Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 695: Mất Tích Lam Lam Nơi Nào


Đọc truyện Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa – Chương 695: Mất Tích Lam Lam Nơi Nào


Edit: RED/ Beta: Padu, Trant
Thần sắc Ngụy Xương khá phức tạp.

Anh đi đến trước mặt người đang thoi thóp kia, ngồi xổm xuống.
Lúc anh rời nhà họ Tần, Tần Chung dù ngoài 40 trông vẫn rất phong độ.

Song lần này gặp lại, mới đầu liếc qua anh suýt nữa không nhận ra.

Ông đã trở nên già nua như vậy.
“Tần Văn, tôi khuyên cô lập tức phong tỏa hiện trường, hung thủ khả năng lẩn trong nhóm khách mời.” Ngụy Xương nhìn ông lão đang hấp hối, lời lại nói với Tần Văn, biểu hiện lý trí hơn so với bất cứ ai ở đây.
Tần Văn ngẩn ra, ngay sau đó nhìn anh đầy khó tin: “Anh ba, cha em, tức cha nuôi của anh hiện thoi thóp nằm đây, anh lại có thể nghĩ tới chuyện khác.

Rốt cuộc anh có trái tim không?”
Ngụy Xương vô cảm nhìn cô ta.
Tần Văn quệt sạch nước mắt, nói với quản gia nhà mình: “Làm theo lời anh ấy, phái người phong tỏa mọi đường, tất cả quan khách đều không được rời khỏi!”
Tần Chung hổn hển cứ như sẽ tắt thở bất cứ lúc nào, đôi mắt già nua của lão vẫn đăm đăm nhìn Ngụy Xương, cố gắng kéo lại chút minh mẫn trong mê man: “Tiểu Xương…!Ta có lời muốn nói với con…!Con hãy đồng ý với ta đi.

Cha nuôi xin con…”
Ông lão kiêu ngạo bản khắc cả đời, chưa bao giờ cầu xin bất kỳ ai.
Nay thời điểm sắp nhắm mắt xuôi tay, lại vì con gái mà hạ mình.
Tần Văn càng khóc cào gan xé ruột, đôi mắt đẫm lệ đầy vẻ cầu khẩn nhìn Ngụy Xương: “Anh ba, em mặc kệ cha định nói gì với anh, xin anh hãy cứ đồng ý với ông đi! Em cũng xin anh!”

Dù rằng lừa dối ông ấy cũng được. Tần Văn mấy máy miệng dùng khẩu hình nói với Ngụy Xương, dáng vẻ ấy khiến bất cứ gã đàn ông nào đều phải xiêu lòng thương xót, nhưng lại không bao gồm Ngụy Xương.
Ánh mắt anh đảo qua cô ta, cũng không biết có hiểu ý hay không.
Tay ông Tần run lẩy bẩy cầm tay Tần Văn đưa về hướng Ngụy Xương.
Nhưng anh đột nhiên đứng lên, lãnh đạm: “Ngài cứ an tâm ra đi, tôi sẽ tìm được hung thủ, báo thù thay ngài.

Còn Tần Văn, tôi sẽ đảm bảo cả đời không lo cơm áo, chuyện khác e là không làm được.”
Anh không dễ buông lời hứa hẹn mà đã hứa thì nhất định sẽ làm.

Người quen của anh đều biết, nên anh không thể lừa gạt ông lão sắp qua đời này.
“Con…!con……….” Tần Chung há to miệng, trút hơi thở cuối cùng, đôi mắt vẫn chưa khép lại.
“Ahhhhhhhhhhh…” Tần Văn gào thét điên cuồng, mắt đỏ ngầu trách Ngụy Xương: “Ngụy Xương! Tại sao anh không thể để ông ấy yên lòng nhắm mắt! Tim anh rốt cuộc làm bằng gì?”
Ngụy Xương lạnh nhạt: “Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi.

Cha nuôi muốn tôi cưới cô, còn muốn giao toàn bộ gia sản nhà họ Tần cho tôi.

