Bạn đang đọc Mau Xuyên: Pháo Hôi Nữ Khác Loại Tu Tiên – Chương 14: Nhiệm vụ thí luyện thứ nhất 12
Edit: Jess93
Từ Hương Hương nghe vậy, vốn dĩ gương mặt đã tím tái lại tức giận đến xanh đen, đây đâu phải là mắng Lưu bà tử, rõ ràng là đang chửi mắng bà ta! Vừa rồi bà ta nói một câu “Bao biện làm thay” quay đầu đã dùng tới trên người bà ta? Bà ta vừa ám chỉ đãi ngộ của Diệp thị là dành cho người hầu, nha đầu chết tiệt này đã quay đầu chỉ cây dâu mà mắng cây hòe nói bà ta là tiện nô!
Trước khi Từ Hương Hương mở miệng Lâm Tịch ngoài cười nhưng trong không cười nói thêm: “Nhị phu nhân cũng nên tìm người xem xét một chút, dù sao mẫu thân của ta cũng là vợ cả của Tô lão gia, ngay cả thêm một chút thức ăn cũng không được sao?”
Từ Hương Hương suýt nữa phun một ngụm máu ra ngoài, bắt đầu từ khi nào, kẻ chỉ biết bảo sao nghe vậy đã thoát khỏi kiểm soát? Cho rằng mình sắp gả vào Hầu phủ lập tức cá muối xoay người rồi? Các nha hoàn bà tử đi vào cùng nhau không nhịn được trợn to mắt, đây là Đại tiểu thư sao? Cũng có người âm thầm cười lạnh, dám nói chuyện cùng phu nhân như vậy, đợi lát nữa nàng ta sẽ có quả ngon để ăn!
Từ Hương Hương không tiếp lời của Lâm Tịch, lạnh lùng nói: “Thế nào, hiện tại đã bắt đầu ra oai với ta rồi? Tô Lan Hinh, bây giờ ngươi còn chưa gả vào Hầu phủ đâu! Ngỗ nghịch trưởng bối như thế, không sợ phụ thân ngươi lấy gia pháp hầu hạ?”
“Cũng tốt nha, dù sao ngày hôm nay ta thêu hoa cũng mệt mỏi, vừa lúc được nghỉ ngơi mấy ngày.” Lâm Tịch đưa hai tay ra trước mặt nhìn cẩn thận, dường như đang kiểm tra trên tay bị đâm bao nhiêu lỗ kim.
Từ Hương Hương không khỏi bị kìm hãm, đây là uy hiếp bà ta? Không thể nào, nàng ta không thể nào biết được công dụng chân chính của bình phong thêu đó!
“Hầu phu nhân vừa ý ngươi là vì nữ công của ngươi tinh xảo, nếu không thể lấy ra bình phong thêu, dựa vào ngươi như vậy cũng mơ tưởng gả vào Hầu phủ?”
Lâm Tịch ung dung, phe phẩy ống tay áo không tồn tại bụi bặm, thản nhiên nói: “Ta rất khó hiểu, Hầu phủ này không phải muốn mở xưởng, cũng không phải mời không nổi tú nương, tại sao nhất định phải tìm nàng dâu có nữ công tinh xảo chứ? Hơn nữa, chuyện hôn nhân, nghe lời phụ mẫu, lời của mai mối, hiển nhiên gả hay không gả có trưởng bối làm chủ, Lan Nhi cũng không xen vào, còn xin Nhị phu nhân nói năng cẩn thận.”
Trong chốc lát mọi người đều ngơ ngẩn, hai người Đại tiểu thư và phu nhân đấu võ mồm, thật là đầy đủ đặc sắc. Diệp thị giật mình đến nỗi có thể nhét quả trứng gà vào miệng, nhất định là bà đang nằm mơ, lúc nào thì nữ nhi của bà lợi hại như vậy?
Vốn dĩ Từ thị mang theo những tâm phúc này đến đây, thứ nhất là để lấy thế đè người muốn áp đảo tinh thần hai mẹ con thế đơn lực mỏng này, thứ hai là muốn nhục nhã Diệp thị ở trước mặt mọi người một chút, khiến tất cả mọi người biết rốt cuộc Tô phủ này do người nào làm chủ, vợ cả? Rất nhanh đã không phải.
