Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi

Chương 3: Đi thả diều


Tôi giận anh ấy hết mấy ngày chứ chả ít, tại anh ấy cứ chê bai quát nạt tôi. Đi học tôi cũng không thèm đợi anh ấy luôn. Năm nay bọn tôi học lớp ba rồi. Tôi để ý anh Tí cao hơn năm ngoái được mấy centimet, còn tôi hình như vẫn không nhích lên được tẹo nào. Bởi vì năm ngoái tôi đứng tới cổ anh Tí mà năm nay tôi mới đứng tới vai anh ấy thôi. Mà tôi giận anh ấy đã đành, anh ấy cũng chả thèm đếm xỉa gì tới tôi nữa. Đúng là cái đồ vô tâm.

Tôi đang ủ rũ ngồi trong nhà xem hoạt hình, nghe có tiếng í ới gọi ngoài cửa thì biết ngay là anh Tí qua. Tôi vội vã tắt tivi, chạy thẳng ra cửa. Nhìn thấy anh Tí tôi mừng rỡ như nhặt được vàng. Chẳng hiểu tại sao chứ vừa nhìn thấy anh ấy là tôi thấy phấn khởi vô cùng, bao nhiêu giận hờn gì gì đấy cũng bay biến đi đâu mất cả. Mấy bữa nay chán ơi là chán, suốt ngày ngồi buồn thu lu một xó, mặt ỉu xìu như cái bánh bao chiều.

Kể từ sau cái lần “cướp dâu” ấy thì anh Tí cấm tôi không được đi chơi riêng với bọn con nít trong xóm nữa, khi nào có anh dẫn đi mới được đi. Tôi cũng chả hiểu tại sao cứ nghe lời anh ấy răm rắp như bị bỏ bùa. 

Anh Tí rủ tôi đi chơi bắn súng xoan. Tôi thích thú đi theo anh ấy qua nhà. Anh Tí đã chuẩn bị sẵn cho tôi một cây súng thục làm bằng ống tre, chỉ cần nhét quả xoan, đập nhẹ cho nó chui vô trong một tẹo rồi lấy cây chuôi chọc vào, đẩy một phát là quả xoan trong đấy bắn ra ngoài.

Anh Tí cầm cây súng xoay ngang xoay dọc, mắt híp lại như đang xem xét gì đó. Lát sau mới giơ ra trước mặt tôi nói: “Mày bắn thử xem đã được chưa để anh chỉnh lại.”

Tôi dạ dạ vâng vâng, nhưng loay hoay mãi vẫn không tài nào đẩy được cái chuôi. Tôi bực quá, dùng cả bàn tay đập mạnh một phát lên cái chuôi súng.

Pặc…

Một quả xoan bay ra ngoài với vận tốc ánh sáng, phi thẳng tới ngay vành tai anh Tí. Anh ấy đang gọt tre làm cây súng khác, bị bắn trúng đau quá giật mình gọt luôn vô tay, máu tứa ra. Tôi trông thấy vậy thì vô cùng sợ hãi, toát cả mồ hôi, bắt đầu khóc bù lu bù loa. Anh Tí hình như không sợ hay sao ấy, nắm chặt ngón tay bị đứt trợn mắt nhìn tôi quát: “Mày có câm đi không? Anh đã chết đâu mà mày khóc?”

Tôi vẫn không nín được, nước mắt nước mũi cứ thi nhau lũ lượt tuôn ra. Anh ấy lại quát: “Mày không im anh tống luôn cây súng vô họng mày giờ.”

Tôi bị dọa, sợ quá ngồi im thin thít, còn không dám sụt sịt nữa. Lúc đó, mẹ anh Tí đi ngang thấy vậy thì tá hỏa chạy đi lấy hộp dụng cụ y tế, dùng bông gạc băng tay lại cho anh. Xong xuôi, bác ý thu luôn mấy cây súng của chúng tôi vứt đi, bắt đi lên nhà ngồi.


Sau hôm đó, anh Tí vừa bị sưng tai vừa bị bó ngón tay nên mẹ anh ấy không cho đi chơi nữa. Tôi cũng ở nhà tự kỉ mấy ngày luôn. Bọn con trai trong xóm rủ đi chơi tôi cũng không thèm đi. Căn bản là vì tại tôi nên anh Tí mới bị cấm, mà anh ấy thì lại cấm tôi chơi với bọn nó nên tôi cũng không dám đi luôn. Thế là ngày nào tôi cũng lủi thủi sang ngồi xem phim chung với anh Tí. Tuy có hơi buồn, nhưng tính ra là tại tôi nên thôi, tôi sẽ cố gắng chịu thiệt thòi một chút. Chẳng biết khi nào tay anh ấy mới khỏi để dẫn tôi đi chơi nữa.