Nhưng tôi sao có thể vì chút tài sản đó khiến cô lỡ dở được?”
Sinh thời Tần Chung chẳng thể nghe thấy anh gọi mình một tiếng cha nuôi, sau khi qua đời anh lại gọi cái danh xưng này rất thuận miệng, giống như cố tình trái ý ông, muốn chọc giận ông sống dậy.
Tần Văn nghe vậy tự giễu: “Anh ba, anh ghét em đến vậy sao? Tâm nguyện duy nhất trước khi chết của ba em mà anh cũng khước từ?”
Ngụy Xương vô tình đáp: “Kẻ ám sát ông già, tôi sẽ mau chóng tìm ra.

Giúp ông báo thù chính là phương thức báo đáp tốt nhất.”

Tần Văn ôm thi thể Tần Chung òa khóc: “Tìm được hung thủ, tôi muốn băm thây vạn đoạn kẻ đó!”
Ngụy Xương liếc cô ta, ánh mắt sâu thẳm khó phán đoán đang suy nghĩ điều gì.
“Anh Ngụy, chết rồi! Không thấy cô chủ!” Phương Hằng đột nhiên hét thất thanh, vẻ hoảng loạn hiếm thấy hiện lên trong mắt.
Chú theo anh Ngụy vào nam ra bắc, có tình huống nào chưa gặp, nhưng khi phát hiện mình nắm sai người lại luống cuống, hoảng loạn không thôi.
Phương Hằng túm một cô gái, nhưng đó không phải Nam Tầm.
Người này mặc váy dài màu hồng nhạt đính sequin lấp lánh, là thiên kim của giám đốc tập đoàn nào đó.
Cô nàng tức muốn hộc máu quát: “Buông ra! Tôi đã bảo vừa rồi có người đẩy tôi một cái rồi sau đó ông liền túm chặt tôi.

Lúc ấy tôi bị dọa sợ, để ông đụng chạm, tôi còn chưa thèm tính sổ mà ông dám chỉ trích tôi!”
Thời khắc nghe thấy Lam Lam mất tích, trong đầu Ngụy Xương ong lên.
Thanh âm ồn ã xung quanh trong nháy mắt đều như chết lặng, trong mắt anh chỉ còn thấy biểu cảm của những con người ấy.

Bọn họ ngoác rộng miệng, như những con quái vật.
“Anh Ngụy, thật xin lỗi, do tôi không bảo vệ tốt…”
“Chát!” Ngụy Xương vung tay.

Mặt Phương Hằng bị tát lệch sang bên, khóe miệng rỉ máu, nhưng chú vẫn không hé răng.
Do chú không bảo vệ được cô Lam Lam, chú xứng đáng.
Ngụy Xương đột nhiên đánh mắt sang Tần Văn: “Người của cô có tin được không? Đã phong tỏa lối ra chưa? Tôi đang hỏi cô đấy, Tần Văn!”
Tần Văn cười lạnh, thản nhiên nhìn anh: “Cha tôi mất thì anh dửng dưng, mà một con đàn bà quen biết mới vài ba tháng chỉ không thấy đâu thôi đã khiến anh nôn nóng thế này.


Anh ba, lương tâm của anh bị đánh rơi từ khi nào vậy?”
Ngụy Xương cũng không trông cậy gì vào cô ta, vừa vội vã bước ra ngoài vừa lấy điện thoại ra gọi.
“Alo, cục trưởng Trương, tôi cần sự giúp đỡ của anh, người của tôi bị bắt cóc…”
“Đội trưởng Triệu, tôi cần cảnh sát cơ động bên anh.

Có kẻ trói người của tôi, đối phương mang súng…!”
Phương Hằng vội vã đuổi theo: “Anh Ngụy, tôi bảo anh em chú ý các giao lộ.”
Ngụy Xương lạnh lùng quét chú: “Lão Phương, nếu Lam Lam xảy ra chuyện…”
Phương Hằng nói ngay: “Nếu tiểu thư gặp mệnh hệ gì, không cần anh nói, tôi tự kết liễu mình!”
Ngụy Xương gọi điện thoại một lượt xong, tuy đầu óc còn hơi chuếnh choáng nhưng đã bình tĩnh hơn trước nhiều.

