Đọc truyện Mau Xuyên: Pháo Hôi Vả Mặt Công Lược – Chương 61: Võ Hiệp: Vả Mặt Thánh Nữ Cao Khiết (5)
Từ Lâm Khiêm sắc mặt đỏ lên, cảm thấy tiểu tâm tư của mình ở trước mặt Tuyết Lan không chỗ nào che giấu, rất giống là bị người tát mười mấy bạt tay.“Nếu yêu nữ ngươi vô tình với huynh đệ ta, sau này cũng đừng tới dây dưa hắn. Bọn ta cũng không muốn nhìn thấy bộ dáng chẳng biết xấu hổ của ngươi.” Kiều Trọng tay cầm quạt xếp chậm rãi đi đến, quả nhiên là phong độ nhẹ nhàng, nhưng ngoài miệng như cũ không buông tha người khác.“Kiều Trọng ngươi xem như cái thá gì, cũng dám hô to gọi nhỏ với bổn cô nương. Chẳng qua chỉ là kẻ võ công yếu ớt mà thôi, thân phận bình thường miệng cũng thối.” Tuyết Lan ánh mắt lạnh băng, không chút nào che giấu sát ý với Kiều Trọng.Chính là tên Kiều Trọng vẫn luôn khinh thường thân phận của Thành Tuyết Lan này, minh trào ám phúng nửa trăm làm khó dễ, làm tháng ngày của Thành Tuyết Lan càng thêm khổ sở, Tuyết Lan có thể có thể có thiện cảm với gã mới là lạ.【 Chúc mừng ký chủ kích phát nhiệm vụ chi nhánh —— đánh chết Kiều Trọng, khen thưởng 5000 tích phân, 2 điểm thuộc tính. Tiếp nhận hay không? 】008 hồi lâu chưa lên tiếng đột nhiên nói, vừa lúc cho Tuyết Lan một thời cơ tốt.Tuyết Lan lập tức lựa chọn đồng ý, nàng vốn dĩ thấy Kiều Trọng liền khó chịu, nam nhân mà lòng dạ hẹp hòi tính toán chi li như vậy, hắn lại từng hành động khiến người tức giận. Cho dù không có nhiệm vụ khen thưởng nàng cũng sẽ giáo huấn Kiều Trọng cho đáng, hiện tại vừa đúng lúc, đã được tích phân lại được xả tức, một công đôi việc.“Yêu nữ để mạng lại ——” Kiều Trọng bình sinh hận nhất người khác nhục mạ hắn ta, lúc này bị Tuyết Lan chọc tức, thẹn quá thành giận, tay cầm trường kiếm phi thân qua.Chỉ là tên mèo ba chân miễn cưỡng xâm nhập hàng ngũ cao thủ tam lưu, Kiều Trọng sao có thể là đối thủ của Tuyết Lan? Mới một lúc hắn đã bị Tuyết Lan một chưởng đánh bay, ngã xuống đất hộc máu không ngừng.“Thành Tuyết Lan, ngươi lạm sát kẻ vô tội, ta hôm nay phải báo thù cho những người vô tội đã chết đó.” Đường Huyên Huyên che trước mặt Kiều Trọng, chính nghĩa lẫm nhiên giống như chiến thần.Trong mắt Tuyết Lan hiện lên không kiên nhẫn, có lẽ là ý chí còn sót lại trong thân thể Thành Tuyết Lan vô hình ảnh hưởng nàng, cũng có lẽ là bản tính nàng như thế, nàng thực chán ghét đám đạo đức giả miệng đầy nhân nghĩa này.Rõ ràng có thể kịp ngăn lại sớm, vậy mà còn phải chờ tới khi có người bị thương mới đứng ra chủ trì chính nghĩa, dối trá đến cực điểm.Tuyết Lan hừ lạnh một tiếng phi thân lên, Đường Huyên Huyên không chút nào sợ hãi đón nhận, kỳ thật hai người các nàng đã sớm nhìn nhau không thuận mắt lâu rồi, vốn là bất đồng môn phái bất đồng lập trường, này cũng rất bình thường.Hai người đều là người đứng đầu một thế hệ trẻ tuổi, ai cũng không phục ai. Kiếp trước, Thành Tuyết Lan duy nhất bại bởi Đường Huyên Huyên chính là vì Từ Lâm Khiêm, mà nay Tuyết Lan tới nên đã không còn thích Từ Lâm Khiêm, càng thêm sẽ không để ý đối phương, nàng duy nhất muốn làm chính là hoàn thành nguyện vọng của Thành Tuyết Lan.