Đọc truyện Mau Xuyên Vai Ác Này Có Độc – Chương 3: Tấc Phát Thiên Kim 2
Bích Linh sau khi hoàn thành sự nghiệp đầu tư của mình xong liền mở Weibo của nguyên chủ ra xem.
Lúc này Lương Chỉ còn chưa bị nữ chính đánh bại, nhân khí của cô ấy vẫn còn rất cao.
Ngón tay Bích Linh khẽ động, đánh ra một chuỗi từ:
v Lương Chỉ icon: Các bảo bối ngủ ngon! Moa~
Bạc Ái Lãnh Tâm: Lương Lương ngủ ngon.
Ta yêu Lương Lương: Yêu nàng.
Moa~
Quần áo của Lương Lương: Lương Lương ngủ sớm quá, tôi còn đang đi chơi ở bên ngoài.
Áo khoác của Lương Lương: Đang cày phim của Lương Lương.
Quần của Lương Lương: Đang xem ảnh của Lương Lương.
Giày của Lương Lương: Đang ngủ.
Bích Linh sờ sờ cằm, có cảm giác ngoại trừ giết người, có fan não tàn cũng thực làm người ta vui sướng.
Hay là thử làm một chút xem sao?
【 Ký chủ, xin hãy chỉnh đốn lại tư tưởng của ngươi, ngươi tới đây để lao động cải tạo, không phải tới để chơi.
】
Hệ thống thiểu năng trí tuệ câm miệng.
【 Bíp – Ký chủ ác ý chửi bới hệ thống, giá trị nhân phẩm -10.
】
Không có việc gì, ngươi cứ việc trừ, vui vẻ là được, còn bảy vạn điểm nữa cho ngươi trừ.
【 Ký chủ, ngươi không sợ bị mạt sát hay sao? 】
Khóe miệng Bích Linh hơi cười một cái, không trả lời nó, quay người lại chắn trước mặt nó.
【…】 Ký chủ tùy hứng này, nó cũng không còn gì để nói.
Bích Linh lại đùa nghịch cái máy tính này một hồi rồi mới dừng tay.
Cô duỗi cái eo, lười nhác đi lên giường nằm, hai mắt nhắm lại.
Ánh đèn tối sầm lại, trong nhà chìm vào yên lặng.
Nhưng mà, qua một phút đồng hồ, trong nhà “Phanh” một tiếng, một đạo ánh sáng lóe lên.
Mắt cô ánh lên tia sáng mờ nhạt, vô cùng ủ dột, căn phòng xa hoa bỗng trở thành một cái hầm băng.
“Khăn trải giường…” Bích Linh thở dài, sờ khăn trải giường tuyết trắng ở bên dưới, trong mắt hiện lên sự chán ghét.
“Rầm ~” Đồ vật trên giường bị cô ném xuống đất, khăn trải giường màu tuyết trắng cũng bị cô lột lên.
Bích Linh cầm khăn trải giường chán ghét ném xuống đất, quay đầu đi đến ngăn tủ tìm cái khác.
【…】 Ký chủ đây là đang phát điên cái gì, quả là bị xà tinh bệnh(*)
(*) điên, thần kinh có vấn đề.
Sắc mặt Bích Linh có chút không tốt, cô bình tĩnh đóng ngăn tủ lại, lấy di động ra gọi một cú điện thoại.
“Diệp Bội, mang khăn trải giường tới đây, tôi muốn màu hồng, ngay lập tức.”
Diệp Bội là người đại diện của Lương Chỉ, bình thường ngoài xử lý công việc của Lương Chỉ còn chăm sóc cho sinh hoạt của Lương Chỉ.
Diệp Bội ở bên kia buồn ngủ ngáp một cái, “Đại minh tinh, nhà cô thiếu khăn trải giường sao?” Giữa đêm đánh thức cô là vì muốn đổi khăn trải giường?
Phía bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói mềm mại của nữ nhân, chỉ là giờ khắc này lại mang theo một sự bình tĩnh không gợn sóng: “Không muốn đưa sao?”