Không nghĩ tới mình náo loạn mặt xám mày tro, mà uy hiếp của Tô Lan Hinh quả thật là xuyên trên uy hiếp của bà ta, lập tức có hơi tức giận, ngoài mạnh trong yếu nói: “Đừng tưởng rằng hôn sự đó đã ở trong tay ngươi, ta có thể giành được cửa hôn sự này thì cũng có thể phá hủy nó. Ta chuẩn bị từ trên xuống dưới, hao hết tâm tư sức lực mới hỏi thăm được Hầu phu nhân thích mẫu đơn, có lòng tốt nhắc nhở ngươi, vậy mà ngươi còn không cảm kích, thôi thôi! Ngươi đã vong ân phụ nghĩa như thế, ta việc gì phải làm khổ mình như vậy?” Nói xong, bắt đầu mang theo đám người rời đi, giọng nói Lâm Tịch ung dung truyền đến: “Còn phải làm phiền Nhị phu nhân nói với phòng bếp, mẫu thân của ta không được ăn thức ăn ngon, sợ rằng thân thể sẽ có bệnh, mà làm nữ nhi duy nhất của người, nhất định ta phải phụng dưỡng ở trước giường, chỉ sợ bình phong thêu không thể làm xong đúng thời hạn.”
Đây là uy hiếp trắng trợn!
Ra khỏi viện Từ Hương Hương gần như cắn nát một ngụm răng ngà, nổi giận đùng đùng trở về Mai Hương Viện của mình, đập vỡ mấy chén trà một lần, lửa giận tràn đầy mới thoáng ngừng lại, nghiến răng nghiến lợi bảo Xuân Đào đi thông báo phòng bếp, sau này bên Diệp thị muốn thức ăn gì cũng cố gắng làm tốt. Xuân Đào nghe vậy, tròng mắt suýt chút nữa rơi ra, đây là phu nhân nhượng bộ đối với Đại tiểu thư rồi? Từ Hương Hương thấy vẻ mặt Xuân Đào, sao có thể không biết suy nghĩ trong lòng nàng ta, sắc mặt âm trầm nói: “Chờ ta gọi kiệu phu đến khiêng ngươi đi phải không?”
Xuân Đào bị dọa sợ đến mức rung lên, vội vàng chạy nhanh như một làn khói, trong lòng hơi khinh thường: Không xử lí được hai mẹ con đó, ta đã làm sai cái gì? Không khỏi nhớ tới lời của Đại tiểu thư ngày hôm đó, nói mình cũng không thua kém so với phu nhân, trong lòng thầm hận không phải vì bà ta đi theo lão gia mới có thể làm mưa làm gió? Nhớ năm đó bà ta cũng chỉ là thiếp!
Trong lòng Từ Hương Hương thầm hận, lần này, mặt mũi bên trong của mình cũng bị mất, tiện nhân Tô Lan Hinh, cho rằng gả vào Hầu phủ có quyền thế thì có thể liều lĩnh rồi? Chẳng qua bà ta cảm thấy hai mẹ con này (chủ yếu là Tô Lan Hinh) sở dĩ dám khiêu khích mình, cũng bởi vì sắp gả vào Hầu phủ nên đã có lực lượng.
Tô Đào là một Tri huyện nho nhỏ, mặc dù vô cùng sủng ái mình, nhưng mà bà ta vẫn phải dựa vào lão chủ chứa độc ác ở Từ gia. Từ Hương Hương và mẹ đẻ của mình nuốt giận vào bụng cúi đầu làm thiếp nhiều năm, hiện tại có cơ hội thay đổi số phận, dĩ nhiên muốn giữ lấy chặt chẽ. Bà ta là hạng người co được dãn được, phí hết tâm tư sức lực tính toán, mắt thấy kế hoạch sắp thành công, trong lúc mấu chốt này, bà ta nhịn!
Đôi mắt Từ Hương Hương lạnh lùng nhìn về phía bóng đêm tối tăm, khóe miệng nở nụ cười lạnh: “Cho ngươi điên cuồng ngang ngược thêm một thời gian, chờ bình phong vào tay, trước tiên phá hủy hai tay của ngươi, khiến ngươi không thể thêu cái gì Song Diện tú! Lúc đó lại vứt vào Hầu phủ!”
Bà ta không biết Hầu phu nhân như thế nào, chỉ nhìn Trương bà tử bên người Hầu phu nhân, cũng biết là người không dễ đối phó, tiểu tiện nhân Tô Lan Hinh, đến lúc đó sẽ biết thế nào gọi là sống không bằng chết!
Lâm Tịch cùng Diệp thị dùng bữa tối, dứt khoát chuyển đến bên này ở với Diệp thị. Lâm Tịch biết, gã cặn bã Tô Đào sẽ còn tới náo loạn, tính tình Diệp thị yếu đuối như vậy, coi như đã hết hi vọng đối với Tô Đào, đoán chừng cũng vẫn sẽ bị thiệt thòi. Sau này hòa ly, những đồ cưới đó là căn bản để nàng và Diệp thị sống yên phận, nhất định phải trông coi thật kỹ!
