Bạn đang đọc Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên – Chương 48: Nhiệm vụ thí luyện thứ hai 23 (xong)
Edit: Jess93
Lão đầu đã nói như vậy, Lâm Tịch cũng không dám kéo dài tranh thủ dọn nhà.
Dù sao bây giờ tỷ tỷ đã đến trấn trên, gần như cả thôn đều biết Vũ lão cha vẫn luôn buồn bực không vui. Hơn nữa, hiện tại y thuật của Nhị Nha Vũ gia cũng được đồn thổi — nổi tiếng bên ngoài, chắc chắn Nam Bình Ao nho nhỏ không giữ được vị Phật lớn này, đối với chuyện rời đi của bọn họ, mọi người trong thôn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.
Lâm gia vừa nghe thân gia muốn dời đến trấn trên, đã giúp đỡ tìm một tòa nhà không tệ, bởi vì sau này chuẩn bị tới mở y quán, cho nên lựa chọn phòng ở gần đường cái, phía sau có hai sân và một vườn hoa nhỏ, cũng vô cùng độc đáo. Vốn là nhà ở của một Điển sử, năm trước người ta đi cửa sau, qua năm liền có lệnh điều động, người bán vội vã nên giá rất rẻ.
Dù sao giá tiền cũng không đắt, nên Lâm gia làm chủ mua nó.
Bên này Vũ gia cũng bán phòng ở mới xây với giá rẻ, Lưu thị còn hơi lưu luyến, trong miệng lẩm bẩm vừa xây xong còn chưa có ở nóng hổi đâu, lại phải chuyển.
Vũ gia bán phòng ở với giá rẻ cho lão Thôn trưởng, Vũ Thuận và Triệu thị tới đây nói chuyện ép buộc rất lâu, Vũ Thuận nhắc đi nhắc lại nói rằng hai nhà Vũ gia vốn là huynh đệ, ngay cả khi bán với giá tiền này cũng nên bán cho nhà mình trước, dọn nhà cũng không thông báo bọn họ một tiếng.
Triệu thị thì nói Lưu thị che giấu tin tức được chỗ tốt từ biểu cữu của mình, vừa học y vừa xây phòng, ngay cả mặt mũi biểu cữu bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy, thật sự là không có tình người. Hiện tại phát tài rồi lại im hơi lặng tiếng dời đến trấn trên, quả thật không có coi bọn họ là thân nhân vân vân.
Làm như lão đầu thật sự là biểu cữu Vũ gia, nói xong lời cuối cùng Triệu thị cũng phải tin chính mình.
Tập thể Vũ gia bốn đôi mắt trợn trắng, nói giống như là thật vậy, tại sao bọn họ không biết còn có một vị biểu cữu là thần y như thế ở trong nhà!
Sau đó Triệu thị thấy thật sự không có chỗ tốt có thể chiếm, gần như muốn trực tiếp chửi ầm lên.
Lâm Tịch lặng yên không tiếng động trở về phòng một chuyến, sau khi quay về lớn tiếng với Triệu thị: “Người nói rất đúng, Vũ gia chúng ta không có thân nhân bỏ đá xuống giếng như người! Phòng ở bán cho ai cũng không bán cho ngươi, bởi vì ngươi không có tình người!”
Triệu thị thẹn quá hóa giận, đưa tay ra đánh, Lâm Tịch cơ trí lập tức né tránh đẩy bà ta một cái. Lão Thôn trưởng bọn họ lôi kéo khuyên can, Lâm Tịch cũng thấy chuyển biến tốt thì thu lại, lên xe ngựa do Lâm gia tìm đến.
Đoàn người trùng trùng điệp điệp cuối cùng ra khỏi Nam Bình Ao.
Trên xe, Vũ Lai Bảo lén lút hỏi Lâm Tịch: “Nhị tỷ, sau khi ngươi trở về phòng lau thứ gì trên tay?”
Quả nhiên không thể gạt được tiểu tử này!
Lâm Tịch nhíu mày, lộ ra một nụ cười đắc ý: “Nếu miệng bà ta thích phun nhiều phân như vậy, thì để bà ta đau bụng đi nửa tháng là được rồi! Cũng khiến bà ta hiểu rõ, không có việc gì không nên đắc tội đại phu!”
