Đọc truyện Mau Xuyên Nghịch Tập Boss Phản Diện Cầu Buông Tha – Chương 9
Tổ điều tra càng thâm nhập điều tra những việc bình sinh của Tưởng Hạo thì càng bị phẩm tính của Tưởng Hạo thuyết phục.
Người giống Tưởng Hạo, trên thế giới này thật không nhiều lắm.
Mà vết nhơ duy nhất trong đời hắn chính là ra mặt vì Bạc thị nói một câu, làm cho Bạc Tình cùng Tưởng Uyển kết hôn.
Tuy rằng như thế nhưng Tưởng Hạo cũng không có lạm dụng chức quyền cấp cho Bạc Tình cửa sau, chuyện này đại khái là chuyện nhỏ đi.
Nói tóm lại, sau một phen điều tra nghiêm túc tỉ mỉ Tưởng Hạo chính là bị vu oan hãm hại, chuyện này cơ bản đã xác thực.
…
Lúc này Tưởng Hạo cái gì cũng không biết, chỉ cảm thấy nhân viên tổ chuyên án có thái độ không tồi, tự mình nghĩ lần này có thể…!bình an ra tù đi?
Nghĩ đến Mộ Vân Ca lần trước đến thăm tù đã nói qua, Tưởng Hạo một bên thành thật trả lời những vấn đề của nhân viên điều tra, một bên suy tư chuyện này có phải hay không là có quan hệ với Mộ Vân Ca.
Mà chuyện này sau khi được toàn dân chú ý, hiệu suất của tổ chuyên án vô cùng nhanh chóng, hơn nữa nhờ những chứng cứ trong topic của Mộ Vân Ca, những phiền phức bọn họ gặp phải cũng giảm bớt.
Bởi vì sau khi họ điều tra phát hiện ra toàn bộ những chứng cứ đều là sự thật!
…
Ba ngày sau.
Sau khi bán đi biệt thự 500 vạn, ở trong tay Mộ Vân ca đã biến thành 8000 vạn.
Sau khi đến ngân ngày lấy 800 vạn, Mộ Vân Ca điện thoại cho Nghiêm Thù.
Mà Nghiêm Thù ba ngày này vẫn luôn nhìn chằm chằm điện thoại, sợ mình bỏ lỡ điện thoại của Mộ Vân Ca.
Cho nên tiếng chuông di dộng vừa mới vang lên, Nghiêm Thù lập tức cầm lấy chuẩn bị nghe.
Nhưng trong nháy mắt, Nghiêm Thù đột nhiên cảm thấy nếu mình nghe điện thoại như vậy thì có chút gấp chờ không nỗi, vì thế hắn kìm chế đợi một lúc mới nhếch miệng nở nụ cười tiếp điện thoại.
…
“Nghiêm tiên sinh, 800 vạn tiền mặt tôi đã chuẩn bị tốt, ngài có thời gian hay không gặp mặt một chút?” Mộ Vân Ca ngay khi Nghiêm Thù tiếp điện thoại liền nói.
Nghe được lời này, độ cung khóe môi Nghiêm Thù càng thêm rõ ràng, nhưng lời nói nói ra vẫn như cũ là thanh âm lạnh lùng.
“Được, gặp ở Cảnh Thái Lam đi, ở tầng cao nhất.”
Nghiêm Thù vừa nói dứt lời, Mộ Vân ca lập tức trên hệ thống điều tra một lượt cái Cảnh Thái Lam này.
Phát hiện nơi này là một cái nhà hàng có hoàn cảnh thanh nhã, Mộ Vân Ca lập tức trả lời: “Không thành vấn đề, vậy chúng ta gặp nhau lúc 11 giờ?”
“Được.” Nghiêm Thù một bên trả lời một bên nhìn đồng hồ một chút, phát hiện cách 11 giờ còn khoảng hai giờ nữa, hắn không khỏi hơi hơi nhíu mày.
Thời gian như thế nào trôi qua chậm như thế?
…
“Vậy gặp lại sau!” Mộ Vân Ca nghe thấy Nghiêm Thù đáp ứng rồi, thẳng thắn nói.
Nghiêm Thù lãnh đạm ừ một tiếng, Mộ Vân Ca liền lập tức cắt đứt điện thoại.
Mà Nghiêm Thù sau khi nhìn điện thoại bị cắt đứt, lập tức đi đến tủ quần áo trước mặt của mình.
Một người ở trong phòng thay vài bộ tây trang đều không cảm thấy hài lòng, Nghiêm Thù cuối cùng vẫn bảo thủ chọn một bộ tây trang màu xanh biển.
Mà hắn lúc đứng trước gương nghiêm mặt chỉnh cái nơ, trong đầu không khống chế được xuất hiện hình ảnh Mộ Vân Ca ở trước mặt hắn giúp hắn đeo caravat.
Lúc này,…!Hắn nhất định sẽ nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Mộ Vân Ca, trao cho cô một nụ hôn sâu kiểu Pháp.
Nghĩ đến đây, trái tim Nghiêm Thù không khống chế được đập nhanh.
…
“Đinh! Giá trị tình yêu +5, trước mắt tổng giá trị tình yêu là 60, chủ nhân ngài rất tuyệt nha!”
Tại Tưởng gia, Mộ Vân Ca đang chuẩn bị ra cửa đột nhiên nghe được thông báo của hệ thống.
Làm sao giá trị tình yêu lại tăng thêm 5 điểm?
Giá trị tình yêu của Nghiêm Thù của người này quả là thêm chẳng có quy luật gì cả.
