Mây Bay Qua Trời, Em Qua Tim Tôi

Chương 23


Đọc truyện Mây Bay Qua Trời, Em Qua Tim Tôi – Chương 23

Sau hai ngày nghỉ ngơi điều chỉnh lại việc lệch múi giờ, Trình Tiêu chính thức vào việc trong một ngày mưa. Mặc áo sơ mi trắng, thắt cà vạt, đeo cầu vai, cô xuất hiện trong phòng họp của tổng bộ Hàng không Trung Nam, mọi ánh mắt của các phi công nam đều tập trung vào người cô.
Trình Tiêu xem như không nhìn thấy, cô chọn một chỗ gần cửa sổ, ngồi xuống.
Là người mới cùng đi sang Mỹ tập huấn với cô, Trần Duệ nói nhỏ: “Trong thế giới giống đực này, cô đã được chọn là hoa khôi trong đội.”
Trình Tiêu nghe xong, đầu chẳng buồn ngẩng lên: “Anh không hiểu nỗi cô đơn khi không có đối thủ đâu.”
Trần Duệ cười hì hì: “Nghe nói có người bàn tán sau lưng là: trong thế giới hàng không mà chỉ số nhan sắc cao nhất này, cô đã là đóa hoa đẹp nhất, mà lại còn là vua kỹ thuật, làm người thật không có hậu.”
Trình Tiêu đáp trả: “Chẳng lẽ tôi cần phải xin lỗi những thiếu sót của họ vì vẻ đẹp bẩm sinh của mình?”
Cuối cùng cảm nhận được tâm trạng cô không tốt, Trần Duệ xin tha: “Trình lão đại, xin hãy nương tình.”
Trình Tiêu liếc nhìn anh ta một cái, “Đừng có cùng kiến thức như họ.”
Đối với sự sắc sảo và lạnh nhạt của cô, Trần Duệ đã được lĩnh giáo, thế là anh ta ngoan ngoãn gật đầu: “Nhất định nhất định.”

Ngoài kia mưa to như trút, Trình Tiêu lọt thỏm trong một đám phi công nam ở phòng họp nên trở nên rất nổi bật. Hội nghị bộ phận bay lần này do Lâm Tử Kế chủ trì, ngoài vòng “nghênh tân” ra, chủ yếu là sắp xếp cho bảy học viên, bao gồm Trình Tiêu, cho các cơ trưởng dẫn dắt. Cuối cùng, anh ta nói: “Thời tiết mưa bão thế này thời gian giữa các chuyến bay sẽ khá nhiều, các chuyến bay hôm nay có thể sẽ bị trì hoãn, các cơ trưởng phải sẵn sàng làm việc.”
Tan họp xong, Trình Tiêu chỉ nhìn thấy cơ phó chuyến bay là Thời Minh, cô nói: “Chào anh, tôi là người mới tên Trình Tiêu, xin hãy chỉ giáo.”
Cô gái trước mặt ngũ quan thanh tú, vóc dáng thon thả cao ráo, mày mắt xinh đẹp, tư thái phóng khoáng, so với các ngôi sao thì cô cũng chẳng thua kém. Dưới ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, Thời Minh mày kiếm mắt sáng đã cười tươi, nói: “Khách sáo quá, sư huynh sẽ đưa em đi tham gia quy trình một lượt.”
Trình Tiêu là người mới trong đội bay, theo sư huynh đi lấy sách hướng dẫn, sơ đồ, căn cứ vào tiêu chí trong sách để lấy danh sách các sân bay, văn kiện và tư liệu.
Văn kiện và tài liệu phát hành bao gồm mười mấy tư liệu nhỏ, Thời Minh sợ Trình Tiêu không nhớ nổi nên an ủi cô: “Tư liệu nhìn thì phức tạp nhưng bay mấy chuyến sẽ quen thôi, không cần lo”, vừa rút bảng  phát hành ra, “Tờ này lát nữa sẽ nhờ cơ trưởng Lâm ký tên.” Sau đó bắt đầu dùng bút dạ quang tiến hành đánh dấu lại những tin tức quan trọng trong bảng kế hoạch bay.
Trình Tiêu chú ý thấy trong kế hoạch không có sân bay hạ cánh dự phòng, cô lật xem sổ tay bản đồ hàng không vừa mượn lúc nãy, cũng không có, “Chắc phải mượn thêm bản đồ sân bay dự phòng chứ nhỉ?”
Thời Minh có vẻ bất ngờ: “Sư muội giỏi lắm, không hổ là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm của công ty.”

