“Anh không tin, mày lừa anh.” Dương túm cổ tay Huyền bóp chặt, giống như chỉ cần buông lỏng ra một chút là cô sẽ chạy mất. Không thể nào có chuyện đó được, chắc chắn là cô chỉ đang lừa anh thôi.
“Anh buông em ra đi, đau.”
“Anh không buông.”
“Buông em ra!” Huyền vùng vằng muốn thoát khỏi anh, nhưng dường như sự tức giận của anh đã dồn hết vào cái siết chặt ấy, cô không thể nào dứt ra được. Cô đứng dậy, định giật mạnh tay chạy đi nhưng vẫn bị anh túm chặt lấy. Mặc cho cổ tay đã đỏ rực lên cô vẫn nhất quyết giật thật mạnh với hi vọng có thể mau chóng thoát khỏi chỗ này, thoát khỏi anh. Cô không thể ở đây thêm phút giây nào nữa. Cô sợ mình sẽ không thể mạnh mẽ dứt khoát được như lúc nãy, sẽ bị anh làm cho mềm lòng mà rơi nước mắt thì tất cả những gì cô cố gắng xem như mất hết.
Hốc mắt cô đỏ hoe như sắp khóc. Không phải chỉ vì cổ tay bị anh siết chặt nên đau, mà trái tim cô bây giờ cũng như đang có ai bóp chặt. Ngay lúc này cô chỉ muốn chạy trốn tới một nơi nào đó thật kín đáo mà khóc, khóc thật to để giải phóng hết tất cả những gì đang cố kìm nén trong lòng.
Rốt cuộc nước mắt cũng không thể kìm được nữa, cô bật khóc, vừa khóc vừa nói như van xin: “Anh buông tay em ra đi, làm ơn buông tha cho em đi, em xin anh đấy.”
“Anh không…anh không buông…mày không được đi đâu hết.” Dương thật sự không thể bình tĩnh được nữa rồi. Anh biết cô đau, tim anh cũng như có muôn vàn mảnh sắc nhọn cứa vào đấy, nhưng lại không thể buông tay ra được. Anh sợ, sợ buông tay ra rồi thì suốt đời này sẽ không thể nắm được bàn tay ấy nữa. Anh không muốn, anh không thể!
“Làm gì vậy? Mau buông tay nó ra.” Khánh đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng làm việc. Vốn dĩ cậu định tới tìm Huyền để tạm biệt vì sáng sớm ngày mai phải đi rồi. Nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cậu hốt hoảng chạy vào túm chặt tay Dương gỡ ra. Nhưng anh nhất quyết không chịu buông.
Khánh thật không thể đứng nhìn Huyền nước mắt dàn dụa vì đau như vậy nữa. Cậu nắm chặt tay đấm mạnh vào mặt Dương một cú trời giáng. Bị đánh bất ngờ, anh chao đảo ngã sang một bên. Lợi dụng lúc ấy, Khánh xoay người túm tay Huyền lôi đi.
Đám người trong phòng Huyền vừa lúc ấy đi ăn về, trông thấy một màn vừa rồi thì vô cùng kinh hãi. Cả đám đứng im như pho tượng ngoài cửa, mắt trợn ngược nhìn Khánh đấm Dương một phát rồi lôi Huyền đi. Đến khi cả hai người kia đi khuất, mấy cô gái mới hốt hoảng chạy vào trong đỡ Dương dậy rối rít: “Anh có sao không?”
Dương đưa tay chạm nhẹ chỗ bầm tím Khánh vừa đấm nơi khoé miệng. Anh cười nhạt, sau đó lững thững bước đi trước sự hoang mang của bao nhiêu ánh mắt xung quanh.
Khánh định kéo Huyền lên sân thượng, nhưng sau đó nghĩ sao lại đưa cô xuống chỗ cầu thang bộ. Cậu nghĩ chỗ này hiếm người qua lại sẽ không bị ai để ý. Cậu ấn cô ngồi xuống bậc thềm, nhìn thấy cổ tay đỏ rực kia mà cảm thấy xót xa: “Ngồi đây đừng đi lung tung, tao đi kiếm chai dầu.”
Huyền thút thít: “Không cần đâu, một lát là hết đau thôi.”
