Đọc truyện Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa – Chương 651: Hay là, cô lấy thân trả nợ đi
Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu, Trant
Ngụy Xương nắm cổ tay cô, đổi một miếng giấy ướt khác. Đến khi từng đầu ngón tay kia lại lần nữa sạch bong, anh mới ném giấy đã dùng vô thùng rác.
“Vật nhỏ, ăn no rồi thì chúng ta nên mặc quần áo.”
Ngụy Xương bày hơn hai mươi chiếc đầm dài trước mặt cô: “Lại đây, chọn bộ cô thích nhất đi. Không thể cứ ở trần ở truồng vậy hoài được, chẳng biết ngại gì cả.”
Nam Tầm ngó anh, lại ngó những bộ lễ phục đủ mọi kiểu dáng, cuối cùng, vẻ mặt vẫn ngơ ngơ ngác ngác.
Ngụy Xương bất đắc dĩ nhướng mày, nhưng môi cong cong có vẻ rất sung sướng: “Thôi thôi, nàng công chúa bé bỏng của tôi ơi, cứ giao hết cho tôi đi.”1
Tiểu Bát cảm động phát khóc: “Oe oe oe, hồi trước khảo sát thế giới này, ta chưa từng thấy đại Boss hiền hòa vậy luôn. Ổng không chặt tay thì cũng băm cái ấy của người ta, quá nữa thì cho một phát súng đi đời. Hung tàn thế đấy. Với cả để gia kể ngươi nghe, đại Boss thế mà giảm 1 điểm ác niệm rồi. Vừa mới gặp ngươi là giảm liền. Lần đầu tiên từ trước tới nay luôn.”1
Nam Tầm bình tĩnh đáp: “Cũng nhờ ngươi chọn cơ thể ngon thôi. Người cá mà, sinh vật mỹ lệ chỉ có trong truyện cổ tích. Ai được gặp ngoài đời mà chả kích động? Thấy mắt đại Boss sáng lên không? Hắn bảo muốn xây hồ cá lớn trong nhà cho ta, đoán chừng là muốn nuôi chốt ta đấy.”
Tiểu Bát cười tí tởn: “Vậy không tốt sao, vừa hay để ngươi cà giá trị ác niệm, hí hí hí.”
Nam Tầm suy tư một chốc, bỗng nói: “Đại Boss thế giới này ngồi trên cao nhiều năm, nên nếu có được thứ gì đó quá dễ dàng, chỉ sợ sẽ không quý trọng. Ngươi nói coi, liệu ta có nên trốn thử một lần không?”
Tiểu Bát: “… Nếu như bỏ trốn có thể hạ được ác niệm của đại Boss thì gia hoàn toàn không ý kiến, nhưng lỡ chạy đi rồi lại không tìm được đại Boss thì sao?”
Nam Tầm: “Thật ra ta chỉ nói vậy thôi, chứ phải coi tình hình cụ thể thế nào đã.”
Ngụy Xương chọn tới chọn lui hồi lâu, rốt cuộc quyết định một bộ xanh biển làn váy cực dài có thể che khuất toàn bộ đuôi cá. Hơn nữa trong cảm nhận của anh, da trắng như tuyết như người cá nhà mình thì mặc bộ này vô chắc chắn càng rực rỡ động lòng người.6
“Vật nhỏ, xem bộ này xem, có thích không?” Ngụy Xương cầm chiếc áo ướm trước người cô, hỏi hình thức chứ anh căn bản không trông chờ đối phương trả lời.
Nam Tầm như anh mong muốn nhìn chiếc đầm với vẻ mặt đầy tò mò.
Ngụy Xương đang tính giúp cô mặc đồ vô thì phát hiện tóc với người cô vẫn còn ướt.
“Lẩn thẩn quá, đáng ra nên lau người trước mới phải.” Anh lẩm bẩm một câu rồi ôm Nam Tầm lên ghế sô pha, sau đó đi tìm máy sấy.
Máy sấy phả ra hơi nóng khiến Nam Tầm cứ tò mò quay đầu lại, chẳng qua mỗi lần quay lại đều bị một bàn tay to xoay về.
“Vật nhỏ, hiếu kỳ vậy sao?” Ngụy Xương bật cười, đưa máy sấy tới trước mặt người cá: “Được rồi, cho cô chơi một phút, một phút sau phải trả lại đấy.”
Nam Tầm tóm lấy máy sấy thích thú quan sát, còn quơ quơ tay trước miệng máy như thể thắc mắc tại sao chỗ đó lại phát ra gió nóng, rồi thậm chí dán sát cả mắt vào nghiên cứu.
Ngụy Xương gõ đầu Nam Tầm, cười mắng: “Đừng ghé sát như vậy, cẩn thận hư mắt.”
