Đọc truyện Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính – Chương 70: Khi nam chính là người thú thời viễn cổ (17)
Thế giới thứ 4
Khi nam chính là người thú thời viễn cổ (17)
Editor: Potato
Beta: Water
__________________________________
“Tộc nhân của nàng là khỉ ư______?!”
Dương Tư lớn giọng la lên ở trong đám người, cả đám người đều tụ về đây, tranh nhau trước sau mà dò
hỏi tình huống tỉ mỉ.
Kỳ Ngôn bị dọa tới mức ai hỏi gì cũng vội vàng xua tay, nhưng cậu lại bị Dương Tư kéo tay hỏi, “Cô ta
không phải chính là người vượn hay sao! Làm sao mà cô ta có thể lưu lạc tới bộ lạc của chúng ta? Mau
mau đuổi cô ta đi đi!”
“Dương Tư ngươi đừng lo…….” Kỳ Ngôn trấn an Dương Tư, ” Có lẽ bọn Thi Ngang đang suy nghĩ để giải
quyết chuyện này đấy.”
“Chuyện này có gì mà phải suy nghĩ, trực tiếp đuổi cô ta đi có phải tốt hơn không!”
“Có thể là bọn họ còn có suy tính gì khác….”
“Ta thấy bọn họ hình như bị mê hoặc rồi ấy! Ngươi nhìn Hùng Tháp Khắc đi, bọn Thi Ngang chính là
những người hận người vượn tới tận xương tủy, lúc này lại ở đây làm bộ làm tịch suy nghĩ đối sách, căn
bản chính là bọn họ bị mê hoặc rồi đó!”
Dương Tư lúc này có vẻ không ổn lắm, trong đôi mắt màu hoàng kim của cậu lộ ra hận ý nồng đậm.
Không rõ nguyên do gì nhưng khi Kỳ Ngôn đang định an ủi Dương Tư, trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện
một âm thanh, sau đó là đau đớn bén nhọn đánh úp cậu, khiến cậu hít thở không thông. Một chút sau
cậu liền ngất đi.
[ Đang nhập thân phận và bối cảnh của nguyên chủ vào ký ức của ký chủ, thỉnh ký chủ chú ý kiểm tra tiếp
nhận. ]
………
Trước khi Kỳ Ngôn ngất xỉu, cậu còn nghe thấy Dương Tư hoảng sợ gọi cậu.
Trong đầu Kỳ Ngôn bây giờ, thân phận lẫn bối cảnh của nguyên chủ giờ đã rõ ràng, biết rõ nguyên chủ là
người như thể nào, cả người Kỳ Ngôn đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nguyên chủ thật là………… Thật đúng là không tầm thường.
Nguyên chủ của cơ thể này lớn lên xinh đẹp mà cái sự đẹp đẽ của hắn không phải tùy tiện mà có đâu,
hắn chính là nhân vật chính của một quyển tiểu thuyết khác…………. Thôi thì cứ coi như cậu làm vai chính
đi công lược một thế giới khác đi.
Quyển tiểu thuyết này cũng nói về thế giới người thú, điều khác biệt ở đây chính là câu chuyện này đặt ở
một bộ lạc khác. Câu chuyện bắt đầu khi nguyên chủ bị bộ lạc Nam Sơn ném tới một bộ lạc khác sau khi
cả 2 bộ lạc kết giao bằng hữu và nguyên chủ được xem như một lễ vật cho sự kết giao này.
Nếu như Kỳ Ngôn không bị ném tới bộ lạc kia, thì mọi chuyện trong bộ lạc đó sẽ không xảy ra, thế giới
kia liền bị hủy diệt……. Mà thế giới trong quyển tiểu thuyết kia cũng là về thế giới người thú này.
Vậy suy ra, nếu Kỳ Ngôn chinh phục thành công cả bốn vị nam chủ, vậy kết cục chính của toàn bộ thế
giới này đó là tất cả mọi người đều chết và thế giới này sẽ bị hủy diệt. Nhưng nếu Kỳ Ngôn không chinh
phục thành công bốn vị nam chủ, bị ném đi tới bộ lạc kia, vậy thì cậu sẽ trở thành vai chính của quyển
tiểu thuyết, thế giới sẽ không bị hủy diệt, nhưng mà Kỳ Ngôn sẽ bị trừ điểm tích phân…….
Nghĩ tới nghĩ lui, Kỳ Ngôn quyết định…….Hủy diệt thế giới.
Trừ điểm tích phân gì đó thật sự rất đáng sợ nhaa!!! Sau này khi chết đi tích phân chính là mạng của
mình đó!! Hủy diệt thế giới thì được, nhưng mà trừ điểm tích phân thì tuyệt đối không được!!!
Để cậu có thể đến một thế giới khác! Kỳ Ngôn phải hủy diệt thế giới!