“Đỏ rực vậy mà không sao à? Thằng điên đó nó không biết mày đau hay sao lại làm như vậy?”
Huyền đột nhiên bật khóc thành tiếng, hốc mắt còn chưa kịp khô giờ lại nhoè đi. Khánh thấy thế cũng quýnh lên, vội ngồi xuống đối diện hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Tao…tao…”
“Thôi dẹp, nói sau đi. Tao đưa mày về.” Nói rồi cậu kéo tay Huyền đứng dậy, định trở ngược ra nhưng nghĩ gì đó quay sang nói với cô: “Chịu khó đi cầu thang bộ nhé.”
Huyền không nói gì, khẽ gật đầu.
Khánh ở lại nhà Huyền cho tới tận khuya. Cậu biết bây giờ tâm trạng cô rất bất ổn, sợ cô xảy ra chuyện gì nên cậu không yên tâm bỏ mặc cô lại một mình. Vậy là lịch quay lại chi nhánh trong miền Nam bị dời sang ngày khác.
Sáng sớm hôm sau, vừa đi tới chỗ quẹo ngay cầu thang thì Dương ở bên trong thình lình xuất hiện. Huyền hơi giật mình, nhìn thấy anh cô lại nghĩ tới chuyện hôm qua, tim lại đau quặn từng cơn. Bàn tay vô thức bấu chặt quai túi xách, cô cố gắng không thể hiện ra ngoài, mặt vẫn lạnh như tờ không nhìn anh mà đi lướt qua.
“Nói chuyện với anh một lát.” Không đợi cô đồng ý, anh liền túm tay cô lôi thẳng lên phía sân thượng.
“Anh làm cái trò gì vậy?” Đứng trên góc sân thượng, Huyền vùng mạnh tay khỏi tay anh.
Dương bóp chặt vai cô, giữ cô đứng đối diện với mình: “Anh muốn biết lí do.”
Huyền cắn môi, hai tay đặt dọc bên hông nắm chặt. Cô hít một hơi, quay sang nhìn thẳng vào đôi mắt mờ đục của anh dõng dạc trả lời: “Được, nếu anh đã như vậy em cũng không ngại nói thật luôn cho anh biết. Em vốn dĩ đã không còn tình cảm gì với anh từ lâu rồi. Người em thích là Khánh, anh nghe rõ chưa? Anh còn muốn biết lí do gì nữa không?”
Dương nhất thời sững sờ không nói nên lời, hai cánh tay buông thõng xuống như không còn chút sức lực. Anh không nghĩ cô có thể nhìn thẳng vào mắt anh mà buông ra những lời tuyệt tình đến vậy. Chẳng lẽ từ trước đến nay anh một lòng một dạ, ngoài cô ra thì chưa từng nghĩ tới bóng hình của người khác, sẵn sàng bỏ qua tất cả để kéo cô về bên mình, sẵn sàng thay đổi cả bản thân chỉ vì muốn giữ cô ở lại bên cạnh mình. Bao nhiêu đó còn chưa đủ chân thành, còn chưa đủ để cô cũng một lòng một dạ với anh sao?
Đôi mắt anh nhìn cô đục ngàu hơn bao giờ hết: “Mày đã từng nói gì với anh? Mày hứa nhất định sẽ chờ anh, nói chỉ yêu một mình anh. Bây giờ thì sao?”
Huyền cười lạnh: “Con người ta ai rồi cũng sẽ thay đổi thôi. Em cũng chả phải là thần thánh gì, em cũng là con người và cũng có lúc thay đổi. Làm gì có ai yêu mãi một người cả đời đâu anh.”
“Tại sao mày lại làm vậy?”
“Bốn năm thực sự rất dài anh không biết sao? Em không thể chờ được.”
Đắng!
Thật sự bây giờ anh chỉ cảm thấy rất đắng, cổ họng nghẹn lại không nói được lời nào nữa. Nhìn ánh mắt xa cách của cô anh cũng đã lờ mờ hiểu ra. Cô gái nhỏ bé mà anh yêu thương, thực sự đã thay đổi rồi sao? Cái gọi là khoảng cách ấy dễ khiến người ta thay lòng đổi dạ đến vậy sao? Đúng là anh đã từng hận cô, nhưng chung quy lại cũng chỉ vì quá yêu cô nên mới trở nên như vậy. Anh cũng chưa từng làm gì có lỗi với cô trong suốt bốn năm qua. Bốn năm dài đến mức nào, tại sao anh có thể còn cô thì không?
