỏ. Nàng không muốn như vậy, cho dù nàng cố gắng tỏ vẻ là mình kém cỏi nhưng cũng bị Thương Vũ vạch trần. Tuy rằng đều là nữ hài, Lâm Tây Yến lại không thể ở chung thoải mái như Tề Dương, Tề Dương không chút tâm cơ nào, ở cùng một chỗ với hắn không cần phải cẩn thận từng li từng tí.

Nàng nhanh chóng rửa mặt, sau đó đi hà viện ăn chút điểm tâm.

Không nghĩ tới, vừa vào nhà ăn liền trông thấy một người ngồi trên bàn cơm, đó chính là Tạ Thông.

Khóe môi hắn ẩn chứa ý cười, nhìn chằm chằm nàng đi tới, rồi nhìn đông nhìn tây, cũng không cần biết là mình nhìn chằm chằm vào một nữ hài tử như vậy có thất lễ hay không?

Ti Điềm bị hắn nhìn cảm thấy toàn thân khó chịu, lại nhớ đến câu nói kia của Tô tỷ “có thể phi lễ lại xem như hòa”, lập tức xấu hổ đỏ mặt đề phòng, lúng túng gọi một tiếng “Nhị sư huynh”, lấy can đảm ngồi xuống trước mặt hắn.

Tạ Thông nhướng đuôi lông mày lên nghiêm mặt nói: “Gọi nhị sư huynh vừa già lại vừa quê, muội gọi ta là Thông ca là được rồi.”

Thừa dịp nàng gật đầu, hắn lại nhoẻn miệng cười: “Nhớ kỹ là phải nhạy bén, biết nhìn xa trông rộng, không thể giống như hành lá đậu hũ hành tây.”

Lúc này, nàng thận trọng gật đầu, cung kính nhu thuận mà gọi một tiếng “Hành tây ca” (Thông còn có nghĩa là hành tây, lẽ ra phải gọi là Thông ca).

Tạ Thông duỗi tay ra giả bộ muốn gõ đầu nàng.

“Sao không gọi là hành lá hành tây luôn đi?”

Nàng lại càng hoảng sợ, không thể nào, sao nàng nghĩ gì cũng biết hết vậy? Bị hắn biết được tâm tư nhỏ của nàng, da mặt của nàng lại đỏ lên.

Tạ Thông cười đắc ý: “Tiểu nha đầu, đôi mắt này của ta rất tinh tường, không có gì giấu giếm được ta. Ta vừa rồi là cố ý thử một lần, nha đầu ngươi, nhìn qua nhu thuận nghe lời, thật ra thì rất nghịch ngợm.”

Ti Điềm sợ hãi la lên một cái, chẳng lẽ hắn biết thuật đọc tâm? Chẳng qua hắn thấy nàng hai mặt mà thôi, có thể nhìn ra cái gì? Nàng cho rằng gia đình trải qua biến cố, gặp trắc trở đã đem vẻ mặt bướng bỉnh và ngây thơ của mình nhuộm dần thành trấn định và lão luyện, không nghĩ trong đầu mới có chút ý niệm nghịch ngợm đã bị hắn một câu vạch trần, Thông ca như vậy, tốt nhất vẫn là giữ một khoảng cách xa xa mà thưởng thức thôi.

“Thông ca, muội lấy về ăn, huynh từ từ dung nhé.” Nàng cầm một cái bánh bao ở trên bàn, dự định rời đi. Nhị sư huynh tuy rằng đẹp mắt làm cho người ta hâm mộ, thế nhưng đôi mắt kia dường như có thể nhìn xuyên thấu, làm nàng thấy không được tự nhiên.

Hắn cười hắc hắc: “Tiểu sư muội, đừng nóng vội. Muội biết không, trong môn phái có rất nhiều sư muội gả cho sư huynh đấy, muội cũng đã sờ soạng ta rồi, nhìn cũng nhìn rồi, có phải phải nên chịu trách nhiệm với ta không?”

Nói xong, hắn liền nhoài người từ cái bàn đối diện tới, cười đến hại nước hại dân, vô cùng vui vẻ thoải mái.

