May Mắn Được Chàng Yêu

Chương 3


Bạn đang đọc May Mắn Được Chàng Yêu – Chương 3


Lưu Tĩnh Minh cầm tú kiện (hàng thêu tay) được bọc kĩ lưỡng, theo cửa sau ra khỏi nhà, đêm tối đi vào thành tới một hạnh hoa ngõ nhỏ (đây là một thanh lâu ^^) náo nhiệt.
Bởi vì ở Lưu gia không có địa vị, bọn hạ nhân tự nhiên không đem chủ tớ Linh Đan để vào mắt, nên chi phí hằng ngày thường xuyên thiếu thốn.
Nàng cũng không quan trọng, cũng không tìm người tranh luận phải trái.
Dù sao nàng cùng Linh Đan từ nhỏ đều theo học nữ công tinh tế của nương, dựa vào việc giúp người ta may xiêm y hài hoa đa dạng để kiếm chút tiền, có thể sống qua ngày.
Nàng còn cất giấu chút ít trang sức đáng giá trước kia cha mẹ mua cho.
Lưu Tĩnh Minh tính toán kĩ rồi, nếu sau này cái nhà này không đợi bàn bạc được, nàng sẽ đưa Linh Đan về quê, mua một căn nhà nhỏ, cuộc sống tự mình lo liệu.
Bình thường đều là Linh Đan ra ngoài giao tú kiện, hoặc là nhờ người mang đi mang về, Linh Đan chưa bao giờ cho phép nàng xuất đầu lộ diện.
Ở trong lòng Linh Đan, nàng vẫn là thiên kim tiểu thư…
Hôm nay là ngày phải giao tú kiện, nếu muộn, sẽ mất chữ tín, cho nên phải khẩn trương đem hàng đến cho người đặt.
Sáng sớm hết lần này tới lần khác, Linh Đan đại khái là ăn gì rồi đau bụng, vẫn chạy nhà xí, xem ra hôm nay nàng không thể xuất môn.
Cho nên bất đắc dĩ, chính nàng đem tú kiện giao cho người đặt.
Bất quá lần này người mua tương đối đặc biệt, là hoa khôi Cố Mai Hương nổi danh nhất Xuân Giang Lâu trong hạnh hoa ngõ nhỏ này, cho nên nàng mới có thể sau giờ ngọ yên ắng, thời gian kĩ quán nghỉ ngơi không có khách nhân, từ cửa sau tiến vào.
Nàng vào cửa sau, đi qua một hậu viện rộng rãi đẹp đẽ, bước đến cánh cửa đang khép hờ.
Đẩy cánh cửa ra, nàng nhìn thăm dò, thấy không có người, vì thế nàng đi vào, hô, “Xin hỏi có người không?”
Đại trạch viện im ắng, làm cho thanh âm của nàng trống rỗng vọng ở trong không khí.
Qua phòng bếp, nàng tới trước lầu các, nhìn Đông nhìn Tây cũng không thấy người, trong lòng nhắc đi nhắc lại.
Lẽ ra phải có người mới đúng! Không thể một kĩ quán lớn như vậy, ngay cả nha đầu sai bảo hoặc là ma ma cũng không có?
Lưu Tĩnh Minh tiếp tục đi vào trong, đi tiếp qua một hoa viên xinh xắn, đứng trước một gian phòng có chấn song cửa sổ chạm trổ hoa văn rất đẹp, nhìn mọi nơi xung quanh, xem có thể tìm được người không, đem đồ giao cho người ta.
Nàng đang định đi tiếp gian phòng kia, bên trong truyền đến tiếng nói rất nhỏ, bước chân nàng ngừng lại.
Nàng vừa định mở miệng gọi người, tai lại nghe được tiếng nói chuyện là của nam nhân, liền do dự trong chốc lát, không biết có nên lên tiếng hay không.
Ở ngoài cửa sổ đứng một lúc, nàng bỗng nhiên phát hiện có khe hẹp chừng hai ngón tay trên cửa sổ dán giấy, không che hết hoàn toàn.