Diệp Bội: “…” Phong cách của nghệ sĩ nhà cô sao lại trở nên…!kỳ lạ như thế?
“Lương Lương, cô…!có phải đã chịu kích thích gì hay không?” Diệp Bội do dự cả nửa ngày mới dám hỏi.
Bên kia trầm mặc một hồi, sau đó giọng nói nhẹ nhàng, mềm mại mà cô quen thuộc đã thay thế cái ngữ điệu âm dương quái khí kia, lại lần nữa truyền vào tai cô: “Chỉ đùa chút thôi mà, khăn trải giường khi nào mang đến đây?”
Diệp Bội thở ra nhẹ nhõm: “Đêm nay đã muộn rồi, hay là để sáng mai đi? Khăn trải giường màu hồng sao?”
Bích Linh lên tiếng, ngữ điệu nhẹ nhàng nói một tiếng ngủ ngon.
Màn hình di động tối dần, Bích Linh rũ tay xuống, con ngươi híp lại, lộ ra vài phần nguy hiểm.
Thế đạo này là như thế nào, muốn ngủ trên một cái giường có khăn trải giường mình thích cũng không được?
Suy đồi đạo đức.
【 Rõ ràng cô là người kỳ quái, biến lí biến thái, bệnh hoạn.】 Hệ thống nhịn không được mắng cô.
Tác phong hành sự của ký chủ thật là kỳ quái, lại còn có bệnh “Khăn trải giường phích(*)”.
(*) phích”癖”: cố chấp, say mê.
Hệ thống xem lại tư liệu của Bích Linh, trong đó cũng không có viết cái sở thích kỳ quái này, chẳng qua chỉ khái quát tính cách của Bích Linh một chút, thậm chí, thứ cô yêu thích hệ thống cũng không biết.
Hệ thống: “…” Nó hoài nghi nó bị lừa gạt.
Ký chủ này có chút điêu, tư liệu giống như là giả tạo? Tại sao lại như vậy?
“Chưa từng nghe qua có biến lí biến thái, không biết thành ngữ cũng đừng có tự mình tạo ra như vậy.” Bích Linh kéo ngăn tủ ra, vừa cắt khăn trải giường vừa nói, trong giọng nói mang theo sự miệt thị.
【 Bíp – Kí chủ chửi bới hệ thống, giá trị nhân phẩm -10.】 Hệ thống chỉ có thể lấy phương thức như vậy để phát tiết sự tức giận của mình.
“Này, không nên mang lòng báo thù như vậy.” Bích Linh nói, tay cắt một đóa hoa không biết tên.
【 Dù sao ngươi cũng không sợ.】
“Nói nhiệm vụ phụ đi.”
Bích Linh thình lình nghiêm túc nói ra một câu như vậy.
【 Nhiệm vụ phụ chưa kích hoạt.】 Ký chủ quả nhiên đã xem “Hệ thống pháp điển” rồi, sợ hãi…
“Ừm.” Bích Linh tiếp tục công việc trên tay, không lên tiếng nữa.
Từng đóa hoa màu trắng rơi trên mặt đất, vô cùng thánh khiết.
Bích Linh mất ba giờ để cắt hết cái khăn trải giường, cắt xong, cô lại dùng một giờ đồng hồ để cắt nát từng đóa hoa.
【…】 Thật không hiểu nổi mạch não của kí chủ, nó tốt nhất vẫn nên an an tĩnh tĩnh làm một hệ thống đi.
***
Ở phía chân trời, ánh rạng đông đã ló, một tia sáng chiếu vào căn phòng tối tăm, chiếu đến người vẫn đang ngồi dưới chân giường, con ngươi lạnh lẽo, không chút gợn sóng lúc này đang nhìn thẳng tắp vào nơi nào đó, không có tiêu cự.
Bởi vì không có khăn trải giường phù hợp, Bích Linh cả đêm an vị ở trên mặt đất không ngủ.
Lúc này trên gương mặt thanh thuần của cô, hai vệt thâm quầng màu đen dưới mắt trông thật ghê người.
.