Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi

Chương 9: Phi vụ trộm cam


Cả buổi chiều hôm đó, tôi ở lại nhà anh Tí. Tôi buồn quá, về nhà không có mẹ buồn lắm. Bố tôi thì lãnh đạm ít nói, cũng chẳng bao giờ có những hành động thể hiện tình cảm với tôi. Vậy nên từ nhỏ tới giờ tôi chưa biết cảm giác được bố ôm là như thế nào. Nhiều lúc thấy bọn nó được bố ôm ấp cưng nựng trong lòng tôi cũng thích lắm, nhưng mà nhìn thấy bố tôi là mấy cái ý nghĩ đó phải dẹp hết.

“Mày làm gì mà mặt đần thối ra vậy lùn?”

Đang suy nghĩ mông lung, đột nhiên anh Tí gọi làm tôi giật cả mình.

“Mẹ em…” Tôi mới rặn ra được hai chữ thì mặt méo xệch, mắt bắt đầu ngấn nước. Anh Tí thấy tôi sắp khóc lại nhăn mặt quát: “Mẹ mày làm sao? Con hâm này, chưa nói đã khóc, ai làm gì mà mày khóc. Mày có biết lúc mày khóc trông xấu tệ hại tới mức nào không? Nín mau.”

“Mẹ em bị bố đuổi đi rồi!” nói xong, tôi khóc um lên.

Anh Tí thấy vậy chạy lại ngồi đối diện tôi ngạc nhiên hỏi: “Sao lại đuổi, hóa ra lúc trưa mày ngồi đó khóc là vì chuyện này à?”

Tôi mếu máo không nói gì, chỉ khẽ gật gật đầu.

“Thôi, chắc giận nhau vài hôm là hết giờ đó mà.”

“Nhưng mà em buồn quá.”


“Còn có anh mày đây, buồn cái gì mà buồn.”

Tôi nghe xong câu đấy thì ngẩn ra, ngẩng đầu tròn mắt ngạc nhiên: “Là sao em không hiểu?”

“Mày ngu quá làm sao hiểu được. Đi về tắm rửa đi. Khiếp, nãy giờ ngồi với mày anh tưởng ngồi cạnh thùng rác nửa thế kỉ chưa đổ cơ đấy!” Tự dưng anh Tí đỏ mặt, đưa tay bóp mũi phẩy phẩy xoay mặt đi chỗ khác. Tôi đang buồn mà nghe câu đấy xong phát cáu, bực quá đứng phắt dậy đi về nhà luôn. Nhà tôi bây giờ ảm đạm vô cùng. Ở nhà mà như ở trong chùa, bố một nơi con một nơi chẳng nói với nhau tiếng nào.

Lên lớp, tôi chẳng còn tâm trạng đùa giỡn với mấy thằng con trai nữa. Tôi cứ ngồi cắm rễ một chỗ, mặt mày tiu nghỉu như bát cơm thiu. Bọn con trai trong lớp thấy tôi như thế thì cũng không dám chòng ghẹo tôi, mất công lại mang họa vào người.

“Mập, lại đây tao bảo.”

Nghe bên cạnh anh Tí gọi thằng Mập, nhưng tôi cũng chẳng mấy quan tâm, nhoài người bò dài ra bàn uể oải.

“Tí đại ca triệu hồi, tập hợp mau!” Thằng Mập vừa kêu lên, mấy thằng còn lại chạy xuống bu quanh bàn tôi. Thằng Mập ngó nghiêng quanh lớp gọi to: “Thiếu thằng Sún. Sún đâu rồi? Sún…”

” Có em…” Thằng Sún ở đâu chạy vào lớp, phi luôn xuống chỗ tôi thở hồng hộc. Thằng này, đã bị sún rồi còn không biết đi đứng cho cẩn thận mà cứ cắm đầu chạy như điên, không khéo có ngày lại gãy thêm mấy cái răng nữa cũng nên.