Cái gì? Ti Điềm bị dọa đến mức rơi luôn cái bánh bao trong tay, biết rõ hắn đùa giỡn, trêu chọc nàng, thế nhưng nàng chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy, cũng chưa từng gặp người có da mặt dày như vậy, bị hắn trêu chọc đến tim đập thình thịch mặt đỏ bừng, ngón tay run run.

Nàng không ngừng nghiêng thân thể ra phía sau, không biết ứng phó như thế nào, rất ghê tởm nhất chính là, chân ghế bị chân của hắn giữ lấy rồi, nàng không thể nào di chuyển được.


Hắn không có ý buông tha, cười híp mắt cúi người xuống. Hừ, cười đẹp mắt thì có ích lợi gì, vẻ mặt không có ý tốt.

Lúc này nàng mà di chuyển nhất định là chui đầu vô ngực hắn, nàng chỉ có thể dốc sức liều mạng ngửa ra phía sau. Kết quả, “Bịch” một tiếng, cái ghế bị nghiêng quá nhiều, cho nên người và ghế đều ngã xuống, nàng nghĩ thà té trên mặt đất cũng tốt hơn ngã vào trong ngực hắn.

Sóng mắt Tạ Thông lóe lên, vươn tay ra giữ chặt cánh tay của nàng, sau đó, trở về chỗ ngồi.

Nàng sợ bóng sợ gió vừa mới bình tĩnh lại, lại phát hiện mình đã bị hắn ôm lại.

Hắn cười ranh mãnh khi được như ý.

Nàng chật vật đẩy hắn ra, quay người bỏ chạy. Nhị sư huynh này, quả thực còn “Đáng sợ” hơn cả Thương Vũ.

Thật sự là vừa nghĩ đến ai, thì người đó liền lập tức xuất hiện. Thương Vũ đúng lúc đi vào phòng. Cục diện ba người giống như trong sân khấu kịch, xuất hiện phù hợp đối với một màn kia.

Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt hồng hồng của Ti Điềm, rồi nhìn sang Tạ Thông đang cười xấu xa, đôi mắt xiết chặt, tật xấu đùa dai của Tạ Thông lại tái phát, nha đầu kia đừng coi là thật. Hắn đột nhiên cảm giác một nguy cơ tiểm ẩn có thể bùng phát bất cứ lúc nào, hắn lập tức hiểu được trách nhiệm trọng đại của mình, cần phải “cảnh giác” Tạ Thông mới được.

Vì vậy, hắn liền lên sân khấu giúp đỡ, tội vàng ngăn cản Ti Điềm đang muốn bỏ chạy, biết rõ còn cố hỏi: “Ngươi sợ cái gì?”

Nàng không dám nói nguyên nhân xấu hổ kia, hừ hừ nói: “Muội đi tìm Tô tỷ.” Tiếp tục vùi đầu chạy ra ngoài.

Hắn đứng ở giữa cửa ra vào, nói: “Tô tỷ và sư phụ xuống núi, buổi chiều mới quay về.”

Nàng “Ừ” một tiếng, cúi đầu muốn hắn nhường đường, Đại sư huynh Nhị sư huynh xem ra cũng không phải đèn đã cạn dầu, sau này vẫn là trốn đến viện chu tước bo bo giữ mình cho an toàn, muốn đi cũng phải xem hoàng lịch chọn ngày mới được. Có điều, con người đúng là đối lập, Tạ Thông vừa về, Thương Vũ liền trở thành quân tử chính trực.

Nàng định chạy vượt qua người Thương Vũ, ai ngờ hắn lại nắm cổ tay của nàng kéo lại.

Lúc nàng đang ngây người thì hắn duỗi ngón tay thon dài vén mái tóc cắt ngang trán của nàng lên, chỉ nhẹ nhàng vuốt ve một cái, ôn nhu nói: “Thoa thuốc chưa?”

Hắn chưa từng ôn nhu nói chuyện với nàng như vậy, hôm nay mặt trời mọc ở phía nam sao? Nàng thụ sủng nhược kinh mà quên mất ngượng ngùng và bối rối, sững sờ nói: “thoa rồi.”