Lưu Tĩnh Minh lặng lẽ đưa tay xé khe hẹp lớn một chút, nhìn thấy rõ tình cảnh bên trong, hoàn toàn không nghĩ tới hành vi nàng lúc này, căn bản chính là ở nhìn trộm người khác.
Khi nàng nhìn thấy tình hình bên trong, cả người không thể nhúc nhích, đứng yên ngoài cửa sổ, trừng lớn hai mắt, nhìn hình ảnh nàng tuyệt đối không thể tưởng tượng ──
Ứng Vanh cơ thể to lớn, nghiêng trên đầu giường, một tay gấp lại chống đỡ trên đầu gối, chân vươn ra mép giường, đạp đệm giường, một bộ dáng nhàn tản. (K hỉu đây là tư thề gì ^^ thật là vô lý!!!)
“Dùng sức một chút…” Hắn nhẹ lẩm bẩm chỉ huy người quỳ giữa hai chân, cúi người xuống, Cố Mai Hương dùng môi lưỡi lấy lòng hắn.
“Ưm…” Thân thể tuyết trắng Cố Mai Hương xích lõa, mông tròn của nàng nhếch lên, nửa người trên phủ ở giữa hai chân hắn, cố gắng há mồm ngậm vào thứ tráng kiện của hắn.

Tuy rằng nàng kinh nghiệm lão đạo, bất quá vẫn là không thể đưa của hắn hoàn toàn nuốt ngậm vào trong miệng, chỉ có thể khó khăn nhét vào một nửa, hơn nữa đã chạm đến yết hầu nàng, đổi thành nữ nhân khác, chỉ sợ ngay cả một nửa cũng nuốt không vào.
Vì thế đầu nàng không di động trên dưới được, dùng miệng khuấy động ngay trước hắn, hai tay nhỏ bé cầm bên dưới vật nam tính của hắn, theo động tác trên miệng nàng, xoa nắn hắn.
Nàng theo chỉ thị hắn, ngậm đầu vật to lớn của hắn trong miệng, dùng sức mút, đồng thời dùng cái lưỡi linh hoạt rất nhanh liếm qua liếm lại.
Ứng Vanh nheo mắt, nhìn viên mông theo động tác đong đưa trước mắt, hưởng thụ khoái ý giữa hai chân.
Đêm qua hắn đến Xuân Giang Lâu, bao trọn hoa khôi Cố Mai Hương, ở trong phòng phóng đãng suốt cả đêm, hiện tại đã là giờ ngọ ngày hôm sau, hắn vẫn còn sinh lực làm bừa.
Bên môi hắn có nụ cười tà tứ, ánh mắt dời khỏi mông Cố Mai Hương, liếc về hướng cửa sổ bị đẩy ra.
Khoảnh khắc từ chỗ ngoài cửa sổ nàng đứng, hắn liền phát hiện tồn tại của nàng.
Mà hai huynh đệ Mạc Ngôn Mạc Ngữ vẫn đi theo bên người hắn, trước đã nhận được chỉ thị của hắn, chắc là sẽ không hiện thân.
Hắn nghĩ nghĩ, cảm thấy hẳn là tiểu kỹ nữ khác của Xuân Giang Lâu, hoặc là nha đầu hầu hạ cô nương, tham lam nhìn chuyện nam nữ, cho nên tránh ở bên ngoài rình coi.
Dù sao hắn vốn là phóng đãng không kềm chế được, làm sao quan tâm chuyện hắn cùng người hoan ái bị nhìn thấy?
“Tốt lắm, ngồi lên đây đi!” Ứng Vanh muốn Cố Mai Hương bò lên trên người hắn.
Nàng nhả ra vật nam tính trong miệng, thấy hắn rất thẳng to và dài sáng bóng cao ngẩng.
Nàng di động thân thể ngồi khóa ở thắt lưng hắn, lấy tay đẩy ra hoa thần ướt nhẹp dưới người mình, lại dùng một tay cầm lấy vật đứng thẳng, đem nó nhét vào cánh hoa tràn đầy dâm thủy.