Quả nhiên, chỉ sống yên ổn một ngày, Tô Đào Tô Đại lão gia mặt mày xanh lét vọt vào, Hải Đường thấy tình thế không ổn quay đầu lại gọi: “Phu nhân, lão gia đã tới” lập tức bị Tô Đào bắt được đánh một bạt tai nghiêng qua một bên.
Diệp thị nhìn Tô Đào khí thế hung dữ, toàn thân run lẩy bẩy, cố giữ bình tĩnh kéo Lâm Tịch ra sau lưng.
Trong lòng Lâm Tịch ấm áp.
Tô Đào xông vào nội thất, đang chuẩn bị mở miệng, bỗng nhiên nhìn thấy người sau lưng Diệp thị, không cần suy nghĩ cũng biết, nhất định đó là Đại nữ nhi nhìn thấy mình như con chim cút. Mặc kệ thuộc tính của mình cặn bã như thế nào, ngay trước mặt nữ nhi mà yêu cầu thê tử lấy đồ cưới, Tô Đào cũng biết mình nói không lại, vì vậy bình tĩnh la lên: “Ta có lời muốn nói với mẫu thân con, con về phòng của mình đi!”
Tay Diệp thị run run kéo nữ nhi ra: “Nghe lời phụ thân con, đi về trước đi.” Bà cắn môi miễn cưỡng cười một tiếng: “Đi đi, nghe lời.”
Lâm Tịch lại tránh Diệp thị, đi thẳng tới trước mặt Tô Đào: “Có phải người muốn đồ cưới của mẫu thân hay không?”
Bị nữ nhi hét lên một câu, gương mặt mo của Tô Đào không nén được giận, không thèm trả lời Lâm Tịch, lại dùng một chân đá về hướng Diệp thị, trong miệng mắng Diệp thị bằng rất nhiều lời rất khó nghe.
Diệp thị bị dày vò ở Tô phủ nhiều năm, không nói tinh thần hay là thể xác, tất cả đã bị kéo suy sụp, nếu thật sự bị trúng một đá này, sống hay chết cũng khó nói.
Lâm Tịch vội vàng kéo Diệp thị tránh một đá này của Tô Đào, nhẹ giọng quát lên: “Người còn muốn thăng quan tiến tước hay không! Nếu muốn thì lập tức thu hồi móng của người đi!”
Vốn dĩ Tô Đào lại đá thêm một chân, nghe vậy cứng đờ ngừng giữa không trung, nghe thấy nha đầu chết tiệt này dám nói chân của mình là móng, lại cực kỳ tức giận.
Lâm Tịch cũng không để ý ông ta như thế nào, thản nhiên nói: “Tô Đại lão gia, có phải người muốn thông qua hôn sự của ta kết thân với Hầu phủ hay không? Có phải người không cam lòng vẫn luôn bị Từ Hữu Đức người nhạc phụ này gọi thì đến đuổi thì đi hay không? Muốn, thì đối xử với ta và nương ta thật tốt, nếu không, bình phong ta cũng không thêu, mỗi ngày ở cạnh chăm sóc mẹ ta, mẹ ta sống, ta sống, mẹ ta chết, ta chết! Hầu phủ này, người nào thích gả người đó gả!”
Diệp thị vừa nghe Lâm Tịch nói “Mẹ ta sống, ta sống, mẹ ta chết, ta chết” nước mắt lập tức lăn dài! Giọng điệu lúc Lâm Tịch nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng lại nói ra thái độ sắc bén, một đôi mắt không sợ hãi nhìn chằm chằm Tô Đào, giống như một con sư tử bị khiêu khích điên cuồng gào thét lộ ra răng trắng dày đặc.
Ngay cả Tô Đào cũng bị chấn động, nói chính xác hơn, thật ra là bị uy hiếp.
Đúng vậy, hiện tại ông ta có thể trực tiếp cướp lấy đồ cưới, nhưng mà nha đầu chết tiệt này lại lấy tính mạng uy hiếp ông ta, nếu như trước đây hai mẹ con này chết càng tốt! Nhưng bây giờ ông ta thật sự không dám!
Bởi vì nguyên nhân chính khiến Liên gia có thể chấp nhận thông gia với một Tri huyện nho nhỏ như mình chỉ vì ông ta và Hầu phủ là thân gia, nếu không thì cho dù ông ta lấy thêm tiền bạc và đồ cưới, cũng không thể trèo lên Liên gia, người nào chẳng biết Liên Hoành Đồ là tâm phúc ở trước mặt Thái tử chứ?