“Sau này cẩn thận chút.” Hắn thả tay xuống, cẩn thận nhìn nàng một cái, ánh mắt nhu hòa giống như cảnh xuân ngoài cửa sổ, say ấm lòng người. Hắn quả thực đã thay đổi, nàng nhìn đến ngây người, chẳng lẽ hôm nay Đại sư huynh đã uống nhầm thuốc? Hay là, sau khi bị nàng đạp một cước, biết rõ nàng không phải dễ khi dễ, muốn sống hòa bình với nàng?

Thông ca hắng giọng…

Thương Vũ không buông nàng ra, tiếp tục dùng ánh mắt sóng xuân nhìn nàng: “A Điềm, chân của ta bị sưng lên rồi, ngươi mau bôi thuốc xoa xoa cho ta đi.”

Ti Điềm nghe hắn gọi một tiếng “A Điềm” muốn nổi hết da gà ở cánh tay, lại bị yêu cầu này của hắn làm chấn động toát mồ hôi. Đại sư huynh bị gì vậy, tính tình đại biến, hơn nữa còn biến thành yếu ớt.


Thông ca ho khan…

Thương Vũ đẩy cánh tay của nàng, ôn nhu nói: “Thất thần làm gì, đi thôi.”

Nàng thật sự sửng sốt. Hắn giật giật tay áo của nàng, đi ra ngoài.

“Khách thẩm, có phải bà làm đổ bình dấm chua không?” Tạ Thông quái gở lớn giọng hô một tiếng, Ti Điềm rốt cuộc cũng có phản ứng, khuôn mặt đỏ bừng. Nhị sư huynh này, quả thực là yêu nghiệt.

Nàng lần nữa chạy trối chết, ra khỏi hà viện trái tim mới đập chậm lại chút ít. Thương Vũ đi trong đường hành lang, dáng người cao ngất, bước đi như gió. Nàng theo ở phía sau phi lễ chớ nhìn, ánh mắt lại rơi vào trên đùi của hắn, nàng cẩn thận nhìn thấy chân hắn dài, suy nghĩ, bước đi vừa nhanh vừa nhẹ nhàng như thế, có chỗ nào giống bị sưng chân?

“Đại sư huynh, chân của huynh.” Nàng bất an nói, cảm thấy với công lực và thể trọng của nàng không thể nào một cước có thể đạp sưng chân của hắn. Hắn rõ ràng là khoa trương, hoặc là cố ý bới móc? Ý đồ trả thù? Nếu như vậy, cảm thấy đêm hôm qua mình quá mức lỗ mãng rồi, nhất thời mượn rượu làm bậy quả nhiên là không tốt.

Hắn quay mặt lại, Ti Điềm phát hiện sắc mặt của hắn đã từ mùa xuân hoa nở, trèo đèo lội suối đã biến thành gió thu đìu hiu.

Hắn nheo mày kiếm nói: “Không có việc gì đừng đi tìm Tạ Thông.” Nói xong quay đầu rời đi, dường như nam tử giống như gió xuân ấm áp vừa rồi ở nhà ăn kia căn bản không phải hắn. Hắn cũng không đề cập tới việc bôi thuốc cho chân của hắn.

Ai đi tìm hắn ta, là vô tình gặp đó có được không? Ti Điềm quệt miệng nhìn hắn đi vào viện thanh long, không biết có nên đi theo không? Trong đình viện bốn phía thông nhau, gió mát thổi nhè nhẹ, trên trán cảm thấy rất ấm áp, dường như vừa rồi độ ấm ngón tay Thương Vũ in dấu trên da thịt của nàng.

Nàng suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn đi theo, đi vào trong sân, nhìn Thương Vũ không vào nhà mà chắp tay đứng ở trước hòn núi giả ngắm cá.

Nàng thấp giọng hỏi: “Đại sư huynh, chân của huynh có sao không?”

Thương Vũ quay đầu lại nhìn nàng chằm chằm: “Ngươi thật đúng là khờ quá mà.” Nàng không nhìn ra? Hắn cố ý ở trước mặt Tạ Thông thân mật với nàng, ý muốn hắn ta đừng đến trêu chọc nàng.

