May Mắn Gả Cho Người

Chương 105: Bác Sĩ Phó Tao Huyệt Ngứa Trị Thế Nào


Đọc truyện May Mắn Gả Cho Người – Chương 105: Bác Sĩ Phó Tao Huyệt Ngứa Trị Thế Nào


Cố Miên mở hai chân ra còn không quên dùng ngón tay tách môi âm hộ cho Phó Dư nhìn rõ ràng hơn.“Bác sĩ Phó, anh nhìn xem.

Bên trong hoa huyệt thật khó chịu.”Phó Dư cho rằng thân thể Cố Miên bị dị ứng nên hắn cố nén dục vọng đi vào kiểm tra.

Kiểm tra một hồi lại phát hiện cô căn bản không bị làm sao.

Tiểu yêu tinh này!Đêm qua bị thao thê thảm như vậy mà hôm nay lại còn câu dẫn hắn.

Xem ra sau này làm có thể dùng lực một chút rồi.Cố Miên tiếp tục làm trò trước mặt Phó Dư đem ngón tay vói vào hoa huyệt.

Sau khi hoa huyệt ngậm lấy ngón cô liền nhanh chóng hoạt động.“Bác sĩ Phó, ngón tay em với không tới.

Bên trong vẫn ngứa quá.

Có phải em bị bệnh rồi không? Anh mau xem giúp em đi.”Cố Miên bắt lấy tay Phó Dư kéo đến trước miệng huyệt.Phó Dư cũng thật tốt tính cùng Cố Miên chơi.


Hắn thay bao tay tiêu độc.

Hai ngón tay thon dài tách hoa huyệt phấn nộn ra sau đó duỗi một ngón tay vào.“Đầu tiên kiểm tra tình trạng âm đạo.

Ừm, âm đạo em rất chặt.

Lúc cắm côn thịt vào bao vây rất khẩn trí.”Thanh âm Phó Dư so với lúc trước càng trầm thấp hơn vài phần.Trái tim Cố Miên đập nhanh thình thịch.

Nếu cô có ký ức có lẽ sẽ không phản ứng như vậy vì cô và hắn đã chơi sắm vai không biết bao nhiêu lần.

Nhưng hiện tại ký ức của cô vẫn dừng ở hai năm trước.

Cùng Phó Dư làm tình cũng chỉ mới hai lần, còn chưa tích đủ kinh nghiệm quyến rũ hắn.Sau khi ngón tay Phó Dư vói vào hoa huyệt lập tức gắt gao mút lấy ngón tay hắn.Hai ngón tay mở ra hoa huyệt, quét vào nhục bích non mịn.

Nháy mắt Cố Miên nhịn không được khẽ hừ một tiếng.“Ân…Ngón tay Bác sĩ Phó thật lợi hại.” Cô vừa nói vừa đem cặp vú no đủ đút vào miệng Phó Dư.“Vị phu nhân này, xem ra em rất mẫn cảm.” Phó Dư hé miệng một ngụm ngậm lấy núm vú tươi đẹp như hoa anh đào.

Đầu lưỡi hắn quấn lấy núm vú sau đó dùng sức bú mút.“A~~~ bác sĩ Phó, núm vú bị hút hỏng mất.

Bác sĩ Phó hút giỏi quá~ a!”Phó Dư vừa bú mút vú vừa cắm ngón tay vào sâu trong hoa huyệt.

Chiều sâu này vừa vặn chạm vào điểm G mẫn cảm.

Đoàn thịt non mềm mẫn cảm khác thường kia bị hai ngón tay ngựa quen đường cũ quấy nhiễu.Ngón tay hắn đâm chọc phần thịt non mịn làm cả người Cố Miên đều mềm xuống.“A! A! A! Đừng đụng nơi đó mà!”Cố Miên giương đầu, đại lượng dâm thủy từ trong hoa huyệt trào ra.

Đoàn thịt non kia chẳng những bị ngón tay nhanh chóng đâm chọc mà còn thường thường bị hai ngón tay kẹp lấy đùa bỡn.“Vị phu nhân này, dâm thủy em quá nhiều.

Xem ra đây là nguyên nhân em sinh bệnh.

Người thường dâm thủy không nhiều như vậy em.”Phó Dư dùng bàn tay khác đẩy đẩy kính.“Thế, thế làm sao trị liệu?”Cả người Cố Miên mềm nhũn.


Thân thể cô giống như một bãi bùn lầy ngã vào lòng ngực Phó Dư.

Mà Phó Dư thần sắc nghiêm trang đạm mạc.

Không hề giống người bị dục vọng cuốn vào.“Bệnh này không thể trị dứt được.

