Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính

Chương 111: Khi Nam Chính Cương Thi Bị Bẻ Cong 19


Đọc truyện Mau Xuyên Thành Nam Phụ Bẻ Cong Nam Chính – Chương 111: Khi Nam Chính Cương Thi Bị Bẻ Cong 19


Sáng hôm sau, mọi người thức dậy.

Rửa mặt, sửa sang lại gọn gàng, thu dọn tư trang, chuẩn bị một cuộc hành trình mới.

Nhưng bọn họ không nghĩ tới rằng thứ chào đón họ lại là bộ đội đặc chủng của chính phủ.
Khi ấy, một loạt bộ đội đặc chủng trên người mặc áo chống đạn, tay cầm súng ống bao vây sáu người họ, sắc mặt Kỳ Ngôn trắng bệch, trong lòng kêu gào như lửa dường như có gì đó không ổn.
“Này, các người định làm gì?” Tiểu Thiên ngạc nhiên: “Chẳng lẽ nơi này chỉ được phép vào không được phép ra? Chúng ta ra ngoài còn tiết kiệm lương thực cho các người nữa đó.”
“Mấy người rốt cuộc muốn gì? Muốn đánh nhau sao? Ông đây sợ các người chắc, cũng chưa biết ai sẽ thua đâu”
Dương Trách nhìn đối phương đang khí thế hùng hổ, lên tiếng ngăn hai người Đại Thành và Tiểu Thiên lại.
“Các anh có chuyện gì sao?” Dương Trách nhìn về phía người đội trưởng bộ đội đặc chủng.
Người kia nhìn một vòng, liếc qua đám người Dương Trách, rồi ánh mắt dừng ở trên người Kỳ Ngôn và Khang Duệ.
“Tên kia, bắt đi!”
Dứt lời, mấy tên bộ đội đặc chủng liền bắt lấy Khang Duệ, nhanh chóng dùng còng tay khóa tay Khang Duệ lại.
“Các anh đây đang làm cái gì thế hả?” Dương Trách lập tức nóng nảy, vừa rồi hắn đã hạ thấp bản thân, nhưng không có nghĩa là bọn họ có thể tùy ý bắt đi người anh em của mình.
Khương Đại Thành cùng Tiểu Thiên đi qua hỗ trợ, sau đó liền bị họng súng đen như mực chỉ vào mặt.

Long Thăng gượng lại, cảnh giác nhìn, nếu thật sự phải đánh nhau, có thể kịp thời hỗ trợ.
Khang Duệ không phản kháng, có lẽ là đột ngột bị bắt nên chưa kịp hoàn hồn, cũng có thể là đã biết nguyên nhân tại sao mình bị bắt.


Hắn ngẩng đầu nhìn Kỳ Ngôn, phát hiện trong mắt Kỳ Ngôn hiện một ánh nhìn lạnh như băng.
Một cảm giác bất an tràn ngập trong lòng, Khang Duệ cũng không phải kẻ ngốc, hắn không phản kháng gì, lên tiếng nói với đám người Dương Trách.
“Tôi không sao.” Dứt lời, Khang Duệ chuyển ánh mắt qua Kỳ Ngôn, gằn từng chữ một: “Tôi sẽ không sao đâu.”
Kỳ Ngôn ngơ người, cậu thấy trong mắt Khang Duệ toát ra vẻ lo lắng, trong lòng cậu hiểu rõ điều này.
Nếu ngay giờ phút này mọi người trong tiểu đội can thiệp vào, có thể sẽ bị coi như tang thi và bắt đi chung.

Kỳ Ngôn khẳng định mình thì không sao cả, nhưng với tiểu đội không phải chỉ có mỗi mình, còn có bọn đội trưởng.
Đều là những người ôm hy vọng sống sót trong mạt thế, Kỳ Ngôn không thể để việc của cậu và Khang Duệ liên lụy những người khác.
Bản thân không thể bình tĩnh thì làm sao nói chuyện được, giọng Kỳ Ngôn run lên, lạnh lùng nói: “Mọi người yên tâm đi, Khang Duệ sẽ không sao.”
Tâm không đành, lòng đau như đao cắt, cũng như lúc ở trạm xăng dầu, Dương Trách lại bất đắc dĩ hạ lệnh mọi người lùi lại.
Kỳ Ngôn nhìn Khang Duệ bị mang đi, mày nhíu chặt, hơi nóng bừng lên ở cổ, hốc mắt, chóp mũi cũng bị luồn nhiệt này làm cay cay, họng cũng nghẹn đến mức phát đau.

Chính là cảm giác muốn khóc lại không thể khóc, thật khó chịu.
Những người khác có thể không biết, nhưng Kỳ Ngôn thì biết rõ nguyên nhân Khang Duệ bị bắt đi.
“Kỳ Ngôn……” Dương Trách đi đến bên cạnh Kỳ Ngôn, vỗ vai cậu: “Tuy không biết mục đích của chính phủ, nhưng tôi tin Khang Duệ sẽ không có chuyện gì.”
“Đúng vậy, đúng vậy, anh đừng quá lo lắng, thật sự nếu có chuyện gì thì chúng ta sẽ đi cứu hắn.

Đến lúc đó chạy đi nơi khác, còn ai dám mạo hiểm đuổi theo chúng ta để bị tang thi bắt đâu?”
“Nếu không thì bây giờ chúng ta đi cướp Khang Duệ về! Ông đây nhìn những tên quan lại đó là thấy khó chịu!”
“Đại Thành, bình tĩnh, đừng manh động.”
Bất luận bọn họ nói gì, Kỳ Ngôn cũng chỉ nhìn về hướng Khang Duệ bị bắt đi, ngẫm nghĩ điều gì đấy.
Dương Trách thở dài, chưa kịp lo lắng cho Khang Duệ bên kia, thì bên này tâm trạng của Kỳ Ngôn càng khiến người ta bận tâm.