Sao lại khờ? Nàng cảm thấy lời hắn nói không thể hiểu nổi.

“Vừa rồi ta nói như vậy, ngươi còn không hiểu sao?” Hắn thấy nàng ngây thơ ngốc nghếch, lập tức nản lòng phất phất tay: “Trở về đi, trở về đi.” Nàng tuy rằng lanh lợi, kỳ thật căn bản cũng không thông suốt. Nàng vẫn chưa tới mười lăm tuổi, nghĩ đến đây, không biết như thế nào, hắn lại có chút ít tiếc nuối, nhưng vừa nghĩ đến, lại cảm thấy như vậy rất tốt, sắc mặt của hắn dần ấm áp lên, nhìn nàng, ôn nhu cười cười.

Ti Điềm cảm thấy hôm nay hắn thật là làm cho người ta không đoán được được ý nghĩ của hắn, một hồi mùa xuân, một hồi trời thu, trong nháy mắt lại đến mùa hè, không chừng còn chuyển sang mùa đông, nàng sửng sốt một chút, lập tức rời đi.

Buổi chiều, Tô tỷ trở về cho Ti Điềm và Lâm Tây Yến hai bộ quần áo. Ti Điềm ngại ngùng nhận lấy, thập phần cảm tạ đối với sự cẩn thận săn sóc của Tô tỷ. Tô tỷ cười dịu dàng nhìn hai nữ hài tử mặc quần áo mới, thở dài một tiếng: “Thật sự là Đậu khấu niên hoa (13 tuổi), xinh đẹp như nhánh hoa đầu cành.”

Ti Điềm cười: “Tô tỷ mới xinh đẹp, ngoại trừ mẹ muội ra, muội chưa thấy ai xinh đẹp hơn tỷ.”


“Thật sao? Thế nhưng là người đẹp thì sợ già, từ xưa mỹ nhân như danh tướng, không thể để người khác thấy đầu mình bạc.” Nàng cười nhẹ nhõm nói, thế nhưng ngữ khí lại khó giấu được sự cô đơn lạnh lẽo và thương tâm.

Ti Điềm không biết vì sao nàng sầu não, trong mắt nàng, Tô tỷ có mỹ mạo xuất chúng, có y thuật cao siêu, lại không thiếu ngân lượng, sống có lẽ rất thư thái, nàng dường như thiếu một người? Một người vẽ mi cho nàng trước gương. Mặt Ti Điềm ửng hồng, nàng nhớ tới nàng cũng từng nghĩ tới một ngày như vậy, đã từng cho rằng Lâm Nhất Phong sẽ là người vẽ mi cho mình.

Nàng khe khẽ thở dài, phát hiện Tô tỷ đang mỉm cười nhìn nàng.

“Ti Điềm, ngươi mặc màu tím quả nhiên rất đẹp, thanh lệ động lòng người, giống như là một khối thủy tinh.”

Ti Điềm nhìn váy màu tím trên người, ngượng ngùng cười cười, lại thấy đuôi lông mày Lâm Tây Yến có ý không vui, nàng vội nói: “Sư tỷ mặc hồng nhạt cũng cực kỳ xinh đẹp.”

Tô tỷ gật đầu: “Tây yến không thích cười, cho nên mặc hồng nhạt nhìn ôn nhu hơn. Sư phụ các ngươi không phải mỗi tháng đều phát bạc sao, còn không tranh thủ thời gian mặc quần áo xinh đẹp, chờ thêm vài năm, các ngươi sinh ra một đống hài tử, eo như thùng phi, mặc cái gì cũng rất kho coi.”

Ti Điềm và Lâm Tây Yến đều đỏ mặt, nàng nghĩ quá xa rồi.

Tô tỷ lại cúi người châm thêm củi lửa bên tai Ti Điềm: ” Ta sẽ nấu cho ngươi ít canh có tác dụng làm lớn ngực, bằng không với bộ ngực này, thì không ổn đâu. Nam nhân đều thích chỗ này phồng lên, không thích đồng bằng như vậy đâu.”