Ngực lớn của nàng run run, một chút ở trên người hắn cưỡi.
Cố Mai Hương mắt ngập sương mù nhìn gương mặt tuấn dật trước mắt, không nghĩ tới nàng có thể hầu hạ nam nhân anh tuấn xuất chúng như thế.
Các nàng làm kỹ nữ, là không chọn khách nhân, cho dù nàng thân là hoa khôi, chỉ cần có nhiều bạc, mặc kệ là người thấp kém nào, cũng đều tiếp.
Này phong nhã nhân sĩ, thương nhân nổi danh hoặc là công tử có tiền nàng hầu hạ rất nhiều, bất quá không ai có thể vượt được tiểu vương gia trước mắt.
Đừng nói hắn toàn thân tản ra khí chất tôn quý, cũng đừng nói hắn bộ dạng có bao nhiêu tuấn tú, chỉ là bảo bối dưới thân, khiến cho nàng danh kỹ phong trần lăn lộn lâu như vậy cũng không thể không thuần phục dưới chân hắn, vì hắn mê muội.
“Nhanh nữa lên!” Ứng Vanh vươn tay bắt lấy cặp nhũ phong trước mắt không ngừng nhảy lên, năm ngón tay đè ép xoa nắn, thúc giục nàng luật động nhanh hơn.
Hắn mặc dù hưởng thụ khoái cảm thân thể, bất quá tâm tư không có đặt ở nơi này.
Cố Mai Hương ở hắn trên người cố gắng vặn vẹo, bộ dạng cũng không tệ lắm, thân mình cũng đầy đặn mềm mại, khó trách có thể có danh hiệu hoa phố (ý là hoa khôi thanh lâu đó). Bất quá so với tiểu quả phụ xinh đẹp dụ dỗ hắn vài ngày trước, chính là thiếu một chút hương vị, làm cho hắn cảm thấy chưa đã.
Như vậy xem ra, hứng thú hắn đối với nàng cũng chỉ có một ngày một đêm ngắn ngủn.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn bỗng nhiên cảm thấy không thú vị nữa, ngược lại đem lực chú ý phóng tới người vẫn đang đứng ở cửa sổ nhìn trộm.
Hắn đột nhiên đẩy người trên hắn ra, Cố Mai Hương đang chìm đắm trong nhục dục, đem phái nam mình chưa giải phóng rút ra.
“Ai nha!” Bị hắn đẩy mạnh, Cố Mai Hương chật vật ngã dưới giường, tư thế giương đùi xấu xí, ở giữa còn chảy ra lượng lớn dâm thủy.
Hắn hoàn toàn không nhìn Cố Mai Hương kêu đau trên mặt đất, xuống giường bước qua trên người nàng, rất nhanh chuyển qua cửa sổ hé mở, kéo khung cửa sổ ra.
Vừa thấy, ánh vào trong mắt chỉ là bóng lưng mảnh khảnh màu đỏ nhạt, nàng rất nhanh vòng qua rào chắn, biến mất ở chỗ rẽ.

Nàng rốt cuộc là ai? Nhìn trang phục của nàng hẳn không phải là kỹ nữ Xuân Giang Lâu, cũng sẽ không phải nha đầu sao bảo.
Hắn không che lấp thân thể lõa lồ tinh tráng của mình, cứ như vậy mở toang cửa sổ đứng suy nghĩ.
Cố Mai Hương trong sự kích tình đột nhiên bị đẩy ra, ham muốn dâng cao không thể nào phát tiết, vì thế nàng theo tới bên cửa sổ đem cơ thể mềm mại từ phía sau dán chặt lấy hắn, tay nhỏ bé thân về phía trước, không e lệ lấy tay cầm vật vẫn như cũ cao thẳng của hắn.
“Gia, bên ngoài có cái gì đâu?” Nàng xoa nắn nam tính hắn, bộ ngực cọ xát ở lưng hắn.