“Anh không tin. Nếu thật sự mày đã thay đổi thì thời gian vừa qua mày đã không như vậy. Mày nói dối.”
“Xin lỗi, chẳng qua vì thời gian này Khánh bị điều đi, là do em cô đơn quá nên mới tìm đến anh. Bây giờ Khánh về rồi em nên nói thật cho anh biết. Xin lỗi thời gian qua đã lừa dối anh. Xin lỗi!” Nói xong, cô quay người trở vào trong để mặc anh đứng im lặng tại chỗ, khuôn mặt không còn chút xúc cảm. Chẳng lẽ tất cả mọi thứ anh làm không đủ để bù đắp lại khoảng thời gian suốt bốn năm qua?
Tim anh sao lại đau thế này?
Ngồi bần thần trong phòng làm việc, đầu óc Huyền bây giờ hoàn toàn trống rỗng. Cô muốn khóc nhưng nước mắt lại không thể rơi được. Giá như có thể khóc thì tốt biết mấy. Ít ra khóc rồi có thể nhẹ lòng, còn hơn cứ khư khư ôm cái cảm giác khó chịu ấy.
Chẳng biết tin tức bắt nguồn từ đâu, nhưng chuyện xảy ra giữa hai người đã lan truyền tới mọi ngóc ngách trong công ty. Người thì nghe rồi im lặng để đó vì cũng chẳng hiểu rõ là gì, người thì xúm nhau xì xầm bàn tán về Huyền, nói cô bắt cá hai tay, đã yêu Khánh rồi còn lừa dối tình cảm của Dương. Nhiều người nhìn vào cô bằng ánh mắt khinh thường dè bỉu. Nhưng cô cũng chẳng có hơi mà quan tâm tới chuyện ấy. Cô chẳng trách họ, họ có miệng thì họ nói. Vả lại họ cũng chỉ là những người ngoài cuộc nên không hiểu được sự tình, họ thắc mắc, họ xem thường cô cũng là điều dễ hiểu.
Suốt mấy ngày liền Dương cũng không qua tìm cô. Tuy là trong lòng cảm thấy hụt hẫng, nhưng chẳng phải đó là tất cả những gì cô mong muốn sao? Lẽ ra cô nên thấy vui mừng vì đã thành công khiến anh từ bỏ mình mới phải, tại sao tâm trạng cô lại tệ đến thế này?
“Huyền, trưởng phòng nói em mang sơ đồ cải tiến qua cho anh ấy kìa.” Thấy cô không trả lời, chị tổ trưởng lại gọi lớn: “Huyền!”
Nghe tiếng gọi cô giật mình ngơ ngác quay lại nhìn: “Ơ..dạ…có chuyện gì vậy ạ?”
“Làm việc mà đầu óc để đâu thế? Mau mang sơ đồ cải tiến qua cho anh trưởng phòng.”
“À vâng…em đi ngay!” Cô gật đầu rồi lục lọi đống hồ sơ trên bàn. Ngay sau khi cô vừa ôm xấp tài liệu mang đi, cả phòng bắt đầu nhốn nháo xì xầm. Huyền đứng sau cánh cửa chỉ biết cười xót xa. Dĩ nhiên cô biết họ đang nói xấu mình, chỉ là không nghĩ rằng họ lại không hề nể tình cô đến vậy, rõ ràng biết cô chưa đi hẳn mà đã cố tình nói to. Phải chăng là cố ý để cô nghe được?
Tay bóp chặt tập giấy, cô hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần. Mặc kệ bọn họ muốn nói gì thì nói, cô chẳng có hơi mà quan tâm tới mấy chuyện không đâu ấy. Bây giờ cô cũng đủ mệt mỏi lắm rồi, chẳng tội gì mà ôm thêm phiền muộn vào lòng.
Đứng trước cửa phòng của trưởng phòng kế hoạch, cô đưa tay gõ nhẹ mấy cái.
“Vào đi!”