[ Chủ nhân nếu quyết định công lược mục tiêu mà hủy diệt thế giới, vậy thì bắt đầu đếm ngược. ]
Đếm ngược?!
[ Đúng vậy, thời gian công lược sẽ bị giới hạn. Trước mắt chủ nhân bây giờ còn ba vị nam chủ chưa chinh
phục thành công, gồm có:
– Thi Ngang ________ độ hảo cảm là 60 điểm
– Mãng Hi ________ độ hảo cảm là 35 điểm
– Bảo Trạch ________ độ hảo cảm là 55 điểm. ]
[ Thi Ngang đối với Kỳ Ngôn độ hảo cảm +10, độ hảo cảm hiện tại: 70 ]
[ Mãng Hi đối với Kỳ Ngôn độ hảo cảm +5, độ hảo cảm hiện tại: 40 ]
[ Bảo Trạch đối với Kỳ Ngôn độ hảo cảm +5, độ hảo cảm hiện tại: 60 ]
Âm thanh nhắc nhở độ hảo cảm vang lên khiến Kỳ Ngôn đang ngẩn ra chớp mắt một cái, cậu thấy vì
mình hôn mê mà độ hảo cảm cứ thế mà tăng lên, thôi hôn mê vậy đủ rồi.
Yên lặng ở trong lòng đuổi hệ thống đi, Kỳ Ngôn chậm rãi mở mắt ra, cậu liền ngửi được mùi hương của
cỏ xanh.
“A, ngươi tỉnh lại rồi!” Thi Ngang ngay từ lúc biết Kỳ Ngôn ngất xỉu đã luôn canh giữ bên cạnh Kỳ Ngôn,
thấy cậu tỉnh lại liền cao hứng cầm lấy tay Kỳ Ngôn, “Thật là, làm ta lo lắng muốn chết! Bảo Trạch nói
ngươi không sao cả, nhưng vấn đề là ngươi lại không chịu tỉnh lại.”
Đôi môi khô khốc của Kỳ Ngôn giật giật, cậu nhẹ giọng nói: “Làm ngươi lo lắng rồi………”
“Chuyện này có tính là gì đâu!”
“Đúng rồi, Dương Tư sao rồi?” Kỳ Ngôn đột nhiên hỏi.
Thi Ngang hơi sửng sốt, buồn bực mà hỏi lại Kỳ Ngôn, “Dương Tư bị gì thế?”
“Cậu ấy….. Nghe về tộc người vượn, liền cực kỳ tức giận, nhìn khá là đáng sợ……” Kỳ Ngôn rầu rĩ nói: “Ta
vốn định an ủi cậu ấy một chút, vậy mà tự nhiên đầu ta lại đau đến muốn chết đi, sau đó chuyện gì cũng
không biết mà ngất đi……….”
Đôi mắt nhu hòa tràn ngập ánh sáng của Thi Ngang dừng ở trên người Kỳ Ngôn, khí khái sắc bén của vua
muôn thú chỉ có khi ở trước mặt Kỳ Ngôn mới dần trở nên mềm mại hơn.
“Em không cần lo lắng, Dương Tư không sao hết. Dù sao cũng không trách Dương Tư được, trước kia có
một thư thú bị tộc vượn bắt đi rồi ngược đãi tới chết, thư thú đó chính là anh của Dương Tư…”
“A!” Kỳ Ngôn kinh hãi che miệng lại, cậu mang theo ánh mắt sợ hãi nhìn Thi Ngang, ” Ngược, ngược đãi
tới chết………? Sao lại có thể tàn nhẫn như vậy.”
Ánh mắt của Thi Ngang cũng trầm đi, dưới đáy mắt dày đặc sương mù mờ mịt lộ ra một tia hận ý. “Tộc
người vượn, chính là như vậy đấy.”
Dường như tâm trạng âm u vừa rồi của Thi Ngang đã ảnh hưởng phần nào đến cảm xúc của Kỳ Ngôn,
bỗng nhiên bàn tay phủ đầy vết chai mỏng bị một thứ gì đó mềm mại phủ lên, Thi Ngang sửng sốt, hắn
chỉ thấy Kỳ Ngôn đang cầm lấy tay mình, bao bọc lấy nó bằng đôi bàn tay của cậu, cậu đang trấn an hắn.
[ Thi Ngang đối với Kỳ Ngôn độ hảo cảm +10, độ hảo cảm hiện tại: 80 ]
Sự ấm áp từ đôi bàn tay của Kỳ Ngôn mấy chốc lan khắp cả thân Thi Ngang, hắn khẽ nhúc nhích, rồi sau
đó lấy tay mình nắm ngược lại tay Kỳ Ngôn, càng nắm càng chặt.
“Về thư thú kia của vượn tộc.”
