Max Level - Tiên Hiệp Cửu Giới Chúa Tể

Chương Tiên Hiệp Cửu Giới Chúa Tể - Chương 15: Dạ Tuyết - Mỵ Hoặc Chúng Sinh (Thần kỹ)


Dứt lời, nữ tữ tựa như ngã vồ vào nam tử râu quai nón phía trước. Nhưng trong sát na, một cây chủy thủ đâm thẳng hướng vào ngực của nam tử râu quai nón. Hắn vội lùi về phía sau, hét lớn
“Các huynh đệ lùi lại, ả là Hồng Y Tử, chuyên săn giết các Sơn tặc chúng ta”
Chứng kiến hết thảy sự việc, từ lúc nữ tử cất tiếng nói, sát khí lóe lên một cái rồi biến mất, Phá Thiên đã nhận ra được sự việc sẽ diễn biến như thế này. Liếc sơ qua bảng Thông tin của gã râu quái nón
Tên: Chung Đức
Cấp: 123/999
Đẳng cấp theo Tiên Giới: Phá Toái Cảnh Tam Trọng
Võ kỹ: Ngưu Sơn Thần Quyền (Thiên kỹ), Đại Địa Giáp (Thiên kỹ)

Đúng là Tiên giới, ngay cả Sơn tặc cũng đã là Phá Toái Cảnh, có vẻ nữ tử kia cũng không hơn kém bao nhiêu. Nghĩ vậy, Phá Thiên kiểm tra luôn bảng thông tin của hồng y nữ tử
Tên: Hồng Y Tử
Cấp: 121/999
Đẳng cấp theo Tiên Giới: Phá Toái Cảnh Nhất Trọng
Võ kỹ: Hỏa Miên Chưởng (Thiên kỹ), Hỏa Thiên Thủ (Thiên kỹ)
Đúng như Phá Thiên nghĩ, cảnh giới của Hồng Y Tử thấp hơn nên chuyên môn lựa chọn ám sát. Tiếc rằng thất bại do Chung Đức quá cảnh giác.
“Hừ, coi như ngươi mạng lớn. Lần tới ta sẽ quay lại để làm thịt các ngươi, thù muội muội nhất định phải báo” – Hồng Y Tử hét lớn, bấm ấn thuật chuẩn bị đào thoát. Đúng lúc đó, Chung Đức vung tay lên, một tấm lưới làm bằng kim ngân lao ra trói Hồng Y Tử lại
“Pháp Bảo, ngươi có Pháp Bảo..”- Hồng Y Tử bất ngờ bị trói chặt, thất thanh hét lớn
“Khà khà, dĩ nhiên là Pháp Bảo, đây là Kim Đan Lưới chúng ta trộm của Thái Bạch Kim Tinh, được làm bằng Kim Ngân Vạn Năm, không gì có thể phá hỏng. Lúc trước muội muội ngươi Hồng Y Thủy cũng bị chúng ta trói như thế, ngươi cứ hảo hảo mà hưởng thụ. Khà khà” – Chung Đức một tay điều khiển Pháp Bảo, một tay vuốt chòm râu cười dâm đãng nói.
“Ngươi…” – Hồng Y Tử nghe vật tức giật, phun ra một ngụm máu
Phá Thiên quan sát Pháp Bảo, đây dĩ nhiên là 100.000 năm trước chỉ là một cái Lưới bình thường dùng để bắt cá tại Tiên Giới. Cái gì mà Thái Bạch Kim Tinh với chả Kim Ngân Vạn Năm, thật không hiểu bây giờ Tiên Giới thành ra cái gì nữa. Thứ như thế này cũng được gọi là Pháp Bảo, rồi xưng vương xưng bá.