Vừa mở cửa, cô ngạc nhiên khi thấy người ngồi ở vị trí làm việc trước mặt là Khánh. Cô bước tới gần, đặt xấp tài liệu lên bàn rồi kéo ghế ngồi đối diện nhìn cậu hỏi: “Nếu tao đoán không nhầm thì giờ này mày đã lên máy bay rồi chứ nhỉ?”
Khánh hừ lạnh một tiếng đáp: “Tao xin ở lại luôn rồi, ai cũng biết mà mày không biết à? Bạn bè kiểu gì thế?”
“Mày không nói sao tao biết được.”
Khánh đột nhiên im lặng nhìn Huyền bằng ánh mắt có chút phức tạp. Cậu định hỏi gì đó, nhưng rốt cuộc lại không thể mở miệng được. Đương nhiên là Huyền nhận ra, vậy nên lên tiếng hỏi trước: “Có chuyện gì thì nói đi.”
Khánh hơi do dự, xong cũng ngập ngừng: “Chuyện đó…chuyện mày nói với thằng Dương trên sân thượng hôm trước…”
“Mày…nghe hết rồi sao?”
Khánh không trả lời, nhưng qua ánh mắt cậu cô cũng đã đoán được câu trả lời. Cô cúi đầu lí nhí: “Xin lỗi, tự nhiên lôi mày ra làm bia đỡ đạn. Nhưng lúc đó tao hết cách, không nghĩ ra được ai cho thích hợp cả. Xin lỗi!”
Khánh nghe xong chỉ cười nhẹ. Cậu biết chắc chắn rằng lúc nghe những lời ấy từ miệng cô thoát ra đã đoán được cô đang nói dối. Tuy vậy, cậu cũng chẳng hiểu tại sao tim mình cứ loạn nhịp lên bởi những lời nói ấy. Chỉ là mấy lời nói dối thôi, vậy mà cũng khiến cậu chao đảo thế này rồi.
Khánh chồm người tới xoa đầu Huyền, sau đó nheo mắt nhìn cô nói bằng chất giọng có chút trêu đùa: “Không sao, dù gì cũng lỡ rồi. Mà chuyện mày với thằng Dương công ty đang đồn ầm lên. Bây giờ lại có cả tao trong đó nữa, mày tính đền bù thiệt hại về danh dự cho tao thế nào đây?”
“Dẫn đi ăn kem, hay đi ăn gà rán, hay đi xem phim…”
“Chỉ có thế thôi á? Khuôn mặt đẹp trai này chẳng lẽ chỉ đáng giá có bao nhiêu đó thôi à?”
“Không đùa nữa. Tao về phòng làm việc đây, ở đây lâu người ta sinh nghi. Đi nhá!” Nói rồi Huyền đứng dậy xoay người bước ra ngoài.
Bóng cô vừa đi khuất, khuôn mặt tươi cười vừa rồi của Khánh bỗng chùng xuống, ánh mắt dõi theo cô mang một nỗi buồn sâu thăm thẳm. Thở dài thườn thượt, Khánh thôi không nghĩ ngợi linh tinh nữa, với lấy xấp giấy tờ Huyền mới mang qua bắt đầu lật ra xem xét.
Mặt trời đã khuất hẳn sau rặng mây đen, chút ánh sáng yếu ớt cuối cùng cũng vụt tắt, nhường chỗ cho một màu đen u tối bao trùm lên hết tất thảy mọi thứ trong không gian.
Một cô gái có thân hình mảnh mai, mái tóc nâu bồng bềnh sóng sánh xoã dài ôm lấy khuôn mặt trắng trẻo xuất hiện trước cửa quán rượu. Cô mặc trên người bộ váy sơmi sọc ca rô màu xanh ngọc giản dị. Vừa bước vào trong, cô liền trở thành trung tâm của mọi sự chú ý xung quanh. Không phải vì dáng vẻ xinh đẹp kia, mà vì họ đang thắc mắc một cô gái trông có vẻ nhã nhặn, dịu dàng, đoan trang như vậy lại một mình vào quán rượu vào đêm tối thế này, chắc chắn là vừa bị thất tình rồi.
