Trời xanh mây trắng, ánh nắng nhẹ nhàng. Qua ô cửa sổ lớp học, một cô gái bé bé xinh xinh đang lơ đãng nhìn ngắm cảnh đẹp thơ mộng bên ngoài. Cô gái bé bé xinh xinh ấy chính là tôi đây.
“Lùn đại ca xinh đẹp! Lùn đại ca xinh đẹp!”
Tôi giật mình hướng mắt về phía giọng nói vừa phát ra, thấy thằng Hô đang từ ngoài cửa hớt ha hớt hải chạy vào, phi luôn xuống ngồi trước mặt tôi thở hồng hộc. Tôi khẽ nhíu mày khó chịu. Làm cái gì mà chạy như ma đuổi vậy không biết.
“Mày có muốn bị giống thằng Sún không?”
“Tao…tao..có..có…” Cái thằng này nó cứ vừa thở vừa nói cái gì tôi chả hiểu. Nó vừa nói có tức là muốn rụng hết răng giống thằng Sún phải không?
“Mày nói có là muốn ý hả? Vậy để tao giúp một tay.” Tôi nắm chặt tay thành quyền dơ lên, thằng Hô thấy thế vội cúi xuống núp dưới cạnh bàn: “Tao không…không…”
Thằng Bống với thằng Sún thấy thế lập tức từ chỗ ngồi của bọn nó phi luôn qua chỗ tôi ngồi xuống hóng chuyện: “Có chuyện gì a~” Cái giọng ẻo lả này là của thằng Bống đấy.
“Có..có chuyện lớn rồi.” Thằng Hô vuốt vuốt ngực cho bình tĩnh rồi chụm đầu bọn tôi vào nói nhỏ.
Tôi nheo mắt: “Chuyện gì?”
” Tí đại ca…Tí đại ca…”
Thằng Hô vừa nhắc tới anh Tí là mắt tôi sáng ra ngay. Anh ấy đi họp đá bóng rồi mà. Có chuyện gì được cơ chứ?
“Anh Tí làm sao? Nói mau!” Tôi gằn giọng.
“Tí đại ca…Tí đại ca đang hẹn hò với con nào ấy. Xinh cực xinh luôn.”
“CÁI GÌ?”
Thằng Bống đột nhiên hét toáng lên làm tôi giật cả mình. Thế là nó bị lãnh trọn nguyên cuốn sách từ tay tôi giáng lên đầu. Ai kêu, cho chừa cái tật to mồm. Nhưng mà thôi, mặc xác nó đi, chuyện quan trọng bây giờ là thằng Hô nó vừa nói cái gì ấy nhỉ? Anh Tí hẹn hò với gái ư? Không thể nào, không thể nào như vậy được. Trước nay anh ấy chỉ có mỗi tôi thôi, chưa từng thân thiết với đứa con gái nào khác ngoài tôi cả. Không lẽ anh ấy đã phản bội tôi rồi sao?
Hình như tôi quên, trước nay chỉ có mình tôi thích anh ấy thôi chứ anh ấy có thích tôi đâu. Không lẽ anh ấy đã tìm được người mình thích rồi sao?
“Này, mày sao thế?” Thằng Sún quơ tay qua lại trước mặt tôi kéo tôi trở về từ cõi mông lung.
“Không thể nào. Tí đại ca của tao trước nay đâu có thích con gái như thế. Hu hu!” Thằng Bống khóc thút thít, sau đó lại được ăn thêm một cuốn sách lên đầu. Chắc nó ấm ức lắm, nhìn cái mặt nó méo xệch kìa. Cái thằng điên này, anh Tí không thích con gái chả nhẽ thích con trai? Hay nó tưởng gu của anh Tí là mấy đứa ẻo lả như nó? Không lẽ nó cũng thích anh Tí của tôi? Hình như nó vừa mới nói anh Tí của nó còn gì. Thằng này gan cũng to quá rồi đấy, dám giành anh Tí với tôi à? Đừng có mơ, đợi kiếp sau đầu thai làm gái đẹp đi đã rồi hẵng tính tới chuyện đó.
“Lùn đại ca xinh đẹp, bây giờ phải làm gì? Không lẽ cứ mặc kệ dâng hiến Tí đại ca cho kẻ khác vậy sao?” Thằng Sún nói nhỏ.
“Đương nhiên là không rồi. Anh Tí là của tao, đứa nào đụng tới tao cho một vé về đoàn tụ với ông bà luôn.” Tôi lớn giọng chắc nịch tuyên bố chủ quyền. Để cho thằng Bống biết rõ thân phận, mất công sau này huynh đệ tương tàn. Tôi liếc qua nó lạnh giọng: “Mày có muốn về với ông bà tổ tiên không Bống?”
