Đọc truyện Mau Xuyên Nữ Phụ Bình Tĩnh Một Chút !!! – Chương 27
Lúc trước Trầm Vân còn có chút khó xử. Cô rốt cục nên tuân theo chỉ đạo của ai đây? Nhưng rồi rốt cục vẫn phải cho Đường Quả điểm cao hơn. Bởi vì… vị kia đã chỉ đạo. Không được để Đường Quả bị Lục Kỳ vượt mặt.
Nếu được so sánh giữa Lãnh Duệ cùng Lãnh Tử Việt. Đương nhiên cô ta sẽ chọn nghe theo Lãnh Duệ rồi.
Nếu thiếu gia họ Lãnh – Lãnh Tử Việt, cậu ta chỉ được quản lý công ty điện ảnh Tinh Vân. Vậy còn với Lãnh Duệ, tiềm lực của ngài ấy lớn kinh khủng. Một mình Lãnh Duệ đã là chủ sở hữu của công ty đa lĩnh vực Tinh Vân. Vậy hắn có chính là người có quyền sinh quyền sát.
Nhưng bây giờ, kết quả đã rõ ràng. Cô thấy nhẹ nhõm thanh thản. Bởi khi so thực lực giữa hai thí sinh này, Đường Quả mạnh hơn Lục Kỳ không chỉ một hai lần. Nên dù cô ta có chấm điểm cao hơn một chút, cũng chỉ là thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Chắc chắn sẽ không thay đổi cục diện rồi.
Tất nhiên rồi, cách chọn người của đại lão bản đương nhiên độc đáo. Nếu đã được chọn, chắc chắn sẽ luôn là chọn người tốt nhất.
Với con mắt của người trong nghề như Trầm Vân, Đường Quả không thể không nổi tiếng.
“Bởi vì, tôi cho rằng tôi nhất định sẽ giành giải nhất. Mọi cảm xúc kích động đều đã trải qua.”
Nhận được đáp án, mọi người thấy có chút dở khóc dở cười.
Cô gái này quả thật rất thành thật. Nếu không phải cô ấy có bản lĩnh, thực lực như vậy, người xem sẽ cho rằng bên trong có gian tình. Dù có gian tình đi chăng nữa, khả năng của Đường Quả không cần phải nói thêm. Cô ấy chính là người xứng đáng nhất cho chức vô địch của cuộc thi này.
Sau khi đi dạo trở về, Lục Kì mới biết được tình hình. Nhìn thấy từng con số trên bảng xếp hạng. Không ngờ được cô ta được điểm tuyệt đối. Trước mắt bất giác tối xầm, hôn mê bất tỉnh ngất ngay tại chỗ.
Xung quanh cô ta ngay lập tức có rất nhiều người tụ tập. Đa phần đều nôn nóng, hào hứng chờ đợi kết quả. Thậm chí không ít phóng viên đã túc trực để đợi đưa tin. Ai ngờ vừa nhìn lên bảng điểm, quay đầu xuống Lục Kỳ đã ngã xuống.
Trông thấy một màn như vậy, đáp án trong lòng mọi người đã rõ. Không ai nhắc ai, họ đều lén lút chụp lại cảnh Lục Kỳ ngất xỉu.
Thấy người trong lòng từ từ ngã xuống, Lãnh Tử Việt vội chạy đến. Đầu tiên, hắn đưa cô vào bên trong nghỉ. Đưa đi được vài bước, nam chính chợt nhớ ra điều gì. Hắn quay đầu lại, lạnh lùng cảnh cáo đám phóng viên.
Mấy cái phóng viên bị cái nhìn lãnh khốc kia doạ sợ. Dù lông mao đã dựng đứng nhưng vẫn cứng họng hỏi lại.
“Lãnh thiếu, có việc gì?”
“Các người hẳn phải biết nên viết cái gì, không nên viết cái gì.” Lãnh Tử Việt khó chịu nhíu nhíu mày.
“Hôm nay tham gia cuộc thi, thân thể Kỳ Kỳ có chút không thoải mái. Cô ấy dù mang bệnh nhưng vẫn cố tham gia thi đấu. Đã rất vất vả. Tôi hy vọng mọi người đừng đưa tin loạn.”
Mấy cái phóng viên ngơ ngác nhìn nhau. Đám phóng viên chỉ là mấy kẻ không quyền, không thế. Nếu đã bị Lãnh thiếu nhắc nhở như vậy, liệu còn mấy ai dám táy máy đưa tin nữa cơ chứ.
“Lãnh thiếu cậu cứ yên tâm. Chúng tôi sẽ không đưa tin linh tinh. Bức ảnh này lập tức là do bấm nhầm, ảnh lỗi như vậy ngay lập tức sẽ bị xoá.”
Ngoài miệng, hắn luôn cố gắng che chở cho Lục Kỳ nhưng thật ra nam chính đã bất đầu có sự không hài lòng với cô bạn gái.
Vừa tỉnh lại, Lục Kỳ ngay lập tức chất vấn hắn bằng hàng loạt câu hỏi. Dù vừa mới ngất xong, nhưng điều cô nhớ nhất chính là tóm chặt lấy Lãnh Tử Việt.
“Vì sao cô ta lại được điểm tuyệt đối?”
“Sao có thể được điểm tuyệt đối?”
“Tử Việt, anh không phải đã nói Đồng Xán cùng Trầm Vân đều là ngươi do anh mời đến sao?”
“Chẳng lẽ là có người chỉ đạo bọn họ? Người đó chính là vị kim chủ giàu có, là người bao nuôi Đường Quả có phải không anh?”
Lãnh Tử Việt không có mở miệng. Dựa theo những gì Lục Kỳ nói, hắn thấy rất hợp lý. Nếu lần này ba đích thân ra tay, Trầm Vân cùng Đồng Xán nhất định sẽ vâng theo lời ba.
“Kỳ Kỳ, em phải biết thắng thua không quan trọng. Em là có thực lực, về sau em vẫn còn rất nhiều cơ hội. Không được vì cuộc thi nhỏ này mà ảnh hưởng đến tâm tình.”
Lãnh Tử Việt thật cẩn thận ôm chặt lấy Lục Kỳ.
“Chỉ cần em có chút ấn tượng trong mắt người xem. Đến lúc ấy anh sẽ cùng em tổ chức concert. Đến lúc đó, em sẽ khẳng định được tài năng của mình.”
Dù được người yêu an ủi, trong lòng Lục Kỳ vẫn thấy không cam tâm.
“Rõ ràng thực lực của em so với Đường Quả không kém. Vậy tại sao cuối cùng em vẫn là người thua? Tại sao hả Tử Việt, em thực sự không cam tâm.”
“Tử Việt, anh hãy nói xem. Có phải sự quay về của em là sai thời điểm phải không? Hay tại vì em luyến tiếc anh, quay lại với anh khiến anh chia tay Đường Quả. Rồi… rồi cô ta không cam tâm, nhất định phải dùng thủ đoạn để chơi xấu em, có phải không?”
“Tử Việt, hôm nay cô ta chỉ đơn giản là cướp giải nhất của em. Nhưng còn tương lai, anh có nghĩ cô ta chịu bỏ qua em không?”
“Cô ta chính là muốn cướp anh khỏi vòng tay em.”
Nghe được câu nói này của Lục Kỳ, trong lòng Lãnh Tử Việt có chút vi diệu. Chẳng lẽ diễn biến của mọi chuyện thực sự diễn ra như vậy sao?