May Mắn Gặp Được Em

Chương 21


Đọc truyện May Mắn Gặp Được Em – Chương 21

Lương Tranh và Chu Húc ầm ĩ một trận ở trạm nghỉ, chuyến đi đến cổ trấn chẳng thể nói chuyện được nữa, toàn bộ hành trình, chẳng ai chịu lên tiếng, mới giữa trưa đã ngồi xe trở về.

Trên đường trở về, không ai để ý ai. Chu Húc cúi đầu xem điện thoại, Lương Tranh thì một mực nhìn ra ngoài cửa sổ, chẳng ai có vẻ muốn chủ động lên tiếng.

Lúc trở lại thành phố, vừa đúng 2 giờ chiều. Lương Tranh nhảy xuống xe trước, vừa xuống xe liền lập tức đi về phía trước. Chu Húc đi sau cô vài bước, hai người cứ duy trì một khoảng cách như thế, giống như người xa lạ.

Chu Húc nhìn bóng dáng Lương Tranh đi ở phía trước, hơi cau mày.

Chu Húc buồn bực đến phát hoảng, trong lòng như bị thứ gì đó đè nén, không sao phát tiết ra được.

Khi về đến nơi, ba mẹ đều không có ở nhà.

Hôm nay là thứ bảy, ba mẹ Lương nghĩ hai đứa trẻ đi ra ngoài chơi, chắc phải tối mới về, cho nên cả hai người quyết định đến nhà ông nội.

Lương Tranh thay giày vào nhà rồi đi thẳng về phòng. Cô đóng cửa phòng ngủ lại, khóa trái, bổ nhào vào trên giường.

Trong lòng cô không dễ chịu gì cho cam.

Lăn qua lăn lại trên giường một lúc, cô mới nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Nhoài người về phía trước, tóc tai Lương Tranh lộn xộn, đôi mắt ẩm ẩm hơi nước, có vẻ đang rất tủi thân.

Cô nằm trên giường một lát, cuộn tròn người lại, ôm điện thoại chơi trò chơi.

Chơi hơn nửa tiếng đồng hồ thì bụng đột bắt đầu biểu tình, lúc này cô mới nhớ ra là trưa nay mình chưa ăn gì.

Lúc đến Yên Thùy Cổ Trấn, cảm xúc của cô và Chu Húc đều không ổn định nên chẳng còn tâm trạng nào mà đi ăn cơm nữa.

Nhìn điện thoại, đã gần 3 giờ.

Cô bò dậy, ném điện thoại xuống giường, đi ra bên ngoài.

Vừa mở cửa phòng ngủ ra đã bắt gặp Chu Húc đang ngồi trong phòng khách.

Anh không mở máy sưởi, chỉ một mình ngồi đó. Thấy cô đi ra, anh ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Lương Tranh khẽ cắn môi dưới, nhưng cô chỉ nhìn chằm chằm anh một lúc, cũng không nói gì, đi thẳng vào phòng bếp.

Dù bây giờ rất đói, nhưng Lương Tranh ngại nấu ăn, lục tung cả tủ lạnh, cuối cùng cũng tìm thấy hai cái bánh kem nhỏ mà cô mua hôm qua.

Cô lấy bánh kem ra khỏi túi, mang ra phòng khách, ngồi xuống ghế nhỏ trước máy sưởi.

Cúi đầu mở máy sửa, sau đó cẩn thận mở hộp đựng bánh ra, còn không quên lấy cái còn lại cho Chu Húc, “Cậu ăn không?”

Chu Húc vẫn luôn nhìn theo Lương Tranh từ nãy tới giờ, anh không nhận lấy bánh kem, chỉ nhìn cô, trầm mặc một lúc lâu mới thấp giọng hỏi, “Không phải cậu không muốn nói chuyện với tôi sao?”

Lương Tranh hơi ngạc nhiên, cô nhìn chằm chằm Chu Húc vài giây, để lại bánh kem vào trong hộp, “Không ăn thì thôi.”

Cô còn chưa kịp cho vào, Chu Húc đã vươn tay ra, cầm lấy bánh kem trong tay cô, “Tôi có ăn.”

