Đọc truyện Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!! – Chương 36
Lãnh Duệ nắm lấy cằm Đường Quả, nguy hiểm híp mắt, nói:
“Đường Quả nữ nhân này, cô không phải thảo dược, là thuốc chữa bệnh. Rõ ràng là độc dược.”
“Vậy ngài không sợ em hạ độc chết ngài sao.”
Nữ nhân dùng ngón tay tinh tế, nhẹ nhàng vẽ vài vòng xung quanh trái tim của Lãnh Duệ, khoé miệng cô treo lên ý cười:
“Thế nhưng lần này em không muốn cùng ngài về biệt thự. Hành vi của ngài lần trước khiến em rất không thoải mái, rất tức giận. Cho đến bây giờ, chỉ có em được ném đồ vật đi, chứ chưa từng bị coi đồ vật mặc người khác ném đi.”
“Muốn bị ném xuống biển cho cá mập ăn?”
Âm thanh Lãnh Duệ mang theo hàm ý nguy hiểm, ngược lại người con gái ngồi trên ghế dài lại ung dung, không thèm để ý.
Đường Quả đứng lên, ung dung tự tại kéo lấy cánh tay Lãnh Duệ: “Kim chủ đại nhân, đi thôi, không phải ngài muốn nâng đỡ em sao?”
“Vì ngài đã từng phạm sai lầm, tất nhiên em sẽ hào phóng mà bỏ qua cho ngài, nhưng chắc vẫn phải trừng phạt ngài một chút, để hiểu được cảm giác bị người khác ném đi.”
Đường Quả híp híp con mắt, nhìn thoáng qua gương mặt Lãnh Duệ: “Lần sau ngài đừng ném em đi. Em là người thù rất dai.”
“Không phải tối nay cô đã phí hết tâm tư chỉ để đạt được mục đích này sao?”
Lãnh Duệ không ngại nói toạc ra lí do. Hắn biết rất rõ đây là âm mưu của người con gái mưu mô trước mắt, biết trước kế hoạch của cô ta, mà hắn vẫn muốn tiếp tục.
Vì thế, hắn mới nói cô gái này là độc dược.
“Đúng vậy a, em chính là cố ý. Bởi em không thích cảm giác bị người khác ném đi. Tựa như rác rưởi, những đồ vật không dùng được nữa quăng đi vậy.”
“Loại cảm giác này, khiến người ta chán ghét vô cùng.”
“Kim chủ đại nhân, ngài đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ. Mong rằng tương lai, Lãnh Duệ ngài có thể suy nghĩ một chút, tìm cách đền bù cho sai lầm của mình.”
Hệ thống:【 Nữ nhân này cô ta điên, điên rồi. 】
“Nếu như ngài khiến em hài lòng, lúc trả thù em sẽ cân nhắc một chút, sẽ hạ thủ lưu tình.”
Đáng tiếc Lãnh Duệ chỉ coi lời nói của Đường Quả như một trò đùa.
“Lãnh Duệ, tại sao ngài lại quay lại vậy?”
Giọng nói của Đường Quả lập tức trở nên ngọt ngào. Bước khỏi phòng, khí tức yêu mị lập tức biến mất sạch sẽ thay vào đó là sự nũng nịu, hờn dỗi:
“Có phải ngài sợ em sẽ gặp chuyện không may đúng không?”
“Lãnh Duệ, trong lòng ngài có phải là có em rồi không?”
Tay nữ nhân chỉ chụp lấy bàn tay Lãnh Duệ cùng đặt trên tim hắn. Cảm giác hai bàn tay úp vào nhau hơi ngứa, như thể cào sâu vào lòng người.
Lãnh Duệ liếc mắt bên cạnh, trên gương mặt thiên sứ, vô hại đang nở nụ cười ngọt ngào, hàm ý nũng nịu. Không tiện nói thêm, hắn lạnh lùng quay sang đám thuộc hạ:
“Xử lý sạch sẽ.”
…
Bên trong căn biệt thự, một cô gái nhỏ đang ngồi khoanh chân trên ghế sô pha, vừa ăn đồ ngọt vừa xem các show truyền hình văn nghệ.
Điều hiếm thấy là Lãnh Duệ ngồi bên cạnh.
Từ hôm từ yến tiệc trở về, mỗi khi nhàn rỗi, ánh mắt Lãnh Duệ luôn dính trên người Đường Quả.
Trầm mặc nhìn về cô gái nọ, càng nhìn càng muốn dùng con dao sắc bén bổ nát đầu Đường Quả ra, kiểm tra xem bên trong có cái gì.
Bất quá, hiện tại hắn không thể làm như vậy.
“Lãnh Duệ, em muốn tham gia tiết mục này.”
Đường Quả phồng má, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm màn hình TV. Sau đó, híp híp mắt đề nghị:
“Em muốn được ngồi vào hàng ghế khách mời.”
“Chính là những người được mời đến với nhiệm vụ chấm điểm hay nhận xét người chơi.”
Lãnh Duệ nhì theo tầm mắt của Đường Quả, dòng chữ trên TV ngay lập tức khiến hắn phải để ý: Lục Kỳ.
Lục Kỳ là ai?
Là ai mà khiến Đường Quả có hứng thú với cô ta như vậy?
Lãnh Tử Việt ( ủy khuất): Ba, người lại quên sao. Lục Kỳ chính là bạn gái của con trai người đấy.
Nhận được hành động bất thường của kí chủ, hệ thống lập tức mở còi báo động:【Ký chủ, không phải chúng ta đã nói rồi sao, tôi không cho phép cô hại nữ chính. Bình tĩnh một chút, bình tĩnh một chút, nhớ lại lí do cô đến thế giới này đi. 】
“Ta có sẽ hại nữ chính sao?”
Hệ thống yếu ớt hỏi:【 Vậy tại sao cô lại tham gia chương trình này? Phải biết, sau nhờ chương trình này Lục Kỳ sẽ xoay người, sẽ siêu cấp nổi tiếng. 】
“Vậy ý ngươi là do ta tham gia nên cô ta không thể nổi tiếng được sao?”
Hệ thống không dám trả lời, không phải sao?