Bạn đang đọc Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên – Chương 67 Nhiệm Vụ Thí Luyện Cuối Cùng 19
Lâm Tịch gần như muốn chửi ầm lên, dường như càng nhiều người chết thê thảm, tên khốn kiếp này càng vui vẻ!
Ngươi là dao thớt ta là thịt cá, ngoại trừ nghĩ cách khiến mình sống sót, bọn họ không còn cách nào khác, bởi vì coi như ngươi gào rách cổ họng, ngoại trừ có thể đưa dã thú và đồng loại đến tàn sát, một chút tác dụng cũng không có!
Loại cảm giác này cực kỳ không xong!
Lâm Tịch âm thầm nắm chặt tay, một ngày nào đó, ta sẽ không bị người khác điều khiển nữa! Một ngày nào đó, cuộc sống của ta sẽ do bản thân ta nắm giữ!
Chu Hiểu Lan nói với Lâm Tịch: “Đừng tức giận nữa, so với tám mươi bảy người đã chết kia, chúng ta thật sự là may mắn.
“
Đây là Chu Hiểu Lan, dáng người không cao và nhỏ gầy, nhưng trong thân thể lại có một sống lưng thẳng tắp và linh hồn vĩnh viễn không khuất phục!
Lâm Tịch hơi xấu hổ, cô là thí luyện giả đã sống qua hai thế giới đấy, tố chất tâm lý còn không bằng một người phụ nữ nội trợ bình thường.
Chu Hiểu Lan nhìn thấy sự xấu hổ trên khuôn mặt cô, nghiêng đầu nở nụ cười: “Không cần phải xấu hổ, đã là mẹ thì sẽ mạnh mẽ hơn, tôi không thể chết! Những người khác đã chết, là một cái mạng, tôi mà chết, là hai cái mạng!”
Nói thì nói như thế, cũng không phải tất cả người mẹ đều có thể làm đến mức “Làm mẹ thì sẽ mạnh mẽ.
“
Hai người quyết định tranh thủ tích trữ nước, sau đó mau chóng tìm một nơi có thể ẩn nấp, bọn họ chuẩn bị trốn đi, về phần mười một người khác làm thế nào, đó là chuyện của bọn họ.
Trong quá trình tìm chỗ ẩn nấp, hai người cũng không rãnh rỗi, gặp được thực vật có thể ăn liền thu thập, hiện tại Lâm Tịch thật sự may mắn vì những thứ mình đã học ở thế giới trước, không có kiến thức về y dược và hai mươi Đoạn Cẩm, chắc chắn lúc này cô cũng là một trong tám mươi bảy người đã chết kia, thậm chí cô còn cảm thấy Chu Hiểu Lan ưu tú hơn mình rất nhiều.
Kiến thức về thảo dược chẳng những giúp cô và Chu Hiểu Lan có thể no bụng thậm chí còn có thể giết địch, mà hai mươi Đoạn Cẩm khiến thể lực của cô vượt xa người thường, tai thính mắt tinh, lẩn tránh rất nhiều nguy hiểm.
Chẳng hạn như đoạn đường này, bởi vì Lâm Tịch có thính lực hơn người nên bọn họ tránh thoát một nhóm ba người và một con hổ đói Châu Mỹ.
Lúc đó Chu Hiểu Lan cũng đổ mồ hôi lạnh, hiện tại với vũ trang của bọn họ, dù là nhóm nào cũng để hai người bọn họ ăn đủ.
Chu Hiểu Lan âm thầm may mắn mình có thể hợp tác cùng Lâm Tịch, trong lòng thầm gọi biệt danh của con trai, bảo bối! Phải kiên cường, phải chịu đựng, mẹ sẽ sớm trở về mang con đến bác sĩ!
Bỗng nghe trước mặt “Rắc rắc” một tiếng, Chu Hiểu Lan ngước mắt nhìn lại, sắc mặt lập tức trắng nhợt, Băng Băng đi ở phía trước, đột nhiên không thấy!