Bánh kem trong tay đột nhiên không còn, mất mấy giây Lương Tranh mới kịp định hình lại, ngẩng đầu nhìn Chu Húc, thấy anh đang cúi đầu mở hộp đựng bánh kem.

Lương Tranh cười thầm, cũng bắt đầu mở hộp bánh kem của mình

Bánh kem vị vani, là vị mà Lương Tranh thích ăn nhất. Cô ăn hai miếng, đột nhiên nhớ nhớ ra chuyện gì, đứng dậy đi vào phòng bếp, cầm thêm hai hộp sữa chua ra.

Cô đặt một hộp xuống trước mặt Chu Húc rồi lại ngồi về chỗ cũ, mở hộp sữa chua của mình, cắm ống hút vào, hút một hơi hết non nửa hộp..

Tuy rằng hai người vẫn không nói với nhau câu nào, nhưng bầu không khí ít nhiều cũng đã hòa hoãn hơn.

Lương Tranh ăn bánh kem xong, đứng dậy đi về phòng, không bao lâu sau đã cầm một quyển vở nhỏ đi ra.

Cô đưa quyển vở cho Chu Húc, nói: “Đây là sổ tay hướng dẫn du lịch mình làm tối hôm qua, Giang Thành không lớn lắm, cậu muốn đi đâu thì cứ theo chỉ dẫn trong này.”

Động tác uống nước của Chu Húc hơi dừng lại, anh ngẩng đầu nhìn Lương Tranh, “Cậu không làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi nữa à?”

Lương Tranh “Ừ” một tiếng, nói: “Ngày mai mình có chút việc, trong này mình đã chú thích rất rõ ràng, cậu cứ đi theo là được.”

Chu Húc nhìn chằm chằm cô trong chốc lát, không nói gì.


Đôi mắt anh rất đen, rất sâu, khiến Lương Tranh đột nhiên thấy hơi kiêng dè. Cô còn đang định thêm thì cửa đột nhiên mở ra, mẹ Lương xách túi lớn túi nhỏ từ bên ngoài đi vào.

Mẹ Lương vừa đi vào, thấy Lương Tranh đang đứng ở chỗ bàn trà, bà kinh ngạc nói: “Hả? Sao các con về sớm vậy?”

“Mẹ.” Lương Tranh đi ra cửa đón mẹ, “Mẹ đi đâu vậy?”

Mẹ Lương đáp: “Đến nhà ông nội con, mẹ còn đi mua thêm ít đồ ăn.”

Lương Tranh xách giúp mẹ mấy cái túi, hỏi: “Ba đâu ạ?”

“Hôm nay cơ quan ba con phải tăng ca, nên ông ấy qua đó rồi.”

“Dì.” Chu Húc cũng đi tới, chào hỏi mẹ Lương.

“Ừ.” Mẹ Lương trả lời, cười hỏi: “A Húc, sao các con trở về sớm vậy? Hôm nay chơi có vui không?”

Lương Tranh đứng bên cạnh hơi chột dạ, cô cúi đầu, xách đồ đi vào phòng bếp.

Chu Húc gật đầu, nói: “Vui lắm ạ.”

“Vậy là tốt rồi.” Mẹ Lương vui vẻ nói: “Giang Thành có nhiều chỗ để thăm thú lắm, mấy ngày tới dì bảo Tranh Tranh dẫn con đi.”

Lương Tranh ở trong phòng bếp nghe thấy vậy, không nói gì, chỉ lặng lẽ bỏ đồ ăn mẹ mang về vào tủ lạnh.

Cả buổi chiều, Lương Tranh và Chu Húc vẫn chưa nói chuyện được với nhau.

Ăn xong bữa tối, cả nhà ngồi vây quanh máy sưởi, cùng xem TV trong phòng khách.

Mẹ Lương rất nhiệt tình, luôn miệng nói chuyện với Chu Húc.

Lương Tranh ngồi ở ghế bên cạnh, rất muốn nhắc nhở mẹ mình đừng hỏi quá nhiều. Chu Húc cũng không thích người khác quan tâm quá nhiều đến cuộc sống cá nhân của anh.

Nào ngờ mẹ cô càng nói càng hăng, còn hỏi anh: “A Húc có bạn gái chưa?”