Trình Tiêu bình thản: “Lúc về nước, trưởng phòng Lâm đã có chỉ đạo rồi.”
Chuyện cô đi bay đã được truyền khắp trong đội bay, trong mắt Thời Minh có vẻ ngưỡng mộ: “Kỹ thuật bay của Cố tổng được các cơ trưởng dày dạn kinh nghiệm khen không ngớt lời, em lần đầu tiên bay đã được theo sư phụ tốt như vậy, chắc chắn tiến bộ rất nhanh.”
Trình Tiêu chỉ vào tư liệu: “Có mấy phần việc cần em làm?”
Thời Minh quay về chủ đề chính, dặn dò kỹ lưỡng: “Bơm xăng và danh sách lấy xăng, sổ tay và sách nhiệm vụ, tư liệu bản đồ hàng không đều phải giữ kỹ, bảng điền khi vào ở khách sạn…”
Trình Tiêu gật đầu: “Lúc thấy những cái không biết điền gì, em sẽ thỉnh giáo anh.”
Thời Minh nhướn mày: “Nguyện dốc hết sức vì mỹ nữ.”
Thế nhưng sự thực lại là, Thời Minh không có cơ hội làm dốc sức cho mỹ nữ. Đương nhiên, đó là chuyện sau này.

Trình Tiêu đã chính thức gặp mặt cơ trưởng Lâm Nhất Thành trong phòng chuẩn bị. Thực ra trong cuộc họp trước đó, Lâm Nhất Thành và Trình Tiêu đã từng thấy nhau, nhưng vì Lâm Nhất Thành ngồi ở hàng ghế cuối, sau cuộc họp anh ta đã bỏ đi ngay, dẫn đến hai người chưa có cơ hội chính thức quen biết. Trước đó, Lâm Tử Kế đã lén giới thiệu với Trình Tiêu: “Lâm Nhất Thành, ba mươi tám tuổi, phi công quân sự chuyển sang, trừ tính khí hơi nóng nảy, ít nói và ít biểu lộ cảm xúc ra thì kỹ thuật bay rất cứng.”
Hạ Chí lại bảo cô: “Là Cố tổng nhà cậu chỉ định Lâm Nhất Thành hướng dẫn cậu. Nhưng nghe đồn anh ta là cơ trưởng giỏi nhất công ty chúng ta, không có ai khác.”
Tóm lại, Lâm Nhất Thành trong mắt mọi người không phải là người dễ chịu.
Bản thân trong mắt người khác khó chịu đến mức nào thì Trình Tiêu vẫn biết. Còn đánh giá về Lâm Nhất Thành của Cố Nam Đình cũng chứng tỏ đối phương là người có bản lĩnh, nên đối với việc anh ta có dễ chịu hay không, cô không mấy quan tâm. Khi nhìn thấy người đàn ông cao một mét tám, mày mắt toát ra vẻ anh dũng, đi đứng cũng có cốt cách quân nhân, Trình Tiêu nói: “Xin chào cơ trưởng Lâm, tôi là cơ phó mới Trình Tiêu.”
Lâm Nhất Thành chẳng buồn nhìn Trình Tiêu lấy một cái, chỉ đọc tư liệu khí tượng, và cả số lượng xăng cùng phần xăng còn lại khi hạ cánh trong kế hoạch, sau đó anh ta ký tên lên bảng biểu rồi mới hỏi bằng giọng trầm trầm: “Hôm nay chúng ta sử dụng đường băng nào để rời sân bay?”
Như dự đoán được anh ta sẽ hỏi đột ngột, Trình Tiêu ung dung trả lời: “Sân bay đến của chúng ta hôm nay là sân bay Trường Thành thành phố X, thông thường thì máy bay rời khỏi sân bay từ hướng Tây thì ATC (kiểm soát viên không lưu) sẽ cho phép sử dụng đường băng số 01-19. Tình hình thực tế thì phải nghe lệnh từ họ.”
Lâm Nhất Thành tiếp tục: “Mục đích của việc kiểm tra đường bay trước khi bay là gì?”
Trình Tiêu đáp: “Xác nhận sẽ đi qua mấy điểm bay và đài chỉ huy, thông qua mấy khu vực quản lý, biết điểm giao nhau nằm ở đâu, tên tiếng Trung của những đài chỉ huy trên đường bay là gì.”
Lâm Nhất Thành lại hỏi: “Vị trí đậu máy bay của chúng ta ở đâu? Đường băng như thế nào?”

