Lên lớp bảy, anh Tí lại cao hơn, đẹp trai hơn. Mà kể cũng lạ, trong lớp đứa nào cũng cao hơn, đứa nào cũng đẹp hơn mà riêng tôi thì vẫn vừa lùn vừa xấu. Ông trời đúng là bất công mà.
Tôi nằm trườn ra bàn một cách mệt mỏi. Bà Dì ghẻ của tôi đang có em bé nên mấy việc trong nhà tôi hầu như phải làm. Bố tôi thì bây giờ cứ đi làm xa suốt, có khi cả tháng mới về. Mà cái bà Dì ghẻ kia hình như có bầu rồi bị đột biến hocmon hay gì ấy. Lúc trước cũng không đến nỗi, giờ thì khó ở cực. Hở ra là kiếm chuyện với tôi. Nhưng tôi là ai chứ? Tôi cóc sợ.
“Đêm qua mày thức khuya đi ăn trộm hay sao nay mắt đen thùi lùi vậy?”
“Không, tại bà Dì ốm nghén, cả đêm bả cứ lục đục nên em cũng không ngủ được.”
“Hèn gì. Đây, cho mày này.”
Anh Tí đặt cái bánh mì lên trước mặt tôi. Có đồ ăn, mắt tôi sáng long lanh, cầm ổ bánh mì gặm ngấu nghiến. Tôi đang đói mà, cho nên nhoáng một cái ổ bánh mì trong tay đã hết sạch. Anh ấy nhìn tôi khinh khỉnh: “Con gái con đứa, ăn uống cũng như lợn.”
“Em đói.”
“Đúng là đồ con lợn mà. Mày sắp tiến hóa thành con lợn rồi lùn ạ. Mai mốt lớn chẳng ma nào thèm yêu con lợn như mày đâu.”
Tôi quay sang lườm anh Tí. Tôi lớp bảy, có gần bốn mươi kí mà anh ấy cứ chê tôi là con lợn. Cái kì lạ là mặc dù chê tôi là con lợn nhưng suốt ngày cho tôi đồ ăn. Đấy, tôi có thành con lợn cũng là do anh ấy vỗ béo thôi, đâu phải lỗi do tôi. Mà tôi cũng đâu cần ai yêu. Tôi hừ một tiếng trả lời lại: “Em không thèm.”
“Yên tâm đi, sau này không ai rước mày thì anh sẽ rước mày.”
Hai bên má tôi tự nhiên nóng dần. Tôi lúng túng quay sang chỗ khác, bắt đầu suy nghĩ linh tinh. Anh ấy nói vậy chắc là sau này sẽ cưới tôi phải không? Nghĩ vậy tôi lại cảm thấy hưng phấn như nhặt được vàng vậy.
“Anh sẽ rước mày về làm ôsin cho anh, sau này mày không có chồng không ai nuôi cũng không sợ thất nghiệp.”
Tôi sặc nước bọt. Tôi hận không thể quay sang tát một phát cho cái cổ họng anh ấy văng luôn ra ngoài cho đỡ tức. Tôi không thèm nhìn anh ấy nữa, quay ngoắt sang chỗ khác.
“Này!” Đột nhiên anh Tí quay sang khều khều vai tôi, nhìn tôi bằng vẻ mặt nghiêm trọng.
Tôi cau mày: “Sao?”
“Thấy mày ăn ngon quá nên quên nói. Lúc nãy đi vệ sinh anh chưa rửa tay, lại cầm ổ bánh mì lên cho mày luôn.”
Ặc…
Tôi trợn ngược mắt, mặt đỏ phừng phừng, tức giận đến phồng mang trợn má. Quên rồi sao không quên luôn đi, nói lại làm gì, để ổ bánh mì ấy được yên vị trong bụng tôi một cách “sạch sẽ”. Anh ấy rốt cuộc là cái loài vật ở hành tinh nào xuống vậy cơ chứ?
“Ăn cũng ăn rồi, có chết đâu mà sợ. Cùng lắm chỉ bị ngộ độc hay bác Tào ghé thăm thôi, không phải lo. Mà lỡ có mệnh hệ gì thì anh mày cũng cố gắng lo hậu sự cho mày.” Anh Tí vênh cái bộ mặt đáng ghét lên thản nhiên nhìn tôi như không có chuyện gì xảy ra. Còn tôi thì tức giận đến không nói nên lời.
“Lùn đại ca, Lùn đại ca… “
“Câm hết cho bố.” Tôi đang điên, nghe tiếng thằng Sún lèo nhèo gọi phía trên thì càng điên, máu dồn hết lên não cả rồi nên không tự chủ được, cầm cái hộp bút phi luôn lên phía trước.
“Lùn đại ca, nó còn có mấy cái răng thôi, mày định cho nó “vô răng” luôn à?” Thằng Mập nhìn tôi lắc đầu.