Lương Tranh ngồi ở một bên gọt trái cây, nghe thấy vậy, động tác vô thức dừng lại.

Chu Húc trả lời: “Vẫn chưa ạ.”

Mẹ Lương lại càng được dịp, xuất phát từ sự quan tâm của người lớn, bà thuận miệng hỏi, “Vậy con thích mẫu bạn gái như thế nào?”

Chu Húc ngồi ở sofa, rũ mắt suy nghĩ, ánh mắt dừng lại trên cái máy sưởi, nghe câu này xong, lông mi hơi khép, dường như đang muốn che giấu cảm xúc nơi đáy mắt.

Lương Tranh suýt chút nữa thì bị dao gọt hoa quả cắt vào tay, cô ngẩng đầu, cuối cùng đành phải lên tiếng, “Mẹ, mẹ hỏi ít thôi.”

Mẹ Lương cũng thấy hơi xấu hổ, bà cười cười đứng lên, nói: “Aizz, mẹ đi lấy cho hai đứa hai quả lê.”

Ngồi ở phòng khách đến gần 10h, ba Lương mới trở về, trò chuyện thêm một lát, rồi ai về phòng người nấy nghỉ ngơi.

Lương Tranh về phòng, ngồi vào bàn học, mở máy tính lên mạng.

Ánh mắt vô thức rơi trên quyển sổ nằm cạnh máy tính, là bản hướng dẫn được cô làm rất chăm chút tỉ mỉ.

Suy nghĩ trong chốc lát, cô vẫn quyết định cầm quyển sổ tay lên, đứng dậy đi ra ngoài.

Từ phòng ngủ đi ra, cửa phòng Chu Húc đang mở, bên trong không có ai.

Phòng tắm bên cạnh đang sáng đèn , bên trong có tiếng nước, chắc là anh đang tắm.

Lương Tranh đợi ở bên ngoài một lúc.

Chắc là mất khoảng 5p.

Tiếng nước trong phòng tắm cuối cùng cũng ngừng lại, thêm 2p nữa, cửa phòng tắm mở ra.

Chu Húc mặc một cái chiếc phông màu trắng rộng rãi và một chiếc quần thể thao màu đen.

Anh vừa gội đầu, tóc vẫn còn dính nước, trên người tỏa ra mùi sữa tắm rất dễ chịu.

Chu Húc vừa mở cửa đã nhìn thấy Lương Tranh đứng ở bên ngoài, anh hơi ngạc nhiên, con ngươi đen nhánh đối diện với cô.


Lương Tranh đứng ở trước mặt anh, nói: “Mình để quyển sổ tay hướng dẫn du lịch ở trong phòng cậu rồi đấy, cậu…… nếu cậu muốn ở lại Giang Thành chơi thêm vài ngày thì làm theo bản hướng dẫn là được.”

Chu Húc đột nhiên cười lạnh, anh nhìn cô, “Ngày mai cậu bận gì? Hẹn hò sao?”

Lương Tranh sửng sốt, cô nhìn Chu Húc, nhất thời không biết nên nói gì.

Đợi đến khi cô kịp phản ứng lại, trong lòng rầu rĩ đột nhiên sinh ra chút rầu rĩ vô cớ, hỏi: “Liên quan gì tới cậu?”

Cảm xúc như muốn bùng nổ, có chút không kiềm chế được nữa. Lương Tranh gắt lên: “Đúng là tôi không muốn đi chơi với cậu đấy, đã được chưa?”

Chu Húc nhìn cô không nói gì.

Mắt của anh có hơi đỏ lên, dường như đang cố đè nén cảm xúc của mình.

“Dù sao cậu đi với tôi cũng cảm thấy không vui, thôi thì không bằng tự đi một mình.” Dứt lời, Lương Tranh xoay người đi về phòng ngủ.

“Sao cậu biết tôi không vui?” Chu Húc đột nhiên nói.

Bước chân Lương Tranh sững lại, một lúc lâu sau cô mới quay đầu lại, nhìn Chu Húc nói: “Nhưng mà tôi không vui.”

Nói xong cậu đó, cô đi thẳng vào phòng, đóng sập cửa lại.