Mấy ngày ru rú ở xó nhà chán ơi là chán. Nhìn bọn con  nít đua nhau đi chơi mà phát thèm. Hôm sau qua nhà anh ấy xem phim, tôi liền chạy lại gần hỏi: “Tay anh sao rồi ạ? Đã khỏi chưa?”

Anh Tí nhìn tôi nhăn nhó trả lời: “Vẫn đau lắm! Chắc còn lâu mới khỏi.”

Tôi thấy thế liền cầm tay anh ấy lên xem. Chẳng hiểu sao vừa đụng vào anh ấy đã la oai oái khiến tôi đau cả tim, luống cuống kéo chỗ ngón tay bị thương lại trước mặt, chu môi phồng má cố hết sức thổi phù phù vào cho anh ấy đỡ đau.

“Hết đau chưa ạ?”

“Chưa, vẫn đau lắm!”

Nhìn thấy khuôn mặt anh ấy nhăn nhó vì đau, tôi cũng cảm thấy xót lòng nữa. Thế là tôi lại thổi. Mà mấy ngày sau đó, mỗi lần tôi qua là anh ấy lại kêu đau tay, báo hại tôi phải thổi đứt cả hơi. Nhưng mà lạ lắm, tôi thổi có mấy hôm thế thôi mà tay anh ấy sau đó lại khỏi ngay. Đúng là thần kì thật đấy. Thế là tôi lại được anh Tí dẫn đi chơi. Khỏi phải nói, tôi vui sướng vô cùng.

Mấy hôm nay đi học chung, tôi không thèm hé răng nói chuyện với anh Tí nửa lời khiến anh ấy hình như hơi bực, vậy nên quay ngoắt sang hỏi tôi: “Mày bị câm rồi à?”

Tôi không nói gì, lắc lắc đầu đi tiếp. Anh ấy túm cả cổ áo tôi lôi ngược ra sau, cắn môi trợn mắt nhìn tôi hăm dọa: “Nói!”


Tôi nhìn anh Tí bằng khuôn mặt vô cùng khổ sở. Thực ra là tôi mới nhổ hai cái răng cửa, giờ mà mở miệng ra để anh ấy nhìn thấy thì chả cười thúi mặt tôi. Thế nên tôi không nói gì, cắm đầu đi tiếp. Chẳng biết hôm sau anh ấy hỏi ai mà lại biết tôi nhổ răng, cho nên quay sang nói với tôi bằng cái giọng điệu khinh khỉnh thường ngày: “Mày có đủ răng hay thiếu răng cũng xấu như nhau nên không cần ngại. Cứ nói chuyện đi.”

Tôi tức muốn trào máu. Lần nào cũng chê tôi xấu, lúc thì xấu như ma, lúc thì xấu như quỷ. Tôi xấu đến vậy sao?

Cả ngày hôm đó tôi giận, không thèm đếm xỉa gì tới anh Tí. Ra về, tôi chờ anh ấy đi trước rồi lẽo đẽo đi theo sau lưng. Đi được một đoạn thì đột nhiên anh ấy dừng lại khiến tôi mất đà, đâm sầm vào sau lưng anh ấy. Tôi khẽ kêu lên một tiếng, nhăn nhó xoa trán.

“Mắt mày để dưới chân à?”

” Tự dưng anh dừng lại làm gì?”

“Còn cãi à?”

Anh ấy cốc cho tôi một cái lên trán. Tôi ấm ức muốn rỉ nước mắt. Tôi ghét anh ấy rồi, chỉ được cái bắt nạt tôi là giỏi. Từ giờ tôi không thèm chơi với anh ấy nữa. Tôi hừng hực đi lướt qua người anh ấy bỏ về trước. Tôi thề sau này lớn lên, tôi nhất định phải trả thù.  

Đi được một đoạn, tôi gặp bọn thằng Khánh. Bọn nó rủ tôi chiều đi chơi thả diều. Tôi đang giận anh Tí cho nên đồng ý luôn, sau đó vui vẻ đi chung với bọn nó về, không thèm đếm xỉa tới anh Tí nữa.

Buổi chiều, tôi lon ton chạy ra cổng chờ bọn thằng Khánh tới rủ đi chơi. Một lúc lâu sau, tôi vẫn không nhìn thấy bóng dáng đứa nào xuất hiện cả. Bọn nó định cho tôi leo cây hay sao không biết.


Tôi buồn bực đá mấy cái lá khô dưới chân. Đột nhiên, anh Tí không biết chui từ đâu ra đứng lù lù trước mặt tôi, trên tay anh ấy có hai con diều phượng hoàng to ơi là to. Tôi nhìn thấy thì mắt sáng long lanh, định mượn ngắm một chút nhưng chợt nhớ ra là mình đang còn giận anh ấy nên giả bộ không thèm quan tâm, hếch mặt lên ngoảnh đi chỗ khác.

“Đi thả diều với anh!”

Nhìn cái mặt anh ấy tỉnh bơ như chẳng có chuyện gì xảy ra ấy. Tôi ghét, hếch cái bộ mặt chảnh chọe lên, không thèm nhìn anh Tí, vênh váo trả lời: “Không đi.”