Trình Tiêu đáp: “Bãi đậu 117, đường băng là…”
Mọi câu hỏi đều đối đáp trôi chảy.
Cuối cùng, Lâm Nhất Thành nói: “Đọc lại cho quen bản đồ sân bay, bản đồ bãi đáp, đường băng, đèn trên đường băng, các tư liệu về mọi tỷ suất… thêm lần nữa.”
Trình Tiêu đáp: “Vâng.”
Hai người lần đầu hợp tác chung không còn hàn huyên thêm câu nào.

Mưa to tiếp tục kéo dài.
Qua cửa an ninh xong, trước khi ra máy bay, Lâm Nhất Thành mặc áo phản quang, kiểm tra vòng quanh máy bay. Thời Minh dưới sự chỉ đạo của anh ta, đưa Trình Tiêu lên máy bay để chuẩn bị trước.
Lúc lên máy bay, Thời Minh vô cùng cảm khái: “Cơ trưởng Lâm bề ngoài ít nói ít cười, lạnh lùng vô tình, thực tế thì anh ấy cũng đúng là người như vậy. Nhưng, trong lòng anh ấy vẫn có một con người khác biết thương hương tiếc ngọc.” Thấy Trình Tiêu im lặng, anh ta nói rõ hơn, “Trước đây có người mới vào tổ bay, anh ấy gió mưa gì cũng không tha, dẫn đi kiểm tra vòng quanh máy bay.”
Trình Tiêu làm như không nghe thấy, cô nhìn lên bầu trời phía xa, “Không biết máy bay phía Tây hạ cánh có có kẽ hở nào để xuyên qua màn mưa này không nhỉ?”
Thời Minh muốn quỳ lạy: “Tiểu sư muội nữ thần à, em có thể cho anh chút cảm giác thành tựu được không?”

Trên máy bay, Tiểu Ca bộ phận cơ vụ đã đợi sẵn. Anh chàng trẻ tuổi nhìn thấy Thời Minh thì cười tít mắt, nói: “Hy vọng mọi người sẽ biết yêu thương máy bay, nó là bạn bè tốt của chúng tôi.”
Thời Minh cũng eo éo đáp lại: “Bạn bè tốt cả cuộc đời.”
Tổ bay tiếp nhận máy bay xong thì xe bơm xăng cũng tới, saqu đó Lâm Nhất Thành chủ trì cuộc họp. Họp xong, Thời Minh nói nhỏ với Trình Tiêu: “Ngoại hình xinh đẹp đúng là khác hẳn, ngay cả tiếp viên trưởng và các tiếp viên khác cũng ngắm em chăm chú.”
“Điều này chưa chắc đã là chuyện tốt.” Đụng vào vấn đề nhan sắc, Trình Tiêu liền tỏ ra hờ hững, cô nói: “Chắc chỉ là cùng dấu thì đẩy nhau ra thôi.”

Ăn trưa xong, thấy mưa vẫn còn dấu hiệu kéo dài, bắt đầu có chuyến bay bị trễ giờ, áp lực mặt đất dần dần tăng lên. Mà tần suất nhiều lạ thường, không ngừng vẳng đến câu trả lời của kiểm soát viên không lưu: “Thời gian đã được dời lại, hãy đợi thông báo.” Cũng có nghĩa là rất nhiều máy bay đang đợi lệnh cất cánh.
Thời Minh rõ ràng cũng nhận ra sự việc không tốt lành, anh ta lo âu: “Cơ trưởng, chúng ta có thể cho hành khách lên không?”
Lâm Nhất Thành nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài, nói hai chữ: “Nhanh lên.”
Thời Minh nhắc Trình Tiêu trong thời gian khách lên: “Sư muội, hỏi đài chỉ huy về tình hình thời tiết xem sao.”
“Vâng.” Trình Tiêu điều chỉnh micro, “1669 xác nhận tình hình thời tiết hiện tại.”
Câu trả lời của đài chỉ huy rất không lạc quan: Không chỉ thành phố G mà hơn nửa số sân bay toàn quốc đều gặp phải vấn đề chậm trễ chuyến bay do thời tiết mưa bão kéo dài.