Anh lấy máy về, ngón tay lần nữa nhấc lên từng nhúm tóc sấy, đôi khi nhịn không được sẽ ghé đầu xuống khẽ hít một hơi. Mái tóc xanh đen của cô có mùi thơm nhàn nhạt, thoang thoảng dịu nhẹ thật dễ ngửi.3
Nam Tầm rất nghe lời ngồi đó ngay ngắn, có điều lâu lâu lại đong đưa đuôi cá dưới đất như đang phe phẩy chiếc quạt.
“Ngồi không yên hử? Ngoan, chút nữa là xong thôi.”
Bị anh nhéo nhéo vành tai làm nàng người cá nhỏ rụt cổ. Tai người cá óng ánh tựa bạch ngọc lưu ly cực kỳ xinh xắn, nhìn sơ không khác gì người thường, nhưng nếu quan sát kỹ sẽ thấy bên ngoài nó có một lớp thịt mỏng khá giống vây cá.
Ngụy Xương ngắm nghía trong chốc lát, càng ngắm càng thích.
“Xong rồi vật nhỏ. Mau xem tóc mình này, khô rồi còn đẹp hơn.” Anh nâng một nhúm tóc, gần như vùi cả mặt mình vào, qua chừng năm sáu phút mới ngẩng đầu lấy chiếc đầm nọ kéo từ dưới đuôi cá lên.
Nam Tầm chậc lưỡi, nói với Tiểu Bát: “Đại Boss gian xảo, mặc từ dưới lên để tiện sờ mó ta.”
Tiểu Bát: “Hố hố, ta thích đại Boss tâm cơ.”
Quả nhiên, bàn tay người đàn ông làm như vô tình lướt trên cơ thể người cá, cho đến một chỗ khiến Nam Tầm ngứa co người lại. Ngụy Xương cười trầm thấp: “Xin lỗi, tôi không cố ý. Thì ra đó là chỗ máu buồn của cô.”
Nam Tầm:…
Rốt cuộc kéo được váy lên, tầm mắt Ngụy Xương liền rơi trên nửa thân trên trần trụi của người cá, dừng tại nơi nào đó. Chợt, anh giơ tay qua, một bộ nghiêm trang nắm lấy cố định chỗ nọ, sau đó mới kéo cúp ngực lên rồi vòng bàn tay nóng bỏng ra sau kéo khóa.8
Nam Tầm:… Dê, dê xồm.
“Qua đây, để tôi xem xem.” Ngụy Xương ôm người lên, đỡ eo Nam Tầm bằng một tay để cô đứng vững trên đất, kế đó thì bắt đầu đánh giá.
Thiếu nữ bị che khuất nửa người dưới trông tựa cô gái bình thường hết sức duyên dáng yêu kiều. Chỉ có điều, gương mặt nhỏ nhắn có vẻ hơi non nớt.
“Vật nhỏ, cưng bao tuổi rồi? Không phải chưa thành niên đấy chứ?” Ngụy Xương cười trêu.
Nam Tầm không hiểu anh nói gì, chỉ là cảm thấy con người này khá tốt, nên khi bắt gặp anh cười với mình cũng cười lại, cười xong liền cúi đầu túm thứ quái lạ trên người.
Đây là lần thứ hai vật nhỏ cười với anh. Ánh mắt Ngụy Xương trở nên tối đen thâm thúy như hai vực sâu không đáy. Anh vỗ vỗ tay cô, nhẹ giọng trách cứ: “Không cho túm. Cô có biết bộ đồ này bao nhiêu tiền không, làm hỏng không đền nổi đâu. Hay là cô… lấy thân trả nợ cho tôi?”
Không đợi Nam Tầm phản ứng, Ngụy Xương đã nói: “Vậy thì cứ lấy thân trả nợ. Sau này tôi sẽ nuôi cô, vật nhỏ.”1
Nam Tầm rất muốn trợn mắt. Đồ không biết xấu hổ, ỷ cô “nghe không hiểu” mà úp sọt cô.
Mặc xong đồ cho người cá nhỏ, Ngụy Xương mới giật mình phản ứng lại. Giờ đang là buổi tối, mặc lễ phục làm gì? Phải đi ngủ.4
Thế là Nam Tầm mới mặc lễ phục lộng lẫy chưa đầy năm phút đã bị anh cởi ra.
Anh quên chuẩn bị đồ ngủ cho cô, nên đành lấy sơ mi trắng của mình trong tủ.
Mặc lên sơ mi trắng, Nam Tầm chỉ lộ chiếc đuôi cá, cộng thêm gương mặt tuyệt mỹ tinh xảo của mình, cô tựa một con hải yêu mê hoặc tâm trí loài người.
Ngụy Xương dường như rất thích Nam Tầm mặc đồ của mình, ánh mắt sáng quắc nhìn cô hồi lâu phảng phất thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật xinh đẹp.
Cuối cùng, anh bế cô người cá nhỏ lên chiếc giường Kingsize, rồi ôm eo Nam Tầm từ phía sau, ngón tay khẽ lướt qua những vảy nhỏ ở bụng, ghé sát lại thì thầm bên tai cô: “Vật nhỏ, ngủ đi…”