Tôi ngớ ra, quay về phía cái hộp bút vừa phóng đi. Bắt gặp khuôn mặt thằng Sún đang vô cùng bi thương như kiểu nó vừa mới bị ai khủng bố tinh thần xong nhìn tôi.
“Ai cha, ha ha, tao không cố ý đâu. Lỡ tay, lỡ tay thôi mà.” Tôi cười nhăn nhở nhìn thằng Sún. Nó thấy tôi nói vậy hình như cũng nguôi ngoai được phần nào, mếu máo quay người lại. Tội nghiệp em nó, tôi lắc đầu.
Hotboy Trọng Nhân hôm nay lại mò đến tận cửa lớp tìm tôi. Khiếp, cái gã này chắc ngày xưa bị đỉa hút máu nhiều quá nên bị nhiễm máu đỉa hay sao ấy. Từ năm ngoái tới năm nay vẫn cứ mò sang tìm tôi, mặc dù bị tôi hắt hủi như con ghẻ. Tôi bảo rồi, không phải tôi chảnh đâu, mà vì tôi không thích anh ta thôi. Nhưng hiện tại tôi đang tức anh Tí, cho nên cũng ráng lết mông dậy ra ngoài gặp anh ta cho anh Tí lòe mắt chơi. Dám nói tôi không có ai thèm à?
“Em quỳ em lạy anh luôn rồi. Hôm nay lại có chuyện gì?”
Tôi để ý kĩ rồi, anh ta không bị cận, cũng không bị lé. Hai con mắt đang nhìn tôi kia hoàn toàn bình thường. Chắc chắn là anh Tí lừa tôi thôi.
Anh hotboy nhìn tôi chằm chằm nói: “Qua rủ em chiều đi xem phim.”
Nói chung thì tôi không quan tâm cho lắm. Nhưng mà muốn chọc tức anh Tí thôi, cho nên cũng cắn răng cắn lợi mà gật đầu. Gã hotboy trước mặt thấy tôi đồng ý thì vui sướng như điên. Chả biết có bị điên thật hay không, chắc là cũng thuộc dạng trai xinh nhưng thần kinh bị rung rinh. Và dĩ nhiên, sau khi thấy tôi đồng ý hẹn hò với hot boy thần kinh thì mấy đứa con gái trong lớp phải nói là chết lên chết xuống. Cũng phải, thấy ộp pa của bọn nó đi hẹn hò với tôi thì là sao không chết cho được. Còn mấy thằng con trai trong lớp thì rớm lệ vì thấy “lùn đại ca” của bọn nó đã chịu khuất phục trước anh bạn hot boy kia.
“Lùn đại ca sắp bỏ bọn mình đi theo trai rồi.”
Bọn nó ôm nhau vờ khóc lóc thảm thiết. Tôi nhìn thấy chỉ muốn buồn nôn. Giả vờ mèo khóc chuột cái gì chứ. Yên tâm đi, đại ca của bọn bây là thanh niên cứng, cứng lắm. Không dễ khuất phục vậy đâu.
Lúc tôi tới rạp chiếu phim thì đã nhìn thấy anh hotboy thần kinh xuất hiện ở trước cổng. Tôi lon ton chạy tới, sau đó cùng anh ta đi mua vé. Tôi chọn hai vé phim kinh dị. Nói thật chứ tôi sợ ma lắm, nhưng lại cực thích xem phim ma. Tôi cũng không hiểu não tôi đang nghĩ cái gì trong đấy mà tôi lại cứ răm rắp bị nó điều khiển. Nhiều khi tôi cũng muốn gỡ cái bộ não ấy ra vứt đi nhưng không được, tôi vẫn chưa tu luyện đến cảnh giới có thể gỡ não ra mà vẫn sống được.
“Em chắc là muốn xem phim kinh dị chứ?”
Anh hotboy thần kinh nhìn tôi vẻ sợ sệt. Tôi không biết có phải do tôi xấu quá nên anh ấy sợ không, hay là do anh ấy sợ xem phim kinh dị. Nghĩ đi nghĩ lại thì thấy trường hợp một vẫn đúng hơn. Bởi vì ộp pa của đám mê trai kia làm sao có thể sợ ma được cơ chứ.
“Vâng, vé cũng mua rồi. Vào trong thôi.” Tôi xách hộp bắp rang, vừa đi vừa nhai nhồm nhoàm vào trong. Anh hot boy thần kinh cũng lò do đi sau lưng tôi.
Sau khi đã yên vị vào chỗ ngồi, tôi ngả lưng ra sau ghế, bốc bắp rang phóng vào miệng nhai. Còn người bên cạnh thì có vẻ không ổn, cứ nhổm lên nhổm xuống không yên.
Grào o o o o!
Một âm thanh quỷ dị vang lên, đèn trong rạp phụt tắt hết. Một vài tiếng hét vang lên. Tôi là thanh niên cứng mà, mấy vụ mở màn này coi riết cũng quen rồi cho nên thấy bình thường, vẫn ung dung co người cuộn tròn trên ghế ăn bắp rang một cách ngon lành.