Chu Hiểu Lan vội vàng đi nhanh vài bước, suy nghĩ có phải Băng Băng không cẩn thận rơi vào trong cái hố nào đó hay không, nhưng đập vào mắt một mảnh bằng phẳng, coi như có lùm cây và một số dây leo giăng khắp nơi, cũng không đến mức té xuống một phát đã không thấy tăm hơi!
“Băng Băng? Cô ở đâu?” Chu Hiểu Lan nhỏ giọng kêu lên.
Đáp lại cô ta chỉ có tiếng các loài chim và côn trùng kêu vang trong im lặng, ngoại trừ những thứ này chỉ còn lại yên tĩnh!
Ngón tay Chu Hiểu Lan hơi run rẩy, thành viên trong nhóm cô ta từ bốn người đến ba người sau đó còn hai người, hiện tại, Băng Băng người sống nương tựa lẫn nhau với cô ta đột nhiên mất tích khiến cô ta cảm thấy giống như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ.
Phải tỉnh táo, đừng hoảng hốt!
Chu Hiểu Lan ép buộc bản thân tìm về lý trí, thân thủ Băng Băng nhanh nhẹn, khí lực lại lớn, coi như đối mặt một con sói cũng có sức đánh một trận, cho dù là đối mặt con hổ Châu Mỹ đó, Băng Băng cũng không đến mức lặng yên không một tiếng động bị bắt đi!
Chẳng lẽ là người? Nhóm ba người kia đã bắt hoặc là sát hại Băng Băng?
Cũng không thể, Chu Hiểu Lan tin tưởng, với năng lực của Băng Băng, chỉ cần không phải một kích mất mạng, thế nào cô ấy cũng có thể vật lộn cùng đối phương một phen gây ra một chút động tĩnh!
Trên mặt đất không có bất kỳ chém giết hoặc dấu vết của cô ấy, cũng không có chỗ có thể ẩn giấu một người lớn như vậy, chẳng lẽ là ở trên cây? Chu Hiểu Lan ngẩng đầu, phía trên các loại dây leo và những cây cao xen lẫn vào nhau giống như dệt thành một chiếc lưới xanh biếc dày đặc khổng lồ, sau đó hướng lên trên, đó là một gốc cây cao to lớn có tán cây rậm rạp như cây bầu trời, dường như những tán cây đó và chiếc lưới xanh biếc kia lập tức sẽ nghiêng xuống xoay tròn rồi sụp đổ vậy, nhốt cô ta ở bên trong!
Giọng nói của Chu Hiểu Lan cũng đã thay đổi một chút: “Băng Băng, cô ở đâu? Đừng làm tôi sợ, cô mau ra ngoài!”
Có lẽ bản thân cô ta cũng không cảm giác được, giọng nói của mình đã mang theo tiếng khóc nức nở!
“Rắc” một tiếng, tiếng động này! Ở phía sau lưng cô ta!
Chu Hiểu Lan đột nhiên xoay người, sau khi tiếng động như vậy vang lên Băng Băng đã biến mất không thấy gì nữa!
Kết quả nhìn thấy khiến cô ta dở khóc dở cười!
Chỉ thấy Lương Băng Băng đã biến mất đứng trước mặt mình, trên đầu và toàn thân không biết bị thứ gì khiến cho mặt xám mày tro, nhất là gương mặt vốn bình thường, bây giờ nhìn thấy lại cực kỳ đặc sắc, đỏ cam vàng lục lam chàm tím, quả thật có thể so với bảng màu!
Lâm Tịch cũng lầm bầm mắng chửi, không biết là chính mình may mắn hay là xui xẻo, lúc cô dùng gậy gỗ dò đường ở phía trước, gậy gỗ lại cắm vào trong một thân cây, Lâm Tịch cũng không nghĩ nhiều, dùng sức lắc cổ tay kéo gậy gỗ ra, kết quả vậy mà mang theo một miếng vỏ cây khá lớn, giống như một cánh cửa bị “Mở ra” từ bên ngoài, dọa cô sợ hết hồn, bàn chân vừa trượt xuống, bất ngờ không kịp đề phòng cô cứ cắm đầu đi vào như vậy, sau đó không ngờ vỏ cây đó giống như cánh cửa đóng lại, vì vậy Chu Hiểu Lan mới nghe thấy “Rắc” một tiếng.