Có vẻ như giọng nói của tôi mang đầy mùi vị chết chóc nên nó cúi đầu lắc lia lịa. Biết điều như thế là tốt. Thằng Bống này giải quyết cũng nhanh thôi. Vấn đề bây giờ là cái đứa mà thằng Hô bảo là đang hẹn hò với anh Tí ấy. Tôi nhất định phải xem cái đứa đấy nó có năng lực gì mà dám dụ dỗ anh Tí của tôi.
Hôm sau giờ ra về, như thường lệ anh Tí cùng mấy đứa khác trong đội bóng nhanh chóng rời đi. Trước khi đi anh ấy còn dặn tôi đi thẳng về thẳng, lân la kề cà ở đâu thì biết tay anh ấy. Tôi nghe xong cong môi nguýt một cái. Chắc sợ tôi phát hiện ra chuyện anh ấy đi hẹn hò với gái nên mới bắt tôi làm vậy chứ gì. Xùy, con lùn này lùn chứ không có ngu. Tôi nhất định phải làm cho chuyện này ra môn ra khoai mới được.
Chờ cho anh Tí với mấy đứa kia đi khỏi, tôi mới gọi ba thằng dở hơi còn lại trong nhóm len lén rình theo sau. Ra tới cổng, tôi thấy có một cô gái nào đó đang đứng cạnh hàng cây bên vệ đường. Nhìn xa thì có vẻ cũng xinh đấy, không biết có xinh bằng tôi không nữa. Nhưng đáng chết, con đấy nó vừa nhìn thấy anh Tí đã nhào vào ôm cánh tay anh ấy nũng nịu. Tôi tức muốn trào máu. Mà anh Tí lại có vẻ không khó chịu, ngược lại còn nhìn con đấy tươi cười, đưa tay xoa xoa đầu nó nữa. Tôi tức quá mà, tay nắm chặt, nghiến răng ken két.
Lúc này tôi thấy mình giống mấy gã thám tử ghê luôn. Nhưng sự thật phũ phàng là bọn kia bảo tôi giống mấy mụ già đi rình chồng ăn vụng để đánh ghen ấy. Hịc, tôi đang đi rình để đánh ghen sao? Không đời nào. Tôi là ai? Lùn thông minh lùn xinh đẹp. Mà đã thông minh xinh đẹp thì tôi phải nghĩ ra kế sách gì đó thật hoàn hảo. Vừa có thể tống khứ con kia đi, vừa có thể không bị mất mặt. Vụ này hơi căng à nha.
“Đi về!” Tôi rời khỏi chỗ ẩn nấp xoay người đi về hướng ngược lại.
“Ơ, cứ thế bỏ qua à?” Thằng Hô ngạc nhiên quay lên nhìn tôi.
“Không, dễ gì bỏ qua. Về nghĩ cách đã. Chứ bây giờ cứ rình mò theo như thế chỉ càng tức thêm.”
“Ò.” Bọn kia nghe tôi nói vậy thì gật gật đầu rồi đứng dậy theo tôi đi về.
Chiều đó anh Tí gọi tôi qua học. Vừa qua đến nơi đã thấy anh ấy với con nhỏ kia tình tình tứ tứ ngồi cạnh nhau, lại còn cười cười nói nói, không thèm đếm xỉa gì tới tôi, coi tôi như không khí vậy. Mà có bao giờ anh ấy cười dịu dàng với tôi như thế đâu, chỉ được cái bắt nạt tôi là giỏi. Càng nghĩ càng thấy nổi máu điên lên. Có gái rồi là quên tôi ngay. Đúng là cái đồ…đồ…háo sắc. Mà tôi cũng đẹp này, sao không háo đi. Hừ.
Mặc dù tức muốn ói máu nhưng tôi cũng chảnh lắm, vênh cái mặt tỏ vẻ không quan tâm ra. Nhưng càng nhìn càng thấy ngứa mắt. Bọn họ như thế thì tôi làm gì còn tâm trạng để mà học. Thế là tôi gom sách vở bỏ vào cặp xách mông đứng dậy. Nhìn còn không nổi nữa thì học hành gì cho nổi.
“Ơ, mày đi đâu đấy con Lùn kia.”
“Em về. Hai người học vui vẻ.”
“Đứng lại đó cho anh.”
Tôi giả bộ không thèm nghe, cứ thờ ơ như thế đi thẳng. Kêu tôi đứng đó làm gì? Kêu đứng đó nhìn hai người cười cười nói nói tình tứ à? Tôi phải về nếu không tôi sợ không kiềm chế được lại có án mạng xảy ra.