Vẫn còn hành khách lên máy bay, Lâm Nhất Thành đã báo với đài chỉ huy: Đã sẵn sàng, xin được đẩy ra.
Thời Minh kịp thời giải thích với Trình Tiêu: “Báo trước không phải để lợi dụng cho cất cánh trước. Trước chúng ta chắc chắn có rất nhiều máy bay xếp hàng, những chiếc báo đã sẵn sàng có thể đúng lúc đã đủ người, đóng cửa khoang rồi, cũng có thể vẫn còn khách đang lên như chúng ta, thậm chí chưa biết chừng là mới hạ cánh, vừa lăn vào vị trí. Nên chúng ta phải tranh thủ xếp hàng lấy chỗ trước.”
Mười lăm phút sau, tiếp viên trưởng thông báo khách đã lên đủ.
Nhưng không tài nào cất cánh được. Trong tần suất dày đặc, kiểm soát viên thông báo với họ: “1669 hiện tại xếp thứ mười hai.”
Vốn dĩ xếp thứ mười hai cũng không phải quá lâu, nhưng do thời tiết mưa bão khiến cho quãng thời gian cho phép cất cánh từ hai phút một chuyến thành mười phút mà cũng chưa chắc bay được. Đến nỗi họ muốn bay thì ít nhất cũng phải sau hai tiếng nữa.
Hai tiếng, lại còn sau? Một quãng thời gian quá mệt mỏi. Thời Minh nhăn mặt, “Cơ trưởng, có cần cho hành khách rời khỏi máy bay không?”
Lâm Nhất Thành bảo Trình Tiêu: “Đi nói rõ tình hình với tiếp viên trưởng, chuẩn bị công tác xoa dịu hành khách.”
Chính là không đồng ý với đề nghị cho khách xuống máy bay.
Đến khi Trình Tiêu ra ngoài, Thời Minh nói với vẻ lo âu: “Trình Tiêu mới ngày đầu tiên vào tổ bay, có xử lý tốt…”
Lâm Nhất Thành cắt ngang: “Ngay cả chút chuyện này cũng không làm xong thì cô ấy cũng không cần tiếp tục bay nữa.”
Thời Minh thấy bất bình thay Trình Tiêu nhưng lại không dám nói thẳng, chỉ có thể lặng thầm rủa xả Lâm Nhất Thành vô tình.

Vì không dám chắc chắn thời gian trì hoãn chuyến bay nên tiếp viên trưởng tỏ ra rất lo lắng, “Hay là cho hành khách xuống máy bay vậy, thời gian chờ đợi thế này sẽ không quá dài. Nếu không…”