Kỳ Ngôn không biết xảy ra vấn đề ở đâu, theo lý thuyết thì nếu tránh xa Tô Xán Xán thì thân phận tang thi của Khang Duệ sẽ không bị lộ mới đúng.

Nhưng giờ lại bị phát hiện, có nghĩa là cốt truyện vẫn sẽ diễn ra như cũ.
Vậy tiếp theo, Khang Duệ sẽ bị đưa tới phòng thí nghiệm ngầm của căn cứ, bị coi như chuột bạch để tiến hành một loạt thí nghiệm vô nhân đạo.
Trước kia, Kỳ Ngôn sẽ không lo lắng như vậy.

Nhưng bây giờ, cậu không muốn Khang Duệ phải trải qua những tra tấn đó.
Mi mắt hạ xuống dường như đã ra quyết tâm.

Kỳ Ngôn xoay người, nghiêm túc nói với những người khác trong tiểu đội: “Về phòng, tôi có chuyện muốn nói rõ với các anh.”
Bốn người Dương Trách nhìn nhau, không hẹn mà theo sau Kỳ Ngôn, về phòng của cả bọn.
Sau khi vào, Kỳ Ngôn khóa cửa lại, buông toàn bộ rèm cửa trong phòng xuống.


Những người khác nhìn cậu lòng đầy nghi hoặc, không rõ cậu muốn nói việc gì mà thần bí như vậy.
Sắc mặt Kỳ Ngôn trầm xuống, vẻ mặt vẫn luôn tỏ ra ôn hòa lễ độ đến giờ phút này thì nghiêm túc đến cực điểm.
“Lời tôi sắp nói có thể có khả năng các anh sẽ không thể chấp nhận được, nhưng đây là sự thật và cũng là nguyên nhân Khang Duệ bị bắt đi.” Suy nghĩ vài giây, Kỳ Ngôn ngẩng đầu nhìn mọi người không hề có một chút trốn tránh.
“Khang Duệ là tang thi.”
……
Không khí đột ngột trầm xuống một cách quỷ dị, phảng phất như đang thiếu đi sức sống, làm mọi người hít thở không thông.
“Kỳ Ngôn……” Dương Trách không biết nên nói tiếp như thế nào, bởi vì sự thật quá kinh người.

Hắn liếm đôi môi khô khốc, nói: “Đừng có đùa kiểu này……”
Mọi người trong tiểu đội đều hận tang thi thấu xương.
Bởi vì Dương Trách không thể trở về kịp mà vợ con hắn bị hàng xóm nhiễm virus gặm cắn chỉ còn lại xương cốt.

Còn cha mẹ Khương Đại Thành, trên đường đào vong, vào nhầm ổ tang thi, bị tấn công.

Tuy Long Thăng đối với người hầu không thân, nhưng cũng không thể chịu được cảnh một gia tộc to lớn như vậy lại sụp đổ trong tang thi triều.

Bạn bè của Tiểu Thiên, đã sớm không biết chết ở nơi nào.
Những gì Kỳ Ngôn nói, làm tâm trạng mọi người trầm xuống, vô pháp từ những lời đó hoàn hồn lại.

(*)
(*) Vô pháp = không có cách nào.

Không có cách nào từ những lời nói đó hoàn hồn lại / định thần lại / bình tĩnh lại.
Kỳ Ngôn không đành lòng, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Là sự thật……!Đội trưởng.


Khang Duệ không phải bị tang thi cắn, mà là bị cảm nhiễm tang thi, cậu ta có tư tưởng, suy nghĩ, nhớ rõ những việc trước kia của mình, biết cái gì nên làm cái gì không nên làm.”
“Chẳng qua chỉ có tim cậu ta không đập.

Khang Duệ cũng là người vô tội, cậu ta không biết phải làm như thế nào, cậu ta lang thang khắp nơi, hy vọng có thể tìm được người cũng phát sinh biến dị vẫn có linh hồn như cậu ấy, nhưng chỉ toàn phí công.”
“Cậu ta chọn Tô Xán Xán, cũng là vì muốn có mục tiêu sống sót.

Mà hiện tại, cậu ấy chọn tôi, là tiểu đội chúng ta.”
“Tôi nói tất cả cho các anh, là bởi vì, tôi muốn cứu Khang Duệ.”
“Chỉ tôi thôi, các anh không cần tham gia.”
“Rời khỏi nơi này đi, chúng ta sẽ cắt đứt tất cả mối quan hệ.”
Kỳ Ngôn tươi cười nhưng lại trở nên chua xót, cậu nhìn Dương Trách, nhẹ giọng nói:
“Lần này, không cần chờ chúng tôi ở thị trấn nhỏ phía trước nữa.”
Nguyên nhân Kỳ Ngôn làm vậy, chính là muốn bọn họ và Khang Duệ chấm dứt hoàn toàn mối quan hệ.
Không muốn người vô tội bị liên lụy, bởi Kỳ Ngôn không biết kết cục sẽ như thế nào, vì thế giới này không phải là thế giới bình thường, mà là mạt thế khắp nơi đầy tang thi.
Có thể bớt đi một người, sẽ an toàn một người.
Còn lại, do chính bản thân tự mình động thủ.
—— Khang Duệ, chờ tôi!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.