Thế là cả buổi chiều hôm đó tôi dành hết thời gian cho việc suy nghĩ ra kế sách chia rẽ hai người kia. Nghĩ đi nghĩ lại nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ ra kế sách gì cho vẹn toàn. Còn lôi cả đống truyện, phim ngôn tình ra nghiền ngẫm nữa. Thôi thì tùy cơ ứng biến vậy.
Giờ tan học hôm sau, còn chưa kịp nhét sách vở vào cặp đã nghe bên cạnh vang lên tiếng nói: “Đi về đi. Cấm mày la cà lung tung không thì biết tay anh!” Đấy, lại cái câu hù dọa muôn thuở mỗi buổi ra về. Nhưng hôm nay thì không, tôi nhất quyết không thể để anh ấy lọt vào tay kẻ khác. Anh ấy là của tôi.
Tôi vội vã nhét đại hết mớ sách vở vào cho xong, xoay người nhìn anh Tí: “Anh cho em đi xem đá bóng với.”
Anh Tí có vẻ ngạc nhiên liền nhíu mày: “Con gái con đứa đi xem đá bóng làm gì. Về ngủ nghỉ đi chiều còn học bài.”
Thế cái con kia không phải con gái à? Sao anh ấy cũng dẫn nó đi cùng đấy. Tôi tức, nhưng cố nén xuống: “Em muốn đi xem.” Tôi học theo mấy đứa trong truyện ngôn tình. Giả vờ nũng nịu bánh bèo một tí cho mấy anh nam chính mềm lòng. Ơ mà quả thật là có tác dụng đấy. Thấy tôi mếu máo túm tay áo anh ấy kéo kéo thì anh ấy cũng miễn cưỡng gật đầu. Hề hề, tôi quả là thiên tài. Thế là tôi tung ta tung tăng đi theo sau anh Tí. Ra đến cổng thì dĩ nhiên phải nhường anh Tí cho cái đứa đáng ghét kia rồi. Tức thật. Trông tôi cứ như kỳ đà cản mũi ấy.
“Sao thế?” Thằng Khánh đi cạnh tôi thấy tôi nhăn nhó khó chịu thì quay sang hỏi. Tôi làm gì còn tâm trạng mà quan tâm nó hỏi gì nữa. Mắt dán lên hai cái người đang dính với nhau như cái bánh kẹp đằng trước mà muốn sôi máu.
Ra tới sân bóng, mấy người kia xuống sân đá hết, chỉ còn mỗi tôi với đứa tình địch ngồi trên hàng ghế khán giả. Thời cơ đến rồi, phải tranh thủ thôi.
“Chào! Tớ tên Thảo Huyền.” Tôi nặn ra một nụ cười hết sức giả tạo. Trước đây tôi hay chê con Nhung bây giờ tôi thấy tôi sắp giống như nó rồi. Xin phép tự khinh bỉ bản thân vài giây.
“Hì, chào! Tên tớ cũng có chữ Huyền. Là Huyền Như.” Con đấy nó cũng cười rồi chào lại. Nhưng không chú ý tới tôi cho lắm mà cứ dán mắt vào anh Tí dưới sân bóng. Con này nó cũng mê trai đâu khác gì tôi. Xinh đẹp cũng ngang ngửa tôi thôi, có gì khác biệt mà anh Tí lại thích nó cơ chứ? Càng nghĩ càng không hiểu ra.
“Cậu thích anh Tí hả?” Tôi hỏi
Con kia quay sang nhìn tôi ngạc nhiên: “Anh Tí nào?”
Con dở này, chắc nó không biết biệt danh của anh Tí. Vậy mà đòi thích anh Tí của tôi à? Có cái biệt danh của anh ấy cũng không biết.
“Ý tớ là anh Minh Dương ấy!”
“À, ừ. Tớ thích anh ấy, rất thích là đằng khác. Thích từ hồi còn bé cơ.”
Thích từ hồi còn bé á? Vậy có là gì? Tôi thích anh ấy từ lúc còn trong trứng đây còn không thèm nói chứ từ bé đã là gì. Hừ.
“Vậy anh ấy có thích cậu không?” Tôi hỏi tiếp. Con đấy nó trả lời mà mắt cứ nhìn xuống kia. Nó coi tôi là không khí chắc.
“Có, dĩ nhiên anh ấy cũng thích tớ rồi. Anh ấy thương tớ cực kì. Sinh nhật tớ năm nào cũng tặng rất nhiều quà cho tớ nữa. Chỉ có điều bọn tớ ở xa nên ít gặp. Nhưng vẫn thường xuyên liên lạc ý. Bây giờ có dịp mới được gặp. Đúng là càng lớn anh ấy càng đẹp trai.”