Phá Thiên thở dài một hơi, đang định ra tay cứu đi Hồng Y Tử thì chợt Dạ Tuyết véo tay hắn
“Thiên ca ca, muội muốn cứu tỷ tỷ kia. Tỷ tỷ là người tốt, muội muội của tỷ ấy bị hãm hại thật đáng thương. Thiên ca ca cho phép muội cứu tỷ ấy nhé, nhé Thiên ca ca..” – Dạ Tuyết đôi mắt long lanh, phúng phính hai cái má nhìn Phá Thiên như muốn rơi lệ nói
“Được, nhưng muội nhớ đừng gây ra động tĩnh quá lớn. Sẽ làm kinh động đến chúng tiên” – Phá Thiên nhìn tiểu nha đầu cười khổ, thật Dạ Tuyết xem mình như muội muội của Hồng Y Tử vậy.
“Muội biết rồi, hì hì..” – Được Phá Thiên cho phép, Dạ Tuyết lè cái lưỡi nhỏ nhắn làm trò, chớp mắt một cái rồi xuất hiện trước mặt Hồng Y Tử
“Tỷ tỷ đáng thương, để ta giúp tỷ thoát ra khỏi đây nhé” – Dạ Tuyết đứng trước mặt Hồng Y Tử đang bị trói bằng Kim Đan Lưới, đang định dùng tay để mở lưới, thì một trận cười vang lên
“Hahaha, đâu ra cái tiểu cô nương nhà ai. Lại dùng tay đòi mở Kim Đan Lưới của ta? Đáng yêu quá đi mất, theo ta về Bản Doanh, ta sẽ ngươi làm Trại chủ phu nhân a, hahaha” – Chung Đức nhìn thấy Dạ Tuyết xuất hiện, cũng hơi bất ngờ. Sao đó bật cười. Hắn nghĩ, bé gái nhỏ tuổi như vậy thì có thể có tu vi gì chứ, huống hồ đó còn là Pháp Bảo Kim Đan Lưới của Thái Bạch Kim Tinh, chuyện cười, chuyện cười a.
Chung Đức tiếng cười vừa dứt, bỗng Oành một tiếng. Kim Đan Lưới đích thị đã bị Dạ Tuyết dùng tay xe rách, khiến hắn mất đi Pháp Bảo bản mệnh, phun ra một ngụm máu lớn.

“Ngươi, ngươi, tiểu quái vật. Chạy mau, các huynh đệ chạy mau” – Chính bản thân Chung Đức cũng không tin được, nhưng nào còn có thời điểm suy nghĩ, hắn biết bản thân đá trúng thiết bản. Nên hô hoán huynh đệ tẩu thoát, sau chờ bản thân hồi phục lại rồi tìm cách trả thù sau.
Chung Đức cùng đám sơn tặc tiểu lâu la tản ra tẩu thoát, nháy mắt khinh công vượt qua vạn dặm. Cuối cùng, chạy suốt bảy ngày bảy đêm, hắn dừng lại thở phào nhẹ nhõm, vì tiểu quái vật kia không đuổi theo. Nhưng bỗng nhìn về trước,hắn càng run rẩy, vì hiện tại hắn lại thấy tiểu quái vật kia đứng phía trước mặt nhìn hắn nở nụ cười tà mị
“AAA, ma quỷ, ma quỷ a, cô nương tha mạng, tha mạng a” – Chung Đức quỳ xuống gào thét
“Aiz, đùa ngươi không vui gì hết. Mỵ Hoặc Chúng Sinh – đóng” – Dạ Tuyết thấy Chung Đức nhát gan như vậy, nào còn có tâm trạng vui đùa, búng tay một cái, mọi ảo cảnh đều biến mất.
Chung Đức và đám sơn tặc tiểu lâu la vẫn còn đứng đó, nhưng đã không còn khí tức của sự sống. Mọi thứ ảo cảnh diễn ra chưa đến một hơi thở. Phá Thiên quan sát hết tất cả, quả nhiên không thể coi thường tiểu nha đầu này được, năng lực ảo cảnh quá mạnh mẽ.
Bất ngờ nhất chính là Hồng Y Tử, từ đâu nhảy ra một tiểu cô nương, dùng thần lực xé nát Pháp Bảo. Sau đó một hơi thở sau, tất cả đám sơn tặc đều chết hết, mọi thứ cũng quá ảo giác, không có thật đi?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.