Cho tới khi đến trấn trên, Lâm Tịch mới biết lúc trước lão đầu quả thật không có gạt bọn họ, y thuật lão đầu cao siêu, được người trong giang hồ gọi là “Thi đấu thần tiên.”
Được sự giúp đỡ của Lâm gia, thiên kim y quán chính thức khai trương. Chủ yếu bán thuốc và chữa bệnh cho các thiên kim tiểu thư.
Thật ra có rất ít nữ đại phu ở cổ đại, Lâm Tịch cũng đã có một chút danh tiếng, rất nhanh liền có quy mô.
Trước khi đi lão đầu để lại cho nàng rất nhiều sách thuốc, Lâm Tịch gần như là giành giật từng giây để xem, lĩnh ngộ không được thì ghi nhớ bằng cách học thuộc. Y học cổ đại thật sự là một môn học bác đại tinh thâm, lưu truyền đến hiện đại đã không biết có bao nhiêu tinh túy bị chôn vùi trong dòng chảy của lịch sử. Không phải ở mỗi thế giới nàng đều có cơ hội có thể học tập như vậy.
Nàng cũng tranh thủ tất cả thời gian tu tập hai mươi Đoạn Cẩm ở đây, Lâm Tịch có một cảm giác kỳ quái, hai mươi Đoạn Cẩm này thật sự rất thần kỳ, sau một khoảng thời gian nàng tu tập, chẳng những thân thể có chuyển biến tốt, ngay cả linh hồn cũng cảm thấy mạnh mẽ hơn, đáng tiếc lúc đầu kinh mạch của thân thể này quá rách nát, mà thời gian nàng tu tập lại rất ngắn, tiến triển chậm chạp, trước mắt hai mươi Đoạn Cẩm này nàng chỉ miễn cưỡng tu tập được một phần ba.
Lâm Tịch mơ hồ có một cảm giác, nàng sắp phải rời khỏi thế giới này, ngẫm lại nguyện vọng của nguyên chủ, gần như đã hoàn thành.
Nghe nói hiện tại cuộc sống của Lam Vĩnh Phú và Vương quả phụ rất không tốt.
Sau khi Lam Vĩnh Phú bị phế bỏ một chân hoàn toàn trông cậy Vương quả phụ. Mỗi ngày dựa vào những nam nhân kia kiếm mấy đồng tiền cho hắn sống phóng túng. Nhưng mà theo cuộc sống càng ngày càng gian nan, hơn nữa Vương quả phụ cũng không còn tuổi tác, tiền kiếm được càng ngày càng ít.
Lam Vĩnh Phú liền dời chủ ý tới hai nữ nhi của Vương quả phụ, mặc dù con người Vương quả phụ chẳng ra sao cả, nhưng quả thật đối với con của mình rất tốt, lúc ấy nàng ta liên hợp với hai nữ nhi và nhi tử cùng nhau đánh gãy cái chân còn lại của Lam Vĩnh Phú.
Lần này Lam Vĩnh Phú hoàn toàn bi kịch, chỉ có thể nằm trong nhà chờ Vương quả phụ bố thí đồ ăn sống qua ngày, dù sao phòng Vương quả phụ đang ở cũng là của Lam Vĩnh Phú, tuy rằng cha mẹ Lam Vĩnh Phú đều chết hết, nhưng vẫn còn có nhiều người trong tộc ở Lâm Thủy thôn. Vương quả phụ cũng không dám làm quá đáng.
Hiện tại Vương quả phụ tìm một người đáng tin ở xứ khác gả tiểu nữ nhi ra ngoài, cùng đại nữ nhi đàng hoàng trồng trọt trên những mảnh đất Lam gia để lại, bữa được bữa không chăm sóc Lam Vĩnh Phú tê liệt nằm trên giường, thời gian này cũng bình an vô sự, miễn cưỡng sống qua ngày.
Tiểu nhi tử của Vương quả phụ muốn đọc sách là chuyện không thể nào, nể tình hắn từng làm đồng đội heo của Vương quả phụ giúp mình một lần, mà lương tâm Vương quả phụ cũng chưa mất hẳn, Lâm Tịch dứt khoát nhận Vương Tiểu Lỗi vào làm tiểu học đồ trong y quán, mỗi tháng còn có thể cầm một ít tiền về nhà thăm nhà lão nương của mình.