Chu Húc vẫn đứng im tại chỗ, nhìn cửa phòng cô lâu thật lâu. Sau cùng anh mới dời tầm mắt, xoay người về lại phòng mình.

Ngày hôm sau, Lương Tranh ngủ một giấc đến gần 10 giờ sáng.

Sau khi tỉnh dậy, cô không dậy ngay mà còn nằm trên giường một lát, hai mắt nhìn trần nhà.

Một lúc sau, nghe thấy mẹ ở bên ngoài gõ cửa, “Tranh Tranh dậy ăn sáng đi con.”

“Vâng.” Lúc này Lương Tranh mới hoàn hồn. Cô xốc chăn lên rời giường, chỉnh lại quần áo cho thẳng thớm rồi đi ra ngoài.

Phòng khách trống trơn, cô vô thức nhìn xung quanh.

Không nhìn thấy Chu Húc.

Cô ngẩn người, lại nhìn về phòng ngủ của Chu Húc, bên trong cũng không có người.

Mẹ bưng bữa sáng dể lên bàn, chỉ bày bát đũa cho một người.

Cô đi tới, hỏi: “Mẹ, Chu Húc đâu?”

Mẹ Lương nói: “Thằng bé đi rồi. Sáng sớm Ngữ Chức gọi điện thoại tới, nói bọn họ đã quay lại nên Chu Húc liền thu dọn đồ đạc rồi đi luôn.”

Lương Tranh ngẩn người, sau một lúc lâu, mới à một tiếng.

“Con đừng lề mề nữa, mau ăn sáng đi, nguội cả rồi.” Mẹ Lương thúc giục.

Lương Tranh “vâng” một tiếng, lúc này mới chậm chạp kéo ghế ra ngồi xuống.

……

“Nghe dì Lương nói, hôm qua con với Tranh Tranh đến Yên Thùy Cổ Trấn à? Chơi vui không?” Trên đường về quê tế tổ, Chu Ngữ Chức hơi chán nên bắt đầu hỏi chuyện Chu Húc.

Chu Húc ngồi ở ghế sau, dựa lưng vào ghế, đôi mắt vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe thấy vậy, cũng chỉ nhàn nhạt “Vâng” một tiếng.

“Hai đứa chơi những gì thế?”

“Con quên rồi.”

Chu Ngữ Chức cũng đang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nghe con trai nói vậy, ngạc nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Chu Húc, “Mới hôm qua mà con đã quên rồi á?”

Chu Húc: “Vâng.”

Chu Ngữ Chức: “…”


Chu Ngữ Chức lắc đầu, cũng lười hỏi lại, lại nói tiếp về chuyện tế tổ với chồng.

Về quê mất cả ngày, đến gần 8h tối, cả nhà lên lên xe trở về thành phố.

Khi đăng ký khách sạn, Chu Húc mới phát hiện ví tiền để quên ở nhà Lương Tranh.

Chu Ngữ Chức hỏi: “Ở trong có cả thẻ chứng minh nhân dân sao?”

Chu Húc “vâng” một tiếng.

“Vậy làm sao bây giờ?”

Chu Húc nói: “Con quay lại lấy, mẹ và ba lên nghỉ ngơi trước đi.”

Nói xong, liền xoay người đi ra ngoài.

Chu Húc bắt một chiếc taxi ở cổng khách sạn, đọc địa chỉ nhà Lương Tranh.

Từ đây tới nhà họ Lương mất 20p.

Chu Húc đứng ngoài nhấn chuông cửa, nghe tiếng dì Lương từ bên trong liền truyền ra, “Tới đây.”

Mẹ Lương mở cửa, nhìn thấy là Chu Húc, vừa mừng vừa ngạc nhiên: “A Húc, sao con lại trở về đây?”

Chu Húc gật đầu chào hỏi, lễ phép nói: “Dì, con để quên ví nên quay lại lấy.”

Lương Tranh đang ngồi chơi game với Lý Khê trong phòng khách, nghe thấy tiếng của Chu Húc, cô cứng đờ người, vô thức quay đầu lại nhìn.

Nào ngờ vừa quay đầu lại, nhân vật của cô liền chết, Lý Khê hô to một tiếng, “Chết tiệt, cậu đã thua rồi.”

