Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính

Chương 74: (Hoàn)Khi nam chính là người thú thời viễn cổ bị bẻ cong (21) - Chương cuối


Đọc truyện Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính – Chương 74: (Hoàn)Khi nam chính là người thú thời viễn cổ bị bẻ cong (21) – Chương cuối

Editor: Potato

Beta: Water

___________________

Giọng nói của Kỳ Ngôn lúc này rất lớn, những thú nhân đứng vây quanh và đứng ở xa để xem náo nhiệt đều nghe thấy.

Joanna luôn buồn rầu vì không câu dẫn được Thi Ngang nghe thấy lời nói của Kỳ Ngôn khiến nàng ta ngay lập tức thể hiện thái độ không hài lòng, trong lúc nhất thời, đầu nàng đầy lửa giận, sắc mặt nháy mặt tràn lên sự tàn nhẫn, đôi mắt cũng trừng lên.

“Dựa vào cái gì mà muốn tôi rời đi? Sao nào? Chướng mắt tôi hả? Chướng mắt tôi thì cậu có thể cút!”

Kỳ Ngôn bị lời nói của Joanna nghẹn tới mức hốc mắt đỏ lên, nước mắt đảo quanh mắt nhưng cậu lại cắn răng để nước mắt không rơi xuống, ngược lại lời nói của cậu càng thêm cứng cáp, nói: “Cô vì tư lợi, vì bản thân mà không nghĩ đến cảm nhận của bất kỳ ai! Hùng Tháp Khắc đã vì cô làm biết bao nhiêu chuyện, cô không cảm kích, còn làm ra vẻ mọi chuyện không liên quan tới mình, nhiêu đó cũng đủ thấy được lòng dạ của cô hiểm độc ra sao! Cô không thích Hùng Tháp Khắc, nhưng vì lợi ích của mình mà lợi dụng hắn. Trong lòng của cô chỉ muốn có được Thi Ngang!”

Đoạn Kỳ Ngôn lại nói tiếp: “Ngươi đã nhiều lần có ý đồ câu dẫn hùng thú có bạn lữ, điều này trái với quy tắc của bất kỳ bộ lạc nào! Hôm nay, tất cả thư thú đều tự mình leo núi, nơi đây chẳng phải là vùng vách núi chênh vệnh, nó đã được người xưa san bằng thành đường mòn bằng phẳng và an toàn. Chỉ có ngươi, không hề có lương tâm mà sai bảo Hùng Tháp Khắc, hại hắn bị thương vậy mà giờ đây ngươi lại đứng ở đây, mặc kệ hắn, một câu hỏi han cũng chẳng có! Ta ở bộ lạc trước kia, không có cách nào nói ra những lời này, đều tại ta quá nhát gan. Nhưng bậy giờ, ta không thể để ngươi phá hủy thêm một bộ lạc nào nữa! Bây giờ bộ lạc Nam Sơn chính là nhà của ta, ta có nhiệm vụ phải bảo vệ nó, bảo vệ tất cả thú nhân của bộ lạc này! Cho nên, xin ngươi hãy rời đi!”

Những lời nói của Kỳ Ngôn rơi vào tai mọi người. Trong lúc nhất thời, nơi đây lặng ngắt như tờ. Qua lời nói của cậu, mọi người liền hiểu rõ ràng sự thật.

Joanna không phải là thú nhân, nàng xem tất cả mọi việc những thú nhân làm là chuyện dư thừa. Nàng dùng ánh mắt khinh thường để nhìn cách sống của thú nhân, Joanna đem mình đặt ở vị trí cao nhất, cho dù nàng phải sống ở một thế giới mà thú nhân là người cai trị, Joanna cảm thấy con người như nàng mới nên là người đứng đầu.

Đáng tiếc Joanna sai rồi, ở nơi này, chuyện gì cũng quá tầm kiếm soát của nàng.

Joanna tức giận đến mức không thở được, lời nói của Kỳ Ngôn đă chọc trúng những ý tưởng trong lòng nàng ta, Kỳ Ngôn không hề giữ lại lời nào, những lời nói khiến cho Joanna mất mặt, sắc mặt của nàng ta hết trắng rồi lại hồng, nàng vươn ngón tay ra chỉ Kỳ Ngôn, ấp úng mãi mà chẳng nói được lời phản bác nào.

[ Bảo Trạch đối với Kỳ Ngôn, độ hảo cảm +20, độ hảo cảm hiện tại: 95 ]

[ Mãng Hi đối với Kỳ Ngôn, độ hảo cảm +30, độ hảo cảm hiện tại: 100 ]


[ Chúc mừng ký chủ đã công lược thành công nam chủ số 1, hiện giờ còn sót lại một vị nam chủ chưa công lược thành công. ]

Sau một khoảng yên lặn, bỗng dưng từ trong đám người truyền đến một tiếng cười khẽ.