Ứng Vanh không có trả lời nàng.
Hắn đưa tay ra phía sau, đem nàng kéo đến trước người, đẩy gục ở trên bệ cửa sổ, dùng chân đem hai chân của nàng tách ra, hoả tốc từ phía sau thẳng tiến vào trong cơ thể nàng.
“A a…” Hắn rất nhanh không ngừng di chuyển, làm cho nàng phát ra tiếng kêu kích tình, tay đỡ trên cửa sổ, phối hợp hắn di động trước sau.
Động tác của hắn, Cố Mai Hương bị cao trào xâm nhập mãnh liệt, cả người thất thần hạ xuống.
Nhưng là Ứng Vanh không có ngừng lại, hắn giữ lấy eo nàng, động tác ở mông nhanh hơn, nghĩ muốn xong việc nhanh một chút.
Rốt cục sau vài va chạm mạnh mẽ, hắn hắn run run, đem mầm móng ấm nòng phun ra ở bệ cửa sổ trên tường ──
Trước mắt bởi vì khẩn trương mà có vẻ mơ hồ không rõ, Lưu Tĩnh Minh một tay bắt lấy vạt áo, một tay kia vẫn không quên ôm chặt lấy tú kiện, bước chân hỗn loạn bỏ chạy.
Nàng hoàn toàn không dám dừng chân, lại càng không dám quay đầu lại nhìn, tim đập nhanh làm cho nàng há miệng thở dốc, trong lòng không ngừng hiện lên nghi vấn cùng sợ hãi.
Trời ạ! Trời ạ! Bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì?
Vì cái gì nữ nhân kia muốn ăn cái kia của nam nhân ──
Nàng không biết, đó là cái gì vậy, thật thô và dài… Một cây gậy thịt?
Vật kia ăn có ngon không?
Giữa hai chân nữ nhân kia vì sao có thể để được vật thô to như thế?
Vì cái gì nữ nhân kia không ngừng kêu la?
Lưu Tĩnh Minh hoàn toàn hiểu chuyện mình vừa nhìn lén, nàng cũng không hiểu được vì sao nhìn thấy chuyện này, lại làm nàng toàn thân nóng lên, mặt đỏ không thôi.
Nam nhân cao lớn kia bỗng nhiên xuống giường chạy đến phía nàng, nàng mới nhìn rõ dung mạo nam nhân.
Hắn tuấn mỹ không giống người thường, giống như là thần linh mộng ảo vậy, không chân thật.
Mâu quang thâm trầm hắc ám kia, làm cho nàng sợ hãi xoay người bỏ chạy ──
Hiện tại lòng của nàng, dường như muốn nhày ra khỏi cổ họng, trong đầu của nàng tràn đầy cây thịt côn kỳ lạ bên dưới nam nhân kia và hành vi quỷ dị trong lúc đó của bọn họ…
Đang lúc Lưu Tĩnh Minh suy nghĩ hỗn loạn, cố gắng chạy trốn, bỗng nhiên có người lớn tiếng kêu to.
“Ai nha, cô nương, nơi này không thể tùy tiện vào! Cô nương…” Một nha đầu tuổi còn trẻ chạy qua trước mặt nàng, tán loạn gọi Lưu Tĩnh Minh.

Nhưng Lưu Tĩnh Minh bối rối hoàn toàn không nghe thấy, cho nên không có dừng lại cước bộ, đến khi thanh âm phía sau càng lớn dần, mới làm cho nàng không còn hốt hoảng nữa.
Nha đầu trẻ tuổi kia từ phía sau đuổi theo, thở phì phò nói với Lưu Tĩnh Minh,”Ta… Ta gọi cô nương ngươi chạy cái gì? Phía sau lại không có người đuổi theo ngươi, ngươi chạy cái gì mà nhanh…”
Lưu Tĩnh Minh xoay người lại nhìn, thì ra gọi nàng lại là một nha đầu mười ba, mười bồn tuổi, mới thoáng an tâm, vỗ ngực mình, trấn an tim mình đập loạn.