Đối mặt với Vũ gia lấy ơn báo oán, Vương quả phụ rất xấu hổ, có phần hối hận.
Mà Lam Vĩnh Phú giống như điên rồi tê liệt nằm trên giường lẩm bẩm mỗi ngày: “Nhị Nha phải là của ta, y quán cũng là của ta, vốn dĩ ta là kẻ có tiền! Tại sao lại như vậy!”
Chỉ cần vừa nghe được tin tức về Vũ gia, hắn ta sẽ lập tức nóng nảy tóm được cái gì bên cạnh liền đập cái đó, mỗi lần Vương quả phụ đều dời đi tất cả mọi thứ trước, sau đó lại nói cho hắn ta nghe từng chuyện tốt mỗi ngày của Vũ gia.
Lam Vĩnh Phú đã không có gì có thể đập, vì vậy dùng tay đập mạnh vào tường hoặc là đầu giường, đập đến nổi hai tay máu thịt be bét vẫn không thể lắng lại nỗi đau khoan tim như cũ.
Biết được những chuyện này, Lâm Tịch chỉ cười nhạt một tiếng.
Nhiều khi, cái chết thật sự là một cách giải thoát rất nhân từ, khiến ngươi nghèo khổ bất đắc dĩ còn sống, nhìn tỷ phong sinh thủy khởi* như thế nào, đó mới là tra tấn lớn nhất!
*Phong sinh thủy khởi: Thành ngữ Trung Quốc, gió nổi nước lên, ý là làm một việc gì đó rất thuận lợi, phát triển nhanh chóng.
“Nhiệm vụ thí luyện thứ hai hoàn thành, linh hồn thí luyện giả chuẩn bị lấy ra.. linh hồn bản thể đưa vào bên trong..” Rốt cuộc giọng nói lạnh băng vang lên vào một buổi chiều ngày cuối xuân, Lâm Tịch hơi tiếc nuối nhìn sách thuốc chưa đọc xong trong tay, cũng có một cảm giác được giải thoát nằm trong dự tính.
Nàng cảm thấy mình lơ lửng giữa không trung một lần nữa, vốn dĩ bản thân đang đọc sách đứng lên, hoạt động tay chân một chút, sau khi thích ứng thân thể đi đến bên ngoài cửa sổ, làn gió dịu dàng mang theo tơ liễu, đôi chim én tựa đầu sát vào nhau nỉ non trên cành, một lần nữa Lâm Tịch lại nghe thấy nguyên chủ cảm tạ, nàng thản nhiên cười một tiếng, không cần cám ơn ta.
Ta giúp người khác, cũng là tự cứu bản thân.
Tâm tư Lâm Tịch biến ảo khôn lường, đã không còn bất kỳ tâm tình gì, trong lòng chậm rãi vận chuyển khẩu quyết hai mươi Đoạn Cẩm, yên tĩnh chờ truyền tống đến nhiệm vụ thí luyện cuối cùng.
Mặc dù Lâm Tịch đã sớm chuẩn bị, nhưng nàng dường như không thể kìm nén cơn chóng mặt do bị kéo nhanh vào vòng xoáy lớn, sau một trận trời đất quay cuồng, cảm thấy bản thân đã ở trong một thân thể.
Lâm Tịch chậm rãi mở mắt ra, lần này ngược lại không có nôn mửa, nhưng mà vẫn rất khó chịu như cũ, cô cảm thấy loại truyền tống không có nhân tính này có thể làm hại mình mắc phải bệnh hoa mắt chóng mặt.
Lâm Tịch ổn định tâm thần một chút, lặng lẽ quay đầu quan sát bốn phía một cái, mới hiểu được tại sao vẫn cảm thấy choáng váng, hóa ra hiện tại cô đang ở trên một chiếc thuyền, đoán chừng thuyền không lớn, nếu không sẽ không lay động lợi hại như vậy. Bốn người một khoang, dưới ánh đèn lờ mờ, mơ hồ có thể nhìn thấy ba cô gái ngủ trên mỗi tấm chiếu khác nhau.
Lâm Tịch quan sát một chút, lần cuối cùng này là vị diện hiện đại.
Nhưng kế tiếp giọng nói lạnh băng trong đầu, lại khiến vẻ mặt Lâm Tịch lập tức không còn chút máu!