Mau Xuyên Nghịch Tập Boss Phản Diện Cầu Buông Tha

Chương 15


Đọc truyện Mau Xuyên Nghịch Tập Boss Phản Diện Cầu Buông Tha – Chương 15


Nhưng làm cho Lý Khiêm kinh ngạc hơn còn ở phía sau.

“Tôi không bị thương, cậu mau xem cho cô ấy đi!” Nghiêm Thù khẩn trương nói với Lý Khiêm, sau đó lại có chút lấy lòng đối với Mộ Vân Ca, “Uyển Nhi, em để Lý Khiêm xem một chút đi.”

* * *

Nghe được Nghiêm Thù nói, Mộ Vân Ca không cảm xúc gì nhìn hắn: “Không cần đâu, em không có việc gì, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.”

Cô có thể để cho Nghiêm Thù đến gần mình, điều này không có nghĩa là cô cũng cho phép những người khác đến gần.

Thấy Mộ Vân Ca vẻ mặt không cảm xúc, còn có chút ghét bỏ, Lý Khiêm không khỏi híp mắt, “Vị tiểu thư này, nếu Nghiêm Thù kêu tôi lại đây, tôi cũng không thể đi không một chuyến.

Cô ngồi xuống tôi xem một chút, miệng vết thương tuy nhỏ, nhưng nếu để nhiễm trùng cũng không tốt.”

Vừa dứt lời, Mộ Vân Ca ngước mắt nhìn Lý Khiêm nói: “Không cần phiền toái bác sĩ Lý.”

Sau đó, Mộ Vân Ca liền nhìn về phía Nghiêm Thù, “Hiện tại anh có thể đưa em về không?”

* * *

Nghe được Mộ Vân Ca nói, Nghiêm Thù lập tức khẩn trương: “Đều đã trễ thế này, em còn trở về làm gì? Hôm nay em ở trong trang viên đi, anh đảm bảo sẽ không làm gì với em.”

Lý Khiêm chưa bao giờ gặp qua Nghiêm Thù để ý một người như thế này, trong lúc nhất thời, hắn cả người đều có chút ngẩn ngơ.

Nghiêm Thù không phải đối với phụ nữ đều rất chán ghét sao?

Hay là nói, người phụ nữ quá lợi hại, cho nên Nghiêm Thù mới có thể sa vào đó.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lý Khiêm nhìn về phía Mộ Vân Ca càng thên sắc bén.


* * *

Lúc này.

“Lại dùng ánh mắt như vậy, tôi sẽ móc mắt anh!” Lại lần nữa nhận thấy Lý Khiêm mang theo ánh mắt ác ý, Mộ Vân Ca nháy mắt quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt của đối phương, sau đó lạnh lùng nói.

Vừa dứt lời, Lý Khiêm tức khắc sầm mặt xuống, sau đó nhìn về phía Nghiêm Thù, “Nghiêm Thù, cậu nghiêm túc sao?”

Người phụ nữ này, quá kiêu ngạo rồi!

Hơn nữa, hắn rất khó không đối với cô sinh ra hoài nghi.

* * *

Nghiêm Thù nghe được Lý Khiêm nói, sợ Mộ Vân Ca tức giận, vội vàng nói: “Lý Khiêm, tôi thật vất vả mới tìm thấy người mình thích, thái độ cậu tốt một chút.”

Lời này vừa xong, Lý Khiêm chỉ cảm thấy trong lòng ngực mình tức muốn chết.

“Cô ta đối với cậu rõ ràng là lạc mềm buộc chặt! Nghiêm Thù, cậu không nên phạm sai lầm này nha!” Lý Khiêm vẫn không nhịn được khuyên nhủ.

Người phụ nữ Tưởng Uyển này, đối với Nghiêm Thù không có để hắn trong lòng.

* * *

Thấy Lý Khiêm nói Tưởng Uyển như vậy, sắc mặt Nghiêm Thù rốt cuộc không chịu được.

“Lý Khiêm, chuyện này trong lòng tôi có chừng mực, cậu trở về trước đi.” Sắc mặt Nghiêm Thù lạnh lùng nói.

Xem ra, hắn hôm nay không nên kêu Lý Khiêm lại đây.

Tưởng Uyển là loại người nào, không có ai sao với hắn rõ ràng hơn.

* * *

Thấy Nghiêm Thù hạ lệnh đuổi khách, sắc mặt Lý Khiêm lập tức khó coi.

Nhưng hắn cũng không có phản bác lại Nghiêm Thù, mà đem hết tội lỗi đều đổ trên người Mộ Vân Ca.

Vì thế trước khi đi, Lý Khiêm cố ý đến gần Mộ Vân Ca, lạnh lùng nói với cô: “Tôi sẽ nhìn chằm chằm cô, nếu cô dám làm chuyện cái hại đối với Nghiêm Thù, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!”

* * *

Nếu muốn nói Mộ Vân Ca ghét nhất cái gì, thì đó chính là bị người uy hiếp.

Trải qua nhiều thế giới như vậy, cô chán ghét nhất chính là bị hệ thống không ngừng uy hiếp mạt sát mình.

Cho nên trong cuộc sống của mình, cô ghét nhất là bị người khác uy hiếp!