Tí đại ca là biệt danh bọn nó đặt cho anh Tí. Còn bọn nó gọi tôi là Lùn đại ca. Nhóm bọn tôi gồm bảy thằng con trai, cộng với một đứa con gái đột biến hocmon giới tính duy nhất là tôi nữa, tổng cộng có tám người. Anh Tí cầm đầu, thằng Khánh là lão nhị. Tôi thì gần như ngang hàng với anh Tí, tại bọn nó sợ tôi quá mà. Mấy đứa còn lại toàn là lính lác.

“Có chuyện gì vậy đại ca?” Thằng Thọt hào hứng hỏi. Nếu là anh Tí tập hợp thì chắc sắp có phi vụ gì mới rồi.

Trong nhóm, ngoại trừ anh Tí và thằng Khánh ra, năm thằng còn lại là do tôi đặt tên cả. Thằng Hùng bị sún mấy cái răng nên gọi là Sún. Thằng Quân mập thù lù nên gọi là Mập. Thằng Nghĩa bị hô nên gọi là Hô. Thằng Tuấn thì cứ ẻo lả như con gái nên tôi gọi là Bống. Mà thằng này cũng mê trai đẹp lắm, chắc là bống thật. Còn thằng Thạch, hắn tên là Nguyễn Đắc Thạch, tôi cứ hay đọc lái lái là Nguyễn Đất Thọt, sau gọi là Thọt luôn. Hồi đầu thì còn gọi tên thật kèm biệt danh đằng sau, giờ lười quá toàn gọi mỗi biệt danh cho gọn.

Cả bọn im lặng chờ anh Tí phát biểu: “Chiều nay bọn mày theo tao đi qua vườn ông Chột mua cam ăn.”

Ông Chột là ông chú già trong xóm tôi, nhà ông ấy bán cam, có nguyên cả một vườn cam tổ chảng. Mỗi lần đi ngang đó là ai nấy đều bị kích thích bởi mùi thơm từ vườn cam bay ra. Chột là tên tôi đặt cho ông ấy, tại tôi thấy mắt ông ấy giống bị chột lắm.

“Hời, nay đại ca giàu quá ha!” Thằng Sún lên tiếng.

“Không giàu, tao có hai chục ngàn thôi.”


Thằng Mập nghe vậy có vẻ chán nản, mặt xìu xuống như cái bánh bao thiu, lắc đầu: “Giời ơi, hai chục ngàn được mấy quả. Ông đấy nổi tiếng gian thương.”

“Mày mập rồi còn ăn cho lắm. Tóm lại cứ đi theo tao, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Cho tụi bây ăn ngập họng luôn.”

Bọn nó nghe vậy thì mắt đứa nào đứa nấy sáng lên. Đại ca nói có cách tức là có cách. Tôi mặc dù đang buồn nhưng nghe vậy cũng cảm thấy phấn khởi. Thế là suốt buổi học hôm đó, cả bọn đứa nào đứa nấy cũng háo hức chờ tới giờ ra về.

Đúng ba giờ chiều, cả bọn tập hợp trước ngõ nhà anh Tí. Tôi cũng vừa từ nhà đi ra đã trông thấy bọn nó. Nhà bọn tôi cùng xóm nên khá gần nhau, đứa xa nhất cũng chỉ cách có bốn năm phút đi bộ là cùng. Anh Tí xuất hiện, trên tay cầm một cái bọc rõ to.

Thằng Sún ngạc nhiên nhìn cái bao hỏi: “Đại ca, có hai chục ngàn mà anh đem cái bao tổ bố như vậy, định hái trộm sao?”

“Hỏi nhiều quá, đi thôi.”