“Ngươi nói đi! Ngươi vào đây có chuyện gì sao?” Tiểu nha đầu nhìn diện mạo xinh đẹp trước mắt, cô nương thanh tú nhưng lại tái nhợt như tờ giấy, linh hoạt hỏi.
“Ta… Là mang vải thêu Cố… Cố Mai Hương tiểu thư đặt tới.” Lưu Tĩnh Minh cuối cùng đã nhớ ra lời dặn của Linh Đan, nói là tú kiện hoa khôi Cố Mai Hương muốn.
“Ác, hóa ra là tiểu thư nhà ta. Đưa cho ta đi, hiện tại trong phòng nàng có khách nhân, đang rất bề bộn!”
Từ tối hôm qua, sau khi khách nhân cao quý tuấn dật kia vào phòng, bên trong khá náo nhiệt, liên tục ngay cả bên ngoài cũng có thể nghe thấy.
Trước đó không lâu nàng cũng có đi xem qua, bên trong vẫn chưa xong việc ── nam nhân kia thể lực cũng tốt quá đi?
“Được… Đều ở đây rồi.” Lưu Tĩnh Minh giao ra cái bọc cầm chặt trong tay, giao cho tiểu nha đầu.”Tổng cộng là hai lượng bạc.”
Tiểu nha đầu từ thắt lưng lấy bao nhỏ đếm ra hai lượng bạc, giao cho Lưu Tĩnh Minh, mới hỏi,”Sao ta chưa từng thấy ngươi? Bình thường không phải là Linh Đan tỷ tỷ đến sao?”
“Linh Đan đau bụng, hôm nay không thể xuất môn, sợ nhỡ đồ của Cố tiểu thư, cho nên ta giúp nàng đi một chuyến.” Lưu Tĩnh Minh tươi cười bài trừ, hưởng ứng thiện ý người ta.
“Như vậy nha. Nhờ chuyển lời giúp ta, nàng phải bảo trọng, còn nữa, Linh Đan tỷ tỷ phải nhớ rõ mùng chín đầu tháng sau trở lại một chuyến.”
Hai tháng sau, là thịnh sự (việc quan trọng) mỗi năm một lần của kỹ viện, lựa chọn hoa khôi mới.
Kỹ quán hạnh hoa trong ngõ hẻm lớn nhỏ, ai cũng dốc toàn lực, muốn cho tiểu thư nhà mình lên làm hoa khôi, như vậy suốt một năm sẽ làm ăn cực kì tốt!
Năm nay Xuân Giang Lâu các nàng chính là dựa vào Mai Hương tiểu thư kiếm vào rất nhiều bạc trắng, cho nên bọn họ dĩ nhiên hy vọng Mai Hương tiểu thư có thể tiếp tục được chọn.
Mà bởi vì Linh Đan mỗi lần giao hàng đều làm cho người ta thực vừa lòng, cho nên mới mời nàng may xiêm y thêu hoa mới cho Mai Hương tiểu thư.
“Đã biết, ta sẽ nói với nàng.” Lưu Tĩnh Minh đáp lại. Có tiền kiếm đương nhiên không thể đẩy đi được. “Xin hỏi, ta nên đi lối nào ra ngoài? Ta không biết đường đi.”
Nàng không dám xông loạn nữa, vạn nhất đụng phải nam nhân vừa rồi sẽ không tốt lắm.
“Đi theo ta, ta đưa ngươi ra ngoài.” Tiểu nha đầu vẫy tay, bảo Lưu Tĩnh Minh cùng nàng đi.
Nàng một bên dẫn đường, một bên hảo ý nói, “Về sau nếu ngươi lại đến, ở cửa sau chờ là được, đừng đi vào trong như lúc nãy. Ngươi là cô nương đứng đắn, ngộ nhỡ gặp phải khách nhân chưa ly khai, sợ đối với ngươi không tốt.”