Úi giời ơi, thì ra là thanh mai trúc mã, lại còn yêu xa cơ đấy. Hừ, vậy mà trước nay anh ấy giấu kỹ thật. Sinh nhật tôi anh ấy suốt ngày cho ăn đồ ăn vỗ béo tôi thành con lợn chứ có tặng cái gì đâu. Thì ra là có vợ tương lai rồi. Tôi sắp thất tình rồi.
Không được, thanh mai trúc mã hay yêu xa gì cũng mặc. Chưa thành vợ thành chồng thì vẫn còn cơ hội.
Tôi đang định nói tiếp thì đột nhiên con đấy cười cười vẫy tay xuống dưới. Anh Tí đang đứng dưới đấy vẫy tay cười lại với nó. Tự nhiên tôi thấy có cái gì ưng ức nơi lồng ngực. Tôi tự nhủ phải thật bình tĩnh. Nhớ lại kinh nghiệm hôm qua lúc đọc truyện xem phim, tôi vội đứng dậy cầm cái khăn với chai nước định chạy xuống đưa cho anh Tí giành công, ai ngờ cái con đấy chân nó dài hơn nó phi trước, thành ra lúc xuống tới nơi thì anh ấy đã dùng đồ của nó. Tôi tức quá, chả nhẽ vứt luôn mấy thứ trong tay đi. Nhưng làm vậy ai coi được. Còn đang lưỡng lự không biết làm sao thì thằng Khánh đi tới cầm lấy mấy thứ trong tay tôi nhìn tôi cười nói: “Cảm ơn nha!”
“A…ha..ha. Không có gì. Mày mau uống nước đi. Mồ hôi nhễ nhại rồi kìa. Đưa khăn đây tao lau cho.” Tôi mừng rơn. Thằng Khánh vừa giải nguy cho tôi. Thế là tôi cũng giả bộ diễn theo nó luôn. Cầm lại cái khăn lau mồ hôi trên mặt cho nó. Tôi thấy mình diễn sâu quá.
“Hai người tình cảm quá nha!” Con kia đột nhiên nhìn tôi với thằng Khánh lên tiếng. Tôi không nói gì chỉ khẽ cười. Liếc qua anh Tí, tôi thấy mặt anh ấy đang phừng phừng nhìn tôi. Nhìn cái quái gì? Anh có gái chăm sóc rồi còn nhìn tôi làm gì?
Sau hôm đấy tôi cũng ghét không thèm đếm xỉa tới hai người ấy nữa. Tôi đang sử dụng chiêu thức trong truyện gọi là “lạt mềm buộc chặt” ấy. Vậy là hôm nào tôi cũng đi theo mấy người trong đội bóng. Dĩ nhiên là bơ anh Tí với cái con kia rồi, chỉ tận tâm chăm sóc cho thằng Khánh đẹp trai thôi.
Giờ ra chơi, đang ngồi ăn bánh tráng, đột nhiên anh Tí quay sang hỏi: “Mày thân thiết với thằng Khánh từ bao giờ thế?”
Tôi ngạc nhiên: “Anh đùa à? Thân nhau từ bé rồi không nhớ sao?”
“Ý anh là thân theo kiểu khác.”
Tôi nghe anh Tí nói vậy thì dừng ăn, quay sang nhìn anh ấy: “Kiểu khác là kiểu gì?”
Anh Tí đưa tay gãi đầu, không nhìn tôi nữa mà quay đi chỗ khác, giọng nói cũng nhỏ lại: “Kiểu như là…thích ấy.”
Xời ơi, thì ra ý anh ấy là vậy. Tôi còn tưởng gì cơ chứ. Nhét một miếng bánh tráng rõ to vào miệng, tôi vừa nhai vừa trả lời: “Dĩ nhiên, nó vừa đẹp trai vừa học giỏi, đứa nào chẳng thích.”
Đột nhiên mặt anh Tí phừng phừng, túm chặt tay tôi gằn giọng: “Cấm mày thích nó. Từ nay không được ra sân bóng với nó nữa. Không là ăn đập đấy nghe chưa?”
“Anh hay nhỉ? Em thích ai là quyền của em. Chứ anh thích cái con Huyền Như gì đấy em cũng có ý kiến gì à?”
“Ai nói với mày là anh thích nó?”
“Chính miệng con đấy nó nói với em. Còn thân mật thế thì bố đứa nào chẳng nhận ra.”
“Con điên, nó là em họ của anh.”
Tôi hơi khựng lại, mặt ngu ngu nhìn anh Tí: “Em họ?” Tôi tốn mất mấy giây cuộc đời để vận động bộ não thiên tài của mình. Mãi một lúc lâu sau tôi mới ngộ ra mọi chuyện. Tự nhiên tôi thấy vui vui. Ha ha, thì ra là hiểu lầm, là hiểu lầm thôi.