Chu Húc từ bên ngoài đi vào, thấy Lương Tranh và Lý Khê đang ngồi trên thảm ở phòng khách, lập tức chuyển tầm nhìn, mắt thẳng tắp, trực tiếp đi qua hai người, vào trong phòng lấy đồ.

Lương Tranh vô thức nhìn theo Chu Húc.

“Thua rồi, không chơi nữa.” Lý Khê ném tay cầm, lấy trái cây trên bàn trà xuống ăn.

Nhìn chằm chằm bóng Chu Húc một lúc lâu, cuối cùng Lương Tranh cũng thu hồi tầm mắt, ngồi xổm trên thảm thu dọn tay cầm chơi game.

Lý Khê cũng đi tới giúp đỡ, hai người sóng vai một chỗ, anh hỏi Lương Tranh, “Tối mai cậu đi xem phim không, mình mua vé, nghe nói phim năm nay rất đáng xem.”

Chu Húc lấy ví tiền xong, vừa đi ra đã nghe thấy Lý Khê và Lương Tranh đang thảo luận về việc đi xem phim tối ngày mai.

Bước chân anh không dừng lại, cũng không nhìn hai người lấy một cái, rảo bước đi đến trước mặt mẹ Lương, lễ phép tạm biệt, “Con chào dì, con đi trước đây.”

“Đi luôn sao? Hay con ở lại chơi một lúc nữa đi, ban nãy Tiểu Khê và Tranh Tranh còn định đi ăn khuya, con đi cùng hai đứa luôn cho vui.”

“Không cần đâu dì, con phải đi rồi.” Dứt lời, anh nhanh chóng đi ra ngoài.

Chu Húc đi rồi, mẹ Lương lại quay sang trách Lương Tranh mấy câu, “Sao con không chào A Húc tiếng nào thế? Chẳng lễ phép chút nào.”

Lương Tranh trầm mặc không nói gì, lẳng lặng đi về phòng.

Cô ngồi vào bàn học, nhìn quyển sách trước hồi lâu, Lý Khê gõ cửa, “Lương Tranh, đi ăn khuya đi.”

Lương Tranh không quay đầu lại, nói: “Mình không đi đâu, cậu đi một mình đi.”

“Hả?” Lý Khê đi vào, lại gần bàn học của Lương Tranh, nhìn cô, “Cậu không có chuyện gì đấy chứ? Làm sao vậy?”

“Mình không sao.” Lương Tranh thúc giục anh, “Cậu về nhà đi, đừng quấy rầy mình đọc sách.”

Lý Khê cười cười, “Được được được, cậu cứ đọc từ từ, mình về đây.”

Lương Tranh ngồi yên lặng đọc sách, nhưng chẳng ngấm nổi chữ nào, trong đầu toàn là hình ảnh Chu Húc.

Chu Húc đúng là đáng ghét, luôn dễ dàng làm ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.

Đọc sách không vào, Lương Tranh quả quyết gấp sách lại, mở máy tính lên, định xem bộ phim đang dang dở.

Vừa mở máy tính ra thì mẹ cầm một thứ gì đó đi vào, “Mẹ vừa mới dọn dẹp phòng, phát hiện Chu Húc cũng để quên sạc pin. Tranh Tranh, bây giờ vẫn còn sớm, con cầm đưa cho thằng bé đi.”

“Dạ?” Lương Tranh sửng sốt nhìn sạc pin trên tay mẹ, “Nhưng con không biết chỗ cậu ấy ở.”

“Khách sạn XX, con gọi taxi tới đi. Đưa xong lại gọi taxi trở về.”

Lương Tranh vâng dạ mấy tiếng mới đứng lên, “Con biết rồi.”

Thay quần áo xong xuôi, cô xuống lầu, gọi taxi tới khách sạn Chu Húc ở.

Tới nơi cô mới nhận ra mình không biết Chu Húc ở phòng nào.


Đấu tranh tâm lý hồi lâu, cuối cùng vẫn phải lấy điện thoại ra gọi cho Chu Húc.

Điện thoại vang một lúc lâu mới có người nhận, Lương Tranh gọi, “Chu Húc?”

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lúc, mới có tiếng, “Ừ.”

Giọng anh hơi khàn.