Sở dĩ tôi như như vậy là vì suốt ngày ở gần cái gã chảnh chọe này cho nên lâu dần cũng bị nhiễm. Đừng trách tôi, ai kêu anh ấy cứ như thế bảo sao tôi không nhiễm. Cái này là tự mình hại mình thôi.

Anh Tí hình như không được vui trước thái độ của tôi, mặt mày nhăn lại hăm dọa: “Có đi không?”

“Không đi.” Tôi vẫn giữ nguyên cái bộ mặt kênh kiệu lúc nãy, lơ đãng nhìn sang hướng khác chẳng buồn nhìn anh Tí lấy một cái.

“Mày không đi anh vác mày đi.”

Tôi trề môi, xùy một cái rõ to. Xời ơi, anh ấy mà vác được tôi mới lạ. Tôi đâu có ngu như trước nữa. Thế là tôi vẫn kiên quyết từ chối.

“Được thôi, mày không đi anh rủ con Nhung đi. Cho mày ở nhà!” Nói xong, anh Tí xoay người, vuốt con diều mấy cái rồi bỏ đi.

Con Nhung là con nhỏ học chung lớp với bọn tôi. Nhà nó ở xóm dưới. Nghe anh Tí nói vậy, tôi tức muốn ứa máu. Đi đi, đi mà chơi với con Nhung đẹp gái đi. Hừ, tôi không thèm để ý anh ấy nữa, xoay người phi thẳng vào nhà. Một lúc sau, tôi bỗng nghe bọn thằng Khánh đứng hú hét ngoài cửa. Tôi liền vụt chạy ra ngoài hớn hở theo bọn nó ra đồng thả diều.


Bọn nó làm cho tôi một con diều đuôi cá. Tôi thích thú ngắm nghía mãi rồi mới bắt đầu căng dây thả cho nó bay lên tít trên cao. Đang chơi hăng say, tôi phát hiện có hai con diều phượng hoàng to đùng đang bay ở gần đó. Xoay người nhìn ra phía bên đấy, tôi thấy anh Tí đang thả hai con diều cách chỗ tôi một đoạn khá xa. Tôi vẫn đang còn tức cái vụ lúc trưa nên cũng mặc kệ, xoay người cầm con diều chạy đi thì vấp phải cục đá, té cái rầm xuống đất. Con diều trong tay vì thế mà bay đi mất.

Tôi vừa đau vì bị chảy máu, vừa buồn vì con diều bị bay mất nên ngồi thụp luôn dưới đất, mặt mũi mếu máo. Bọn con trai thấy vậy thì phá lên cười. Tôi hận lúc đấy không thể một phát đá tụi nó cho gãy hết răng đi xem còn dám cười nữa hay không.

Đột nhiên, anh Tí ở đằng xa chạy lại kéo tôi dậy. Nhìn thấy tay tôi chảy máu, anh ấy chẳng biết tại sao tức giận, quát tôi một trận rồi giật phăng con diều đuôi cá đang nằm trong tay của thằng bên cạnh, giật đứt luôn cái đuôi vải phía sau bó chỗ bị thương lại cho tôi, sau đó lôi tôi đi tới chỗ hai con diều anh ấy đang cột trong cái gốc cây nhỏ dưới đất, tháo ra đưa cho tôi một con nói: “Đây này, cho mày đấy. Anh dặn mày thế nào? Kêu không được chơi với bọn nó rồi cơ mà?”

Tôi quay sang gườm gườm: “Anh đi chơi với con Nhung được đó, sao lại cấm em đi với bọn nó?”

“Anh đi với nó lúc nào?”

“Lúc nãy anh nói rủ nó đi.”

“Anh đã rủ chưa?”

Tôi cúi mặt phụng phịu. Thì chưa rủ, nhưng lúc nãy rõ ràng anh ấy nói vậy tôi mới tức.

Anh ấy thấy tôi như thế thì chẳng nói thêm gì. Nhét sợi dây diều vào tay tôi. Sợi dây diều vừa nằm trong tay, tôi đã giơ trả lại, lí nhí nói: “Anh cầm đi, diều của anh to quá, em sợ nó lôi em đi luôn.”

“Mày mập thù lù như con lợn vậy diều nào lôi nổi. Cả mày cũng xấu quá, muốn lôi nó cũng chọn đứa nào đẹp đẹp nó lôi thôi. Yên tâm.”

Cơn giận lúc trưa vẫn còn chưa kịp tiêu tan, vì câu nói ấy của anh Tí mà lại khiến tôi đầu như muốn bốc hỏa. Tôi nghiến răng, quay sang phừng phừng nhìn anh Tí, không nhịn được nữa mà gào lên: “Ừ đấy, em vừa mập vừa xấu đấy. Anh đi mà chơi với con Nhung đẹp gái của anh đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.