Rẽ vào hai chỗ ngoặt, các nàng trở về tiểu viện Lưu Tĩnh Minh vừa mới đi vào. Nha đầu đưa nàng đến cửa sau, lại dặn dò lần nữa.
“Đừng quên lời ta vừa mới nói đấy!”
“Ta nhớ kỹ rồi, cám ơn ngươi!” Lưu tĩnh biết rõ nàng là hảo ý, gật gật đầu nói tạ ơn, mới xoay người rời đi, đi ra hạnh hoa ngõ nhỏ.
Bởi vì mẫu thân mất sớm, cho tới bây giờ vẫn không có ai dạy Lưu Tĩnh Minh chuyện nam nữ.
Cho nên nhìn thấy chuyện này ở Xuân Giang Lâu, trong lòng nàng chỉ cảm thấy quái dị, tim đập mạnh cùng tò mò, thật không có cảm giác ghê tởm bẩn thỉu.
Sau khi về nhà, Lưu Tĩnh Minh vẫn sống cuộc sống bình thường.
Mỗi ngày bận rộn thêu hoa, đọc sách, đôi khi ứng phó một chút Lưu Chức Vân tới cửa gây chuyện.
Mặc dù nàng từng nghĩ, muốn đem chuyện ngày đó hỏi rõ, bất quá nàng không biết nên tìm ai để giải đáp.
Đêm khuya thanh vắng, trong đầu nàng hiện ra hình ảnh ngày đó.
Ấn tượng khắc sâu nhất, là đôi mắt u tối sâu xa của nam nhân kia, tựa như muốn đem người hút vào, làm cho nàng mê muội hắn…
Đúng vậy, hoàn toàn không nhận ra, lòng của nàng đã bị lạc vì hắn.

Nàng căn bản không hiểu đó là gì, cứ như vậy ngay lần đầu gặp mặt đem tâm cho đi, nam nhân đang cùng kỹ nữ giao hoan…
Cuộc sống như vậy trôi qua gần một tháng, hôm nay, Linh Đan theo ước định, đến Xuân Giang lâu mang cho Cố Mai Hương y phục mới.
Sau giờ ngọ, Lưu Tĩnh Minh thêu một trăm nếp váy màu đỏ, bàn tay khéo léo, cho từng cánh hoa nở rộ trên váy.
Nàng vừa khâu, vừa cúi đầu nghe tin tức Linh Đan nói ở Xuân Giang Lâu.
“Tiểu thư, xiêm y lần này cuối tháng chúng ta phải xong rồi!” Linh Đan trên tay không ngừng, thêu một áo khoác ngắn mặc ngoài.
“Sao vậy? Trước mắt còn không tới hai mươi ngày, hơn nữa lần này họa tiết lại đặc biệt phiền phức.”
Bởi vì muốn cho hoa đào trông thật sống động mở ra trên váy, cho nên chỉ màu cùng đường thêu, nàng chuẩn bị hơn hai mươi loại. Động tác của nàng đã nhanh rồi, còn cần phải thêm một thời gian nữa mới có thể thêu xong bông hoa đào đẹp.
“Vì vậy tiền công lần này rất nhiều đó, gấp ba lần bình thường!” Linh Đan đối với thù lao này rất vừa lòng, cười hì hì nói.
Dù sao các nàng cũng không có chuyện gì, cùng lắm thì mỗi ngày ngủ ít đi, tuyệt đối có thể xong sớm.
“Nha.” Thấy thù lao hậu hĩnh, Lưu Tĩnh Minh cũng không có dị nghị. Đối với các nàng mà nói, có thể kiếm nhiều bạc thì luôn tốt.
“Tiểu thư, cô có biết tại sao phải đưa sớm như vậy không?”
“Ngươi không nói, ta làm sao biết?” Lưu Tĩnh Minh khẽ mỉm cười, cảm thấy câu hỏi Linh Đan rất thú vị. Muốn nói cứ việc nói thẳng, còn phải hỏi câu hỏi vô nghĩa trước.