Cho nên khi nghe được Lý Khiêm nói lời uy hiếp, Mộ Vân Ca nháy mắt liền xoay người sang chỗ khác, hai mắt lạnh như băng nhìn Lý Khiêm, “Nếu tôi muốn tổn thương Nghiêm Thù thì sao? Anh có thể đối với tôi thế nào?”

* * *

Lý Khiêm không ngờ rằng, Mộ Vân Ca lại trắng trợn đáp lại lời hắn nói, lại còn nói trước mặt Nghiêm Thù nữa.


Kinh ngạc qua đi, hắn nhìn Nghiêm Thù trầm giọng nói: “Nghiêm Thù, cậu nghe được sao? Cô ta đối với cậu căn bản không có ý tốt!”

Nhưng mà Nghiêm Thù lại không thèm để ý lời nói hùng hồn của Lý Khiêm: “Tôi vui vẻ chịu đựng, được rồi Lý Khiêm, cậu về trước đi.”

Nghe được Nghiêm Thù nói, tức khắc Lý Khiêm dùng vẻ mặt “cậu hết thuốc chữa” nhìn Nghiêm Thù, sau đó mười phần nghẹn khuất rời khỏi trang viên.

* * *

Mà sau khi Lý Khiêm rời khỏi, Nghiêm Thù mới dặn dò quản gia: “Quản gia, tìm một nữ bác sĩ lại đây, nhanh lên.”

Nghe được lời này, quản gia vội vàng gật đầu lập tức đi làm.

Theo sau, Nghiêm Thù liền cười tủm tỉm đi đến bên người Mộ Vân Ca, tính tình tốt khuyên giải an ủi cô nói: “Bảo bối đừng tức giận, em nếu không thích Lý Khiêm, sau này chúng ta không thấy hắn thì tốt rồi.”

Nghe được Nghiêm Thù kêu mình “bảo bối”, tiểu tâm can của Mộ Vân Ca không khỏi run lên.

Kì quái chính là, cô cũng không có chán ghét xưng hô của hắn với mình.

* * *

Ánh mắt thâm trầm, Mộ Vân Ca nhìn Nghiêm Thù nói: “Anh không sợ em sẽ giống như hắn nói tổn thương anh sao?”

Nghe được lời này, Nghiêm Thù tiến lên nắm tay Mộ Vân Ca đặt ngay vị trí trái tim của mình, ánh mắt sáng quắt nhìn cô: “Em làm tổn thương anh cũng được, nhưng đừng lạnh nhạt với anh.”

Nghe được lời này, Mộ Vân Ca không khỏi nheo mắt: “Thì ra anh có khuynh hướng thích ngược đãi.”

Nghiêm Thù nghe xong hơi mỉm cười, mà phía sau hắn Lôi Bân trong lòng lại điên cuồng phun tào: Boss có khuynh hướng tự ngược? Ha, Tưởng Uyển nói như vậy với boss còn không bị xé xuống! Nếu đổi lại là người khác, đã sớm bị kéo ra ngoài cho cá mập ăn!

* * *

Thực nhanh, một vị nữ bác sĩ thoạt nhìn khôn khéo giỏi giang đi đến trang viên.

Nghiêm Thù lập tức kêu đối phương kiểm tra miệng vết thương của Mộ Vân Ca, chờ nữ bác sĩ khám xong cho cô, Nghiêm Thù lại có chút do dự nhìn về phía đùi của Mộ Vân Ca, “Phía dưới em..

không cần kiểm tra một chút?”


Hắn cũng không rõ ràng lắm lúc ấy Bạc Tình có xúc phạm phía dưới của Mộ Vân Ca hay không..

* * *

Nghe được Nghiêm Thù nói, Mộ Vân Ca chỉ nhàn nhạt nhìn hắn một cái, sau đó nói: “Không cần.”

Nghe được hai người đối thoại, trên mặt nữ bác sĩ lộ ra thần sắc bừng tỉnh, nhìn dán vẻ này, chắc chắn là trên giường hai người vận động quá kịch liệt nên môi cô gái này mới bị rách, thân thể cũng không thoải mái.

Khó trách cô gái váy đỏ này khuông mặt có chút lạnh lùng!

Nhẹ nhàng kho khan một tiếng, vị nữ bác sĩ nhìn về phía Nghiêm Thù nói: “Vị tiên sinh này, phụ nữ là để yêu thương, trên giường thô bạo quá cũng không tốt, lần sau ngài chú ý một chút, ngài nhìn xem cô ấy đều bị như thế nào rồi!”

* * *

Nữ bác sĩ vừa nói xong, thần sắc Nghiêm Thù tức khác có chút khác thường.

Nhưng thực nhanh, tai hắn liền đỏ lên một chút, sau đó xấu hổ gật đầu, “Tôi đã biết.”

Mộ Vân Ca nhìn Nghiêm Thù gật đầu phụ họa, hơi nhướng mày, gia hỏa này..

hắn rõ ràng không có làm, tại sao còn gật đầu thừa nhận?

Hắn đều ước gì người ngoài hiểu lầm quan hệ của bọn họ sao?

* * *

Tiếp đó, nữ bác sĩ liền rời đi.

Chờ khi trong phòng khách chỉ còn lại chính mình cùng Nghiêm Thù, Mộ Vân Ca như có như không chế nhạo nhìn hắn, “Anh đã biết? Anh đã biết cái gì rồi? Sự việc hôm nay nếu truyền đi, thanh danh của em có thể sẽ bị người khác hủy hoại.” .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.