Không phải hôm nay cô trả tiền cho hắn, cho nên tâm tình của hắn không tồi?
…
Nhưng một lát sau, Mộ Vân Ca lại đem chuyện này vứt ra sau đầu, nói trắng ra là, nhiệm vụ của cô là công lược Nghiêm Thù, thì quản hắn vì sao lại đột nhiên tăng thêm giá trị tình yêu chứ.
Một giờ sau, Mộ Vân Ca lái xe đến nơi quý tộc hào môn mới đến tiêu phí hay đến – Cảnh Thái Lam.
Hôm nay, Mộ Vân Ca mặt một chiếc váy dài màu đỏ, mà ngay lúc này ở Cảnh Thái Lam đang tổ chức vũ hội của một nhân vật nổi tiếng nào đó.
Cho nên khi cô vừa bước vào nhà hàng này, trong đại sảnh liền không có ít người đàn ông nhìn đến cô liền kinh diễm.
Mộ Vân Ca đối với cảnh này thấy nhiều nên không trách, chỉ hướng người phục vụ đi đến nói: “Tầng cao nhất.”
…
Nghe được Mộ Vân Ca nói người phục vụ lập tức hồi thần, sau đó lại cuồng quít gật đầu nói: “Xin ngày theo tôi đến bên này.”
Ông chủ đã phân phó qua, nếu có người đến tầng cao nhất thì trực tiếp dẫn người qua đó là được.
Mà ngay chính giữa đại sảnh, Tần Lam đang có chút khó tin nhìn Mộ Vân Ca.
Tầm Lam nhìn bóng dáng Tưởng Uyển rời đi, móng tay đỏ tươi của Tâm Lam hướng bên trong véo véo, nhịn không được nói với Bạc Tình: “A Tình, cô gái lúc nảy…!có phải hay không chính là Tưởng Uyển?”
…
Nghe được Tần Lam nói, Bạc Tình mới cùng một lão tổng giao lưu xong lập tức nhìn phương hướng Tưởng Uyển vừa mới đi qua.
Lúc này Mộ Vân Ca xuyên qua đại sảnh, hướng thang máy đi đến.
Nhìn đến Mộ Vân Ca, trong một nháy mắt đó Bạc Tình trong mắt cũng không khỏi hiện lên một tia kinh diễm, nhưng sau đó, sắc mặt của hắn lại trầm xuống.
Tưởng Uyển như thế nào lại ở chỗ này?
Cô ta cố tình xuất hiện ở chỗ này, mục đính chắc chắn là khiến cho hắn chú ý.
Nghĩ đến chỗ này, trong mắt hắn không khỏi hiện lên một tia chán ghét.
…
Mà ngay lúc này, một người đàn ông mập mạp, rốt cuộc là nhịn không được nhìn Mộ Vân Ca đến thèm nhỏ dãi, liền bưng một ly rượu đi đến trước mặt Mộ Vân Ca ngăn cản cô lại.
“Vị tiểu thư này, tôi là tổng tài Hoa Vân tập đoàn, có thể hân hạnh cùng cô uống một chén sao?” Ánh mắt của người đàn ông mập mạp càng rỡn trên người cô đánh giá, càng xem càng hài lòng.
Nghe được lời người đàn ông nói, trong lòng Mộ Vân Ca chán ghét đến cực điểm.
Người đàn ông này tên là Hoàng Uy, trong cốt truyện cũng từng xuất hiện qua.
Tưởng Hạo sau khi ngã ngựa, Hoàng Uy từng bị Tưởng Hạo chỉnh đốn lập tức dùng hết sức bôi đen Tưởng Hạo, sau đó còn vì hả giận mà ra tay với Tưởng Uyển bị Bạc Tình vứt bỏ.
Hơn nữa, còn do Tần Lam âm thầm ngán chân, Tưởng Uyển thực nhanh chóng rơi vào trong tay lão ta.
Nếu không phải cô đã thay đổi hệ thống, sợ là lúc này đây cô còn trải qua một lần bị tên đàn ông đầu trọc này mạnh mẽ phá thân!
…
Nghĩ đến đây, ánh sáng trong mắt Mộ Vân Ca càng sâu thẳm, trong đầu không tự chủ toát ra hàng vạn biện pháp khiến người đàn ông trước mặt này sống không bằng chết!
Nhưng vào lúc này, một bàn tay to đột nhiên duỗi ra đem Mộ Vân Ca bảo vệ trong lòng, sau đó một chân trực tiếp đá bay Hoàng Uy ra xa hơn mười mét.
“Phanh” một tiếng vang lớn, thân thể mập mạp của lão đầu hói va chạm mạnh vào bàn cơm, những đồ trên bàn lập tức rơi đầy trên đất vỡ nát.
…
Sự cố bất thình lình xãy ra khiến cho đại sảnh vốn náo nhiệt lại trở nên yên tĩnh, chỉ có vũ khúc còn lẳng lặng vang lên.
“Người của tôi mà ông cũng dám đụng, đúng là chán sống!” Trong mắt Nghiêm Thù như có ánh dao nhìn đàn ông trên mặt đất người đầy máu tươi không ngừng run rẩy.
Lời hắn vừa thốt ra, Mộ Vân Ca theo bản năng lập tức nhướng mày, nhưng lại không có phản bác cái gì.
Đến nỗi Nghiêm Thù sau khi nói xong, lại lén lút nhìn Mộ Vân Ca một cái, thấy trên mặt cô không có tức giận mới an tâm một chút, đồng thười cũng có chút mừng thầm.
.