“À ừm…… Sạc pin của cậu để quên ở nhà mình, mẹ bảo mình tới đưa cho cậu. Giờ mình đang ở khách sạn rồi, cậu ở phòng nào thế?”

Cô nói xong, đầu bên kia lại tiếp tục trầm mặc một lúc, sau đó mới nói số phòng.

Lương Tranh cầm sạc pin lên lầu.

Tới cửa phòng Chu Húc, cô ngẩng đầu nhìn số phòng, sau đó mới giơ tay gõ cửa.

Không phải đợi quá lâu, bên trong truyền đến tiếng bước chân, Chu Húc đi ra mở cửa.

Anh không nhìn cô, trực tiếp xoay người đi vào.

Lương Tranh cũng đi theo sau.

Một mình Chu Húc ở một căn phòng thật lớn.

Lương Tranh đi đến trước bàn trà, để sạc pin lại, “Mình đi dây.”

Cô nhìn Chu Húc ngồi bên cạnh ghế sofa, chắc anh vừa uống rượu, hơi men rất nồng.

Anh dựa vào sofa, không nhìn cô, nghiêng đầu ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, thấy cô nói phải đi, chỉ hờ hững ừ một tiếng.

Lương Tranh nhìn anh, thoáng do dự, cuối cùng vẫn xoay người đi ra ngoài.

Nhưng chưa đi được hai bước đã dừng lại.

Cô xoay người lại, hỏi “Chu Húc, cậu không khỏe à?”

Mặt anh hơi đỏ, giọng nói chuyện với cô trong điện thoại lúc nãy còn hơi khàn.

Cô đi tới, khom người, thử đặt tay lên trán Chu Húc.

Quả nhiên có hơi sốt.

“Cậu bị cảm à? Trong phòng sẵn thuốc cảm không?” Lương Tranh quay đầu lại, ngồi xổm trên mặt đất, tìm trong ngăn tủ bàn trà mà không thấy.

Thử tìm cảnh tủ bên cạnh, cũng không có nốt.

Cô đi ra nói: “Cậu chờ một lát, mình đi mua thuốc cho cậu.”

Dứt lời, cô bước vội ra ngoài.

Đối diện khách sạn có một hiệu thuốc, Lương Tranh đi vào mua mấy liều hạ sốt.

Lúc đi quên không đóng cửa, chỉ khép hờ, cô cầm thuốc đi vào, nói: “Mình chỉ mua thuốc hạ sốt thôi, cậu uống đi, nếu ngày mai vẫn không hạ thì nhất định phải vào viện khám.”

Vừa nói vừa đi đun nước cho anh.

Cô rửa sạch ấm nước, sau đó đổ nước vào.

Chu Húc đi vào theo, nhìn anh có hơi yếu ớt hơn bình thường, đứng ở cạnh cửa nhìn cô.

Lương Tranh cắm ấm siêu tốc , “Cậu nhớ phải uống nhiều nước ấm vào, bị cảm mà còn uống rượu.”

Cắm nước xong , ngẩng đầu nhìn thấy Chu Húc đang đứng ở cạnh cửa nhìn mình, lần đầu tiên Lương Tranh nhìn thấy Chu Húc “mảnh mai” như thế.

Biết Chu Húc lâu như vậy, trước đến nay anh đều giữ khí chất lạnh lùng cao ngạo, mắt lúc nào cũng treo tận đỉnh đầu.

Nhưng hiện tại có lẽ đang ốm, anh chẳng còn vẻ lạnh lùng thường thấy, cả người như tỏa ra hơi nóng.

Anh lẳng lặng nhìn cô, chẳng nói chẳng rằng.

Lương Tranh lấy thuốc từ trong túi ra, “Chờ nước sôi, uống hai viên này, uống xong thì đi ngủ. Nếu nửa đêm sốt cao hơn thì cậu phải gọi điện thoại cho dì đấy.”

Dặn dò xong, cô ngẩng đầu nói: “Mình phải về đây.”

Đang chuẩn bị đi, cánh tay đột nhiên bị Chu Húc giữ chặt.

Cô hơi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn anh. Đột nhiên, anh kéo cô vào lòng, cúi đầu xuống hôn cô.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.