Đường Huyên Huyên tu luyện chính là kiếm điển chưởng môn Minh Tịnh trai và người thừa kế mới có thể tu luyện, Thành Tuyết Lan tu luyện chính là Thiên Ma quyết chí cao vô thượng của Thiên Ma giáo, một chính một tà tương sinh tương khắc, trong khoảng thời gian ngắn khó phân thắng bại. Hai người đánh nhau đất đá mù trời, gió cát cản tầm mắt mọi người, bao gồm Từ Lâm Khiêm võ công khá tốt.Chỉ mới qua thời gian một nén nhang, hai vị tuyệt thế mỹ nữ phiêu nhiên rơi xuống đất, một trắng một vàng khiến người chú ý.Đường Huyên Huyên một bộ váy trang vàng nhạt nhanh nhẹn bay múa, cùng sắc khăn che mặt che đậy mỹ mạo thanh lệ tuyệt luân của nàng ta, tóc dài đen nhánh dùng một dây cột tóc màu vàng nhạt buộc chặt, trên đầu nghiêng cắm một cây trâm cài bích ngọc, cả người giống như tiên tử bay bay theo gió.Tuyết Lan một bộ váy trang màu trắng chiết eo, vòng eo mảnh khảnh được phác hoạ vô cùng nhuần nhuyễn, ngũ quan tinh xảo vũ mị cùng váy áo màu trắng những tưởng không hợp mà lại hợp càng tăng thêm sức quyến rũ, mắt đào hoa đa tình tràn ngập tà mị phong tình làm người thấy khó quên.Hai người đều là đại mỹ nhân xuất chúng, phong tình khác nhau mỹ lệ động lòng người, các nàng đồng thời thích Từ Lâm Khiêm, có thể thấy được Thiên Đạo thiên vị hắn ta, không hổ là vận mệnh chi tử.“Đường Huyên Huyên, hôm nay nếu là ngươi nhanh chóng thu tay lại, Thiên Ma giáo ta liền tạm thời thả ngươi một con ngựa, thấy sao hả?” Tuyết Lan phong tình vạn chủng vén tóc, mắt đào hoa toàn là trào phúng.Trên mặt Đường Huyên Huyên như cũ là vẻ bình tĩnh thong dong, nhưng trong lòng nàng ta vô cùng khó xử, nàng ta rất rõ tình huống của bản thân, vừa rồi đánh nhau các hai người họ ai cũng không chiếm được lợi thế, bề ngoài nhìn như kỳ phùng địch thủ, thực tế nàng ta lại kém đối phương một bậc, cứng đối cứng không có kết cục tốt.Nhưng nếu nàng ta cứ như vậy rời đi, không khỏi phụ sự giao phó của sư phụ, còn đánh mất uy vọng, sau này người trong giang hồ sẽ đối đãi với nàng ta thế nào? Đối đãi với Minh Tịnh trai thế nào? Nàng ta không dám tưởng tượng.Như vậy nghĩ, ánh mắt Đường Huyên Huyên không khỏi liếc hướng Từ Lâm Khiêm, trong mắt không tự giác mang theo khẩn cầu.“Thành cô nương ——” Từ Lâm Khiêm mở miệng, còn chưa kịp nói đã bị ngắt lời.“Ngươi câm miệng —— ở đây không tới lượt ngươi nói chuyện. Ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì, ta để mắt tới ngươi mới cho ngươi vài phần mặt mũi, hiện tại ngươi nhưng thật ra cầm lông gà xem là lệnh tiễn, thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi sao!”Tuy rằng hiện tại nàng còn chưa động sát tâm, nhưng không đại biểu nàng sẽ bám lấy Từ Lâm Khiêm giống nguyên chủ, cũng không cần khom lưng cúi đầu diệt uy phong của Thiên Ma giáo, không duyên cớ nâng địa vị Từ Lâm Khiêm lên.“Thành Tuyết Lan ngươi cho rằng ngươi là ai. Chẳng qua là kẻ tiện nhân ai cũng có thể làm chồng, huynh đệ ta liếc nhìn ngươi một cái cũng thấy dơ.” Kiều Trọng phun một búng máu xuống đất, đau đớn kịch liệt trên người không thể làm gã bình tĩnh lại, ngược lại làm gã càng thêm ‘ sôi nổi ’.“Xem ra chuyện vừa rồi không không đủ làm ngươi nhận được giáo huấn nhỉ!” Tuyết Lan cười lạnh một tiếng, nam nhân này thật là miệng tiện, làm sao bây giờ? Thật muốn rút lưỡi gã.Tà mị liếm liếm môi, đáy mắt Tuyết Lan xoẹt qua một mạt hồng quang, ngón tay khẽ nhúc nhích.“Tìm được rồi.” Tiếng nói hùng hậu chỉ thuộc về nam nhân vang lên, nháy mắt cắt ngang không khí kỳ lạ này.Đường Huyên Huyên lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, không khí vừa rồi thật sự là quá quỷ dị, đặc biệt là Thành Tuyết Lan, nhìn qua giống như là sẽ bùng nổ bất cứ lúc nào, nếu thật là vậy nàng ta cũng không dám bảo đảm có thể toàn thân mà lui.Tuyết Lan cũng không bị ảnh hưởng đến, chỉ là gục đầu xuống yên lặng không nói gì, thẳng đến cổ tay bị người bắt lấy, nàng mới ngẩng đầu trừng mắt người vừa tới, “Ngươi ——”Người tới có một gương mặt tuấn mỹ vô trù, mắt ưng lạnh thấu xương gắt gao nhìn chằm chằm thiếu nữ vũ mị trước mặt, trong mắt tràn đầy nhu tình.“Tuyết Lan, ta tìm được nàng rồi.” Bạch Mộ Phong sắc mặt ửng đỏ hơi thở gấp, đáy mắt vui sướng như muốn nhảy ra.Tuyết Lan tránh thoát một chút nhưng không thành công, có chút nói lắp mở miệng, “Ngươi…… Ngươi buông ta ra trước.”Bạch Mộ Phong lại không nghe lời nói của nàng, chỉ là chấp nhất nhìn nàng, dường như muốn đem nàng cất vào trong mắt đặt ở trong lòng.Trong lòng Từ Lâm Khiêm có chút không thoải mái, lòng ẩn ẩn đã biết thái độ của Tuyết Lan, trước đó hắn ta cho rằng Tuyết Lan chỉ là nhất thời tức giận, nhưng lại là sự thật. Nhưng hắn ta không có lập trường đi chỉ trích đi oán giận, chỉ có thể lựa chọn trầm mặc.“ Tiện nhân ai cũng có thể làm chồng——” Kiều Trọng hung hăng nói, đôi mắt như có độc.Tuyết Lan thật sự là đau đầu, không có một chút biện pháp nào với nam nhân trước mặt này, chỉ có thể cùng hắn mắt to trừng mắt nhỏ, cuối cùng thở dài.“Ngươi buông ta ra trước được không?” Tuyết Lan hạ giọng, ôn nhu an ủi.“Vậy nàng không được chạy.” Bạch Mộ Phong đôi mắt xoay chuyển, trầm giọng nói.Trừ bỏ đáp ứng nàng còn có thể làm gì? Tuyết Lan trong lòng cười khổ gật đầu, đám người Đường Huyên Huyên sớm đã rời đi như nàng dự đoán, thấy thế nàng chớp mắt, cũng không cảm thấy đáng tiếc.Dù sao tương lai còn dài, nàng cũng không vội vàng nhất thời.