Thi Ngang đột nhiên nhắc tới Joanna.
“Xin lỗi, chúng ta không nghĩ ra được cách để đuổi nàng đi.”
Lời nói vừa nói ra, trong nháy mắt Kỳ Ngôn liền tròn mắt, không thể tin tưởng được mà nhìn Thi Ngang,
trong mắt toát lên thần sắc bi thương.
“Quả nhiên…….” Kỳ Ngôn tự giễu cười nói, “Các ngươi cũng thích nàng à…….”
“Không!” Thi Ngang vươn cánh tay, đột nhiên ôm lấy Kỳ Ngôn, “Không phải! Là Hùng Tháp Khắc…..”
“Xin lỗi ngươi, là do Hùng Tháp Khắc một hai muốn giữ nàng lại, chúng ta đều nhìn ra được, Hùng Tháp
Khắc thật sự rất thích nàng ta……….. Hắn và chúng ta là bạn từ nhỏ, cùng nhau lớn lên, Hùng Tháp Khắc
đã dùng mạng sống và tôn nghiêm cả đời của mình để cầu xin chúng ta giữ nàng ta lại, chúng ta không
còn cách nào khác….”
Tính mạng và tôn nghiêm, là những thứ quan trọng nhất của thú nhân ở đây, lấy tính mạng và tôn
nghiêm ra để thề, trừ khi là chuyện quan trọng liên quan đến sống còn vậy mà Hùng Tháp Khắc lại vì
Joanna mà lấy hai thứ này ra thề, đây là chuyện của Hùng Tháp Khắc, ai mà cản được.
Kỳ Ngôn trầm mặc một lúc lâu không khỏi khiến Thi Ngang lo lắng, hắn sợ Kỳ Ngôn sẽ vì chuyện này mà
tức giận, hoặc là vì chuyện này mà cảm thấy cực kỳ khủng hoảng.
“Không sao đâu……..” Thanh âm nặng nề của Kỳ Ngôn đột nhiên vang lên, “Hùng Tháp Khắc thích nàng
cũng không sao đâu, dù cho các ngươi thích nàng cũng chẳng sao cả…… Nhưng mà, mọi người nên cẩn
thận. Ngươi cũng nên nói cho Hùng Tháp Khắc, hắn nhất định phải cẩn thận!”
“Ừa.” Thi Ngang nhẹ nhàng thở ra, khẽ cười.
[ Thi Ngang đối với Kỳ Ngôn độ hảo cảm +5, độ hảo cảm hiện tại: 85 ]
Thư thú tốt bụng hiền lành luôn được mọi người thích mà.
Trong khoảng thời gian Kỳ Ngôn hôn mê, trong bộ lạc đã xảy ra một biến rất lớn.
Mọi thú nhân của bộ lạc Nam Sơn đều tránh xa Joanna, chỉ có Hùng Tháp Khắc là không đành lòng.
“Hùng Tháp Khắc! Ngươi bị mù à! Tại sao cứ nhất quyết phải lưu lại cái “thứ” tai họa này?” Dương Tư nổi
giận đùng đùng to tiếng với Hùng Tháp Khắc, cậu chỉ vào Joanna bên người Hùng Tháp Khắc, hận ý từ
trong lòng lan tràn tỏa ra xung quanh.
Biết rõ chuyện của anh trai Dương Tư như thế nào, mặc dù bị mắng, Hùng Tháp Khắc chỉ có thể áy náy
gục đầu xuống, “Xin lỗi Dương Tư, ta………..”
“Ây! Vào lúc ngươi chỉ ta, ngươi có biết hay không ngươi đang tự chỉ mình bằng ba ngón tay luôn đó.”
Joanna hừ lạnh, bị xúc phạm như thế khiến nàng dường như đã quên mình đang ăn nhờ ở đậu ở bộ lạc
người ta, với thái độ không chịu bị khi dễ thường thấy ở hộp đêm, Joanna bắt đầu phản bác Dương Tư,
“Ta là tai họa thì ngươi là cái thứ gì? A, thì ra là không ai muốn ở bên một mối tai họa như ngươi à?”
“Ngươi________!”
Có lẽ bởi vì Joanna thấy Dương Tư không có hùng thú bên cạnh mình liền thuận miệng nói câu đó,
nhưng nàng không ngờ tới Dương Tư bởi vì chuyện của anh trai cậu mà đối với hùng thú sinh ra sợ hãi,
đây là chuyện mà trong lòng mọi người ở bộ tộc hiểu rõ nhất, họ sẽ không mang chuyện này mà bàn tán
hay nói gì về nó.
Cứ như vậy mà bị một thư thú của tộc vượn trào phúng nói ra, nước mắt Dương Tư lập tức rơi xuống.
~~~ end chương 17 TG4 ~~~