Bất quá có một phương pháp có thể tạm thời giảm bớt bệnh trạng.”Phó Dư hôn đôi môi đỏ của cô, đầu lưỡi nhét vào khoang miệng quấn lấy xảo lưỡi đinh hương.Cố Miên bị hắn hôn đến đáy lòng run rẩy.

Trong hai năm bọn họ kết hôn có phải ở nhà đều làm chuyện này hay không?Tưởng tượng đến cảnh sau khi kết hôn mỗi ngày đều bị Phó Dư thao, thân thể Cố Miên lại càng ướt.

Côn thịt thô to của hắn cắm trong hoa huyệt cô khẳng định mỗi ngày đều làm cô thoải mái đến không muốn xuống giường.Một cái hôn sâu kết thúc, Phó Dư đem bao tay plastic rút ra.Không còn ngón tay đùa bỡn, Cố Miên cảm giác thân thể mình trống rỗng.

Khát vọng bị thứ gì đó lấp đầy thao làm.

Chỉ là nhìn gương mặt bình tĩnh của người nào đó, trong lòng cô lại có chút khó chịu.Cô đã câu dẫn hắn đến mức này mà hắn vẫn còn bình tĩnh được như vậy???Cố Miên mở hai chân ra, mông vểnh mượt mà vặn vẹo: “Bác sĩ Phó, sao anh có thể bình tĩnh như vậy?”Khóe miệng Phó Dư hơi câu:“Miên Miên, muốn biết tôi có kích động không?”Dứt lời Phó Dư liền xốc áo blouse trắng lên.

Cố Miên bất giác nhìn về phía hai chân hắn liền thấy một cái lều trại to rộng.Ngay sau đó hắn cởi quần đào côn thịt ra.“Như tôi đã nói, có một biện pháp trị liệu bệnh nhiều dâm thủy này.”Hắn vừa nói vừa đem côn thịt đặt trước hoa khẩu ướt dầm dề sau đó dùng sức cắm vào.“A!”Cố Miên trừng lớn hai mắt, không ngờ Phó Dư đột nhiên tiến vào.

Nhưng không thể không nói bị côn thịt hắn cắm thật sự quá thoải mái.Côn thịt thổi mạnh thịt non bên trong hoa huyệt, nhanh chóng trừu động, làm hoa huyệt vừa đau vừa ngứa.“Muốn chữa khỏi tật xấu nhiều dâm thủy này chỉ có một biện pháp.

Đó là làm dâm thủy của em chảy ra hết.


Như vậy sẽ không tùy thời tùy chỗ động dục nữa.”Phó Dư nhanh chóng trừu động trong hoa huyệt ướt dầm dề.

Côn thịt thô to rất nhanh đã bị dâm thủy ngâm ướt.

Hai viên trứng trứng phía dưới không ngừng chụp úp môi âm hộ, tiếng nước nhóp nhép và âm thanh bạch bạch không ngừng vang lên bên tai.“Ô ô… Thật nhanh a… Chậm rãi thao…Chậm rãi thao thôi…”Cố Miên nào biết Phó Dư căn bản không cho cô thời gian thở dốc mà trực tiếp nhanh chóng thao làm.

Cái miệng nhỏ của cô bị thao đến chỉ có thể thở hổn hển.

Lúc cùng hắn nói chuyện cũng đứt quãng.Kết quả Cố Miên thanh âm mảnh mai truyền tới tai Phó Dư lại làm thân thể càng thêm cứng rắn căng chặt.

Trong đầu hắn hiện tại chỉ nghĩ làm sao thao Cố Miên đến lãng kêu không ngừng.Lúc này Cố Miên lại tới câu dẫn hắn, hắn tự nhiên không cần áp lực bản thân mà theo bản năng dùng hết toàn lực trừu động.Phốc phốc phốc ~Côn thịt lớn thao đến dâm thủy vẩy ra, mỗi lần đều là nhẹ nhàng rút ra rồi lại nặng nề cắm về.“A a a… Chậm, chậm một chút a…”Hai đùi Cố Miên trên eo Phó Dư nên hắn thuận thế ôm luôn mông nhỏ cô lên.

Hai người trong phòng nghỉ vừa đi vừa thao.Trọng lượng toàn thân cô hiện tại đều đặt lên côn thịt Phó Dư nên cô chỉ có thể dùng sức kẹp chặt côn thịt hắn mới không để mình ngã xuống.Phó Dư lại thao thêm mấy trăm cái, nhìn đến Cố Miên bị thao đến rên không thành tiếng hắn mới rút côn thịt trong hoa huyệt ra.Lúc côn thịt được rút ra nhục huyệt liền không ngừng run rẩy.

Một cổ chất lỏng màu vàng nhạt từ lỗ nhỏ khác phun ra.Cố Miên trừng lớn hai mắt, cô thế nhưng bị Phó Dư thao đến bắn nước tiểu!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.