Kỳ Ngôn nhìn theo hướng tiếng cười truyền đến, chỉ thấy Hùng Tháp Khắc với bộ dáng suy sụp đang dựa vào góc tường cười thê lương.

“Bị Kỳ Ngôn nói ra hết rồi, thật là mất mặt mà…” Hùng Tháp Khắc tự giễu cười, “Nhưng mà em ấy quả thật nói không sai.”

“Hùng Tháp Khắc?!” Giọng nói này đến từ Joanna. Nàng ta tựa hồ không tin được cái người luôn khen nàng, luôn lấy lòng nàng – Hùng Tháp Khắc vào giờ phút này lại thuận theo những lời Kỳ Ngôn nói, bảo nàng hãy rời khỏi bộ lạc Nam Sơn.

Nếu là thường ngày, Hùng Tháp Khắc sẽ an ủi nàng. Nhưng lần này, hắn không thèm để ý tới việc lông mày của Joanna đang chau lại vì bức tức, Hùng Tháp Khắc chỉ lo nghiêng đầu nhìn Thi Ngang.

“Thi Ngang, coi như ta cầu xin ngươi, cho nàng ta ở lại qua mùa đông được không? Qua mùa đông thì để nàng ta rời khỏi bộ lạc.

Thi Ngang nhìn sắc mặt tái nhợt của Hùng Tháp Khắc, trong lòng hắn đương nhiên không muốn cho Joanna ở lại tuy nhiên sau một hồi suy nghĩ vẫn gật gật đầu đồng ý.

Có lẽ đây chính là lưu luyến cuối cùng của Hùng Tháp Khắc đối với Joanna.

Mọi chuyện lúc này có thể xem như là kết thúc rồi, mọi người trong bộ lạc bắt đầu làm lơ Joanna triệt để.

Mà Joanna sau hai ngày im hơi lặng tiếng liền bắt đầu không kiêng nể gì mà đi câu dẫn những hùng thú khác, hình như nàng ta tính tìm một ai đó để dựa dẫm.

Quan hệ của Kỳ Ngôn và Joanna thì hoàn toàn xấu đi.

Kỳ Ngôn nhớ rất rõ lúc ấy, Dương Tư từ trong đám người chạy ra, trên mặt cậu ta còn mang theo nước mắt, ôm lấy cậu nhẹ nhàng nói ra lời cảm ơn. Kỳ Ngôn chẳng nói gì cả, chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của cậu ta, cảm nhận một mảnh ướt át ở cổ mình.

Ngày qua ngày, gió lạnh gào rít cả đêm dần dần tiêu tán, băng tuyết cũng tan dần, đầu mùa xuân, những chồi non ngoan cường bắt đầu nảy mầm từ băng tuyết, chung như muốn xua bão tuyết đi nhanh một chút.


Thương thế của Hùng Tháp Khắc được Bảo Trạch tỉ mỉ chăm sóc cả mùa đông, tuy rằng bây giờ không thể vận động mạnh nhưng Hùng Tháp Khắc đã khôi phục không ít.

Kỳ Ngôn cực kỳ vui vẻ, không phải vì Hùng Tháp Khắc mà là vì Dương Tư.

Cũng không biết làm sao mà cậu ta với Hùng Tháp Khắc lại thành đôi. Có một lần Kỳ Ngôn đi cọ điểm hảo cảm của Bảo Trạch thì thấy được Dương Tư đang bóp chân cho Hùng Tháp Khắc. Kỳ Ngôn thấy rất ngạc nhiên, cậu liền đi hỏi Dương Tư, vậy mà cậu ta lại thẹn thẹn thùng thùng không trả lời rồi chạy biến. Sau lần đó, Kỳ Ngôn có gặp cảnh kia thì cũng chỉ nhìn cậu ta tủm tỉm cười.

Bởi vì sự cần cù cọ điểm của Kỳ Ngôn mà nhiệm vụ công lược Bảo Trạch cũng thành công với một cái ôm hôn trên đỉnh núi.

Mọi nhiệm vụ của Kỳ Ngôn đều hoàn thành, bây giờ chỉ cần chờ tới ngày Joanna bị đuổi khỏi bộ lạc là cậu có thể rời khỏi thế giới này.

Nghĩ đến chuyện này, trong lòng Kỳ Ngôn rất phiền muộn, cảm khái rất nhiều.

Ngày đó, cậu đi tìm Đan Triệt, tùy tiện nói lại chuyện cũ. Nhắc tới chuyện cậu sẽ rời đi, Đan Triệt nhàn nhạt lắc đầu.

“Tôi sẽ không rời đi.”

“Cái gì?” Kỳ Ngôn khó hiểu, “Nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành xong nhưng không thể rời đi à?”

“Không, là do tôi không muốn rời đi.” Đan Triệt hiếm khi không ba hoa mà thật sự tâm sự với Kỳ Ngôn như những người bạn.