Anh Tí bước tới choàng cổ tôi lôi đi, bọn kia cũng lẽo đẽo theo sau. Đến cổng vườn cam nhà ông Chột thì cả bọn dừng lại, nhìn hết một lượt xung quanh rồi chụm đầu cả bọn lại nói: “Bây giờ tao, con lùn với thằng Khánh đi vào trong kia mua cam, bọn mày đi qua chỗ kia đứng chờ ở đó.” Anh Tí chỉ về phía gốc cây cách đó không xa. Cả bọn gật đầu rồi lật đật chạy lại phía đó đứng.

“Đi.” Anh Tí nói xong xoay người đi vào trong. Tôi và thằng Khánh cũng đi theo vào. Không biết anh Tí định nghĩ ra trò gì đây.

Ông Chột vừa nhìn thấy bọn tôi thì có vẻ không thích, mặt cau có khó chịu. Cũng phải thôi, chuyên gia phá làng phá xóm như bọn tôi thì ai thích nổi. Chưa bị đuổi đi là may rồi. Ông quát: “Bọn mày đến đây làm gì?”

“Bọn cháu tới mua cam.” Anh Tí trả lời, sau đó chìa hai chục ngàn về phía ông Chột.


“Hừ, hai chục ngàn bốn quả. Đi ra vườn coi quả nào chín mà hái. Xong mang vô đây tao kiểm tra.” Ông Chột cầm tiền rồi đi vào trong. Tôi theo anh Tí và thằng Khánh ra vườn.

Vườn cam nhà ông Chột này đúng là vừa nhìn đã phát thèm. Quả nào quả nấy to đùng, chi chít trên cành. Ổng cho làm toàn hàng rào gai, chó canh thì toàn chó dữ. Ông ta còn cột một đống lon sữa trên cây, đụng vô phát là kêu leng keng. Muốn ăn trộm thì chỉ có nước bỏ mạng. Sở dĩ ông ta không cần canh bọn tôi hái cam là vì giống cam này là cam thơm, bóc vỏ ra phát là mùi bay đi ngay. Vậy nên muốn ở trong vườn ăn lén là điều không thể vì ông Chột có thể ngửi được mùi cam mà chạy ra.

Vừa ra tới vườn cam, anh Tí liền nhanh chóng đi lại sát bờ rào nhỏ giọng gọi: “Có đứa nào ngoài đấy không?”

Tiếng anh Tí vừa phát ra, bọn kia ở ngoài lập tức nhốn nháo. Anh ấy nhỏ giọng quát: “Bé cái miệng thôi, chết cả lũ bây giờ. Tụi bây đứng ngoài đó canh trong này ném cam ra thì chụp lấy bỏ vô túi. Khi nào tao kêu chạy là phải chạy đi ngay. Tới chỗ giếng làng thì chờ ở đó.”

“Bọn em biết rồi.”

Ôi thần linh thiên địa ơi, tôi với thằng Khánh nghe vậy thì hiểu ra, quay sang nhìn nhau một cách sững sờ. Anh Tí ăn cái gì mà thông minh thế?

Anh Tí xoay người lại nói với bọn tôi: “Tranh thủ hái nhanh rồi ném ra cho tụi nó. Con Lùn đứng bên kia canh, lỡ ông Chột ra phải báo ngay. Hành động.”

Vừa dứt lời, anh Tí bắt đầu hái cam. Tôi chạy lại gần cửa vườn đứng canh còn thằng Khánh cũng bắt đầu hái. Một lúc sau, tôi đang đứng canh, mắt ngó dáo diếc như ăn trộm, mà hình như bọn tôi đang đi ăn trộm còn gì. Tôi thấy ông Chột dắt mấy con chó trong nhà đi ra. Tôi hốt hoảng chạy lại chỗ anh Tí hô to: “Ông Chột ra!”

Anh Tí nghe vậy, phóng luôn ra bờ rào la lên: “Chạy đi mau!” Nói xong, anh ấy nhanh chóng chạy lại chỗ thằng Khánh vờ như không có chuyện gì. Bên kia cũng đã nghe tiếng chó sủa inh ỏi. Mong là bọn kia đã kịp chạy đi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.