Ti Điềm xấu hổ không dám thở mạnh, Tô tỷ rõ ràng có lòng tốt nhưng sao lại làm cho người ta cảm thấy giọng điệu này không có ý tốt như vậy?

Tạ Thông đột nhiên đi vào, cười hì hì nói: “Tô tỷ thật thiên vị, sao không mua quần áo cho đệ.”

Tô tỷ liếc hắn: ” Cô nương mua quần áo cho ngươi xếp hàng từ Thượng kinh đến Đông đô, ta không muốn tham gia náo nhiệt đâu.”

Tạ Thông nghiêm mặt nói: “Nhiều lắm thì từ Thượng kinh xếp hàng đến Từ Châu, không đến Lạc Dương nổi đâu, hơn nữa nếu như có thêm Tô tỷ, Ti Điềm, Tây Yến, ừ, có lẽ không sai biệt lắm.”

Tô tỷ tỷ xem thường liếc hắn: “Bảnh choẹ.”

“Đệ có chỗ nào xấu.” Tạ Thông nâng ống tay áo lên cười sáp lại, Tô tỷ không thèm để ý tới hắn.

Tạ Thông cười, quay sang trêu chọc Ti Điềm: “Ti Điềm, bộ y phục này thật sự rất đẹp, sau này muội nên mặc như thế này, nếu như có thể béo lên chút nữa, thì càng xinh đẹp hơn.” Cũng không biết là vô tình hay cố ý, hắn nhìn thoáng qua trước ngực của nàng, không biết là nhìn đóa phù dung trước ngực nàng, hay là nhìn cái khác.

Mặt Ti Điềm phiếm hồng, nàng nghĩ tới câu nói vừa rồi của Tô tỷ, chẳng lẽ tên tiểu tử chết tiệt này cũng có ý nghĩ này? Ti Điềm mất mặt quá không để ý tới hắn nữa.

Hắn lại nói: “Ai, người ta nói mỹ nhân lời nói như hoa, tại sao muội không nói chuyện?”

Ti Điềm vẫn không lên tiếng.

“Hay là muội thẹn thùng?” Hắn bước tới, ân cần hỏi thăm nàng.

Ti Điềm xấu hổ vô cùng, từ khi gặp phải hắn, mặt của nàng không còn lạnh lẽo nữa mà lúc nào cũng nóng hầm hập, hắn dường như thích trêu chọc người khác làm ra trò cười, ngươi càng là thẹn thùng, hắn càng chọc ngươi.

Tô tỷ chịu không nổi nữa, cau mày nói: “Tây yến, Ti Điềm, đi phòng thuốc với ta.”

Ti Điềm nhanh chóng chạy ra ngoài. Vì vậy, ba nữ tử hoả tốc rút lui, đem thông ca vứt bỏ ở viện chu tước.


Từ đó, nàng liền tận lực tránh né Tạ sư huynh, đáng tiếc, lại ngăn không được Tạ sư huynh đến viện chu tước. Nàng đành phải canh trời vừa tối liền trốn vào phòng Tô tỷ, thế nhưng thông ca lại trực tiếp đi vào phòng Tô tỷ, hơn nữa, làm như hắn là nửa chủ nhân, rất tùy ý, bờ mông giống như bánh dày, ngồi cũng ngồi ghế kế bên, ánh trăng soi trên ngọn liễu đầu cành, độ bám dính của bánh dày rất mạnh, không hề có dấu hiệu rời khỏi.

Tô tỷ rất ít nói chuyện, thỉnh thoảng chỉ liếc hắn, giống như ám chỉ hắn mau đi đi, thế nhưng thông ca làm như không biết gì, vẫn ở đó mà vui cười.

Ti Điềm sợ hắn miệng khô, có lòng tốt nói: “Muội đi rót ít nước đến.”

Ra khỏi viện, đứng ở dưới ánh trăng, Ti Điềm cảm thấy nếu Đại sư huynh và Nhị sư huynh không ở đây, cuộc sống ở Thất Thế Môn sẽ như thế nào. Nàng thở dài, đi hà viện xách ấm nước nóng pha trà cho Thông ca uống.