“Mười lăm tháng sau, hạnh hoa ngõ đó phải chọn ra một vị hoa khôi ── với những người này thì chính là việc trọng đại của bọn họ! Mặc kệ là kĩ quán nhà ai, chỉ cần có thể làm cho hoa nương nhà mình trở thành hoa khôi, tiếp đó chính là năm làm ăn may mắn của họ, khách nhân cầm bó bạc lớn tới cửa gặp hoa khôi nối liền không dứt.”
Linh Đan chỉ là một cô nương đơn thuần, lại theo đi theo bên người Lưu Tĩnh Minh từ nhỏ, tự nhiên cũng không hiểu sự đời, cũng không hiểu việc xem nhẹ nữ tử bán rẻ tiếng cười, cho nên trong giọng nói cũng không có khinh thường, chỉ là nói chuyện với tiểu thư nhà mình.
“Hoa khôi Xuân Giang Lâu không phải là Cố Mai Hương sao?” Lưu Tĩnh Minh hỏi.
Lần trước Linh Đan nói cho nàng biết, sao không bao lâu lại muốn đổi người?
“Đúng vậy, bất quá Cố Mai Hương cũng phải được chọn lựa.” Linh Đan lắc lắc cái đầu, “Một năm chọn hoa khôi một lần, một kĩ quán sẽ đưa ra hoa nương xinh đẹp nhất để giành lấy danh hiệu này.”
Linh Đan ríu rít, nói chuyện này vô cùng hăng say.
“Em nghe Nô Nhi nói, trước đó vài ngày, ngay cả tiểu vương gia Duẫn Khánh vương phủ, cũng vì danh tiếng hoa khôi, mà lên Xuân Giang Lâu tìm Cố Mai Hương!”
Nô Nhi chính là tiểu nha đầu ngày đó dẫn đường cho Lưu Tĩnh Minh, bởi vì thường đến giao tú kiện, cho nên Linh Đan rất quen nàng.
“Tiểu vương gia?” Ngay cả người thân phận cao quý như thế cũng đến kĩ quán sao? Bọn họ là quý tộc, không phải trong phủ đều nuôi rất nhiều tiểu thiếp sao?
“Đúng! Vương gia này không phải là quý tộc thông thường, hắn là huynh đệ tốt với Hoàng Thượng! Nghe nói Hoàng Thượng rất coi trọng hắn, hắn là một trợ thủ đắc lực.”
“Ngươi nghe được mấy chuyện này từ đâu vậy?” Lưu Tĩnh Minh mỉm cười, không rõ Linh Đan bình thường đi đâu rồi?
“Em thường đến phố bác Trần lấy vải về may vá, cũng đều nghe được ở đó.” Linh Đan thành thật trả lời. Dù sao nơi nàng đi, cũng chỉ có những chỗ này.
“Ngươi cẩn thận một chút cho ta, bên ngoài chỉ có thể dùng tai, đừng nói chuyện. Nếu để cho ta biết ngươi đi theo người ta ở bên ngoài thuyết tam đạo tứ ──” Lưu Tĩnh Minh khẩu khí bình thường, nhìn Linh Đan ngồi đối diện.
Nàng sợ Linh Đan sẽ bị tam cô lục bà này làm hư, cho nên nhẹ nhàng cảnh cáo.
Nghe được lời tiểu thư, Linh Đan khẩn trương nhìn nàng, “Tiểu thư, em không có! Trước giờ em ở bên ngoài không hề khoe khoang, chỉ nghe các nàng nói mà thôi! Em ──”
“Được rồi.” Lưu Tĩnh Minh đánh gãy giải thích của nàng. “Không có là tốt rồi, ta chỉ nhắc nhở ngươi mà thôi.”
“Tiểu thư, em biết, người yên tâm đi!” Linh Đan hiểu được ý tứ tiểu thư, nhu thuận đáp lời.
Vì thế hai chủ tớ trong ánh nến mờ mờ, ngồi thêu đến nửa đêm, mới lên giường nghỉ ngơi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.