Anh trầm giọng nói: “Đối phương mang theo một người trưởng thành chắc chắn chưa thể đi xa, tôi nghi ngờ khả năng cao bọn chúng còn lẩn trốn ở đây.

Gọi anh em tới, lục soát từng tấc một cho tôi!”
Khách khứa nghe hung thủ rất có thể mang súng ống trà trộn trong đám đông vốn đã hơi khiếp đảm, đến khi công an và cảnh sát cơ động tới lại càng bạt vía.
Cục trưởng Cục cảnh sát và Đội trưởng đội cảnh sát cơ động thành phố G còn đích thân đến!
Người không rõ còn tưởng nơi này là hang ổ quân khủng bố.
Hiện trường bị phong tỏa, mỗi vị khách đều phải tiến hành xác minh danh tính với danh sách khách mời do Tần Văn cung cấp.
Cục trưởng Trương không có lệnh truy nã nên không thể rà soát nhà họ Tần, vì thế Ngụy Xương cũng không thật sự trông cậy vào ông ta.

Anh chờ đám đàn em tới liền dẫn người lục tung mọi ngóc ngách.
“Ngụy Xương, đây là nhà tôi, anh không được làm vậy!” Tần Văn giận dữ nói.
Những người khác cũng thấy anh Ngụy hơi quá đáng.

Người ta vừa mới mất cha, anh lại lùng sục tứ tung nhà người ta chẳng khác nào quân cường đạo.

Có điều Ngụy Xương đâu thèm để ý ánh mắt của kẻ khác.

Cục cưng của anh không thấy đâu, anh chưa phát điên lên gϊếŧ người đã kiềm chế lắm rồi.
Nhưng tra xét một vòng từ trong ra ngoài lại chẳng phát hiện ai khả nghi, mà những khách được mời đều là nhân vật tai to mặt lớn.

Sau khi đối chiếu danh tính không có vấn đề, cảnh sát cũng chẳng thể giữ chân họ mãi, chỉ có thể phóng thích.
Cho đến khi trời rạng sáng, người trong sảnh đều rời đi gần hết, chỉ còn lại giúp việc nhà họ Tần và cảnh sát.
Cục trưởng Trương thở dài: “Xin lỗi anh Ngụy, không tìm thấy đối tượng khả nghi, cũng không tìm thấy súng ống đạn dược.

Theo suy đoán của tôi, đối phương hẳn là một người hoặc nhóm người được huấn luyện chuyên nghiệp, không lưu lại chút dấu vết nào.

Tuy nhiên tôi đã điều người tra xét các xe chạy qua các giao lộ, và theo dõi camera giám sát 24/24.

Nếu là một vụ bắt cóc chắc chắn sẽ nhanh chóng bắt được thủ phạm, chỉ sợ…!”
Lời ông chưa nói xong nhưng ai cũng hiểu.
Nếu là một vụ gϊếŧ người, chỉ sợ đã xử xong vứt xác.

Để che giấu dấu vết, khả năng cao còn chặt rời thi thể ném tới nơi rừng núi hoang vu, đây là trường hợp tệ nhất.
Nhưng có điều kì lạ là, nếu đối phương thật sự muốn gϊếŧ người thì khi sát hại ông Tần, hoàn toàn có thể thanh toán luôn cô gái ấy, cớ gì mất công bắt đi?
Không chỉ riêng cục trưởng Trương kinh nghiệm dày dạn nghĩ vậy mà Ngụy Xương cũng chung ý tưởng, nên anh đoán bé cưng của mình nhất định là bị bắt cóc hòng trục lợi.

Dù đánh đổi bằng bất cứ giá nào, kể cả toàn bộ tài sản anh cũng chấp nhận.
Anh tay trắng gây dựng cơ đồ được một lần thì thêm lần nữa cũng chẳng hề gì, nhưng cục cưng Lam Lam của anh mất đi thì chẳng thể quay lại, thực sự không thể vãn hồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.