Cô ta chọn cho mình một chỗ ngồi gần quầy hàng, gọi một chai rượu vodka loại mạnh. Vừa rót ra một ly, đang định đưa tới vành môi thì khựng lại bởi giọng nói của người nào đó với âm lượng khá lớn vang lên ở bàn bên cạnh. Cô đặt ly rượu xuống tò mò nhìn sang. Khuôn mặt bỗng nhăn lại, sau đó giãn ra vì ngạc nhiên. Đó không phải là…
“Cho thêm mấy chai nữa đi, có nghe không?”
Giọng nói có phần to hơn giống như đang quát nạt lại vang lên lần nữa. Một cậu nhân viên trong quán vội vã lấy thêm mấy chai rượu chạy tới đặt lên bàn, cúi đầu rối rít: “Xin lỗi quý khách, rượu của anh đây.” Thấy người khách kia không nói gì, cậu ta cũng xoay người rời khỏi đó, tiếp tục công việc của mình.
Từ sau cái hôm nói chuyện với Huyền trên sân thượng ấy, ngày nào Dương cũng lao đầu vào công việc không ngừng nghỉ. Tối đến thì tìm đến rượu bầu bạn, suốt mấy ngày liền anh toàn trở về nhà trong tình trạng say khướt, người vất va vất vưởng không có lấy một chút tinh thần. Có hôm còn say tới nỗi không biết đường về, nhân viên của quán rượu phải lấy điện thoại gọi mẹ anh tới đưa về nữa.
Trong cơn say, anh gào thét tên Huyền như một kẻ điên dại. Anh trách cô, mắng cô, hận cô. Anh cứ tưởng chỉ cần chìm đắm trong công việc, trong men say thì sẽ không nhớ tới cô nữa. Nhưng anh đã nhầm, hình bóng cô đã ăn sâu vào trong tâm trí của anh rồi, dù anh có cố gắng cách mấy cũng không tài nào bỏ ra được. Anh chưa từng nghĩ mình lại luỵ tình đến mức này. Tim anh thật sự đau lắm, đau như có thứ gì đó cứ không ngừng cứa vào chảy máu.
Dương gật gù với tay lấy chai rượu vừa được mang tới mở nắp định ngửa cổ uống thì chai rượu trên tay bị ai đó giật mất. Anh có vẻ không vui, chau mày nhìn người đang đứng trước mặt mình. Đôi mắt lờ đờ đục ngàu cố mở thật to như muốn nhìn rõ: “Cô là ai?”
“Không nhớ à? Buồn thật đấy!” Cô gái kia đặt lại chia rượu lên bàn, ngồi xuống đối diện với Dương: “Bạn cũ lâu năm giờ gặp lại, không mời mình một ly được sao?”
Dương cười nhếch môi, với lấy chai rượu đặt trước mặt cô gái, xong cầm lên một chai cụng nhẹ vào nhau rồi nói: “Ra là bạn cũ, vậy mời cậu, uống đi.” Nói xong anh lại ngửa cổ uống gần hết một nửa chai. Cay đắng có đủ cả, mà sao anh vẫn không thấy cay đắng bằng thứ cảm giác đang ngự trị trong lòng mình.
Nhung thấy Dương như vậy cũng cảm thấy có chút xót xa. Mối tình đầu của cô, suốt mấy năm trời không gặp, vừa gặp thì lại trông thấy bộ dạng thảm hại của anh thế này.
Giật lấy chai rượu trên tay Dương, Nhung cau mày: “Uống nhiêu đó đủ rồi, muốn chết luôn hay sao mà uống lắm thế?”
“Mặc kệ tôi…ợ…cô…ợ…mau trả đây…”
Dương dướn người sang định giật lại chai rượu, nhưng có lẽ vì đã bị men say làm cho không còn được tỉnh táo, cả người loạng choạng ngã nhào xuống nền nhà. Nhung hốt hoảng chạy tới ngồi xuống túm cánh tay kéo anh dậy đỡ anh ra nhà xe. Vì cô đi xe máy nên cũng không thể chở được anh nên thành ra phải gọi taxi tới.
Người tài xế taxi vừa chuẩn bị nổ máy, vừa quay sang hỏi cô: “Xin hỏi, cô định đi đâu?”
Nhung cắn môi, nghĩ ngợi chút rồi trả lời: “Phiền chú đưa cháu tới khách sạn Hoàng Gia.”