Đây là một gốc cây trống rỗng rất lớn, sở dĩ một bộ phận vỏ cây chưa tách ra là do tác dụng của những cây dây leo đó, thật ra nếu như vừa rồi Chu Hiểu Lan cẩn thận quan sát kỹ thì sẽ nhìn ra một chút manh mối, bởi vì phía dưới vỏ cây bị Lâm Tịch lôi kéo đã không thể nào kín kẽ giống như ban đầu.
Nhưng Chu Hiểu Lan một lòng một dạ cho rằng Lâm Tịch bị người hoặc con vật nào đó bắt đi thậm chí là sát hại, nơi nào còn có tâm tình cẩn thận quan sát một chút? Mà sau khi Lâm Tịch xông vào hốc cây nhìn thấy các thứ bên trong, nào là lá cây thi thể động vật nhỏ, tro bụi, mạng nhện linh tinh, dù sao cũng là các loại vật kỳ quái, chúng lập tức rơi xuống đầy người và mặt mũi cô, mùi vị kỳ quái làm người ta buồn nôn khiến cô gần như không có cách nào hô hấp, cho nên Chu Hiểu Lan kêu lên, cô không có trả lời.
Không có cách nào đáp lại.
Sau khi Lâm Tịch thấy rõ bên trong, một cơn mừng như điên lập tức xuất hiện!
Đây quả thật là nơi ẩn núp được thiết kế riêng cho cô và Chu Hiểu Lan nha!
Chẳng qua phải dọn dẹp vùi lấp các thứ bên trong, sau đó mới thông gió thật tốt, nếu không mùi hôi bên trong thật sự khiến người ta không thể nào chịu đựng được!
Chu Hiểu Lan đi qua nhìn kỹ hốc cây này một chút, ngay lập tức cũng quét sạch uể oải vừa rồi, chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra, bọn họ hoàn toàn có thể ẩn núp ở đây đến khi ngày thứ bảy trôi qua!
Chu Hiểu Lan gần như vui mừng đến phát khóc, con trai được cứu rồi, con trai được cứu rồi!
Hai người không do dự nữa, đầu tiên là mở rộng hốc cây để thông gió, thuận tiện dọn dẹp các loại rác rưởi bên trong.
Cũng không biết hốc cây này tồn tại đã bao nhiêu năm, ngay cả xác chết các động vật bên trong cũng đã hong khô.
Vừa đặt chân xuống mặt đất, tro bụi liền bay lên khắp nơi, khó trách vừa rồi cô ta la lên như vậy Băng Băng cũng không nói lời nào, quả thật muốn sặc chết người ta.
Hai người nhanh chóng quét dọn hốc cây, sau đó lấy rất nhiều lá cây ở gần đó trải lên, hốc cây này có đường kính khoảng chừng bảy, tám mét, hai người nằm song song ở bên trong còn có vẻ rất rộng rãi.
Sợ bị người khác phát hiện tung tích, hai người lấy những thứ dọn dẹp ra ngoài nhét vào trong một bui cây vô cùng bí mật, lại hái một chút rau dại liền vội vàng trở về chỗ hốc cây.
Lâm Tịch lấy rất nhiều cỏ độc bôi lên cánh cửa vỏ cây, rồi ngụy trang cho cánh cửa, bọn họ còn tìm rất nhiều gậy gỗ, chuẩn bị làm thành que gỗ cắm tại cửa ra vào.
Hai người bận rộn nửa ngày, cũng mệt mỏi đau lưng nhức eo, nhưng mà là tinh thần lại vô cùng tốt, nằm ở trên giường mềm mại, hai người nhìn nhau cười: “Cuộc sống của người tiền sử tại hốc cây trong vòng hai mươi bốn giờ, hiện tại bắt đầu!” .