Kỳ Ngôn không hiểu được tại sao cậu ta lại không chịu rời đi nhưng qua vài lời nói của Đan Triệt liền hiểu rõ.

“Tôi sẽ sống ở mỗi thế giới cho đến già, đến chết đi. Mỗi thế giới đều là chính tôi, tôi vì mình mà sống tiếp, không vì điều gì khác. Nếu tôi không hoàn thành nhiệm vụ công lược, có thể tôi sẽ bị trừ điểm tích phân, nhưng sẽ không chết đâu. Chuyển tới thế giới khác thì tôi vẫn còn sống đấy thôi.”

………


Những lời Đan Triết nói rất đúng, cậu ta sống vì chính mình, nên phải sống cho tốt.

Kỳ Ngôn hỏi Đan Triệt, mỗi thế giới đều có ký ức của riêng nó, mang theo những ký ức đó có ảnh hưởng tới việc công lược không?

Đan Triệt nhìn cậu, khuôn mặt vô cảm bỗng nhiên nở một nụ cười xinh đẹp.

“Nếu cậu đã gặp thượng đế rồi thì cậu sẽ quên mất bản thân mình à?”

Hỏi một đằng trả lời một nẻo, nhưng Kỳ Ngôn hiểu được.

Đúng vậy, cái vị tự xưng thượng đế này chắc là sở hữu một năng lực đặc biệt gì đó, đây là những lời nghiêm túc của cậu ta, cậu ta là một người công lược chuyên nghiệp.

“Tiểu Ngôn!” Lộ Nhĩ từ nơi xa chạy tới, xòe bàn tay cho cậu xem một vật quý giá.

Kỳ Ngôn vừa thấy liền cười hết sức vui vẻ.

Đó là một đóa hoa nhỏ béo múp, còn chưa nở rộ mà đã bị Lộ Nhĩ hái xuống.

“Ở đâu mà tìm được nó vậy?” Kỳ Ngôn hỏi Lộ Nhĩ, “Tuyết bên ngoài còn chưa tan mà đã có hoa rồi à!”

“Ở dưới tán cây của cây tùng nhung đó!”

“Lộ Nhĩ, mang hoa tới đây.” Giọng nói của Bảo Trạch vang lên, “Ta sẽ dùng nó làm thuốc.”

Kỳ Ngôn vội vàng mang hoa đưa tới tay Bảo Trạch, Bảo Trạch nhận hoa, tranh thủ nắm chặt lấy tay Kỳ Ngôn. Gương mặt cậu ửng đỏ, chưa kịp nói gì thì eo đã bị ôm lấy.

“Tiểu Ngôn à, hôm nay em bồi ta nhé?” Giọng nói trần ngập từ tính của Mãng Hi vang lên, nhiệt khí phun bên tai Kỳ Ngôn khiến vành tai cậu đỏ lên.

“Ây Mãng Hi!” Thi Ngang chạy tới nổi giận, “Đừng có giành! Hôm nay Tiểu Ngôn bồi ta!”


“Hừ…..” Mãng Hi hừ lạnh một tiếng, không nói gì nữa.

Bốn hùng thú một thư thú, mỗi ngày đều ở bên nhau, mặc kệ là săn thú hay ăn cơm, bọn họ là bạn bè cũng là bạn lữ của nhau.

Bị kẹp ở chính giữa bọn họ, Kỳ Ngôn trước nay đều không cảm thấy xấu hổ gì hết, chỉ là cậu không hiểu được cái kết cục Np này.

Thôi thì chỉ cần thích nhau là được, ít người hay nhiều người đều không sao cả.

Truyện chỉ có tại Ý Vị Nhân Sinh

Lý luận đạo đức cũng có thể xem nó như là một cái cọc, dù sao cũng chẳng phải xúc phạm điều gì cấm kỵ.

Nhiều vợ nhiều chồng, đồng tính luyến ái, gì đó dù sao cũng chỉ là một hình thức sinh hoạt, cũng không ai quy định cái gì được cái gì không.

Tới ngày xuống núi, Thi Ngang chính thức tuyên bố Joanna bị đuổi khỏi bộ lạc Nam Sơn. Từ nay về sau không được tiếp cận bộ lạc Nam Sơn dù chỉ một bước, nếu không mọi người sẽ xem nàng như ngoại tộc xâm phạm mà tiến hành phản kích.

Joanna kiêu ngạo giờ đây hoàn toàn suy sụp, nàng bỏ hết sự cao cao tại thượng của mình để cầu xin được giữ lại nhưng đáp án vẫn là không.

Kỳ Ngôn không biết được nàng sẽ có kết cục ra sao.

……….

[ Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, đang trong quá trình phục chế và truyền ký ức. ]

[ Phục chế thành công, ký chủ có muốn lập tức rời khỏi thế giới này không? ]

– ———Có

*

___End chương 21 TG4___


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.