Trình Tiêu hiểu áp lực của tiếp viên, nhưng hành khách rời khỏi máy bay chỉ là chuyển gánh nặng áp lực sang cho tổ phục vụ mặt đất, thế nên cô nói: “Chỉ cần chuyến bay không bị hủy bỏ thì lại phải bắt buộc cho lên máy bay, lỡ như đến lúc đó có một, hai hành khách mất tích, không tìm thấy thì chúng ta cũng không kịp báo cảnh sát. Mà bản thân máy bay đã trong trạng thái bị trễ giờ rồi, chúng ta cũng không nên di chuyển hành khách làm gì.”
Không sai, dựa vào đâu mà công ty hàng không có thể bị trì hoãn, còn hành khách thì không được?
Tiếp viên trưởng hiểu chuyện, nhưng, “Trong hai tiếng đồng hồ có thể cất cánh không?”
Nếu có thời gian chính xác thì giải thích với hành khách cũng dễ dàng hơn. Nhưng Trình Tiêu không dám đảm bảo thời tiết.
Tiếp viên trưởng đề nghị: “Hay là bảo cơ trưởng phát loa đi.”
So với việc phát loa, đề nghị của Trình Tiêu là, “Phát thức ăn đi, để hành khách vừa dùng bữa vừa đợi.”
Đây là cách tốt, nhưng khi dọn dẹp xong thức ăn, một tiếng hơn đã trôi qua mà câu trả lời của kiểm soát viên không lưu vẫn là: “Vẫn phải đợi hai tiếng nữa!”
“Lại là hai tiếng!” Người không chịu đựng nổi trước tiên là Thời Minh, “Thế chúng ta nãy giờ đợi là phí công sao? Đài chỉ huy làm ăn đàng hoàng chút được không?”
Trình Tiêu trầm tư, như đã dự đoán từ trước.
Lâm Nhất Thành vẫn không có ý cho khách xuống máy bay. Anh ta tiến hành phát loa cơ trưởng lần một: “Thưa quý khách, tôi là cơ trưởng chuyến bay này, xin cáo lỗi cùng quý khách…”
Không cần nghĩ cũng biết, sau thông báo đó, cho dù ngồi trong buồng lái, nhắm mắt không tưởng tượng đến cảnh hành khách kêu lên thất vọng, thì các tiếp viên hàng không trực tiếp cũng chẳng thể phớt lờ. Đối mặt với sự chỉ trích giận dữ của hơn một trăm người, rõ ràng họ không cười nổi mà cũng không dám tỏ thái độ gì, mà chỉ liên tục giải thích, liên tục xin lỗi.
Họ có gì sai chứ? Người bị trận bão này trì hoãn không chỉ có hành khách, mà cũng bao gồm cả họ nữa.
Trình Tiêu ra khỏi buồng lái, nhìn thấy tiếp viên trưởng giữ tư thế cúi người rất lâu thì chợt hiểu ra, tại sao có tiếp viên hàng không không muốn người khác đề cập tới công việc của mình. Nếu không thể tránh né thì thà nói bản thân là nhân viên phục vụ chứ cũng không muốn nói mình là tiếp viên hàng không. Vì trong mắt người khác, đằng sau nghề nghiệp trông thì cao quý đó có bao nhiêu sự chua chát và bất lực không thể cho ai biết. Nhưng lại chẳng cách nào giải thích với họ.
Nhìn những ánh mắt mong chờ hoặc phẫn nộ, và cả những tiếng trách móc, chất vấn liên tục, Trình Tiêu nhìn mọi người bằng vẻ mặt lạnh lẽo không thể động chạm, “Tôi là cơ phó phụ trách chuyến bay này, cơ trưởng bảo tôi đến thông báo với mọi người là anh ấy mới hỏi thăm kiểm soát viên không lưu, thứ tự bay của chúng ta đã xếp ở mười lượt đầu. Còn máy bay của chúng ta vẫn giữ trạng thái làm xong mọi thủ tục, lúc nào cũng có thể cất cánh. Tôi dám chắc và rất có trách nhiệm để thông báo với mọi người rằng trạng thái này là một ưu thế trong thứ tự bay bị trì hoãn thế này. Còn chúng tôi sở dĩ không tổ chức cho quý khách rời khỏi máy bay là mong muốn tiếp tục giữ ưu thế này kéo dài.”
Những tiếng xì xào nhỏ dần, nhưng vẫn có người không chấp nhận lời giải thích đó, “Cô nói như vậy thì có tác dụng gì? Điều chúng tôi cần là thời gian cất cánh chính xác!”
“Nếu tôi nói là trong một hoặc hai tiếng nhất định sẽ bay thì chắc chắn là nói dối. Thời tiết mưa bão rất khó đoán, đám mây có thể tan được hay không, hoặc bất ngờ xuất hiện một khe hở cho máy bay xuyên qua, đều không phải do con người quyết định.” Trình Tiêu không hề cúi lưng như tiếp viên trưởng, nhưng giọng nói đã dịu lại, “Chúng tôi xin cáo lỗi vì đã làm chậm trễ hành trình của quý khách. Nhưng thời tiết khó đoán, để bảo đảm an toàn chuyến bay, chúng ta chỉ có thể chờ đợi. Xin mọi người hãy kiên nhẫn, thông cảm và phối hợp với công tác của tổ bay.”
Có thể do cô là con gái, mà còn đứng ra giải thích với thân phận là cơ phó nên cuối cùng có một vị khách khá lớn tuổi đã đứng ra nói: “Được, chúng tôi tin các cô một lần, đợi thêm hai tiếng nữa.”
Trình Tiêu không nói lời cám ơn. Từ lúc đó, trong khoang không còn tiếng ồn ào, các hành khách lần lượt ngồi im.
Thế nhưng trận bão này kéo dài đến năm tiếng đồng hồ vẫn không dừng, đến tận lúc chạng vạng, không chỉ các chuyến bay của sân bay này không thể cất cánh mà ngay cả những máy bay đang hạ cánh cũng bị ảnh hưởng. Trong điện đàm toàn là tiếng bàn bạc việc hạ cánh giữa kiểm soát viên không lưu và bên văn phòng. Nghiêm trọng hơn là bảy giờ tối đã có thông báo các chuyến bay về phía Tây đã ngừng hoàn toàn. Không lâu sau là tin các công ty hàng không lớn bắt đầu đợt hủy chuyến đầu tiên. Mà lúc này, Cố Nam Đình cũng bất chấp gió mưa chạy tới sân bay.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.