Đi lấy nước nóng, ra khỏi hà viện, đột nhiên ở cửa đại môn gặp phải Thương Vũ. Nàng kinh ngạc suýt nữa đem ấm nước nước nóng xối lên trên chân hắn.

“Ti Điềm, ngươi tới đây.”

Hắn lạnh lùng nói một câu, quay người liền đi về hướng viện thanh long.

Ti Điềm lo sợ cầm theo ấm nước đi ở phía sau hắn, không biết Đại sư huynh bỗng nhiên xuất hiện phân phó việc gì. không phải mình lại “Mạo phạm” chỗ nào của hắn rồi chứ. Mấy ngày nay rất bình yên, gặp mặt hắn cũng nói vài câu, ngược lại tiếp xúc nhiều với thông ca, ngẫu nhiên mọi người gặp nhau ở nhà ăn, sắc mặt Thương Vũ đều không tốt, bất quá, lúc hắn làm mặt lạnh thì nhìn tuấn mỹ hơn, hắn và Thông ca đứng cùng một chỗ, mặc dù phong cách khác nhau, nhưng đều xinh đẹp.

Ở cửa ra vào viện thanh long, cũng ngay tại vị trí treo đèn lồng, hắn ngừng bước chân, quay người nhìn nàng. Trong bóng đêm, hắn đặc biệt cao lớn, ánh sáng quanh hắn đặc biệt nhu hòa, đáng tiếc, sắc màu ấm áp mỏng manh này cũng không thể nào sánh bằng với khí tức lạnh lẽo nghiêm túc của hắn.

“Ta đã khuyên ngươi rồi, không nên trêu chọc Tạ Thông.” Hắn đi thẳng vào vấn đề, đi thẳng vào vấn đề, trong giọng nói mơ hồ tức giận, thanh âm cũng trầm thấp nghiêm túc. Nàng rõ ràng không lĩnh hội được nỗi khổ tâm của hắn, Tạ Thông ngang nhiên ra ra vào vào viện chu tước , nghĩ đến đây, hắn có chút lo lắng.

Một câu này làm cho sắc mặt Ti Điềm nóng lên, trong lòng buồn phiền, ai trêu chọc hắn, là hắn đến trêu chọc nàng có được không? Chân dài là của hắn, nàng có thể ngăn cản hắn sao, trốn còn không kịp đó!

Hắn thấy nàng không lên tiếng, càng thêm tức giận, chẳng lẽ là cam chịu?

“Tạ Thông là người rất tốt, nhưng tính hắn phong lưu, ngươi tự giải quyết cho tốt.” Sắc mặt của hắn hết sức nghiêm túc, toàn thân tỏa ra khí lạnh như băng, ngày đó Thương Vũ vuốt ve cái trán nàng quả thực là hai người.

Ti Điềm tức giận lại ủy khuất: “Muội không có.”

“Không có?” Hắn nhấn mạnh, nâng cao giọng, hoài nghi nên hỏi lại, hiển nhiên không tin.

Ti Điềm tức giận rơi nước mắt, mấy ngày nay bị hắn nói vô cùng ủy khuất, lập tức thở dồn dập, trước ngực bắt đầu phập phồng.

“Không có gì cũng khóc, quá yếu ớt, được rồi, tính ta hay xen vào việc của người khác.” Hắn giống như là một khối băng bỏ vào nước sôi, lập tức liền biến thành mềm mại, luống cuống tay chân muốn vươn tay ra, rồi lại bối rối thu tay lại, tức giận đi vào viện.

Ti Điềm không biết tại sao lại bị gọi đến đây, thật là oan uổng quá, vừa thẹn vừa giận! Xúc động dâng trào, nàng nói với bóng lưng của hắn:

“Đại sư huynh, huynh khi dễ muội.” Nàng chịu đựng hắn đã lâu rồi.

Thật sự là làm ơn mắc oán mà! Giúp nàng nàng còn nói hắn khi dễ nàng, hắn ngừng bước chân, thụt lui vài bước, hùng hổ nói: “Ta khi dễ ngươi khi nào?”

“Huynh tự mình biết.” Ti Điềm thở phì phì nói xong, xoay người rời đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.