Đọc truyện Mau Xuyên Vai Ác Này Có Độc – Chương 32: Tiểu Thúc Đừng Quậy! 7
Bích Linh cố gắng tránh né, nhưng hoàn toàn không thể tránh được.
Này, người chú này thú tính quá độ?
Sợ hãi.
【 Ký chủ cô xác định cô sợ hãi mà không phải hưng phấn ư? 】
Được rồi, lại bị mi phát hiện.
Hưng phấn.
Hệ thống: “! ! “
“Chú nhỏ, chú buông ra.
” Bích Linh tránh ánh mắt của Quân Sinh.
Khoảng cách gần đến như vậy, bị hắn phát hiện cảm xúc chân thật của cô thì cô xong rồi.
Quân Sinh lại một tay bóp lấy cằm của Bích Linh, ngăn cản tầm mắt của cô dời đi, một đôi mắt lạnh lẽo muốn thâm nhập vào nơi sâu thẳm nhất của cô.
“Tiểu Kha, nói cho chú biết, chiều nay cháu đi đâu, thấy người nào, làm chuyện gì?”
Bích Linh dùng sức mà mở to hai mắt, bày ra vẻ mặt vô tội, cắn cánh môi cuối cùng phun ra ba chữ: “La Tuyết Lạc.
“
Biểu tình Quân Sinh đình trệ một lúc.
“Cậu ấy gặp rắc rối, cháu đi giúp cậu ấy.
” Trên mặt Bích Linh tỏ ra đáng thương, trong thanh âm ủy khuất vô cùng.
Quân Sinh nhíu mày, buông người ra: “Chuyện này chú sẽ đi điều tra.
“
Bích Linh nhìn thấy chỗ trống liền chui vào trong chăn.
Quân Sinh biết mình có thể đã dọa cô gái nhỏ rồi, cũng không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Bích Linh thấy hắn đi rồi liền xốc chăn lên.
Mệt mỏi, muốn tồn tại bên cạnh vai ác thật không dễ dàng.
Ai có thể hiểu nổi khổ của cô?
Trong lòng bảo bảo thật khổ a.
【 Ký chủ không phải chơi rất vui sao, kỹ thuật diễn bùng nổ muốn dừng lại cũng không thể dừng lại.
】
Đó là do bổn bảo bảo có thực lực.
Bích Linh khoe khoang.
Đột nhiên cô dường như nhớ tới cái gì.
ahihi, bài tập về nhà!
Tất cả bài tập về nhà, cô đều chưa làm.
! !
Buổi sáng ngày hôm sau, Bích Linh lại ngủ nướng, nhưng Quân Sinh cũng tìm được biện pháp đối phó với cô.
“A ――” Bích Linh kêu thảm thiết một tiếng, xoa eo lăn xuống giường: “Chú nhỏ sao chú lại có thể như vậy?!”
Hắn như vậy một chút cũng không cao lãnh, kém cỏi!
“Không phải như vậy liền dậy được sao?” Quân Sinh hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Bích Linh buồn bực mà đi vào buồng vệ sinh rửa mặt.
Được rồi, hắn là vai ác, hắn đẹp nhất, hắn nói cái gì đều được.
Bích Linh rũ đầu ngồi trên ghế phụ lái, tóc dài buông xuống che khuất một nửa khuôn mặt của cô, thoạt nhìn có chút buồn bực không vui.
Quân Sinh nhíu mày, duỗi tay đem tóc cô vén ra phía sau tai, lúc này mới thấy rõ cô có chút không vui.
“Tiểu Kha?”
Không biết vì cái gì, Quân Sinh cảm thấy biểu hiện Quân Khinh Kha không thích hợp.
Lúc trước cô cả ngày đều cười tủm tỉm, hôm nay sao lại lãnh đạm như vậy?
Trong lòng Quân Sinh có chút không thoải mái.
Hắn thích cô nhóc này cười với hắn.
“Có phải không thoải mái không?”
Bích Linh lắc lắc đầu, “Không có.
“
【 Ký chủ cô như vậy là không được, phải mỉm cười phải đáng yêu a.
】
Ta cao lãnh như vậy, không phải cũng rất tốt sao?
Hệ thống thiếu chút nữa phát điên.
Này, cái thái độ đó của cô là sao hả?
Bích Linh mang cặp sách mở cửa xuống xe, Quân Sinh nhìn bóng dáng của cô hòa vào dòng người, đáy mắt có tâm tư không rõ hiện lên, lại bị mái tóc dài che đậy làm người ta thấy không rõ.
Ngón tay thon dài đặt trên tay lái gõ gõ, tiếp theo Quân Sinh lái xe rời đi.
Bích Linh đi vào trường học, lại không vội vào phòng học, mà là tìm một nơi yên tĩnh không người, không biết làm cái gì?
Hệ thống bị ẩn đi, cũng không biết cô đang làm cái gì, chỉ sau ba giờ khi hệ thống hiện ra, ký chủ lại có bộ dáng cười tủm tỉm cùng đồng học chơi đùa.
Hệ thống: “! ! ” EXM?
Ký chủ của nó ở thời điểm đó không biết làm cái gì?
【 Ký chủ, cô làm cái gì vậy? 】 Hệ thống hơi tức giận, thậm chí cả nó còn không biết.
Bồi đắp tình cảm, buông thả chính mình.
Hệ thống: “! ! ” Buông thả cái mông! Vừa nghe liền biết là nói lung tung.
Không đáng tin.
Bích Linh lấy một cái bánh trên tay của người bên cạnh ra ăn.
【! ! 】 Đây không phải là kí chủ cao quý và quyến rũ ban đầu của nó! .